Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kỳ Trường Ức bị một lực mạnh kéo ra khỏi mộng, trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất lạnh băng, lòng bàn tay theo bản năng chống xuống đất, miệng vết thương vất vả lắm mới ngừng chảy máu ngay lập tức bị xé rách, màu đỏ nhiễm thấu băng gạc.

     Y mê mang mở to mắt, nửa khuôn mặt của Bùi Tranh đang đứng trước mặt y đều bị ẩn vào trong bóng đêm, chỉ có một đôi mắt lạnh lùng không có một độ ấm nào lộ ở bên ngoài.

     Bùi Tranh nghiêng người nâng cằm tiểu nhân nhi lên, nhờ vào ánh trăng mờ ảo nhìn vào gương mặt y, vầng trán nhợt nhạt bởi vì đau đớn mà lấm tấm mồ hôi.

     Mũi tiểu nhân nhi khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng ngửi ngửi, mùi rượu nồng nặc nháy mắt kích thích khiến y nhăn mày lại.

     Biểu tình thật nhỏ này đã bị Bùi Tranh bắt lấy, khí lạnh trong ngay lập tức quét qua.

     "Người đâu! Như thế nào còn chưa có đưa tới."

     Âm thanh có chút bạo nộ vang lên, thị vệ đang đứng ngoài cửa ngốc lăng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuống quýt mang đồ vật kêu leng keng tiến vào.

     Bùi Tranh buông ngón tay ra, tiểu nhân nhi thoát lực bò ngã xuống trên mặt đất.

     "Trói lại."

     Kỳ Trường Ức đang nằm trên mặt đất trực tiếp bị nhấc lên, sợi dây xích vừa nặng vừa cứng vòng qua cánh tay trắng nõn gầy yếu của y vài vòng, sau đó siết chặt.

     "Ưm......"

     Kỳ Trường Ức rên rỉ một tiếng, bị Bùi Tranh đứng ở một bên nghe được, tức giận chất vấn, "Không phải nói có thể nhịn đau được hay sao? Đau một chút như vậy liền chịu không được?"

     Kỳ Trường Ức cắn chặt môi, hiện tại khuôn mặt của Bùi Tranh âm trầm đáng sợ, thời gian này hắn bất quá đối xử với mình tốt hơn, sao có thể đã quên bản chất của hắn đâu.

     Bản chất Bùi Tranh, chính là không từ thủ đoạn tàn nhẫn thô bạo giết người như ma không có một chút lương tâm nào.

     Nhưng mà trước kia Bùi ca ca rõ ràng không phải như thế.

     "Bùi ca ca, huynh làm sao vậy....."

     Hai tay Kỳ Trường Ức bị trói cột gỗ hai bên giường, y sớm đã không rảnh lo lòng bàn tay mình đang không ngừng chảy máu, hốc mắt đã đỏ lên.

     Bùi Tranh cúi người tiến lên, nhéo cằm y nói, "Ta làm sao vậy, ta đang rất tốt. Ta còn muốn hỏi ngươi, vì cái gì không nghe ta nói? Ân? Vì cái gì mà không nghe lời."

     Nước mắt Kỳ Trường Ức lăn dài, "Ta biết sai rồi, ta về sau sẽ không chạy loạn, ta sẽ ngoan ngoãn......."

     Bùi Tranh tựa hồ không nghe được lời y nói, bỗng dưng đem đai ngọc cẩm y bên hông rút ra, đồng thời giơ tay vẽ lên thân thể của tiểu nhân nhi.

     Chất gấm mảnh mai mềm mại, khi kéo ở trên người cũng sẽ không tạo thành vết thương, chính là đau đớn lại mảy may không giảm, lưu lại từng vệt đỏ sưng to, nhưng thật ra là sớm giảm đau.

     "Như thế nào cũng không thân với ta, nơi chốn cùng ta đối nghịch!" Bùi Tranh dương tay lại hung hăng vài cái, "Nếu đã hứa rõ ràng, đảo mắt lại không làm được!"

     Đôi mắt Bùi Tranh màu đỏ tươi, ý thức sớm đã bị cồn làm cho tê mỏi đến ngất trời, chỉ lo phát tiết của chính mình.

     "Có phải hay không, có phải hay không các ngươi đều là người hoàng thất, sinh ra đã vô tình bạc nghĩa! Kia hảo, ta đây so với các ngươi càng thêm tàn nhẫn, máu lạnh."

     Âm thanh quất lần thứ hai lại vang lên, Kỳ Trường Ức siết chặt hai cánh tay, môi dưới đều bị cắn ra vết máu, mặt đầy nước mắt, tiếng khóc bị đè nén khiến người y run lên.

     Nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, Bùi Tranh dừng động tác trong tay, không đúng, không đúng, thiên chi kiêu tử kiêu ngạo sẽ không khóc như vậy, càng sẽ không vứt bỏ tôn nghiêm mà cầu xin mình.

     Ném đai ngọc xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen óng như viên trân châu kia, Bùi Tranh như là muốn nhìn ra sự thật ở trên mặt y, âm u không nói lời nào.

     Trong đầu hắn lại nhớ đến đêm tuyết rét lạnh kia, tiểu thiếu gia ăn mặc một thân quần áo tơ vàng ra lệnh một tiếng, chính mình liền sinh sôi ở quỷ môn quan một chuyến, ánh mắt kia hiện lên sự ghét bỏ chán ghét đến cực điểm, hắn nhớ ngần ấy năm.

     Tâm ma che trời lấp đất đem hắn cắn nuốt, Bùi Tranh đột nhiên duỗi tay bóp lấy cổ Kỳ Trường Ức, tay khác lại xé quần áo trước người của tiểu nhân nhi, xương quai xanh trắng nõn đơn bạc chói mắt liền lộ ra.

     Như là một khối bạch ngọc không tì vết, trong bóng đêm trắng đến chói mắt.

     Tay dần dần siết chặt, nghe thấy được âm thanh khó chịu nức nở "Ô ô ân ân", cúi người lại gần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên xương quai xanh nhô lên.

     Sau đó đột nhiên há mồm cắn vào làn da mỏng manh, nếm được mùi máu tươi cũng không buông ra, vẫn luôn cắn như vậy, thẳng đến khi máu theo làn da lăn xuống dưới.

     Bùi Tranh ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay xoa xoa môi.

     Dấu răng chỉnh tề bám vào phía dưới xương quai xanh, như là một đóa hoa quyến rũ nở rộ, vĩnh viễn để lại ấn ký.

     Đem mùi máu tươi trong miệng nuốt xuống, Bùi Tranh rốt cuộc thanh tỉnh chút, chính là tiểu nhân nhi trước mắt hai mắt nhắm lại, như thể y đang ngoan ngoãn ngủ say.

     Dùng sức nhéo nhéo giữa hai mày, Bùi Tranh đầu đau như muốn nứt ra, như là có ngàn vạn con sâu ở trong đầu cắn buốt gặm cắn, hắn lùi lại một khoảng, thấy rõ trên giường lộn xộn, trên khăn trải giường còn dính vài vết máu.

     Dùng sức nhéo nhéo giữa mày, Bùi Tranh đầu đau muốn nứt ra, như là có ngàn vạn chỉ sâu ở trong đầu cắn nuốt gặm cắn, hắn thối lui chút khoảng cách, thấy rõ mãn giường hỗn độn, còn dan díu nửa bên vết máu khăn trải giường.

     Trái tim bất an nhảy vài cái, Bùi Tranh cuống quýt vỗ vỗ gương mặt tiểu nhân nhi, kêu, "Điện hạ, điện hạ?"

     Người lẽ ra sẽ đáp lại mình bằng nụ cười giống như lúc trước, hiện nay lại vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.

     "Người đâu!" Ngữ khí Bùi Trang mang theo chút nôn nóng, "Kêu Giang thái y tới."

     Trong lúc chờ Giang Du Bạch đến, Bùi Tranh sai người tháo dây xích trên cổ tay Kỳ Trường Ức ra, ám vệ kia bị ánh mắt âm trầm của Bùi Tranh nhìn chằm chằm, tay run như cái sàng, như thế nào cũng không cởi ra được.

     Bùi Tranh tức giận đến mức bước tới, đá bay người kia, "Cút ngay, đồ vô dụng."

     Sau đó tự mình tiến lên cởi cho Kỳ Trường Ức, tay còn có chút hơi hơi phát run.

     Rốt cuộc đem xiềng xích thô nặng cởi xuống, nặng trĩu ném qua một bên, cổ tay tiểu nhân nhi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nổi đầy vết sưng đỏ, sưng tấy và trầy da.

      Nhẹ nhàng đem Kỳ Trường Ức đặt ở trên giường, y nhắm chặt đôi mắt không có dấu hiệu muốn mở ra.

      Lúc này, ánh trăng dần dần mờ ảo, sắc trời cũng đã hơi hừng sáng.

     Khi Thừa Phong vội vã đi tới với Giang Du Bạch, Bùi Trang đang ngồi ở mép giường, nắm tay tiểu nhân nhi chặt chẽ nhìn chằm chằm y.

     "Chủ nhân." Thừa Phong hành lễ nói, "Giang thái y tới rồi, ngài cũng nên chuẩn bị thượng triều."

     Mí mắt Bùi Tranh giật giật, nhìn hai người đoan chính đang đứng ở bên ngoài điện, cuối cùng vẫn là đứng dậy đi ra ngoài.

     Khi đi bên qua bên người Giang Du Bạch, mùi rượu nồng đậm thiếu chút nữa là làm Giang Du Bạch ngất xĩu.

     Vị đại nhân này là lu rót rượu?

     "Bùi đại nhân." Giang Du Bạch gọi hắn lại, đưa qua một viên thuốc, "Ăn đi rồi hẳn thượng triều, giải rượu."

     Bùi Tranh tiếp nhận ném vào trong miệng, nhìn nội điện im ắng liếc mắt một cái, "Bên trong..... Phiền toái." Sau đó lại nói với Thừa Phong, "Ngươi đợi ở chỗ này, đợi mọi người tỉnh lại rồi mới rời đi." 

     Trong điện liền an tĩnh lại.

     Giang Du Bạch rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, xách theo hòm thuốc một bên hướng tới nội điện một bên lên tiếng oán than dậy đất, "Thái Y Viện nhiều thái y như vậy, không biết Bùi Tranh coi trọng ta vì cái gì, ta đã biết nhiều bí mật của hắn như vậy, sẽ không có một ngày bị giết người diệt khẩu đi......"

     Vừa bước vào nội điện, Giang Du Bạch liền ngửi ra một chút mùi rượu còn xót lại, cùng với trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt của máu.

     Hắn trong lòng căng thẳng, bước nhanh đi đến trước giường, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

     Nhiều máu như vậy, nhiều vết thương như vậy, tiểu điện hạ là đau cỡ nào, mới có thể đau đến ngất xỉu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro