Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Chén trà bị đổ nghiêng sang một bên, nước trà bên trong bị đổ hết ra làm ướt tấm thảm.

     Thời điểm Bùi Tranh buông tiểu nhân nhi ra, hô hấp của chính mình cũng có chút không xong.

     Đáy mắt Kỳ Trường Ức đã mơ hồ một mảnh, nhìn dáng vẻ của y như là lại muốn rớt tiểu trân châu.

     "Không được khóc."

     "Ta biết." Kỳ Trường Ức khụt khịt hai cái, nước mắt trực tiếp bừng lên, "Chính là ta có chút không nhịn được...."

     Đáy lòng y rất khổ sở, khổ sở chính mình như thế nào lại là cái dạng này, đã sắp phải gả cho người khác, còn cùng Bùi ca ca tiếp tục dây dưa không rõ.

     Bởi vì trong thế giới đơn giản thuần khiết của y, tình cảm chỉ có thể là sự tình của hai người, không dung nổi người thứ ba.

     Bùi Tranh ném qua một chiếc khăn tay màu trắng, lời nói lạnh nhạt, "Lau nước mắt của ngươi đi, làm sao lại thích khóc như vậy."

      Kỳ Trường Ức cầm lấy khăn tay tinh tế lau khô nước mắt, sau đó cẩn thận đem khăn tay gấp lại tinh tế đưa cho Bùi Tranh.

     Bùi Tranh nhìn thoáng qua không tiếp nhận, cảm thấy cổ bực bội dưới đáy lòng lại dâng lên, huyệt thái dương lại bắt đầu co rút đau đớn.

     Hắn tự mình đè xuống, lại không có cảm giác giảm bớt nào, nhưng thật ra hồi đó Kỳ Trường Ức ấn làm cho hắn rất thoải mái.

     Bùi Tranh ngã lưng ra sau dựa vào tấm thảm mềm mại, nhắm mắt lại, "Lại đây giúp ta ấn."

     Kỳ Trường Ức cắn môi dưới không nhúc nhích.

     Bùi Tranh nâng hai mắt lên nhìn y, cũng không nói lời nào, nhưng hàn băng trong ánh mắt đủ để đông chết người.

     "Cái tiểu thái giám kêu là Lý Ngọc kia, là bảo bối của ngươi đúng không, hắn nếu đã chết......"

     Kỳ Trường Ức tức khắc hoảng loạn lên, kéo xiềng xích quỳ bò đến bên người Bùi Tranh, "Bùi ca ca, huynh không cần thương tổn Tiểu Ngọc Tử, ta, ta tới giúp ngươi ấn."

     Bàn tay nhỏ mềm mại sử dụng lực đạo vừa phải, không nhẹ không nặng giúp Bùi Tranh ấn huyệt thái dương, đầu gối y còn có chỗ bị thương, đau đến thân mình đều không đứng thẳng dậy được, lại nổi lực chống đỡ không dám áp đến Bùi Tranh.

     Xe ngựa lảo đảo lắc lư đi về phía trước, Bùi Tranh thoải mái nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

     Qua thật lâu sau, động tác nắn bóp đột nhiên ngừng lại, Bùi Tranh vẫn như cũ nhắm mắt lại, ngữ khí không vui, "Tiếp tục."

     Tay Kỳ Trường Ức chống xuống mắt đất, thoáng giảm bớt một chút đau đớn chỗ đầu gối, nghe thấy Bùi Tranh nói lại giơ tay tiếp tục giúp hắn xoa, toàn thân chậm rãi run rẩy.

     Lại không biết đã tiến lên bao lâu, lâu đến mức trán Kỳ Trường Ức đã tràn đầy mồ hôi, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, xe ngựa lúc này mới dừng lại.

     "Điện hạ, đại nhân, sắc trời đã tối, Triệu tướng quân đề nghị trước tiên ở khách điếm phía trước nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."

     "Ân."

     Bùi Tranh chậm rãi mở to mắt, động tác nắn bóp của Kỳ Trường Ức cũng dừng lại, cơ bắp cả người y đều đã đau nhức không giống như là của mình.

     Bùi Tranh cởi bỏ xiềng xích trói tay chân của y ra, "Đêm nay, thành thật qua phòng ta, đãi ta."

     Nói xong liền bước xuống xe ngựa trước.

     Cổ tay Kỳ Trường Ức bị dây xích trói làm đỏ ửng với mỏi hết cả lên, nên y đành xoa bóp cổ tay một chút sau đó cũng đi xuống theo, chính là đột nhiên đứng thẳng lên làm vết thương chỗ đầu gối chịu không nổi, liền mềm chân ngã quỳ trên mặt đất.

     Lý Ngọc nhanh chóng chạy tới nâng tiểu điện hạ nhà mình dậy, nhìn thấy sắc mặt y kém như vậy, trong lòng rất lo lắng.

     Bùi Tranh đã sắp đi đến cửa khách điếm nhưng lại dừng lại, quay người thúc giục, "Điện hạ lại lề mề cái gì vậy?"

     Lúc này Triệu Lệ Đường cùng A Mộc Lặc và những sứ thần Man tộc đều đã đi vào khách điếm, mặt khác những thị vệ cũng đang sôi nổi dựng lều tại chỗ, nghe thấy động tĩnh bên này đều nhìn qua đây.

     Kỳ Trường Ức không muốn lại gây thêm phiền phức cho mọi người, dùng hết toàn lực muốn đứng lên, nhưng đầu gối thật sự quá đau, không thể sự dụng một chút sức nào.

     Nhìn thấy ánh mắt Bùi Tranh âm trầm sắp bắt đầu gây khó dễ, Lý Ngọc cả gan lớn tiếng nói, "Bùi đại nhân! Điện hạ thương thế nghiêm trọng đi đường không được, còn thỉnh ngài nghĩ biện pháp!"

     Nghĩ cách? Nghĩ biện pháp gì?

     Bùi Tranh nhìn tiểu nhân nhi đang ngồi quỳ trên mặt đất đáng thương vô cùng, tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng bước chân cũng đã nhấc lên đi qua phía y.

     Cong hạ thân mình nhẹ nhàng ôm Kỳ Trường Ức lên, sau đó Bùi Tranh ở trước mắt bao người, ôm y vào khách điếm.

     Đám người Triệu Lệ Đường còn đứng ở đại đường của khách điếm, nhìn thấy hai người tiến vào, đều rất là kinh ngạc.

     Kỳ Trường Ức bị nhìn đến không được tự nhiên, y giãy giụa hai cái, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói, "Bùi ca ca, ở đây nhiều người, huynh để ta xuống đi, ta có thể tự đi được."

     Ai ngờ Bùi Tranh lại ôm y càng chặt hơn, "Nếu ngươi còn giãy giụa ta sẽ trực tiếp ném ngươi ra ngoài cửa sổ."

     Kỳ Trường Ức tức khắc không dám động, thành thành thật thật nằm ở trong lồng ngực của Bùi Tranh.

     Triệu Lệ Đường nắm chặt tay, vừa định tiến lên, lại bị phó tướng bên người giữ chặt, hướng về phía hắn lắc lắc đầu, Triệu Lệ Đường đành phải buông nắm tay đang nắm chặt ra.

     Mà A Mộc Lặc lại nhìn hành động của mọi người với một nụ cười khó hiểu.

     Tiểu nhị trong khách điếm nhìn ra hai người mới tiến vào này mới là khách nhân tôn quý nhất, nhanh chóng chạy tới dẫn Bùi Tranh lên lầu hai của khách điếm, đi vào một gian phòng tốt nhất trong khách phòng.

     "Vị đại nhân này a, vì để tiếp đãi mọi người nên tiểu điếm đã cưỡng chế di dời những vị khách khác, thật sự là vinh hạnh cho tiểu điếm khi mọi người chọn qua đêm ở đây."

     Tiểu nhị khách điếm thực ồn ào, "Đại nhân, vị cô nương ngài ôm này cũng thật mỹ a, chắc là phu nhân của ngài đi, chậc chậc chậc, mỗi ngày lui tới nhiều khách nhân như vậy, ta còn chưa từng gặp qua một mỹ nhân nhi như vậy! Đại nhân thật là hảo phúc khí a....."

     "Cút."

     Bùi Tranh lời ít ý nhiều mà biểu hiện sự bực bội của mình, tiểu nhị bị hắn dọa đến, cuống quýt chạy ra khỏi phòng.

     Thả Kỳ Trường Ức xuống giường, Bùi Tranh sai người đi gọi thái y tới, hắn vẫn muốn đảm bảo trước khi y đến Man tộc sẽ luôn an toàn không một chút hao tổn gì.

     Sau khi Giang Du Bạch xách theo hòm thuốc tiến vào, Kỳ Trường Ức hơi hơi mở to hai mắt nhìn.

     "Giang, Giang thái y, là ngươi nha."

     Tại một địa phương tràn ngập xa lạ, có thể nhìn thấy người mà mình quen thuộc làm cho Kỳ Trường Ức cảm thấy an tâm một chút.

     "Tham kiến điện hạ, Bùi đại nhân."

     Bùi Tranh đáp ứng, đi đến mép giường trầm giọng ra lệnh, "Ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này, nơi nào cũng không được đi, chờ ta chở lại."

     Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.

     Giang Du Bạch chờ Bùi Tranh đi rồi, cả người đều trở nên biếng nhác, nhanh chóng lại đây xem xét vết thương chỗ đầu gối của Kỳ Trường Ức, và giúp y bôi thuốc.

     "Điện hạ mấy ngày nay không được tự mình đi lại, phải dưỡng thương thật tốt, nếu không sau này khả năng sẽ mắc bệnh căn nguyên."

     Kỳ Trường Ức ngồi ở mép giường, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

     Giang Du Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của y mà đau lòng không thôi, tiểu điện hạ ngoan ngoãn như vậy làm cho ai nhìn cũng muốn ôm y vào trong lòng của mình hảo hảo che chở, không biết như thế nào mà Bùi Tranh mỗi lần đều có thể nhẫn tâm làm tổn thương y rất nhiều.

     Ngoài cửa có người gõ cửa, là Triệu Lệ Đường tự mình bưng thức ăn lại đây, Giang Du Bạch liền lui xuống trước.

     "Trường Ức, khá hơn chút nào không?"

     Triệu Lệ Đường đi đến mép giường quan tâm hỏi, "Ngươi không tiện xuống lầu, ta kêu người làm cho ngươi ít điểm tâm, lại đây ăn một chút đi." 

     Kỳ thực trong bụng Kỳ Trường Ức trống không, nhưng y vẫn không có tâm trạng gì để ăn uống.

     "Đường ca ca, cảm ơn huynh, đặt ở nơi đó đi, đợi lát nữa ta ăn."

     Triệu Lệ Đường thấy y nói chuyện cũng không có chút sức lực nào, cường ngạnh nói, "Không được, hiện tại liền tới đây ăn chút, ta nhìn ngươi ăn."

     Kỳ Trường Ức chỉ phải thật cẩn thận đứng lên, cực chậm cực chậm đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, khoảng cách chỉ có vài bước như vậy, trên trán y đều đã lấm tấm mồ hôi mỏng.

     Cầm lấy khối điểm tâm mà y yêu thích nhất, nhét vào trong miệng mà cảm giác như đang nhai sáp.

     Còn chưa có nuốt xuống, Kỳ Trường Ức liền cảm thấy dạ dày quặn lên, nằm ở bên cạnh bàn liều mạng nôn mửa, nhưng trong bụng y căn bản là không có một chút thức ăn gì để phun ra, chỉ có thế phát ra âm thanh nôn mửa.

     Triệu Lệ Đường bị dọa sợ, đi tới giúp y vỗ lưng, "Hảo hảo, Trường Ức, không muốn ăn thì đừng ăn, đợi lát nữa lại ăn có được hay không?"

     Kỳ Trường Ức đứng dậy, hốc mắt đều đỏ, yên lặng gật gật đầu.

     Triệu Lệ Đường đi quanh phòng hai vòng, đẩy cửa sổ ra quan sát địa hình bên dưới.

     "Ta sai người đổi phòng cho ngươi, đổi sang ngay bên cạnh phòng ta, như vậy ta mới hảo chiếu ứng cho ngươi tốt được."

     Kỳ Trường Ức nghĩ đến lời nói của Bùi Tranh, lắc lắc đầu, "Không cần Đường ca ca, ta ở gian này là được rồi....."

     Triệu Lệ Đường làm lơ lời cự tuyệt của y, trực tiếp đẩy cửa ra phân phó người đổi phòng.

     Lý Ngọc cùng hai tiểu thái giám khác tiến vào, đỡ Kỳ Trường Ức đến khách phòng bên cạnh phòng Triệu Lệ Đường.

     Mọi người trong đại đường của khách điếm cũng đã ăn cơm xong, sôi nổi trở về phòng mình nghỉ ngơi, toàn bộ khách điếm tức khắc trở nên an tĩnh.

     Lý Ngọc cũng hầu hạ Kỳ Trường Ức nằm xuống nghỉ ngơi, giúp y cởi bộ y phục màu đỏ nặng nề trên người ra, lại giúp y cởi tóc buông xõa ra ở trên giường.

     "Điện hạ, ngài đừng nghĩ nhiều, Bùi đại nhân cùng đang cùng sứ thần A Mộc Lặc thương thảo công việc, phỏng chừng đêm nay sẽ không trở về phòng, ngài liền an tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường sớm."

     Kỳ Trường Ức nguyên bản còn đang lo lắng, nghe xong lời này, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, đắp chăn đàng hoàng nhắm mắt lại.

     Sau khi Bùi Tranh ra khỏi phòng của A Mộc Lặc, dùng sức nhéo nhéo giữa hai mày.

     Lúc này tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, khách điếm một mảnh hắc ám im ắng.

     Bùi Tranh cất bước đi về phía gian phòng ban ngày mà hắn đã vào.

     Cùng A Mộc Lặc đàm phán không thuận lợi, hắn muốn quá nhiều, mà Bùi Tranh cũng không muốn cho, cuối cùng nháo đến tan rã trong không vui nhưng cũng không giải quyết được gì.

     Áp xuống xao động trong lòng, đẩy cửa ra đi vào, chính là trên giường thế nhưng trống rỗng không có ai, sắc mặt Bùi Tranh lập tức biến đổi.

     Kỳ Trường Ức thật vất vả mới ngủ được, đột nhiên bị người nào đó mạnh mẽ kéo dậy khiêng lên trên vai, đụng đến dạ dày khiến cho bụng y đau quặn thắt.

     Một thân hắc y Thừa Phong không nói lời nào, lặng yên không một tiếng động khiêng người trở về gian phòng ban đầu, Bùi Tranh đang ngồi bên cạnh bàn, trong tay cầm một khối điểm tâm mà Kỳ Trường Ức đã cắn.

     Thừa Phong đem người buông xuống, đóng cửa đi ra ngoài, canh giữ ở cạnh cửa.

     Chân Kỳ Trường Ức vừa mới chạm vào mặt đất đầu gối liền bắt đầu đau, y đỡ ghế muốn chậm rãi ngồi xuống.

     "Đứng."

     Thân mình Kỳ Trường Ức dừng lại, hơi hơi khom lưng chống đỡ, đầu gối không nhịn được run lên.

     Bùi Tranh đi đến ghế bên cạnh y ngồi xuống, ôm tiểu nhân nhi ngồi vào giữa hai chân của mình.

     "Ta không phải kêu ngươi ở lại đây chờ ta, ai cho ngươi rời đi?"

     "Là, là Đường ca ca nói, ở bên cạnh phòng huynh ấy sẽ an toàn hơn."

     Bùi Tranh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của y, "Nga? Vậy ngươi hiện tại bị người khác bắt đi, hắn như thế nào còn không biết gì? Xem ra ngày mai phải trị hắn vì tội giám sát không hiệu quả."

     Kỳ Trường Ức nâng mắt lên, "Đường ca ca cũng là vì muốn tốt cho ta, Bùi ca ca huynh không cần trách phạt huynh ấy....."

     "Ngươi dám vì hắn cầu tình? Ta chính là phụng ý chỉ của hoàng thượng, ta muốn trách phạt ai, bằng ngươi cũng có thể ngăn được!"

     "Ta, ta..."

     "Không phải nói sau khi có phu quân sẽ không nghĩ người khác nữa? Vậy ngươi hiện tại nghĩ Triệu Lệ Đường lại tính là cái gì? Vẫn là nói, cái lý do thoái thác kia của ngươi chỉ là muốn thoát khỏi ta thôi."

     Sức lực của Bùi Tranh càng lúc càng lớn, nắm đến cổ tay nhỏ của y kêu lên.

     "Ta, ta là xem Đường ca ca giống như ca ca của mình, huynh ấy đối với ta thật tốt, ta không nghĩ bởi vì chính mình mà tổn thương tới huynh ấy, tuy rằng, tuy rằng ta muốn đi hòa thân, chính là Đường ca ca vẫn giống như người nhà của ta...."

     Đôi mắt Bùi Tranh đỏ hồng, dựa vào cái gì mà y đối với chính mình thì lại tìm mọi cách chạy thoát, đối với Triệu Lệ Đường vẫn là thân thiết giống y như trước! Phẫn nộ làm sức lực của hắn không có chút nặng nhẹ.

     "Răng rắc." tiếng trật khớp xương cổ tay vang lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro