Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sắc trời tối đen, đoàn người ra ngoài săn bắn đã tốp năm tốp ba trở lại.

     Lúc kiểm kê con mồi, Bùi Tranh cùng A Mộc Lặc săn được nhiều con mồi nhất, tiếp theo là Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong.

     Người Man tộc am hiểu nhất là thuật cưỡi ngựa cùng tài bắn cung, Bùi Tranh cũng coi như là lấy lại thể diện cho Thiên triều, nhưng dường như hoàng thượng còn chưa đủ vừa lòng, buổi tối diễn ra tiệc rượu cũng không có ban thưởng.

     Tiệc rượu được đặt ngoài lều của hoàng thượng, đốt lửa trại, ăn thịt cá, còn có rượu ngon mỹ nhân làm bạn.

     Không có những quy củ trong cung, tất cả mọi người đều vui vẻ tán gẫu vô cùng tận hứng, bên người A Mộc Lặc vài quan viên đại thần vây quanh, trò chuyện vui vẻ.

     Thế nhưng còn có mấy quan viên lớn gan cầm chén rượu lại đây cùng Bùi Tranh bắt chuyện, sau đó bị một ánh mắt lạnh lùng của Bùi Tranh liền sợ tới mức lui trở về.

     Xung quanh rất náo nhiệt, một mình Bùi Tranh ngồi ở trong góc, híp mắt uống cạn từng ly rượu một, rượu này tuy thuần hương, nhưng uống vào lại không say.

     Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào một bóng người màu trắng cách đó không xa, nhìn người nọ đối phó với đủ loại người một cách vô cùng thoải mái.

     Bóng người màu trắng kia dường như cũng uống không ít rượu, đột nhiên đi đến chỗ ít người, sau đó biến mất trong đêm đen mênh mông.

     Bùi Tranh đứng dậy, chậm rãi đi theo.

     Sau khi đi đến một ngã rẻ, là có thể thấy người trước mặt đang đỡ thân cây nôn mửa, như là muốn nôn cả dạ dày ra ngoài.

     "Không uống được thì đừng uống, cố tỏ ra mạnh mẽ."

     Bùi Tranh đưa qua một cái khăn tay màu trắng, Kỳ Trường Phong dừng lại, đỡ thân cây đứng thẳng.

     "Có quan hệ gì tới ngươi."

     Thấy hắn cũng không muốn tiếp nhận khăn tay, ngón tay Bùi Tranh buông lỏng, trực tiếp đem khăn tay ném trên mặt đất, mắt lạnh nhìn chằm chằm Kỳ Trường Phong không nói lời nào.

     "Ta nghe nói, người được hòa thân đã định rồi." Kỳ Trường Phong hỏi, "Không phải là công chúa?"

     Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Ai nói?"

     "Cái này ngươi không cần biết, ngươi nói cho ta, phụ hoàng lựa chọn ai?"

     "Muốn biết?" Bùi Tranh đến gần hai bước, "Cầu ta."

     Kỳ Trường Phong liền lập tức thay đổi sắc mặt, "Bùi Tranh! Ngươi đừng tưởng chính mình có thể một tay che trời, người Man tộc tuyệt đối sẽ không vì việc hòa thân này mà thả lỏng cảnh giác với Thiên triều, toàn bộ dân tộc bọn họ đều không có một chút đáng tin nào cả......"

     "Không phải ngươi." Bùi Tranh đánh gãy lời nói hắn, ném xuống một câu nói liền xoay người muốn đi.

     Kỳ Trường Phong nắm chặt tay, đối với bóng dáng hắn hỏi, "Có phải hay không, Trường Ức."

     Bóng dáng âm trầm kia dừng lại.

     Kỳ Trường Phong cơ hồ đã lập tức kết luận, "Là hắn, đúng hay không? Ngươi muốn đưa hắn đến Man tộc cái nơi cằn cỗi khổ hàn đó, những người khác lại ngu dại, tất nhiên vô pháp bảo toàn chính mình, ngươi sẽ không sợ hắn chết ở nơi đó sao!"

     Bùi Tranh xoay người đi đến trước mặt hắn, giơ tay bóp lấy cổ Kỳ Trường Phong, đôi mắt hơi màu đỏ tươi.

     "Chết? Ngươi không phải không thèm để ý hắn sao? Kia hắn chết ở nào lại cùng ngươi có quan hệ gì? Thu hồi cái tính phó trách trời thương dân cùng với tư thái giả mù sa mưa của ngươi đi, trừ bỏ ngôi vị hoàng đế, nào có cái gì có thể lọt vào mắt tứ hoàng tử?"

     Kỳ Trường Phong bị bóp đến sắc mặt đỏ lên, hô hấp không thuận, hắn nắm lấy cánh tay Bùi Tranh, "Bùi Tranh, ngươi máu lạnh vô tình, ngươi căn bản, không xứng làm người!"

     Thủ đoạn Bùi Tranh dần dần nảy sinh ác độc, bóp cổ làm Kỳ Trường Phong sắp ngất đi rồi, mới đột nhiên buông tay, trực tiếp xoay người rời đi.

     Kỳ Trường Phong dựa dưới tàng cây hoảng loạn thở dốc, vừa rồi Bùi Tranh dùng án mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn hắn, như là có thâm cừu đại hận gì từ rất lâu rồi.

................

     Kỳ Trường Ức vẫn luôn thành thành thật thật ngốc ở trong lều của Bùi Tranh, tiệc rượu buổi tối cũng không có tham gia.

     Bởi vì Bùi ca ca nói, không chuẩn cho y khắp nơi chạy loạn.

     Thừa Phong mang điểm tâm cho y, sau khi y ăn xong, nằm xuống cạnh giường của Bùi Tranh, lại bắt đầu mơ màng sắp ngủ.

     Ăn no ngủ, ngủ no rồi ăn, dường như một con heo nuôi trong nhà.

     Thẳng đến khi phía sau lưng truyền đến xúc cảm tê dại, Kỳ Trường Ức mới mê mang tỉnh lại.

     Mùi rượu, lại là mùi rượu, giống như đêm đen đó, dấu cắn chỗ xương quai xanh dường như lại bắt đầu ẩn ẩn đau lên, Kỳ Trường Ức bất giác co rút lại.

     Bùi Tranh dừng ngón tay, nhấc mí mắt lên xem y, "Tỉnh?"

     Kỳ Trường Ức xoa xoa đôi mắt, gật đầu.

     "Tới." Bùi Tranh kéo tiểu nhân nhi cùng đi ra ngoài.

     Bên ngoài một mảnh tối om, đèn trong các lều khác cũng tắt, chỉ có ánh trăng sáng tỏ điểm điểm một chút ánh sao trên đỉnh đầu phản chiếu sườn đồi và rừng cây ở phía xa.

     Khi đi đến con ngựa cao màu đen, Bùi Tranh uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, vẫy vẫy tay, "Đi lên."

     Kỳ Trường Ức vươn tay qua, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bùi Tranh một cái, hô hấp liền trở nên rối loạn, vành tai bắt đầu đỏ lên sau đó lan dần tới cổ.

     Dưới ánh trăng người ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn lãng dáng người như ngọc, đuôi mắt híp lại từ trên cao nhìn xuống, núi xuyên hồ sao biển hà vạn dặm đều ở đáy mắt hắn, thản nhiên thong dong lại khí thế bức người.

     Nhưng Kỳ Trường Ức không biết nên hình dung như thế nào, y chỉ trộm tưởng ở trong lòng, Bùi ca ca cũng thật đẹp, là nam nhân đẹp nhất thế gian.

     Bùi Tranh ôm tiểu nhân nhi lên ngựa ấn y vào lòng ngực của mình, sau đó giục ngựa giơ roi, ở dưới ánh trăng chạy như bay.

     Kỳ Trường Ức gắt gao ôm eo Bùi Tranh, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét, cùng với trái tim đang nhảy bùm bùm loạn xạ của mình.

     Gió đêm thổi tung bay vạt áo hai người, quấn chặt lại buông ra, lại quấn chặt lại buông ra......

     Không biết chạy đến bao lâu, con ngựa dừng lại, Bùi Tranh vỗ vỗ tiểu nhân nhi ở trong lòng, ôm y cùng nhau xuống ngựa. 

     Nơi này là một vách đó nào đó sâu trong núi rừng, dõi mắt nhìn về phía xa, tảng lớn ánh trăng như là màu bạc phi luyện phủ kín toàn bộ núi rừng, cây cối xanh um tươi tốt kéo dài không dứt,

     "Oa, thật đẹp a!"

     Kỳ Trường Ức đứng trên vách đá ngắm nhìn ánh trăng lấp lánh.

     Bùi Tranh đứng ở phía sau y, duỗi tay ôm tiểu nhân nhi đến bên cạnh mình, "Để ý."

     "Bùi ca ca, huynh như thế nào lại phát hiện nơi này a."

     "Lúc săn bắn ban ngày."

     Đáy lòng Kỳ Trường Ức tràn ra vui sướng nhè nhẹ, đôi mắt cong cong như là bầu trời trăng non, "Vậy huynh đặc biệt mang ta tới xem sao?"

     Bùi Tranh nhẹ nhàng gật đầu.

     "Bẹp." một tiếng, Kỳ Trường Ức nhanh chóng thò qua hôm Bùi Tranh một chút, chính là bởi vì chiều cao hạn chế,  y chỉ hôn được tới cằm Bùi Tranh, sau đó liền che mặt không muốn ra tiếng.

     Tâm trạng u ám ban đầu của Bùi Tranh rốt cuộc cũng bị một ngụm thơm ngọt này hòa tan không ít.

     Kéo ngón tay đang che mặt của tiểu nhân nhi xuống, phía dưới liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, mị nhãn như tơ, câu nhân tâm phách.

     Giọng Bùi Tranh khàn khàn, "Lần sau muốn như vậy."

     Sau đó cúi thân mình xuống, một tay để sau gáy tiểu nhân nhi, một tay vòng qua eo y ôm y vào trong ngực, ấn và xoa bóp, sau đó môi lưỡi tiến quân thần tốc, công trì chiếm đất, cuốn hết thơm ngọt vào trong miệng.

     Thẳng đến khi hô hấp trong phổi của Kỳ Trường Ức đều bị đoạt lấy, sắp hít thở không thông, Bùi Tranh mới buông đôi môi đỏ bừng của y ra, áp lên trán y, "Hít thở."

     Tiểu nhân nhi phồng má, từng ngụm từng ngụm hô hấp.

     Bùi Tranh vẫn duy trì tư thế ôm y vào lòng, trầm giọng nói, "Tiểu điện hạ."

     "Bùi ca ca."

     "Thích ta sao?"

     "Thích."

     "Sẽ vẫn luôn thích sao?"

     "Sẽ!"

     "Vậy vĩnh viễn không phản bội ta, vĩnh viễn nghĩ ta, nhớ rõ ta."

     "Hảo!"

     "Mặc kệ ta nói cái gì làm cái gì, vĩnh viễn tin tưởng ta, đứng ở bên ta, vĩnh viễn không rời đi. Ngoan ngoãn, biết không?"

     "Biết!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro