Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kiệu liễn một đường tiến lên, thừa dịp ánh trăng mờ ảo để đi bên trong bức tường gạch đỏ cao chót vót.

     Không gian bên trong kiệu liễn nhỏ hẹp, Bùi Tranh thân cao dựa vào chiếc nệm mềm mại, chiếm không ít không gian.

     Kỳ Trường Ức chỉ có thể tận lực cuộn tròn mình lại, tránh đụng chạm vào người bên cạnh.

     Kiệu liễn đột nhiên đong đưa một chút rồi dừng lại.

     Thái giám đứng đầu ở bên cạnh bức màn nhẹ giọng kêu, "Bùi đại nhân, tới rồi."

     Bùi Tranh khẽ mở mắt, nhàn nhạt đáp lại.

      Tiểu nhân nhi bên cạnh dường như đang ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng nõn được chôn trong chiếc áo choàng màu đen lộng lẫy, thanh thuần khả ái.

     Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má, Kỳ Trường Ức cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, lông mi dài khẽ rung hai cái, mê mang mở mắt ra.

     "Bùi ca ca."

     Bùi Tranh thu hồi ngón tay, đáy mặt một mảnh lạnh lùng, "Điện hạ thật là có hứng thú, còn có tâm tư ngủ." 

     Kỳ Trường Ức nghe xong giơ tay dụi dụi mắt, cưỡng bách chính mình mau mau tỉnh táo lại.

     Thời điểm y vừa mới cuối đầu, một bóng đen đột nhiên từ trên đỉnh đầu ập xuống, thoang thoảng một mùi đàn hương, thơm đến mức khiến người ngửi hơi hơi choáng váng.

     Kỳ Trường Ức từ trong thảm rộng ngước mắt lên, không rõ nguyên do.

     "Cẩn thận, nếu có người nhìn ra...."

     Bùi Tranh nghiêng người nói thêm gì đó, Kỳ Trường Ức lập tức sợ tới mức co rúm lại một chút, dùng thảm đem chính mình gắt gao bao lấy từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa lấp lánh.

      Bùi Tranh nhìn vào đôi mắt của y một hồi lâu, tựa hộ cảm thấy không đủ, duỗi tay che đôi mắt câu hồn nhiếp phách của y.

     "Theo sát ta"

     Nói xong Bùi Tranh xốc mành kiệu lên đi xuống trước. 

     Sau đó mành lại bị người vén lên, một bóng người được quấn chặt đi theo sau.

     Mấy người khiêng kiệu cúi đầu, không dám nhìn hay bàn tán gì.

     Thẳng đến khi hai bóng người một lớn một nhỏ đi về phía cung điện rực rỡ ánh đèn đuốc, mấy người đó mới trừng mắt hai mặt nhìn nhau.

     Bùi Tranh thân cao chân dài, nên bước nhanh hơn, Kỳ Trường Ức cố hết sức chạy theo phía sau, hai chân cũng bị một tấm thảm dài che, cho nên y chỉ có thể chạy chậm gắt gao đuổi theo người phía trước.

     Bước vào cung điện đại môn,  phải đi qua một dãy hành lang dài ngoằn ngoèo thỉnh thoảng còn có hai ba bậc thang.

     Chiếc thảm dài của Kỳ Trường Ức quấn có chút lõng lẽo, kéo trên mặt đất, lúc đi trên bậc thang không cẩn thận bị vướng vấp ngã lao về phía trước.

     Y chưa kịp phản ứng, sợ tới mức kinh hô một tiếng, rồi gắt gao nhắm chặt mắt lại.

     Đau đớn như dự đoán trong lòng không có diễn ra mà thay vào đó là một cái ôm mang theo mùi đàn hương.

     Bùi Tranh một tay nhấc cả người y lên, vòng tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh mai của y, ôm y ở bên cạnh.

     "Điện hạ, ngài sao lại vội vàng nhào vào lòng ta, hoàng thượng đang sốt ruột chờ nếu ta đến trễ sau đó hoàng thượng trị tội ta, đến lúc đó ngài giúp ta cầu tình sao?"

     Bùi Tranh ngữ khí trêu đùa, tay buông tiểu nhân nhi trong lòng ngực, đưa tay sửa lại tấm thảm trên người y.

     Kỳ Trường Ức biểu tình nghiêm túc, tựa hồ cẩn thận suy tư một phen, thanh âm mềm mại trả lời, "Phụ hoàng nếu thật sự trách tội, Bùi ca ca yên tâm, ta chắc chắn sẽ vì Bùi ca ca mà cầu tình."

     Đôi mắt Bùi Tranh khẽ nhúc nhích, những lời này ngu xuẩn không tính, đường đường là cửu hoàng tử lại cầu tình cho thừa tướng nguyên nhân vốn nói không rõ ràng.

     Chỉ là tiểu ngốc tử này mặc kệ hắn yêu cầu cái gì đều đáp ứng, thật sự là ngốc hoàn toàn.

     Hai người ở trên hành lang dài trì hoãn một lát, hành lang ban đầu căn bản hoàn toàn yên tĩnh nhưng cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng nói càng ngày càng gần, hai người đã trốn không kịp liền cùng mấy người đó đụng phải.

     Cầm đầu phía đối diện cũng mặc một thân tơ vàng áo gấm, tóc đen bó ngọc phi phường xinh đẹp, nhìn kỹ có chút giống với cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức, đặc biệt là một đôi mắt đào hoa câu hồn.

     Bùi Tranh hai mắt tối sầm lại, hắn hơi cuối đầu chắp tay thi lễ, khóe miệng lạnh băng gợi lên.

     "Gặp qua tứ hoàng tử điện hạ."

     


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro