Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kỳ Trường Ức từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung, chưa từng gặp qua nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy một thứ mới lạ có thể phun ra lửa, y hưng phấn đến mức đáy mắt lóe lên ngôi sao.

     "Oa oa, thật là lợi hại!" Y vỗ tay hoan hô cùng với đám người, "Lại đến một cái! Lại đến một cái!"

     Nam tử cao lớn bên cạnh kia đột nhiên cúi đầu nói gì đó bên tai y, hai mắt Kỳ Trường Ức sáng rực lên, tùy ý hắn lôi kéo chính mình ra khỏi đám người.

     Bùi Tranh cũng đi theo chen lấn ra khỏi đám người, nhìn hai người một lớn một nhỏ đi về phía người bán hàng rong phía trước.

     Nam tử kia đưa cho Kỳ Trường Ức một xâu kẹo hồ lô bọc đường đỏ, tiểu nhân nhi thật cẩn thận cầm lấy, nhìn trái nhìn phải giống một đứa bé đến không thể tin được.

     "Ăn đi." Nam tử nhẹ nhàng nói.

     Kỳ Trường Ức kích động nói "Ân", há miệng vươn đầu lưỡi ra, cố gắng muốn liếm lớp đường đỏ ngọt ngào bọc ở bên ngoài.

      Nhưng đầu lưỡi y còn chưa có đụng tới đường hồ lô, không biết từ nơi nào truyền tới một luồng gió lớn, đánh trúng lòng bàn tay của y, xâu hồ lô trực tiếp bị chém thành nhiều mảnh và văng lên không trung.

     Nam tử cao lớn ôm bả vai Kỳ Trường Ức nghiêng người qua một bên, mảnh vỡ bay lả tả đã bị hắn chặn lại tất cả, trên người Kỳ Trường Ức một chút cũng không bị dính vào.

     Tuy nhiên Kỳ Trường Ức người bị đánh trúng lòng bàn tay trên trán đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nam tử vừa cầm lòng bàn tay lên thì thấy xiên kẹo hồ lô bằng gỗ nứt nẻ đã làm xước lòng bàn tay mềm mại của y, còn có một chút mảnh vụn đầu gỗ bị mắc kẹt trong lòng bàn tay.

     Máu từ giữa những ngón tay trắng nõn không ngừng chảy ra, nhỏ giọt trên mặt đất, nhìn thấy ghê người.

      Nam tử kia rõ ràng thấy Kỳ Trường Ức đau đến lợi hại, thân hình nhỏ xinh không nhịn được run rẩy, nhưng lại cắn chặt miệng chính mình không có phát ra âm thanh.

     Lại ngẩng đầu nhìn, có một thân ảnh đứng trước mặt hai người, một thân cao lớn ung dung hoa quý, khuôn mặt tuấn lãng dị thường, chỉ là đôi mắt lại lạnh lùng ám trầm đến cực điểm.

     "Lại đây."

     Âm thanh của Bùi Tranh lạnh đến mức chết cóng, nhìn Kỳ Trường Ức giọng điệu ra lệnh. 

     Kỳ Trường Ức dừng lại khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, sau khi thấy rõ ràng phía trước là Bùi Tranh, vành mắt lập tức đỏ lên, tay y thật sự đau quá đau quá a.

     Vừa muốn ngoan ngoãn cất bước đi qua, nam nhân cao lớn liền dùng sức ôm Kỳ Trường Ức thật chặt không cho y đi qua.

     "Vị này chính là?" Nam tử cái đầu hỏi.

     Kỳ Trường Ức nhỏ giọng trả lời, "A Mộc Lặc, đây là Bùi ca ca, huynh ấy là thừa tướng đại nhân, rất là lợi hại." 

     Nam tử tên là A Mộc Lặc kia câu lấy khóe miệng cười cười, "Lợi hại? Không thấy được nha, còn để ngươi bị bắt mất, hắn lợi hại ở đâu? Ngươi nếu là đi theo ta, dù như thế nào ta cũng sẽ không để ngươi bị người xấu bắt đi."

     Lời này của hắn tuy là nhìn Kỳ Trường Ức nói, nhưng mỗi câu của hắn đều đang châm chọc Bùi Tranh.

     A Mộc Lạc tuy ăn mặc phục sức Thiên triều, nhưng lại cao hơn đa số người trong Thiên triều, thoạt nhìn cao bằng Bùi Tranh, nhưng xương cốt lại cường tráng hơn rất nhiều, khuôn mặt thô và sắc bén, hốc mắt cũng tương đối thâm thúy, tạo cho hắn một vẻ đẹp nguyên thủy và hoang sơ.

     Vừa vặn người Man tộc lại thiện dùng kỳ hương, xem ra từ trong tay Vương công tử bắt Kỳ Trường Ức đi chính là hắn không sai.

     Nhưng người Man tộc ở trong mắt Bùi Tranh chính là những kẻ man rợ còn thô lỗ và vô học, bàn tay thô to dày rộng hiện tại còn đang để trên vai nhỏ bé yếu ớt chỉ sợ dùng một chút lực là có đem y chụp bẹp.

     "A Mộc Lạc? Người Man tộc? Chẳng lẽ là đi theo sứ thần Man tộc cùng nhau tới triều ta hòa đàm?" Bùi Tranh đến gần hai bước hỏi.

     "Đúng vậy."

     "Vậy ngươi cũng biết, người bên cạnh ngươi thân phận ra sao? Chỉ bằng ngươi cũng dám tự tiện đem hắn mang đi." Giọng điệu của Bùi Tranh nhẹ nhàng, nhưng lại nghe ra hắn đang tức giận.

     A Mộc Lặc đột nhiên cười ha ha lên, "Bùi đại nhân đừng tức giận a, tội danh này đừng trách đến trên đầu ta, ta cũng là người được gửi gắm thôi. Đại nhân còn không phải là muốn người sao, người cho ngươi là được. Chỉ là mới vừa rồi đại nhân cũng quá mức hung tàn, ngươi nhìn xem bàn tay nhỏ non mịn này, đều đổ máu, chậc chậc chậc, phải đau như thế nào nha." 

     Bùi Tranh lúc này mới chú ý tới sắc mặt Kỳ Trường Ức không thích hợp, môi cũng không có huyết sắc, hắn vừa rồi thấy Kỳ Trường Ức sắp ăn xâu hồ lô đường không rõ lai lịch kia, nhất thời tình thế cấp bách không khống chế tốt lực đạo.

     A Mộc Lặc vừa cười vừa vỗ vai Kỳ Trường Ức, trêu đùa nói, "Nhóc con, đi tìm Bùi ca ca của ngươi đi, cần phải cẩn thận một chút, đừng để hắn làm bị thương ngươi như vậy nữa, chúng ta lần sau tái kiến."

     Kỳ Trường Ức lại nhìn hắn một cái, đi về phía Bùi Tranh, trên đường còn quay đầu lại đối với A Mộc Lặc vẫy vẫy tay.

     Bùi Tranh thấy y là một bộ dáng lưu luyến không rời, lệ khí trong lòng càng sâu, lúc này mới biết được bao lâu liền lưu luyến như vậy, xem ra gần đây hắn đối với tiểu nhân nhi thật tốt quá, làm y càng thêm cả gan làm loạn, cũng dám tự mình kết giao người Man tộc.

     Tiểu nhân nhi sau khi đi đến bên cạnh hắn, còn bên ban tay bị thương hướng phía sau giấu đi.

     Bùi Tranh nhấc lên mí mắt lạnh lùng liếc y một cái, xoay người rời đi, "Đuổi kịp."

     Nói xong bước nhanh đi xa, Kỳ Trường Ức nhanh chóng nhắm mắt đi theo phía sau hắn, xuyên qua tầng tầng đám người đang vui đùa ầm ĩ, cúi đầu im lặng theo sau.

     A Mộc Lặc đứng ở tại chỗ nhìn hai người trước sau đi xa, tiểu nhân nhi giống như một con búp bê tinh xảo, mặc cho Bùi Tranh xoa tròn bóp dẹp.

     Nhưng là không thể không thừa nhận, bị Bùi Tranh dưỡng lâu như vậy tiểu nhân nhi so với nữ tử còn muốn câu nhân hơn, tướng mạo yêu diễm mê hoặc nhưng vẫn giữ được nội tâm băng thanh ngọc khiết, một bộ dáng mềm mềm mại mại ngoan ngoãn, giống như một tiểu bạch thỏ đơn thuần, kích ý muốn bảo hộ của mọi người đồng thời cũng làm người muốn hung hăng khi dễ y, xem hốc mắt y hồng hồng rồi lại vô lực giãy giụa....

     Biên cảnh Tây Nam, nơi con người luôn khắc nghiệt, chưa bao giờ thấy một tiểu nhân nhi tuyệt vời như vậy.

     A Mộc Lặc nhìn nhìn lại thật sâu thở ra, bình phục tâm tình, hẻm nhỏ sâu thẳm bên cạnh một thân ảnh đi ra, ăn mặc một thân quần áo tú bạch cẩm tú, biểu tình lãnh đạm.

     "Tứ hoàng tử, vừa mới vì sao không muốn đối mặt Bùi Tranh? Hay là hai người có bí mật không thể cho ai biết?"

     Kỳ Trường Phong liếc mắt một cái, "A Mộc Lặc sứ thần, ta chỉ phụng mệnh trước tiên thay phụ hoàng chiêu đãi các ngươi, đề nghị cùng Man tộc các ngươi hòa thân chính là Bùi Tranh, như vậy ở sau lưng đại công thần các ngươi nghị luận không tốt lắm đâu."

     A Mộc Lặc không sao cả nhún nhún vai, "Ta chỉ tò mò, ngươi không muốn nói liền thôi, nhưng là ngươi vừa mới muốn ta đi cứu tiểu ngốc tử kia, lại không muốn chính mình ra mặt, ta nhìn hai người các ngươi lớn lên có chút giống nhau....."

     Kỳ Trường Phong lên tiếng đánh gãy hắn, "Hắn là đệ đệ cùng mẫu của ta."

     A Mộc Lặc rõ ràng có chút kinh ngạc, "Chính là hai người các trừ bỏ bộ dáng giống nhau ra, còn lại thật sự kém xa, hơn nữa quan hệ thoạt nhìn cũng không thân mật...."

     Mắt thấy sắc mặt Kỳ Trường Phong càng ngày càng khó coi, A Mộc Lặc nhanh chóng ngậm chặt miệng.

     "Ta xem hôm nay liền dạo đến đây đi, ta đưa sứ thần đại nhân trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng."

     A Mộc Lặc nghĩ thầm mấy ngày này người trong triều thật đúng là tâm tư kín đáo, có chuyện gì đều âm thầm chuẩn bị không muốn nói ra, cùng bọn họ dân phong Man Tộc thuần phác kém xa lắc.

     Mà lúc này tâm tư kín đáo nhất Bùi Tranh, sắc mặt âm trầm như là muốn nhấc lên mưa rền gió dữ, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ không có ai, quay đầu lại hung hăng đẩy tiểu nhân nhi đi phía sau chống lên vách tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro