Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hai người đang nói chuyện, thì thấy cách đó không xa có mấy người đi tới chỗ tẩm cung hẻo lánh này.

     Công công đi đầu bóp giọng âm dương quái khí nói, "Nha, cửu hoàng tử điện hạ đây là đang làm gì? Sao lại cùng nô tài sóng vai nhau ngồi ở đó, vẫn là mau đứng lên, nếu không sẽ mất đi thân phận!"

     Kỳ Trường Ức nhận ra được vị công công này, là người có địa vị trước mặt của phụ hoàng, y phồng má, vỗ vỗ mông đứng lên.

     Công công kia lại nói, "Hoàng thượng hạ lệnh cho mấy vị cung chủ* nhanh chóng chạy tới đại điện, cửu hoàng tử điện hạ vẫn là mau thu nhập một chút sau đó đi theo chúng ta, miễn cho đã muộn hoàng thượng lại muốn trách tội xuống dưới."

     (*cung chủ: chủ của một cung)

     Lý Ngọc vội vàng dẫn Kỳ Trường Ức trở về nội điện, thay một thân y phục lộng lẫy màu bạc với những đường tơ vàng với hoa văn là những đám mây đen, đem tiểu nhân nhi thành một bộ dáng đường hoàng, sau đó theo vài vị công công kia đi đến phía trước đại điện.

     Không nghĩ tới lúc đến trước cửa đại điện, vừa leo lên bậc thang đá của hành lang đã bị một đám người chặn lại, nhìn lên thì ra là tam công chúa Kỳ Y Nhu vốn nên bị nhốt lại.

     Mấy công công nịnh nọt tôn kính hành lễ, Kỳ Y Nhu phất phất tay, "Các ngươi đi xuống trước đi, ta muốn cùng cửu đệ đệ trò chuyện."

     Người đều lui ra sau, Kỳ Y Nhu liền không dấu được sắc mặt, nàng đi đến bên người Kỳ Trường Ức, chọc vào vai của y.

     "Không nghĩ tới đi, phụ hoàng phạt ta lâu như vậy, nhanh như vậy đã đem ta thả ra. Bản công chúa còn chưa bao giờ bị phụ hoàng trách phạt qua, ngươi thật là hảo bản lĩnh, làm bản công chúa mất hết thể diện!"

     Kỳ Y Nhu đã ép Kỳ Trường Ức đến mép của bậc thang đá, lại lui về phía sau một bước xác định Kỳ Trường Ức chắc chắn sẽ lăn xuống thang đá.

     "Ta còn tưởng rằng ngươi một cái ngốc tử không đáng sợ hãi, ai ngờ ngươi mới là người có tâm cơ ác độc nhất! Anh Anh đã chết ở trên tay ngươi, ngươi còn làm hại bản công chúa bị phụ hoàng giáo huấn một trận, thật là đáng chết!"

     Kỳ Y Nhu nói xong thủ hạ liền dùng sức xô đẩy một cái, nô tài vây quanh bên cạnh gắt gao đè Lý Ngọc lại, không cho hắn tiến lên che chở cho Kỳ Trường Ức.

     "Hừ, ngươi liền tính từ nơi này lăn xuống, người khác cũng sẽ cho rằng ngươi tự trượt chân, nói không chừng còn có thể trực tiếp giải quyết xong tai họa là ngươi! Ngươi chết đi cho ta!"

     Kỳ Trường Ức bị đông đảo nô tài của tam công chúa vây quanh, căn bản là không có biện pháp tránh né,  trước ngực ăn một chưởng, y lập tức không khống chế được ngã về phía sau.

     "A....."

     Cùng với tiếng kinh hô và tiếng cười quanh quẩn của Kỳ Y Nhu, chỉ thấy một cái bóng trắng từ trên bậc thang đá rơi xuống, mắt thấy sắp rơi xuống trên mặt đất.

     Đột nhiên có một thân ảnh cao lớn bay lên trời, bắt lấy khối mềm mại trên không trung, ôm ở trước ngực vững vàng đáp xuống mặt đất.

     "A a a....."

     Tiểu nhân nhi vẫn còn đang kinh hô nhắm chặt hai mắt, thẳng đến khi bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt, mới thật cẩn thận mở ra một bên mắt.

      "Nhóc con, như thế nào lại thiếu chút nữa bị thương, ta cứu ngươi hai lần, ngươi khi nào mới đến cảm tạ ta."

     Người trước mặt mặc một chiếc áo choàng dày nặng có hoa văn phức tạp, thoạt nhìn giống như đang khoác một chiếc thảm lông, trước ngực đinh đinh leng keng không ít trang sức bạc, tóc cũng hơi hơi xoăn xõa ra, vừa thấy chính là người Man tộc.

     A Mộc Lặc vẫn còn đang ôm trước ngược tiểu nhân nhi chỉ cao tới cằm của mình, trên người y có một mùi sữa ngọt ngào kèm theo mùi hoa quả thanh mát, thật là dễ ngửi.

     Kỳ Trường Ức lúc này mới phát hiện chính mình đã vững vàng dẫm lên trên mặt đất, thở ra một hơi, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.

     "Hô, hô, làm ta sợ muốn chết......"

     Lý Ngọc cũng ba bước làm thành một bước từ trên thang đá chạy xuống, "Điện hạ! Điện hạ ngài không có việc gì đi! Không bị thương đi!"

     A Mộc Lặc ngẩng đầu nhìn về phía trên bậc thang đá, chỉ kịp nhìn thấy làn váy cẩm tú phiêu dật chợt lóe qua ở chỗ ngoặt.

     Trước cửa đại điện lại tới không ít đại thân cùng hoàng tử công chúa, Kỳ Trường Ức nhanh chóng từ trong lòng ngực A Mộc Lặc tránh thoát, miễn cưỡng đối hắn cong cong đôi mắt, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn ngươi, A Mộc Lặc, ta đi trước nha."

     Nói xong liền giống như một con thỏ bị chấn kinh, bóng trắng đi theo phía sau Lý Ngọc, tung tăng nhảy nhót lên bậc thang đá, sau đó liền biến mất sau đại môn.

     A Mộc Lặc nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, nếu là chính mình vừa rồi tới chậm, hậu quả chính là không dám tưởng tượng, nhóc con này rốt cuộc ở trong cung sinh hoạt như thế nào?

     Nhưng mà ở phía sau A Mộc Lặc cách đó không xa, Bùi Tranh híp mắt, mới thấy toàn bộ quá trình "Anh hùng cứu mỹ nhân" vừa rồi, chiếc nhẫn ngọc trên đầu ngón tay sắp bị hắn bóp nát.....

     Mọi người sôi nổi ngồi chỉnh tề trong đại điện, phía trên hoàng thượng đang ngồi trên chiếc long ỷ nạm vàng, bễ nghễ nhìn xuống mọi người, bên cạnh hắn chính là mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu nương nương.

     Ở hai bên phía dưới ngồi phân biệt chúng hoàng tử công chúa cùng nhóm văn võ bá quan, ở một trường hợp trọng đại như vậy, Bùi Tranh vẫn như cũ ngồi vị trí gần hoàng thượng nhất, địa vị hiển hách vừa nhìn liền hiểu ngay.

     A Mộc Lặc làm sứ thần Man tộc, cùng mấy thuộc hạ của hắn ngồi phía đối diện Bùi Tranh, còn cùng Bùi Tranh xa xa nâng chén vài lần, trong ánh mắt hai người đều là một mảnh phức tạp.

     Lần yến hội này trừ bỏ thái tử điện hạ đang ở khu vực Giang Nam phía xa, còn lại con nối dõi của hoàng thượng toàn bộ đều đến đông đủ, người sáng suốt đều biết đây là có ý tứ gì, bất quá là làm sứ thần Man tộc A Mộc Lặc trước mắt xem qua mà thôi. 

     Trong cả bữa tiệc, Hoàng Thượng không ngừng một lần nhắc tới nữ nhi thứ hai của chính mình, cũng chính là Nhị công chúa Kỳ Băng Chi, đáng tiếc A Mộc Lặc một ánh mắt đều chưa từng phân cho nàng, ngược lại là thường thường nhìn chằm chằm vào một góc.

     Ánh mắt hoàng thượng cùng Bùi Tranh bắt gặp nhau, Bùi Tranh trấn tĩnh gật gật đầu, ý tứ là hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, hoàng thượng cũng chỉ ngầm đồng ý.

     Yến hội rốt cuộc cũng tan, toàn bộ văn võ bá quan đều rời khỏi hoàng cung, tất cả công chúa cùng hoàng tử cũng bị đưa về tẩm cung của mình nghỉ ngơi.

     Hoàng thượng mời sứ thần A Mộc Lặc cùng đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa, A Mộc Lặc vui vẻ đồng ý, còn mời Bùi Tranh đi cùng mình, mấy người liền cùng nhau đi dạo ở Ngự Hoa Viên ngắm hoa thắm liễu xanh.

     Sau khi yến hội kết thúc, Kỳ Trường Ức cũng mang theo Lý Ngọc rời khỏi đại điện, một đường chậm rì rì hướng về phía tẩm cung của chính mình, đi qua con đường bên ngoài Ngự Hoa Viên, hoa nở bên đường kiều diễm ướt át vừa đẹp vừa thơm.

     Kỳ Trường Ức ghé vào lỗ thủng trên tường hít một hơi thật sâu, "Oa, thơm quá thơm quá a, thật dễ ngửi! Hắt xì!"

     Phấn hoa làm y nghẹt mũi liền hắc xì một cái thật mạnh, tức khắc nước mắt lưng tròng.

     Lý Ngọc cau mày vẻ mặt lo lắng, "Ai, điện hạ vô tâm vô phổi như vậy thì phải làm thế nào mới tốt, hiện tại tam công chúa đã xuất thủ, còn không biết muốn làm như thế nào đâu, nàng vừa mới làm ra cái hành động kia, sợ là đã hôn mê đầu óc không quan tâm tới cái gì!"

     Lời này còn chưa nói xong, liền có mấy bóng người lén lút đến gần một chủ một tớ hai người, trực tiếp dùng đao đánh họ bất tỉnh, sau đó tròng bao tải lên người Kỳ Trường Ức khiêng lên rồi bỏ chạy.

     Kỳ Trường Ức bị người ném xuống bùn đất mềm mại trên mặt đất, sau khi bao tải được mở ra, một chiếc đế giày tinh tế nhỏ xinh liền đá vào vai y, đá y đến lảo đảo, những người đứng bên trái bên phải đều tiến lên nắm lấy cánh tay y.

     Âm thanh phẫn nộ của Kỳ Y Nhu từ đỉnh đầu truyền đến, "Tên ngốc này rốt cuộc có chỗ nào tốt, như thế nào người Man tộc đều ra tay cứu giúp hắn! Hừ! Hiện tại bọn họ còn ở đại điện bồi phụ hoàng, ta đảo muốn nhìn còn có ai có thể tới cứu ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro