Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Vẫn luôn bận rộn đến giữa ngọ, Giang Du Bạch mới có thời gian lấy hơi, băng bó lại vết thương trên tay Kỳ Trường Ức, vệt đỏ trên người cũng được bôi thuốc kĩ càng.

     Thể chất của điện hạ không phải là người sẽ để lại sẹo, trên người một mảnh trắng nõn bóng loáng không có một vết sẹo, ngay cả vết roi trước đó cũng đã tốt lên.

      Tuy nhiên, dấu cắn trên xương quai xanh vô cùng lộ liễu hiện lên rất rõ ràng, đến bây giờ còn thấm vết máu, sợ là không biết có thể tiêu bớt hay không.

     "Sớm biết như vậy, liền không nên cho hắn viên giải rượu...." Giang Du Bạch nhìn Thừa Phong đang đứng bên ngoài điện đợi, "Cho hắn viện độc dược, khiến hắn cũng phải chịu những cơn đau thấu tim này."

     Giang Du Bạch đối Kỳ Trường Ức vẫn luôn có loại giúp đỡ và bảo hộ, chỉ vì mẫu phi của y Ninh quý phi lúc sinh thời có ân với mình, mà Kỳ Trường Ức tính cách diện mạo lại cực kỳ giống với mẫu phi.

     Nhưng hắn cũng chỉ là một thái y nho nhỏ, không có quyền thế gì, chỉ có thể lúc Kỳ Trường Ức bị thương tận tâm vì y chẩn trị, hoặc là sau lưng mắng Bùi Tranh.

     Thừa Phong đối với những lời này mắt điếc tai đơ, Giang Du Bạch nói nhiều lời đại nghịch bất đạo, hắn đều thấy nhiều nhưng không trách, dù sao chủ tử của mình cũng bỏ qua cho Giang thái y đi.

     Lúc này tiểu nhân nhi an tĩnh nằm trên giường mặt không có chút máu, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

     Canh giờ này hẳn cũng là lâm triều xong, chính là Bùi Tranh vẫn chưa có trở về, nhưng người nào đó không nên xuất hiện ở nơi này, mắt thấy sắp đẩy cửa lớn của tẩm cung vào đây.

      Thừa Phong trong nháy mắt bước ra khỏi phòng, duỗi tay tới cánh cửa màu kim hồng bên ngoài tẩm cung, Triệu Lệ Đường đang định đẩy cửa đi vào lại bị một trận chưởng phong mãnh liệt bức lui hai bước.

     "Ngươi, ngươi như thế nào lại ở đây? Bùi Tranh ở bên trong?"

     Triệu Lệ Đường thấy sắc mặt Thừa Phong trầm xuống, không  có tức giận gì hỏi.

     "Triệu tướng quân chắc là đã quên lời dặn dò lần trước của đại nhân, bây giờ ban ngày mặt, cũng không cần kiêng dè sao?"

     Bàn tay Triệu Lệ Đường đang đặt trên cửa âm thần vận công, cùng nội lực của Thừa Phong chống cự qua lại mấy lần, một tay khác của Thừa Phong cũng đột nhiên cùng nhau vận nội công, cổ họng Triệu Lệ Đường liền cảm nhận được vị ngọt.

     Hộ vệ này nội lực thật kinh người, tuyệt đối không phải một kẻ đầu đường xó chợ.

     "Triệu tướng quân vẫn là mời trở về đi, hôm nay điện hạ không tiện gặp khách." ngực Thừa Phong cũng ẩn ẩn đau, hắn cố nén nói.

      Triệu Lệ Đường im lặng một lúc lâu, sau đó đưa hộp thức ăn ra, "Cái này đưa cho điện hạ, đây là món ăn điện hạ yêu thích nhất khi còn nhỏ, trong quân còn có chuyện quan trọng cần xử lý, đi trước cáo từ."

     Thừa Phong đóng đại môn tẩm cung lại, xách theo hộp đồ ăn vào bên trong, bên miệng lập tức trào ra máu tươi.

     Giang Du Bạch lắp bắp kinh hãi, cuống quýt đem hắn ấn ở trên ghế mạnh mẽ bắt mạch, cuối cùng lại sai người thay hắn đi sắc thuốc mới chịu từ bỏ.

     Sau khi Thừa Phong thành thành thật thật đem thuốc bổ uống xong, Bùi Tranh cuối cùng cũng vội vã bước vào đại sảnh.

     Vừa đến, hắn hoàn toàn làm lơ hai người đang hành lễ trong điện, trực tiếp chạy vội tới trước giường xem xét tiểu nhân nhi, phát hiện y còn chưa tỉnh, sắc mặt càng thêm khó coi.

     "Như thế nào lại không có tỉnh?"

     Giang Du Bạch đứng dậy, sắc mặt cũng không tốt, "Nga? Cái này không nên hỏi đại nhân sao? Đến tột cùng làm cái gì với điện hạ, khiến cho điện hạ hôn mê tới hiện tại?"

     Bùi Tranh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ thật sâu nhìn hắn một cái, Giang Du Bạch không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu nhìn lại.

     Trong điện không khí yên tĩnh đáng sợ, tiểu nhân nhi trên giường đột nhiên phát ra một tiến rên nhẹ nhàng, Bùi Tranh lập tức khẩn trương cầm đôi tay nhỏ mềm như bông đang rũ xuống. 

     Giang Du Bạch thấy thế hét lớn một tiếng, "Ngươi làm gì! Nhanh lên, buông ra!"

     Bùi Tranh bị tiếng hắn hét lớn làm hoảng sợ, quả thực buông lỏng bàn tay nhỏ ra.

     "Lòng bàn tay bị thương của điện hạ không thể lại rách ra, bằng không cũng đừng nghĩ nó sẽ lành lại."

     Giang Du Bạch tức giận đến trợn trắng mắt, mắt của người này chỉ để bài trí hay gì, không nhìn thấy bàn tay nhỏ kia quấn băng gạc thật dày sao! Còn dùng sức nắm như vậy!

     Mí mắt tiểu nhân nhi giật giật, hơi hơi mở mắt ra, lại bị ánh mặt trời trước mắt chiếu vào khiến y nhắm mắt lại.

     Bùi Tranh duỗi tay che mắt y lại, trầm giọng phân phó, "Người tới, che những cửa sổ này lại."

     Nghe thấy mệnh lệnh bọn hạ nhân nối đuôi nhau tiến vào, dùng những tấm màn dày che tất cả cửa sổ lại, trong điện tức khắc tối om.

     Bùi Tranh đem tay dời ra, giọng nói nhẹ nhàng hơn, "Được rồi, mở ra, từ từ mở ra."

     Đôi mắt Kỳ Trường Ức chậm rãi mở ra, ý thức của y còn chưa có hoàn toàn thanh tĩnh, thấy một khuôn mặt phóng đại trước mắt, y lập tức mềm mại kêu lên, "Bùi ca ca...."

     Trái tim Bùi Tranh co quắp, "Khá hơn chút nào không?"

     Kỳ Trường Ức chậm lại một hồi, dần dần khôi phục ký ức tối qua, trong ánh mắt lập tức liền nổi lên một tầng đề phòng cùng bất an, hốc mắt hồng hồng, "Bùi ca ca ta sai rồi, ta biết sai rồi, huynh đừng nóng giận, đừng đánh ta......"

     Bùi Tranh thấy y không ngừng co rút lại, trong lòng có chút không thoải mái, "Được rồi, ta không tức giận, cũng không đánh ngươi, không sợ."

     Nhìn thấy bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, hơi hơi dùng sức đem lòng bàn y bẻ ra, "Không cần nắm chặt như vậy, nếu có vết sẹo, khi mở ra sẽ bị xé rách một lần nữa."

     Mắt thấy Bùi Tranh sắp đem Kỳ Trường Ức ôm vào trong lòng, Giang Du Bạch kịp thời ho khan một tiếng, "Tiểu điện hạ cả ngày nay chưa ăn gì, không bằng trước tiên ăn chút gì đi, ta thấy trên bàn có một hộp thức ăn, không biết là vị tri kỷ nào đưa tới nha."

     Giang Du Bạch chọc chọc cánh tay Thừa Phong, sắc mặt Thừa Phong tức khắc cứng đờ.

     Không xong! Hắn đã quên vứt bỏ hộp đồ ăn Triệu Lệ Đường đưa tới!

     Đôi mắt Bùi Tranh đã liếc qua đây, Thừa Phong chỉ phải nhanh chóng bước tới cúi xuống bên tai hắn giải thích một hồi.

     "Hừ, hắn nhưng thật nhàn nhã, còn có tâm tư vội này vội đó."

     Bùi Tranh đem hộp đồ ăn mở ra nhìn nhìn, điểm tâm tinh tế nhỏ xinh chỉnh tề ở bên trong, mùi hương ngọt ngào xông vào mũi, khẩu vị Kỳ Trường Ức xác thật giống tiểu hài tử, thiên về đồ ngọt.

     "Đem nó đi, uy cẩu." Bùi Tranh lạnh lùng phân phó, "Kêu người đi làm điểm tâm thanh đạm mang tới, đều không cần thêm đường."

     Nói xong Bùi Tranh hướng về phía giường quét mắt, sau đó xoa xoa ống tay áo rời đi.

     Kỳ Trường Ức chỉ nhìn thấy vạt áo màu huyền sắc biến mất ở khung cửa, không tiếng động nức nở hai tiếng, khuôn mặt nhỏ chôn ở phía dưới chăn bông.

     Ở trong điện tu dưỡng vài ngày, vệt đổ trên người Kỳ Trường Ức cuối cũng đã tiêu bớt, miệng vết thương trong lòng bàn tay cũng bắt đầu chậm rãi lành lại, chính là một loạt dấu cắn chỉnh tề chỗ xương quai xanh thực sự không thể biến mất.

     Này như là lưu lại ấn ký của Bùi Tranh, trương dương kiêu ngạo tuyên thệ quyền sở hữu.

     Lý Ngọc cũng sớm đã được đưa trở về, Bùi Tranh sai người dùng dược tốt nhất trị liệu cho hắn, nhưng Lý Ngọc cũng xuất hiện một vấn đề khi ho khan một cái liền thấy máu.

     Đã nhiều ngày tẩm cung không có người tới, Kỳ Trường Ức nhàm chán liền ngồi ở rìa cửa cao cao bên cạnh tẩm cung của mình, nghịch hai cọng cỏ đuôi chó,  Lý Ngọc đột nhiên không biết từ nào hưng phấn chạy đến trước y, lòng bàn tay mở ra, bên trong là hai viên kẹo trái cây ngọt ngào.

     "Nha, hảo ngọt, Tiểu Ngọc Tử, kẹo này là từ đâu ra?" Kỳ Trường Ức cười ném một viên vào trong miệng, hương vị ngọt ngào ăn rất ngon.

     "Ngươi cũng ăn một viên." Kỳ Trường Ức trực tiếp nhét vào trong miệng Lý Ngọc, cong con mắt xem hắn.

     Nhiều ngày như vậy, không thấy tiểu điện hạ thật sự cười, cái này cuối cùng cũng làm cho y vui vẻ chút.

     "Nghe nói hôm nay hoàng thượng chiêu đãi sứ thần Man tộc ở tiền điện." Lý Ngọc cũng cười, "Đây là một tiểu nha hoàn mới vừa rồi trộm đưa cho nô tài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro