Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trong đại điện kim bích huy hoàng, bày biện đông đảo án bàn cùng đệm hương bồ, các vị đại thần cùng các hoàng tử đều ngồi theo thứ tự.

     Hoàng thượng còn chưa tới, trong điện mọi người đều cùng người thân quen nói chuyện với nhau thật vui.

     Bùi Tranh nhàn tản ngồi ở chỗ của chính mình, Kỳ Trường Ức lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi hoạt động rồi tới bên người hắn, ngoan ngoãn ngồi quỳ bên người của hắn.

     Bùi Tranh chỉ cần hơi nghiêng người sang một bên, thân ảnh cao lớn liền có thể chắn được cơ thể của Kỳ Trường Ức, từ gốc độ đối diện, chỉ có Triệu Lệ Đường Triệu đại tướng quân mới có thể xem đến rõ ràng động tác của hai người.

     Triệu Lệ Đường nhìn chằm chằm Kỳ Trường Ức đang ngồi quỳ bên cạnh Bùi Tranh, chiếc ly trong tay đột nhiên bị hắn bóp nát, rượu trong ly vỡ tung ra, hòa cùng với máu thấm đẫm áo choàng màu đen của hắn.

     Hắn phảng phất như chưa phát giác ra, đem tay giấu trong ống tay áo to rộng.

     Bùi Tranh chú ý tới ánh mắt rực lửa, nhưng tiểu ngốc tử bên cạnh vẫn luôn cúi đầu giống như đang né tránh cái gì.

     Kỳ Trường Ức cụp mi rũ mắt làm cho đôi mắt Bùi Tranh càng thêm lạnh băng, hắn cố ý tiến đến bên người Kỳ Trường Ức ngửi ngửi, ở bên tai y thấp giọng hỏi, "Như thế nào lại thơm như vậy? Ngươi bôi son phấn?"

     Khuôn mặt của tiểu nhân nhi so với trước càng thêm trắng nõn, đôi môi mềm mọng đỏ mọng chọc người hái.

     "Bôi, bôi một chút."

     Bùi Tranh duỗi tay ở phía sau tai y cọ cọ, lòng bàn tay quả nhiên dính một chút bạch phấn, chọc đến thân hình tiểu nhân nhi run lên.

     "Như thế nào lại dùng đồ vật của nữ nhân?" Ánh mắt Bùi Tranh quét quét phía đối diện, "Đây là giả dạng cho ai xem?"

     Kỳ Trường Ức có chút nghe không hiểu giọng nói âm dương quái khí của Bùi Tranh, ủy khuất ngẩng đầu lên, tầm mắt liền vừa lúc đối diện Triệu Lệ Đường phía đối diện.

     Trong mắt Triệu Lệ Đường không thể tin tưởng cùng với bi thống, làm Kỳ Trường Ức lại muốn cúi đầu xuống.

     Bùi Tranh trực tiếp duỗi tay chống cằm y, cưỡng bách hắn đối diện cùng Triệu Lệ Đường, cằm Kỳ Trường Ức vốn đã bị niết để lại chỉ ngân, cái này càng nháy mắt ăn đau, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.

     "Như thế nào, người ngày đêm ngươi tơ tưởng đã trở lại, sao không nhìn một chút?" Hơi thở của Bùi Tranh phun trên gương mặt của Kỳ Trường Ức, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng.

     Kỳ Trường Ức nỗ lực quay đầu đi, lại căn bản không tránh thoát khỏi trói buộc.

     "Bùi ca ca..." Y cố sức hô.

     Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra.

     Kỳ Trường Ức vội vàng cúi đầu, nước mắt nhanh chóng chảy xuống y phục, y nhanh chóng vươn tay lau đi.

     Phía đối diện lửa giận trong mắt Triệu Lệ Đường đã sắp thiêu cháy nơi đây, Bùi Tranh vừa lòng cong cong khóe môi, vỗ vỗ mái tóc đen nhánh chỉnh tề của Kỳ Trường Ức.

     "Điện hạ, thỉnh ngài nhanh chóng nhập tòa*, hoàng thượng sắp tới rồi, nếu thấy người ngồi gần bổn tướng như vậy, chỉ sợ người sẽ nghĩ nhiều."

     *Nhập tòa: ngồi vào chỗ 

     Đang nói, giọng nói của thái giám tổng quản kéo dài vang lên, "Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm."

     Kỳ Trường Ức sợ tới mức vội vàng đứng dậy, khom lưng nhanh chóng chở lại vị trí của chính mình, y thân là một hoàng tử không được sủng ái lại có cảm giác tồn tại rất thấp, bị an bài ở xa nơi trung tâm cô đơn một góc.

     Mọi người chỉnh tề quỳ đầy đất, đều cúi đầu hành lễ tôn kính.

      Kỳ Trường Ức quỳ xuống trong nháy mắt lúc hoàng thượng bước vào, hai đầu gối đập mạnh xuống đất, y chỉ có thể chịu đựng đau nhức nằm xuống hành lễ.

     "Các vị ái khanh hãy bình thân."

     Hoàng thượng đã qua năm mươi tuổi, thanh âm ôn hòa hiền hậu.

     Yến hội lúc này mới chính thức bắt đầu, hoàng thượng hỏi chút về tình huống biên cảnh của Tây Nam, Triệu Lệ Đường đứng dậy, đi đến chính giữa đại điện quỳ một gối.

     "Hồi hoàng thượng, không lâu trước đây man tộc Tây Nam lần thứ ba phát động một cuộc tấn công lớn, tuy rằng đã bị quân ta đánh lui, nhưng đây không phải là kế lâu dài. Thần cho rằng, chúng ta nên chủ động xuất kích, nhất cử tiêu diệt*, tránh hậu họa về sau."

     *Nhất cử tiêu diệt: giết hết trong một lần

     Vừa dứt lời, hoàng thượng không có nói chuyện, phía dưới một đạo âm thanh vang lên.

     "Triệu tướng quân khẩu khí thật lớn, nhất cử tiêu diệt?" Bùi Tranh lạnh lùng mở miệng, đi đến chính giữa đại điện, đứng ở trước người Triệu Lệ Đường, trên cao nhìn xuống hắn.

     "Triệu tướng quân cũng biết Man tộc có bao nhiêu người? Chẳng lẽ theo ý của người chính là muốn giết sạch toàn bộ?" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro