Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong cùng với cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức là hai huynh đệ cùng mẹ, diện mạo hai người có vài phần tương tự, nhưng tính tình lại khác nhau rất nhiều.

     Một người văn thao võ lược tài trí hơn người, được vô vàng sủng ái, đảm đương những trọng trách quan trọng trong triều đình. Một người bẩm sinh ngu ngốc, bị trục xuất khỏi hậu cung, hoàng thượng có khả năng đã quên chính mình còn có đứa con trai như vậy.

     Theo sau tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong là các đại thần ủng hộ hắn, chắp tay đứng trên hành lang dài nhìn bóng lưng cong của Bùi Tranh mà không nói lời nào.

     Phía sau vài vị đại thần nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm do hai vị đại nhân tạo ra mà sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.

     Bùi Tranh cùng với Kỳ Trường Phong xưa nay chưa bao giờ chống lại nhau, triết lý trị quốc của hai người sai lệch quá nhiều, cơ hồ mỗi lần thượng triều đều sẽ ồn ào đến túi bụi.

     Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, thái độ cường ngạnh nói có sách mách có chứng, vô pháp phân biệt ai đúng ai sai, bất đồng chính là phía sau lưng Kỳ Trường Phong luôn có nhiều đại thần ủng hộ, mà Bùi Tranh vĩnh viễn luôn luôn đơn độc.

     Chức vụ càng cao, càng bất khả chiến bại.

     "Bùi đại nhân sao còn ở chỗ này?"

     Kỳ Trường Phong lớn tiếng hỏi.

     Bùi Tranh đứng thẳng thân mình nói, "Phiền tứ hoàng tử lo lắng, thần có việc trì hoãn một lát mà thôi."

     Lúc này mấy người mới chú ý tới một người nam nhân quấn chặt bên người Bùi Tranh, bóng đêm mông lung căn bản không thể nhìn ra người dưới tấm thảm là ai.

     Kỳ Trường Phong lạnh lùng nói, "Bùi đại nhân cũng biết đây là nơi nào sao? Người không liên quan sao có thể tùy tiện đi vào?"

     "Nga? Sao tứ hoàng tử biết y là người không liên quan?" Ánh mắt Bùi Tranh lạnh lùng liếc nhìn mấy người đứng phía đối diện.

     Kỳ Trường Phong không nói gì chỉ nhìn Bùi Tranh qua một hồi lâu, hắn mới hơi hơi bật cười rồi cất bước rời đi.

     Người đứng phía sau vội vàng bước nhanh đuổi kịp.

     Khi đi ngang qua Bùi Tranh, Kỳ Trường Phong ngửi thấy một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể của Bùi Tranh, hương vị kia hướng về xoang mũi của hắn, bước chân hắn thoáng dừng lại một chút, sau đó không chút do dự tiếp tục đi về phía trước. 

     Đi ở đằng sau Kỳ Trường Phong là một vị đại thần, khi đi ngang qua người đang quấn chặt trong thảm, giống như lơ đãng ngón tay câu vô thảm và kéo, Kỳ Trường Ức không kịp phản ứng, thảm liền bị móc ra và rơi xuống dưới.

     Sau một tiếng kinh hô của Kỳ Trường Ức, phía trước mấy đại thần đã rời đi đồng thời quay đầu lại xem, chỉ kịp thấy rõ chiếc áo choàng của Bùi Tranh.

     Kỳ Trường Ức đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Bùi Tranh thuận tay liền đem y kéo vào y phục của chính mình để che chở.

     Dưới ánh trăng chiếu rọi, hành lang dài trong khoảng thời gian ngắn không ai nói gì.

     Kỳ Trường Phong sắc mặt không hề phập phồng xoay người, hai tay dưới ống tay áo rộng nắm chặt thành nắm đấm, "Bùi đại nhân, thỉnh ngài mau chóng ngồi vào vị trí, đừng để mọi người đợi lâu."

     Nói xong bước nhanh đi xa.

     Sau khi mấy người tứ hoàng tử rời đi, ánh mắt Bùi Tranh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn kéo người trong tay sang một bên, giọng điệu lạnh lùng, "Trên tay không có lực? Khoác có cái thảm cũng không tốt? Ta nói như thế nào với ngươi, nếu bị người phát hiện, ngươi biết hậu quả là cái gì sao?"

     Kỳ Trường Ức nhìn ánh mắt lạnh như băng sương của Bùi Tranh, lo lắng và sợ hãi nhưng lại không dám biểu hiện ra, chỉ biết lôi kéo ống tay hắn áo cúi đầu nhận sai.

     "Bùi ca ca, ta sai rồi, ta không tốt, chính mình không có nắm chặt, Bùi ca ca ngươi đừng sinh khí với ta...."

     Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, ném cánh tay y ra, nhéo cằm của y hung hăng nói, "Đợi lát nữa tới yến hội ngươi phải an phận cho ta, nếu ta phát hiện ngươi dám cùng Triệu Lệ Đường có động tĩnh gì, liền chờ hắn chết trận trên sa trường đi."

     Kỳ Trường Ức cằm bị ăn đau, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, lại không dám tránh thoát, vâng vâng dạ dạ gật đầu đồng ý.

     Bùi Tranh lúc này mới buông tay ra, cất bước tiếp tục đi về phía cung điện rực rỡ ánh đèn, phát hiện tiểu nhân nhi phía sau vẫn còn đứng ngốc tại chỗ, hắn không vui mở miệng nói, "Còn không đuổi kịp?"

     Kỳ Trường Ức dùng sức nhịn xuống nước mắt, bước nhanh theo sau.

     

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro