Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Xuyên qua hành lang dài là có thể thấy toàn cảnh cung điện. Mái ngói lưu ly phản chiếu không tì vết dưới ánh trăng, khắp nơi rường cột được chạm trổ kim bích huy hoàng, bốn góc cung điện nhếch lên cao cao giống như cánh yến tinh xảo linh động.

     Cung điện được vây quanh bởi những hồ nước trong vắt, lục bình đầy đáy yên lặng nhấp nháy dưới làn nước trong vắt, hư ảo mờ ảo giống như tiên cảnh.

     Bên hông là một biệt viện tinh xảo, sau cánh cổng vòm hình tròn có một tiểu thái giám đang đứng, nôn nóng đi qua đi lại.

     Nhìn thấy sau hành lang dài có hai người đi ra, tiểu thái giám vui sướng chạy tới.

     "Cửu hoàng tử, Bùi đại nhân."

     Bùi Tranh nhàn nhạt đáp ứng, tiện đà phân phó, "Dẫn y đi thu nhập một chút, làm sao có thể tham dự yến hội với bộ dáng này."

     Sợi tóc Kỳ Trường Ức có chút hỗn độn, quần áo mấy chỗ cũng có nếp cuốn, dùng ngón tay xoắn ống tay áo, khẽ cắn môi dưới.

     Tiểu thái giám gật đầu xưng là, kéo Kỳ Trường Ức vào biệt viện.

     Kỳ Trường Ức vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Bùi Tranh, nhưng hắn đã sớm xoay người đi về hướng bên trong cung điện.

     Tiểu thái giám Lý Ngọc là người hầu bên cạnh Kỳ Trường Ức, vừa mới ở trong yến hội chẳng qua chỉ là chớp mắt một cái, Kỳ Trường Ức đã không thấy tăm hơi, hắn khắp nơi cũng không tìm thấy y, gấp đến độ xoay quanh cửa cung điện.

     May mà gặp Bùi đại nhân, mới có thể hỗ trợ tìm được cửu hoàng tử.

     Lý Ngọc biết Bùi Tranh cùng Kỳ Trường Ức có mối quan hệ khó có thể miêu tả, hắn cũng minh bạch cái gì nên nói cái gì không, có một số việc sẽ thối nát ở trong bụng cả đời.

     Mang theo Kỳ Trường Ức đi vào biệt viện tới một phòng trong không có người, Lý Ngọc ra khỏi cửa một lát, mang về một tiểu cô nương mặt trẻ con, hình như là một tiểu nha hoàn của hoàng cung.

     "Cô nương, ngài giúp Tiểu Ngọc Tử một lát đi, dù có làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp ân này của ngài, được không?"

     Lý Ngọc cầu gia gia cùng nãi nãi mới đem được tiểu nha hoàn kéo vào phòng trong, tiểu cô nương quai hàm phồng lên trừng đôi mắt tròn tròn, đáp ứng xuống dưới.

     Vừa đến thấy người ngồi ở phòng trong là Kỳ Trường Ức, tiểu nha hoàn rõ ràng hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Cửu hoàng tử"

     Kỳ Trường Ức ngoan ngoan ngoãn ngoãn cười, tiến lên đem tiểu nha hoàn nâng dậy.

     Tiểu nha hoàn run rẩy xuống tay, cẩn thận sửa lại búi tóc của Kỳ Trường Ức, còn sửa sang lại quần áo của y từ trên xuống dưới.

     Khi đến gần cơ thể Kỳ Trường Ức nàng có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người y, lại trộm ngắm gương mặt mỹ diễm của y, hai má nàng lập tức bỏ bừng.

     Cửu hoàng tử điện hạ thật sự là mỹ diễm đến không ai sánh được, sóng mắt lưu chuyển câu nhân nhiếp phách vô cùng yêu nghiệt, cố tình cái người yêu nghiệt này còn mang theo một cổ thanh thuần đặc biệt, làm mọi người không cẩn thận liền sa vào trong đó.

     Tiểu nha hoàn không khỏi trộm nhìn nhiều thêm một cái, nàng vừa thấy liền phát hiện trên mặt cửu hoàng tử có dị thường.

     "Điện hạ, cằm ngài......"

     Tiểu nha hoàn cả gan nói ra. 

     Lý Ngọc thò mặt lại gần nhìn thấy, thấp giọng kinh hô, "Hỏng rồi hỏng rồi, Bùi đại nhân cũng không biết xuống tay nhẹ! Điện hạ da thịt non mịn, trên mặt nhiều dấu tay như vậy như thế nào gặp mọi người !"

     Tiểu nha hoàn không nghe rõ Lý Ngọc lẩm bẩm cái gì, từ ống tay áo móc ra một cái hộp, "Tiểu ngọc tử, ta nơi này có bột nước được công chúa ban thưởng, nếu không đắp thử lên xem sao."

     Lý Ngọc nghĩ nghĩ, yến hội sắp bắt đầu rồi, hiện nay cũng không có biện pháp, chỉ đành để tiểu nha hoàn mân mê ở trên mặt Kỳ Trường Ức.

     Kỳ Trường Ức toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn ngồi một chỗ tùy ý hai người bài bố, cười cười mày cũng chưa nhăn một chút.

     Tiểu nha hoàn che dấu ngón tay ở trên cằm Kỳ Trường Ức, nhân tiện vẽ một chút phấn mắt cùng môi đỏ.

     Sau một hồi nỗ lực tốt, Lý Ngọc vội vàng đưa Kỳ Trường Ức tiến vào chính điện.

     Hoàng thượng còn chưa tới, trong đại điện ngồi đầy văn vỏ bá quan, nhóm hai ba người đang tán gẫu sôi nổi, không để ý từ bên hông có hai người tiến vào.

     Thẳng đến khi Kỳ Trường Ức ngồi xuống một góc ở hàng phía sau, Lý Ngọc ngồi quỳ một bên mới nhẹ nhàng thở ra.

     Yến hội lần này là vì trấn thủ biên cương Triệu tướng quân cùng thuộc hạ đón gió tẩy trần, tự nhiên là toàn bộ tiêu điểm liền tập trung lên người Triệu Lệ Đường.

     Chỗ ngồi của anh sát ngai vàng, đối diện chính là thừa tướng đương triều Bùi Tranh khôi ngô tuấn tú.

     Triệu Lệ Đường ngước mắt phát hiện một bóng người nhỏ bé đang ngồi trong góc, trái tim vắng lặng đã lâu đột nhiên nãy lên mãnh liệt.

     Đó có phải là Trường Ức bé nhỏ của anh không?

    Bùi Tranh tựa hồ phát hiện ra ánh mắt nhìn thẳng của Triệu Lệ Đường, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, đuổi đi những đại thần xung quanh mình, quay đầu lại đối mặt với Kỳ Trường Ức đang ngồi trong góc lặng lẽ ngoắc ngón tay.

     Sau đó môi mỏng khẽ mở, không tiếng động nói, "Điện hạ, lại đây."

     

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro