Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Bùi, Bùi ca ca, đau....."

     Lưng của Kỳ Trường Ức dán vào bức tường đất cứng, hòn đá gập ghềnh cộm lên làm hốc mắt của y hồng hồng.

     Máu trong lòng bàn tay ướt sũng sền sệt không thôi, làn da mềm mại bị mảnh gỗ đâm vào làm y đau đớn nhưng cũng chỉ có thể cắn môi nhịn xuống, chính là Bùi Tranh đối đãi thô bạo cùng biểu tình âm trầm lại có thể dễ dàng khiến cho y không biết làm sao.

     "Ngươi có biết bao nhiêu người vẫn đang ở trong thành tìm kiếm ngươi không? Còn ngươi thì sao? Lại ở đây chơi đến vui vẻ!"

     Trong mắt Bùi Tranh đầy tàn nhẫn, hắn ghét nhất chính là cảm giác mất khống chế, tiểu ngốc tử này rõ ràng nghe theo lời nói chính mình, nhưng bây giờ lại làm trái ý hắn, điều này khiến cho nhân tô bạo ngược trong lòng ngực hắn đã bị đè nén trong một thời gian dài có chút không kiểm soát được. 

     Tuy rằng vận mệnh của tiểu ngốc tử hắn vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn phải chặt chẽ khống chế mọi thứ mới tốt.

     Từng bước một, làm từng bước, dựa theo ý tưởng của hắn, để đạt được.

     Một đôi chân thon dài hữu lực mạnh mẽ đặt ở giữa hai chân nhỏ bé yếu ớt, hắn hơi hơi đỉnh chân lên trên liền làm hai chân của tiểu nhân nhi bay lên không.

     Kỳ Trường Ức lúc này không thể không đặt cả hai tay lên cánh tay của Bùi Tranh, nỗ lực duy trì nửa người trên cân bằng.

     Chiếc gai gỗ trong lòng bàn tay tức khắc đâm sâu hơn, máu đỏ tươi nhuộm trên áo choàng đen của Bùi Tranh nhìn không rõ.

     "Bùi ca ca, huynh đừng giận ta, là A Mộc Lặc cùng tứ ca nói sẽ phái người nói cho huynh tới đón ta, ta, ta đợi huynh hồi lâu....."

     Trong lòng Bùi Tranh đột nhiên động.

     Kỳ Trường Phong, hắn cũng ở? Kia mới vừa rồi như thế nào không nhìn thấy hắn, chẳng lẽ hắn là cố ý trốn tránh mình?

     Tốt, thực tốt.

     Bùi Tranh híp híp mắt, nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi hai mắt đẫm lệ mông lung không nói lời nào.

     Bên ngoài những con hẻm âm u, tấp nập người ra vào, bọn họ hoan thanh tiếu ngữ*, ca hát nhảy múa.

     (hoan thanh tiếu ngữ: cười nói vui vẻ)

     Tuy nhiên con hẻm nhỏ này lại u ám ẩm ướt không thấy mặt trời, âm lãnh và ám trầm, lạnh lẽo đến thấu xương, có khả năng nuốt chửng và nhấn chìm tất cả những gì tốt đẹp, tươi sáng.

     Một bức tường ngăn cách, cách biệt một trời.

     Hoàn cảnh xung quanh còn có người trước mặt mình, đều cực kỳ giống với đêm đó trong trí nhớ Bùi Tranh, cái đêm cứ lởn vởn trong tâm trí hắn suốt mười năm qua.

     "Đợi ta hồi lâu? Ta tưởng ngươi chơi thật vui vẻ, sợ là hi vọng ta dứt khoát đừng tới tìm ngươi, ngươi có thể tiếp tục trò chuyện cùng người Man tộc kia."

     Bùi Tranh vươn hai ngón tay nắm cằm Kỳ Trường Ức, ép hỏi nói, "Có phải hay không?"

     "Không, không phải....."

     Cằm Kỳ Trường Ức bị nắm đến không thể động đậy được, nước mắt ở khóe mắt rốt cuộc không giữ được, giống như một hạt châu bị đứt dây rào rào rớt xuống.

     Nước mắt chảy dài xuống chiếc cằm trắng như ngọc, khiến đôi mắt của Bùi Tranh trở nên sâu hơn, sức lực của hắn cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

     "Man tộc, Man tộc, người mà ngươi lén kết giao đều là Man tộc, ta nhưng thật ra không có nhìn lầm ngươi...... "

     Cằm Kỳ Trường Ức bị đau đến lợi hại, càng nghe không hiểu ngụ ý của Bùi Tranh, y chỉ cảm thấy ngón tay thon dài hữu lực kia như là hai cái kìm, sắp bóp nát cằm của y. 

     Cánh tay y đã có chút tê mỏi, lòng bàn tay đổ máu cũng sớm đã đau đến mất đi tri giác, nhưng y vẫn ngoan ngoãn như cũ không nhúc nhích, hai chân mềm mại rũ xuống.

     "Bùi, Bùi ca ca, huynh muốn như thế nào, mới có thể không sinh khí?"

     Kỳ Trường Ức chịu đựng đau đớn gian nan hỏi.

     "Huynh nói đi."

     Ngón tay trên cằm rốt cuộc cũng buông lỏng, Bùi Tranh dời đi chút khoảng cách, rũ mắt nhìn tiểu nhân nhi, ánh trăng trên đỉnh đầu từ trên người chiếu xuống, bóng dáng cao lớn bao phủ tứ phương.

     Thân mình Kỳ Trường Ức khẽ run lên, y cân nhắc một hồi, rồi cúi người về phía trước như muốn lấy lòng, cố gắng đến gần môi Bùi Tranh, nhưng vẫn còn thiếu một khoảng cách, gấp đến độ hốc mắt y nóng lên lại là hai hàng nước mắt lăn xuống.

     Mí mắt Bùi Tranh giật giật, hơi nghiêng người về phía trước, tiểu nhân nhi rốt cuộc cũng chạm vào đôi môi mỏng, thật cẩn thận đem môi mềm ấn lên, nhưng lại không có động tác tiếp theo.

     Liền dán như vậy hồi lâu, tiểu nhân nhi nâng lên đôi mắt, bên trong ướt dầm dề, y nhẹ giọng hỏi, "Như vậy tốt chút sao?"

     Bùi Tranh nhìn chằm chằm con thỏ với đôi mắt hồng không nói gì.

     Tay áo của Bùi Tranh bị máu loãng dính ướt, cảm xúc ấm áp làm hắn cau mày, nhờ ánh trăng nên thấy rõ một bãi máu loãng dưới chân, hắn mới nhớ tới vừa rồi trên tay tiểu nhân nhi giống như có thương tích.

     "Đưa tay cho ta xem."

     Kỳ Trường Ức nâng lên hai cánh tay, tê dại đến mức không đủ sức lực.

     Bùi Tranh trực tiếp cầm bàn tay của y lên, mở ra xem trong lòng bàn tay y, máu loãng hỗn độn không rõ, xen lẫn trong đó có vài mảnh vụn nhỏ. 

     Miệng vết thương của Kỳ Trường Ức đột nhiên bị căng ra, da thịt bị lôi kéo khiến mồ hôi túa ra trên trán.

      "Chịu đựng."

     Bùi Tranh duỗi tay ra thật cẩn thận nhặt thứ gì đó ở trên miệng vết thương, đem những mảnh gỗ nhỏ vụn dính máu ném xuống.

     Sau một vài động tác, môi dưới của Kỳ Trường Ức đã bị chính mình cắn đến trắng bệch, nhưng y cũng không có phát ra một tiếng.

     Bùi Tranh lại nhéo nhéo cằm y, buộc cho y phải thả môi mình ra, sau đó cúi đầu xuống và dán vào.

     Đôi môi mỏng mát lạnh khẽ mở ra, đầu lưỡi thăm dò đi vào ôn nhu quét vài vòng, tinh tế miêu tả hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, sau đó quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại mút vào vài cái.

     Một nụ hôn hoàn toàn bất đồng với lúc nãy.

     Thật lâu sau mới tách ra, Bùi Tranh nhìn đôi môi ban đầu còn trắng bệch nay đã trở nên đỏ hồng và căn mọng, trên đùi buông lỏng sức lực, thả tiểu nhân nhi xuống.

     Hai chân Kỳ Trường Ức đột nhiên chạm đất, tê mỏi đến không đứng vững được, trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất, lập tức buông đầu xuống ủy khuất không nói lời nào.

     Bùi Tranh vừa định nâng y dậy, đầu ngõ đột nhiên đột nhiên truyền đến động tĩnh, là thị vệ thủ lĩnh tìm tới đây, nhìn thấy cửu hoàng tử đang ngồi dưới đất, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

     "Đại nhân, nếu đã tìm được cửu hoàng tử, thì nên mau chóng hồi cung đi, trong thành mấy ngày gần đây có người Man tộc vào ở, tuy nói là đến để hòa đàm, nhưng vẫn chú ý chút thì tốt hơn."

     Bùi Tranh nhẹ gật đầu.

     "Đưa cửu hoàng tử hồi cung trước, trước đi tìm Giang thái y chẩn trị một chút chỗ vết thương cho hắn, ra lệnh cho cấm vệ quân rút lui, ta sẽ tự mình đi xử lý chút việc."

     Bùi Tranh hạ xong mệnh lệnh, liền sải bước ra khỏi còn hẻm nhỏ sâu.

     Kỳ Trường Ức nhìn bóng dáng hắn rời đi, lại lặng lẽ cắn môi dưới của chính mình, Bùi ca ca giống như còn sinh khí với mình, sớm biết như thế y sẽ không đi theo tứ ca cùng A Mộc Lặc du ngoạn, trực tiếp đi tìm Bùi ca ca thì tốt rồi.

     Thị vệ thủ lĩnh phái người mang kiệu liễn đến, vội vàng đưa Kỳ Trường Ức về trong cung, trực tiếp đưa tới Thái Y Viện, còn chỉ tên muốn tìm Giang Du Bạch.

     Giang Du Bạch mới vừa đem Trình Phong tiễn đi, chọc cho chính mình một bụng khí, sau khi đi vào đại đường thấy tay Kỳ Trường Ức đầy máu, sợ tới mức kinh hô một tiếng.

     "Điện hạ tay đây là làm sao vậy? Đừng nói với ta đây lại là kiệt tác của Bùi đại nhân!"

     Thị vệ thủ lĩnh kia khóe miệng giật giật vì xấu hổ, làm cái lễ liền chạy nhanh đẩy cửa đi ra ngoài thủ.

     Giang Du Bạch nhanh chóng sai người chuẩn bị ấm nước cùng dược để xử lý miệng vết thương của Kỳ Trường Ức.

     "Điện hạ, đau thì kêu ra, nơi này không có người khác, không cần chịu đựng."

     Kỳ Trường Ức rõ ràng đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lại vẫn nỗ lực cong môi cười cười với Giang Du Bạch.

     "Giang thái y, ta không có việc gì, cảm ơn ý tốt của ngươi."

     Động tác trên tay Giang Du Bạch tận lực mềm nhẹ vài phần, vẫn là nhịn không được trợn trắng mắt.

     "Bùi Tranh rốt cuộc có phải người hay không, vết thương nào trên người của điện hạ không có liên quan tới hắn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro