Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Một bàn tay hơi lạnh khẽ mơn trớn khóe miệng Kỳ Trường Ức, chọc đến lông mi thật dài của y run rẩy.

     Chậm rãi mở to mắt, đáy mắt vẫn là một mảnh mê mang, "Bùi ca ca...... Ân? Huynh như thế nào lại ở bên trong kiệu ta?"

     Kỳ Trường Ức có tật giật mình, nhanh chóng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài giống như một tên trộm.

     Cỗ kiệu vẫn vững vàng tiến lên, bên ngoài một mảnh yên tĩnh.

     "Lại đây." Bùi Tranh thấp giọng nói.

     Kỳ Trường Ức tựa hồ nghĩ đến một hồi ức không tốt, thân hình nhỏ bé nhịn không được run run, động tác chậm chạp tiến lại.

     Bùi Tranh trực tiếp lôi kéo cánh tay y túm đến trước người mình, ngón tay lại đặt trên khóe miệng y nhẹ nhàng bôi thuốc.

     Băng lạnh chạm vào rất mịn và tinh xảo, có hương thơm của dược liệu, nhưng khi bôi lên miệng vết thương thì không đau.

     "Ngày nào cũng phải bôi thuốc, đừng để lại sẹo."

     Một hộp thuốc nhỏ nhắn tinh xảo rơi vào trong tay Kỳ Trường Ức, y cầm lên quan sát một hồi, sau đó cuối đầu xuống, làm như oán giận cùng ủy khuất nhỏ giọng nói, "Còn có một vết sẹo tiêu không được nha, hảo khó coi....."

     Bùi Tranh nâng cằm y lên, "Nơi nào?"

     Bên tai Kỳ Trường Ức đỏ hồng, dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Tranh, y nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, lộ ra một mảnh nhỏ xương quai xanh đơn bạc e lệ.

     Mặt trên thế nhưng có một vết sẹo giống như dấu răng, vị trí ái muội chói mắt. 

     Đôi mắt Bùi Tranh trầm xuống, tay không tự giác dùng sức, "Như thế nào lại có?"

     "Tê, Bùi ca ca, là huynh, là huynh cắn."

     Kỳ Trường Ức ủy khuất đến muốn khóc, như thế nào chính hắn làm ra lại quên hết không còn nhớ một chút nào.

     Sức lực trên tay Bùi Tranh nới lỏng, lông mày khẽ nhíu lại, là đêm hắn uống say cắn sao, lưu lại vết sẹo nặng như vậy, hẳn là rất đau đi.

     Ngón tay thon dài sờ soạng hai cái ở chỗ vết cắn, Bùi Tranh giúp tiểu nhân nhi chỉnh sửa lại y phục, "Không khó coi."

     "A?"

     "Rất đẹp." Bùi Tranh lại nói.

     "Thật vậy chăng?"

     "Ân."

     Khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì ủy khuất của Kỳ Trường Ức lúc này mới thoáng giãn ra.

     Cổ kiệu đi được một lúc, lảo đảo lắc lư sau đó dừng lại, lần này là đã tới bên trong khu vực săn bắn rồi.

     Thị vệ cùng bọn hạ nhân nhanh tay lẹ chân dựng lều lên, những người còn lại cũng hạ kiệu sôi nổi đi xung quanh. 

     Lý Ngọc vén rèm lên, "Điện hạ, ngài muốn xuống dưới đi dạo một chút..... A a a! Bùi Bùi Bùi, Bùi đại nhân!"

     Bùi đại nhân đi vào khi nào! Chính mình như thế nào một chút cũng không nhận thấy được!

     Thật sự là âm hiểm xảo trá!

     Kỳ Trường Ức lập tức hoảng loạn duỗi tay ngăn chặn miệng Lý Ngọc, y trừng mắt nói, "Ngươi nói nhỏ chút nha!"

     Bùi Tranh nhìn bóng lưng nhỏ bé đang khẩn trương, khóe miệng không chút dấu vết khẽ nhếch một cái, cư nhiên nghênh ngang từ bên trong kiệu đi ra ngoài.

     Xung quanh đã sớm không còn ai, bọn thị vệ thấy Bùi Tranh liền đứng đắn hành lễ, kỳ thật nội tâm sớm đã bát quái thành một đoàn.

     Đây là loại tình huống kỳ quái gì đây?

     Hoàng thượng mang theo đoàn người A Mộc Lặc đi nghỉ ngơi trước, mặt khác các hoàng tử cùng các vương công quý tộc hứng thú bừng bừng hẹn nhau cùng cưỡi ngựa đi ra ngoài săn bắn.

     Kỳ Trường Ức cũng trở về lều của mình, y không thể cưỡi ngựa, tự nhiên cũng không thể đi theo các ca ca cùng nhau đi săn bắn, chỉ có thể rầu rĩ một mình ngốc ở lều nghịch cát.

     Khi A Mộc Lặc đi vào lều của y, Kỳ Trường Ức đang nói chuyện với cung điện cát trước mặt mình.

     Giọng nói cộc cằn cất lên, "Tiểu tặc lớn mật, dám xâm nhập vào hoàng cung, người tới, đem hắn kéo xuống, khổ hình hắn —— cào ngứa!"

     Sau đó là một giọng nói tinh tế nhẹ nhàng, "Tha mạng a, tha mạng a, ta không bao giờ dám....."

     A Mộc Lặc không nhịn được cười ra tiếng.

     "Nhóc con, sao không đi săn bắn? Ở trong lều suốt ngày rất nhàm chán nha." 

     Kỳ Trường Ức nhéo nhéo ngón tay, "Ta không biết cưỡi ngựa."

     A Mộc Lặc cười nói, "Này tính là cái gì, đi cùng ta."

     Nói xong liền lôi kéo Kỳ Trường Ức ra khỏi lều, đi vào chuồng ngựa.

     "Tùy tiện chọn, ta dạy cho ngươi."

     Trong mắt Kỳ Trường Ức nhấp nháy nhấp nháy, rất là hưng phấn, y còn chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác cưỡi ngựa cao bước đi chậm rãi là như thế nào đâu.

     Chọn một con ngựa trắng thoạt nhìn tương đối ngoan ngoãn, A Mộc Lặc đỡ Kỳ Trường Ức leo lên, con ngựa này bất an vặn vẹo hai cái, Kỳ Trường Ức sợ tới mức nhanh chóng cúi thấp người xuống gắt gao ôm chặt lưng ngựa không buông tay.

     "A a a ta sắp ngã xuống, ta sắp ngã xuống rồi! Ngươi đừng nhúc nhích, ngựa ngoan, đừng nhúc nhích, đừng quăng ngã ta được không?"

     A Mộc Lặc nắm cương ngựa an ủi một hồi, thân hình Kỳ Trường Ức mới thả lỏng vài phần, dám ngồi thẳng ở trên lưng ngựa.

     Đôi chân y lắc lư theo chuyển động của con ngựa, gương mặt tươi cười minh diễm động lòng người.

     "Nhóc con." A Mộc Lặc đột nhiên quay đầu lại nói, "Thế nào, thích cưỡi ngựa sao?"

     Kỳ Trường Ức dùng sức gật gật đầu, "Thích!"

     "Có muốn về sau có thể thường xuyên cười ngựa không?"

     Kỳ Trường Ức đang tươi cười trong nháy mắt ảm đạm vài phần, "Ta, không được, phụ hoàng không cho ta ra khỏi hoàng cung."

     A Mộc Lặc dừng lại bước chân, "Nếu ta có biện pháp thì sao, để ngươi vĩnh viễn thoát khỏi hoàng cung, thoát khỏi bài bố của Bùi Tranh, tự do tự tại sinh hoạt không bị bất cứ ràng buộc nào, vĩnh viễn không trở về, ngươi nguyện ý không?"

     Thoát khỏi, Bùi ca ca sao?

     Trong lòng Kỳ Trường Ức nghĩ tới điều này, liền cảm thấy đau âm ỉ trong tim. 

     Không cần.

     Y vẫn luôn muốn ở bên cạnh Bùi ca ca, vĩnh viễn bồi hắn.

     Liền tính bởi vì như vậy vĩnh viễn phải bị vây ở trong hoàng cung, y cũng luyến tiếc rời khỏi hắn.

     "Điện hạ."

     Âm thanh lạnh băng của Bùi Tranh đột nhiên từ sau lưng truyền đến, Kỳ Trường Ức hoảng loạn quay đầu lại nhìn.

     Người tới cưỡi một con ngựa cao toàn thân đen bóng, nắm lấy cương ngựa, sắc mặt lạnh lùng ánh mắt sắc bén.

     "Sứ thần đại nhân cũng ở, như thế nào không đi săn bắn?" Bùi Tranh chân dài, nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, đi tới chỗ hai người bọn họ.

     Hắn thấy A Mộc Lặc đang cầm trong cương ngựa của Kỳ Trường Ức, không nói lời nào, trực tiếp đi tới bên cạnh ngựa trắng, dang cánh tay tiếp đó ngoắc ngoắc ngón tay với tiểu nhân nhi đang ở trên lưng ngựa.

     Sau đó A Mộc Lặc liền thấy người mình dỗ nửa ngày trước khi lên ngựa, bị Bùi Tranh ngoắc ngoắc mấy cái đã ôm được xuống dưới, còn vẫn luôn ôm không buông tay.

     "Bùi Tranh, ngươi đừng quên ước định của chúng ta, ngươi hiện tại lại có ý tứ gì?"

     "Không có ý tứ gì, chính là nhắc nhở ngươi một chút, đừng nhập diễn quá sâu." Bùi Tranh ôm tiểu nhân nhi trong lòng đi tới bên ngựa của mình, "Nếu không, đừng trách ta không lưu tình."

     Bùi Tranh bế Kỳ Trường Ức lên ngựa, sau đó xoay người ngồi ở phía sau y, liếc mắt nhìn A Mộc Lặc đang đứng tại chỗ rồi phi ngựa rời đi.

     Bóng dáng nhỏ bé đang cười rạng rỡ hồi nãy, giờ phút này đã bị y phục huyền sắc chắn kín mít. 

     Khóe miệng A Mộc Lặc hiện ra một nụ cười kỳ quái, "Người A Mộc Lặc ta coi trọng, còn chưa bao giờ thất thủ qua. Bùi Tranh, chúng ta chờ xem!"

     Bùi Tranh trực tiếp mang Kỳ Trường Ức về lều chính mình, phân phó Thừa Phong coi chừng y, chỉ cho hoạt động xung quanh lều.

     "Còn có, không được phép cưỡi ngựa nữa."

     Thấy Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn gật đầu, Bùi Tranh mới xốc màn lên rời đi.

     "A Phong."

     "A Phong."

     "A Phong?"

     Thừa Phong nghe thấy Kỳ Trường Ức nói chuyện, chỉ chỉ chính mình hỏi, "Điện hạ, ngài là kêu ta?"

     Kỳ Trường Ức nghiêm túc gật gật đầu.

     Khóe miệng Thừa Phong giật giật, còn chưa từng có người nào kêu hắn như vậy đâu.

     Bất quá tiểu điện hạ muốn kêu như thế nào liền kêu như vậy đi.

     "A Phong, Bùi ca ca muốn đi đâu nha?"

     "Đi săn bắn, nghe nói mấy sứ thần Man tộc kia cưỡi ngựa rất lợi hại, săn con mồi cũng nhiều hơn so với người chúng ta, hoàng thượng liền không chịu nổi, lệnh cho chủ nhân ra tay giết chết uy phong của bọn họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro