Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kỳ Trường Ức đột nhiên mở mắt, ngón tay run run kéo bàn tay trước mặt ra.

     Bùi Tranh đang ngồi ở bên trong kiệu của y, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm y.

     "Bùi ca ca, huynh, huynh như thế nào lại ở trong này?"

     Bùi Tranh thu hồi ngón tay, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tiểu nhân nhi đang mặc hỉ phục đỏ bừng.

     Mỹ tích như ngọc, mày đẹp như vẽ.

     Cổ tay trắng nõn như tuyết, nhìn quanh hoa thiên.

     Đầy người màu đỏ nhưng không hề có cảm giác diễm tục, ngược lại màu đỏ còn tôn lên vẻ đẹp kinh diễm của y, hơn nữa trên mặc y còn có phấn son, tóc được búi gọn lên giống nữ nhân, liền trở thành một mỹ nhân xinh đẹp vạn người mê.

     "Hoàng thượng lệnh ta phụ trách việc hòa thân, còn muốn mượn cơ hội này gặp mặt thủ lĩnh Man tộc, ta đương nhiên ở đây."

     Lúc này bên ngoài kiệu liễn truyền đến vài tiếng thị vệ nói chuyện, đội ngũ đã kiểm tra xong, cửa thành mở ra, đội ngũ chỉnh tề có trật tự đi ra khỏi cứa Đế Đô Thành.

     Dường như nghĩ đến cái gì, nước mắt Kỳ Trường Ức lại chảy ra.

     Bùi Tranh nhíu nhíu mày, duỗi tay muốn lau đi những giọt nước mắt của y, nhưng không ngờ lại bị y né tránh.

     Kỳ Trường Ức nhanh chóng né sang bên cạnh, dựa vào kiệu liễn, nhìn dáng vẻ giống như muốn tránh Bùi Tranh thật xa, tự mình dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, quật cường nâng đầu không cho nước mắt chảy xuống.

     Sắc mặt Bùi Tranh lập tức trầm xuống.

     Vì thuyết phục hoàng thượng đồng ý cho mình phụ trách đội ngũ hòa thân, hắn đã phế đi rất nhiều công phu, chính là để chăm sóc Kỳ Trường Ức dọc đường đi.

     Nhưng y hiện tại không chỉ không cảm kích, cư nhiên còn dám né tránh hắn.

     Xem ra những lời hắn nói với y trước đây đều vô ích, y là một ngốc tử, sao có thể nghe hiểu được ý tứ của mình.

     Bùi tranh cố gắng hết sức để kiềm chế sự không kiên nhẫn trong lòng mình, ra lệnh, "Lại đây, ta lau cho ngươi."

     "Không cần, ta tự làm được rồi." Kỳ Trường Ức lại lau mặt, sức lực lớn đến nổi mặt cũng đỏ lên, "Không cần phiền toái Bùi ca ca."

     "Ta lặp lại lần nữa, lại đây."

     Kỳ Trường Ức tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn không chịu đi qua.

     Bùi Tranh nheo nheo mắt, nếu là trước kia, chính mình một khi lộ ra một chút cảm xúc không tốt, tiểu ngốc tử này liền sẽ khẩn trương hề hề tùy ý mình bài bố, hiện giờ đây là làm sao vậy.

     Chẳng lẽ ra khỏi Đế Đô Thành y liền trở nên cả gan làm loạn?

     Mặc kệ y có nguyện ý hay không, Bùi Tranh trực tiếp duỗi tay kéo y qua đây, nhưng không ngờ là y lại phản kháng, tuy rằng chút phản kháng này với hắn mà nói là không đau không ngứa.

     Nhưng lại làm tâm tình của hắn trở nên thập phần không tốt.

     "Làm sao vậy? Ân? Lúc này mới vừa ra khỏi hoàng cung, liền không nghe ta nói? Liền vội vã thoát khỏi ta như vậy?"

     Bùi Tranh một tay kiềm chế cánh tay tiểu nhân nhi đang không ngừng giãy giụa, kéo ra phía sau, một tay khác nắm lấy cằm y, hô hấp phun trên mặt y

     "Không, không phải. Phụ hoàng nếu phái ta đi hòa thân, ta chính là người đã có phu quân, tự nhiên sẽ cùng nam nhân khác bảo trì khoảng cách."

     "Phu quân?" Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Ngươi thế nhưng sửa miệng thật nhanh."

     "Ta, là ma ma bảo ta kêu như vậy."

     "Vậy ngươi lúc trước đã hứa với ta như thế nào? Vĩnh viễn không phản bội ta, vĩnh viễn không rời khỏi ta, đều là làm bộ?"

     Cằm Kỳ Trường Ức bị ăn đau đến nói cũng không trôi chảy, "Ta khi đó cũng không biết, không biết sẽ phát sinh sự tình hôm nay, nếu ta biết trước, khẳng định, khẳng định sẽ không nói bậy."

     "Hảo một cái nói bậy." Đôi mắt Bùi Tranh lộ ra hàn ý, bàn tay ở phía sau đè lên y, tiểu nhân nhi cũng chỉ có thể nhào vào trong ngực hắn.

     Ngón tay nhặt một lọn tóc mềm của y quấn vài vòng giữa các ngón tay, Bùi Tranh ghé vào bên tai của y, "Muốn cùng ta duy trì khoảng cách, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể duy trì như thế nào?"

     Thân mình Kỳ Trường Ức run run, y rõ ràng đã bức bách chính mình quên đi Bùi Tranh, nhưng hắn lại tính toán không buông tha cho y, nhưng hiện tại y sắp phải gả cho người khác, đã định không thể lại cùng Bùi ca ca ở bên nhau.

     "Đình kiệu."

     Bùi Tranh đột nhiên ra lệnh.

     Hàng ngũ đang tiến lên quả nhiên chậm rãi ngừng lại, đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Bùi thừa tướng đang từ kiệu cửu hoàng tử bước xuống.

     Sau khi Bùi Tranh bước xuống kiệu liễn, một tay xốc mành, một tay kia trực tiếp kéo Kỳ Trường Ức xuống kiệu.

     Nơi này đã là ngoại ô ngoài thành, mặt đường vô cùng gập ghềnh.

     Kỳ Trường Ức bị vướng vào một hòn đất đang nhô lên té xuống mặt đất, vốn dĩ đầu gối đã không được tốt cho lắm nay còn bị đập mạnh xuống đất, y đau đến mức gập người xuống.

     Lý Ngọc cùng một vài thái giám thị vệ theo sau vội vàng chạy lên muốn đỡ y dậy, lại bị Bùi Tranh lạnh giọng ngăn lại.

     "Không cho đỡ, để hắn tự mình đứng lên. Sắp đến Man tộc bần hàn, thân hình được nuông chiều từ bé như thế này sợ không chịu được."

     Bùi đại nhân phụng mệnh của hoàng thượng toàn quyền phụ trách mọi việc trong chuyến đi hòa thân này, dọc theo đường đi mọi sự tình đều phải nghe Bùi đại nhân, tức khắc không có người dám lại đây nâng tiểu nhân nhi đang nằm trên mặt đất dậy.

     Kỳ Trường Ức thử vài cái, đầu gối cũng không có còn đau như vậy, tự mình chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng cười với Lý Ngọc để trấn an hắn.

     Nụ cười này trực tiếp đâm thẳng vào mắt Bùi Tranh, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của y, không ngờ là lại đối với thái giám.

     Có người cưỡi ngựa lại đây, là người vẫn luôn ở đội ngũ đằng trước Triệu Lệ Đường, nhìn thấy Kỳ Trường Ức đang quỳ trên mặt đất, liền chạy nhanh lại đây muốn nhìn một chút là đang phát sinh sự tình gì.

     "Điện hạ, không có việc gì đi, muốn thái y nhìn chút hay không?"

     Trong đội ngũ đi hòa thân có hai thái y đi theo để phòng bất cứ tình huống nào.

     Triệu Lệ Đường đang muốn gọi thái y tới đây, lại bị Bùi Tranh đánh gãy.

     "Không cần, kiệu liễn quá nhỏ nghỉ ngơi không tiện. Người tới, đỡ điện hạ lên xe ngựa ở phía sau."

     Xe ngựa là chỗ ngồi của Bùi Tranh, vậy chẳng phải là Bùi Tranh muốn cùng cửu hoàng tử ngồi chung một chiếc xe ngựa?

     Triệu Lệ Đường cầm dây cương, cố gắng duy trì nỗ lực phong phạm trước mặt mọi người, "Bùi đại nhân, này chỉ sợ không ổn đi......"

     "Không có gì không ổn." Sau khi Kỳ Trường Ức lên xe ngựa, Bùi Tranh cũng tự mình đi lên, "Triệu tướng quân nên làm tốt nhiệm vụ của mình, còn chuyện khác không nên quản thì tốt hơn."

     Đóng cửa xe ngựa lại, ngăn chặn tiếng ồn ào của thế giới bên ngoài.

     Trong xe ngựa không gian lớn hơn nhiều, với nhiều lớp thảm nhung thật dày để giảm bớt cảm giác va chạm, bên trong còn có một cái bàn nhỏ, bên trên bày chung trà và điểm tâm, cùng với một bầu rượu.

     Xe ngựa rốt cuộc cũng chuyển động chậm rãi, đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước.

     Đầu gối Kỳ Trường Ức càng ngày càng đau hơn, y âm thầm cắn môi chịu đựng, trên trán chảy ra một ít mồ hôi.

     Bùi Tranh thấy sắc mặt y không đúng, muốn vén váy lên để kiểm tra thương tích cho y, lại bị bàn tay nhỏ Kỳ Trường Ức đè xuống.

      Y rõ ràng đau đến sắc mặt đều trắng bệch, lại còn có thể nhớ rõ muốn cùng Bùi Tranh bảo trì khoảng cách. 

     "Bùi ca ca, huynh đừng động ta, ta, ta, ta không thể lại cùng huynh tiếp xúc thân mật như vậy, bằng không, sau này bị phu quân ta biết, liền không tốt."

     Thời điểm Kỳ Trường Ức nói ra lời này, đau lòng đến mức hô hấp liền run rẩy, y nghĩ rằng, nghĩ rằng về sau phu quân của mình có thể là Bùi ca ca, nhưng hiện tại chính là không có khả năng nữa rồi.

     Bùi Tranh nghe y nói lời này, cảm xúc bực bội liền dâng lên trong lòng.

     Phu quân phu quân phu quân, y thế nhưng lại kêu thuận miệng như vậy, còn luôn miệng muốn phủi sạch quan hệ với mình.

     Nghĩ cũng đừng nghĩ.

     Trực tiếp cường ngạnh kéo cẳng chân Kỳ Trường Ức qua, mặc kệ y giãy giụa, vén váy y lên, ngón tay không chút cản trở kéo cẳng chân nhỏ bé của y.

     Cảm xúc mềm mại khi đụng vào khiến cơ thể Bùi Tranh cứng lại, hắn nhịn không được ngón tay lại niết nặng hơn một chút. 

     Váy bị kéo lên trên đầu gối, xương bánh chè hồng hồng mượt mà liền lộ ra, bên trên ngoài vết thương lúc nãy bị té ngã, còn hằn lên những vết thương lớn bị bầm tím.

     "Như thế nào lại bị?"

     Kỳ Trường Ức nhỏ giọng nói, "Ta, ta đi tìm phụ hoàng, chính là người không chịu ra nhìn ta, ta đành phải quỳ gối ngoài điện chờ người, còn là không có chờ đến, chỉ có tứ ca đến."

     Kỳ Trường Ức nghĩ đến tứ ca, nháy mắt liền nghĩ tới lời Triệu Lệ Đường nói với mình.

      Bùi Tranh căn bản là không thích mình, chỉ coi mình là thế thân của tứ ca mà thôi.

     Cuống quít đem chân thu hồi lại, buông váy xuống, Kỳ Trường Ức lại thối lui đến một góc trong xe ngựa, ôm đầu gối, cằm đặt ở đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn nhỏ.

     Xúc cảm trơn trượt trong tay đột nhiên bước mất, Bùi Tranh nắn vuốt ngón tay, chỉ có một chút kiên nhẫn liền biến mất, hắn trực tiếp tiến lên kiềm trụ cằm tiểu nhân nhi.

     "Không nghe lời? Xem ra ta lâu lắm không có trừng trị ngươi, làm ngươi lành sẹo và quên đi nổi đau, có phải hay không?"

     Kỳ Trường Ức cảm giác cằm chính mình đã sắp không phải của mình, y đều nghe được tiếng xương cốt giòn tan, phảng phất như giây tiếp theo xương cốt có thể bị bóp nát đi.

     "Ư...... ưm......"

     "Dưỡng đồ vật lâu như vậy, hiện tại cư nhiên có thể vì một người chưa từng gặp mặt, cứ tránh né ta như vậy, năm lần bảy lượt ngỗ nghịch ta, cửu hoàng tử điện hạ, thật đúng là hảo bản lĩnh."

     Bùi Tranh sử dụng sức lực rất lớn, ở phía dưới thảm sờ soạng vài cái, sau đó lấy ra một sợi dây xích thật dài.

     Nghe thấy tiếng vang thanh thúy, Kỳ Trường Ức liền sợ hãi đến mức rùng mình.

     Bùi Tranh trực tiếp trói chặt hai tay của y, đầu kia của dây xích buộc vào chân bàn cố định ở trên xe ngựa, như vậy vô luận như thế nào y cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi quanh cái bàn.

     Cổ tay Kỳ Trường Ức bị xiềng xích chói chặt, làn da y thật mỏng, một chút nữa sẽ xuất hiện vết đỏ, y tránh không thoát, chỉ phải ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, hồng con mắt buông đầu xuống.

     Bùi Tranh nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn này của y, trong lòng mới bình phục vài lần, dựa vào thảm bên cạnh, khẽ nhắm mắt lại.

     "Rót cho ta một ly trà." 

     Kỳ Trường Ức do dự một hồi, Bùi Tranh không kiên nhẫn kéo kéo xiềng xích, kéo đến mức khiến y sắp ngã ra.

      Run run rẩy rẩy rót trà, Kỳ Trường Ức đưa tới trước mặt Bùi Tranh.

     "Uy ta."

     Kỳ Trường Ức đưa chén trà đến bên miệng Bùi Tranh, bởi vì xiềng xích trên cổ tay quá nặng nên y không thể giữ vững được, nước trà đổ ra rất nhiều, đổ hết lên y phục của Bùi Tranh.

     "Xin, xin lỗi, ta không phải cố ý." Kỳ Trường Ức vội vàng dùng ống tay áo lau cho hắn.

     Bùi Tranh vỗ rớt tay y, vuốt ve cánh môi của y, "Dùng nơi này uy."

     Kỳ Trường Ức tự hỏi một chút ý tứ trong lời nói, lúc sau mới hiểu được, bên tai lập tức không nhịn được đỏ lên.

     Y ngập ngừng, "Không được, như vậy không thể, Bùi ca ca. huynh tự uống được không....." 

     Ánh mắt Bùi Tranh u ám, không đợi y nói xong, đột nhiên duỗi tay nắm lấy hai má y, cầm lấy ly liền đổ vào trong miệng Kỳ Trường Ức.

     Y đột ngột bị sặc, nước trà đậm theo cổ y chạy vào cổ áo, còn có một chút nước lưu lại trong miệng chưa kịp nuốt xuống.

     Ngón tay Bùi Tranh nhéo mặt y, môi mỏng hung hăng hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro