Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     A Mộc Lặc đã nói ra tới lời này, hoàng thượng lại mạnh mẽ trách phạt hắn thì có vẻ không phóng khoáng.

     Bùi Tranh ghé vào bên tai hoàng thượng nói cái gì đó, hoàng thượng nhìn Kỳ Y Nhu sắc mặt đổi đổi.

     "Người đâu, đưa tam công chúa về tẩm cung, tuyên thái y mau chóng chẩn trị."

     Hai cung nữ liền nhanh chóng tiến lên nâng Kỳ Y Nhu đang ngồi quỳ trên mặt đất, nhưng không biết sức lực của nàng từ đâu ra, trực tiếp tát một cái thật mạnh vào gương mặt của một cung nữ.

     "Đừng chạm vào ta! Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi a!" Kỳ Y Nhu khóc lóc, "Tất cả người trong cung này đều khi dễ nữ nhi, đều không đem nữ nhi để vào mắt, ngay cả hắn! Một cái sứ thần nho nhỏ đều dám làm nữ nhi bị thương, phụ hoàng, hắn căn bản là không đem Thiên triều chúng ta để vào mắt...."

     Kỳ Y Nhu một bên khóc lóc một bên di chuyển đến bên chân hoàng thượng, không chút bận tâm sắc mặt hoàng thượng đã sớm xanh mét. 

     Toàn bộ đình hóng gió lặng ngắt như tờ, tựa hồ tất cả đều đang xem trò hay này.

     A Mộc Lặc vẫn như cũ cười khanh khách, hắn sớm đã nhận ra váy của vị công chúa này, đúng là người lúc nãy muốn đẩy nhóc con từ trên thang đá xuống.

     Mới vừa rồi hắn rõ ràng có thể kìm lại sức lực của mình, lại cố tình muốn đá nát đầu gối của nàng, nhìn nàng đau đến lăn lộn trên mặt đất, sau đó không chút lưu tình nào xách người trở về đình hóng gió.

     "Ngươi im miệng cho trẫm! Như thế nào càng ngày càng không có quy củ!" Hoàng thượng đã rất tức giận rồi, nơi này nhiều sứ giả Man tộc như vậy, tiểu nữ nhi của mình lại được sủng đến không có phép tắc.

     "Phụ hoàng, người hung với nữ nhi, người từ trước đến nay đều không có hung với Nhu nhi, đều là, đều là bởi vì ngốc tử kia!" Đáy mắt Kỳ Y Nhu bịt kín một tầng tàn nhẫn, làm người ở đây nhìn đều không rét mà run.

     "Bởi vì hắn mà lần đầu tiên phụ hoàng hung với ta, cũng là lần đầu tiên cấm đoán ta, hắn nên cả đời đều ngốc ở trong tẩm cung kia không cần ra tới! Ta nhất định phải trả thù! Ta nhất định phải trả thù trở về......"

     Kỳ Y Nhu lẩm bẩm tự nói, như là đã đánh mất lý trí.

     "Bang" một tiếng giòn vang, hoàng thượng thẳng tay tát Kỳ Y Nhu một cái.

     Kỳ Y Nhu rốt cuộc cũng đình chỉ ngừng nói, bên má lập tức sưng lên, như là chưa bao giờ chịu qua loại khuất nhục này, trừng mắt khiếp sợ không thôi.

     "Phụ hoàng, người đánh nữ nhi....."

      Hoàng Thượng vẫy vẫy ống tay áo, lạnh lùng nói, "Còn không mau dẫn tam công chúa đi, khi nào vết thương lành hẳn thì đưa đến từ đường Nam Sơn, phạt chép kinh niệm phật một năm, nếu đến lúc đó còn không biết hối cãi, liền vĩnh viễn không cần trở lại."

     Kỳ Y Nhu bị dọa đến mức khóc thét thất thanh, ôm chân hoàng thượng xin tha hết lần này đến lần khác, nhưng hoàng thượng quyết tâm phải trừng trị nàng một phen, cuối cùng Kỳ Y Nhu khóc kêu bị người kéo đi.

     Hoàng thượng thở dài, ngày thường tiểu nữ nhi này được nuông chiều như thế nào, hắn cũng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt đến che chở, chính là nàng lại dám làm trò tàn nhẫn lại còn la lối khóc lóc trước mặt người ngoài, chỗ nào giống công chúa của một nước lớn.

     Thật sự là làm Thiên triều đều mất hết thể diện!

     Huống hồ, huống hồ nàng động ai không động lại động cửu nhi tử của mình.

     "Hoàng thượng, không biết ngốc tử kia vừa được tam công chúa nhắc tới, chính là cửu hoàng tử Thiên triều sao?"

     A Mộc Lặc này rõ ràng là đã biết rõ còn cố hỏi.

     Mọi người ở đây đều đang mỏi mắt mong chờ hoàng thượng trả lời, hoàng thượng đành phải đáp, "Đúng vậy."

     A Mộc Lặc cười cười lại nói, "Ta thấy cửu hoàng tử này đơn thuần thiện lương, cùng những người Thiên triều khác không quá tương đồng, nhưng thật ra cùng dân người tộc chúng ta thẳng thắn giống nhau."

     Mặt khác nhóm sứ giả Man tộc đột nhiên liền ái muội nhìn nhau nở nụ cười, Bùi Tranh vẫn luôn đứng bên cạnh hoàng thượng, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc.

     Hoàng thượng ra lệnh cho những người khác lui ra, trong đình hóng gió chỉ còn lại có ba người hoàng thượng, Bùi Tranh cùng với A Mộc Lặc.

     Hoàng thượng nói, "A Mộc Lặc sứ thần, nơi này cũng không có người khác, không bằng liền cùng trẫm thẳng thắn thành khẩn bẩm báo."

     A Mộc Lặc liếc mắt nhìn Bùi Tranh một cái, "Hoàng thượng, thật không dám giấu giếm, thủ lĩnh của tộc ta yêu thích nam nhân ở khu vực Tây Nam đã không phải việc gì hiếm lạ, mà thần cho rằng, cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức thập phần phù hợp với sở thích của thủ lĩnh ta."

     Hoàng thượng nói, "Chuyện này.....  không phải trẫm không muốn cửu nhi đi hòa thân, từ xưa đến nay không có một nam tử nào đi hòa thân cả, nếu chuyện này là tiền lệ, truyền đi ra ngoài, chẳng phải là làm người trong thiên hạ chê cười!"

     A Mộc Lặc dừng một chút, ngữ khí lại thập phần cường ngạnh.

     "Hoàng thượng, việc hòa thân là Thiên triều đưa ra trước, Man tộc ta cũng nguyện ý tạm thời ngừng chiến, tiến hành hoà đàm, nhưng nếu Thiên triều đến yêu cầu này đều không muốn thỏa mãn, ta xem...."

     Bùi Tranh đột nhiên lên tiếng đánh gãy hai người.

     "Hoàng thượng, việc này cũng không phải không được. Cũng không có người nào gặp qua cửu hoàng tử, mà trên đường hòa thân có thị vệ hộ tống, chỉ cần ủy khuất cửu hoàng tử dọc theo đường đi tạm thời ra vẻ mình là nữ nhi, rồi tuyên bố ra bên ngoài nàng ra công chúa mang họ ngoại có huyết thống trong hoàng tộc, khi tới lãnh địa của Man tộc rồi liền không cần quá nhiều cố kỵ."

................................

     Trong tẩm cung cửa hoàng tử.

     Lý Ngọc đau lòng bôi thuốc lên mặt cho tiểu điện hạ nhà mình, khóe mắt điện hạ rõ ràng còn treo nước mắt, lại một cái một cái nói không đau không đau.

     Lý Ngọc thật muốn tát cho mình mấy cái tát, như thế nào liền không bảo vệ tốt điện hạ, làm tiểu điện hạ lại bị thương đâu.

      Kỳ Trường Ức đưa đầu lưỡi chống ở khóe miệng, hai má phồng lên để dễ dàng bôi thuốc, thoạt nhìn giống một con ếch nhỏ có một đôi mắt to to.

     Tiểu thái giám bên ngoài chạy vào nói, "Điện hạ, tam công chúa lần này đã bị trừng trị nghiêm khắc! Bị đưa đi từ đường Nam Sơn một năm, nghe nói thời điểm đưa đi chân còn bị què!"

      Kỳ Trường Ức chớp mắt hai cái, còn chưa có làm ra cái biểu tình gì, nhưng Lý Ngọc cùng tiểu thái giám kia đã cùng nhau cười lên.

     "Ha ha ha ha ha ha ha ha......"

     Kỳ Trường Ức cũng cười theo đôi mắt cong cong như lưỡi liềm.

     Đột nhiên ngoài cửa tẩm cung có thêm mấy người đi vào, công công cầm đầu đứng ở trong sân nói, "Cửu hoàng tử điện hạ hai ngày này liền chuẩn bị sẵn sàng đi, hoàng thượng tuyên điện hạ ngày sau đi theo cùng nhau ra khỏi cung săn bắn ~"

     Săn bắn?

     Tuy nói hoàng thượng đã nhiều lần ra ngoài cung săn bắn, hơn nữa sẽ mang theo đông đảo hoàng tử, đại thần cùng với các vương công tử quý tộc, nhưng Kỳ Trường Ức một lần cũng không có tư cách đi theo. 

     Lần săn bắn này những sứ thần Man tộc cũng sẽ đi theo cùng đi, nói vậy sẽ càng thêm long trọng hơn.

     Trong lòng Kỳ Trường Ức âm thầm kích động cùng hưng phấn, rốt cuộc cũng nghênh đón ngày xuất phát đi đến khu vực săn bắn.

     Các hoàng tử khác trong cung đều có mấy chục cung nữ cùng thái giám đi theo hầu hạ, bên người Kỳ Trường Ức lại chỉ dẫn theo một mình Lý Ngọc.

     Tại cửa cung điện, rất nhiều kiệu liễn xếp thành một hàng dài, phía trước có cấm vệ quân cưỡi ngựa mở đường, hoàng thượng cưỡi kiệu liễn ở bên trong, theo sát phía sau chính là kiệu liễn của Bùi Tranh cùng với sứ thần Man tộc, sau đó mới là các hoàng tử đại thần cùng các vương công tử quý tộc.

     Cỗ kiệu Kỳ Trường Ức ở cuối cùng, dọc theo đường đi y vẫn luôn ghé vào cửa sổ nhỏ phía trước, trộm xốc một góc nhìn ra phía bên ngoài, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

     Trong lòng không ngừng đếm, đây là đường phố, đây là phòng ốc, đây là núi rừng, đây là ao hồ, hết thảy đều mới lạ tốt đẹp như vậy.

     Kiệu liễn đột nhiên ngừng lại trên một thảm cỏ trống trải, hoàng thượng hạ lệnh mọi người tại chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát lại đi tiếp.

     Rất nhiều người trên kiệu liễn đều đi xuống, khắp nơi đi lại chào hỏi hàn huyên.

     Kỳ Trường Ức cũng không có quen biết nhiều người, liền ngoan ngoãn ngốc ở trong kiệu, nghiêng đầu ghé vào bên cửa sổ, bởi vì sáng nay dậy thật sớm, nằm bò một lát mí mắt y liền bắt đầu đánh nhau, sau đó liền trực tiếp ngủ luôn.

     Trong cơn buồn ngủ, cỗ kiệu giống như bắt đầu đi tiếp, phía sau duỗi tới một đôi tay hữu lực, đem tiểu nhân nhi ôm vào trong lòng ngực.

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro