Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Quỳ lâu như vậy, hơn nữa còn bị một đả kích rất lớn, Kỳ Trường Ức rốt cuộc không chịu nổi liền ngã ra đất hôn mê bất tỉnh.

     Khi tỉnh dậy lần nữa, y đã thấy mình nằm trên chiếc giường ấm áp trong tẩm cung của mình, Giang Du Bạch thì đang ngồi ở mép giường băng bó miệng vết thương ở lòng bàn tay y.

     "Điện hạ tỉnh? Có còn thấy nơi nào không thoải mái không?"

     Giang Du Bạch quan tâm hỏi.

     Kỳ Trường Ức ngây ngốc nhìn chằm chằm rèm giường trên đầu, lắc đầu.

     Lý Ngọc đưa Giang Du Bạch ra khỏi tẩm cung, sau khi trở về liền thấy Kỳ Trường Ức vẫn còn duy trì trạng thái như lúc vừa mới tỉnh, bị người dọa cho rớt hồn, vẫn không nhúc nhích.

     "Điện hạ, ngài có muốn ăn chút điểm tâm hay không, đừng để cho mình đói lả."

     Kỳ Trường Ức lặng im không nói lời nào.

     Lý Ngọc sai người bưng cháo lại đây, múc đầy một thìa đưa đến bên miệng Kỳ Trường Ức, nhưng y vẫn bất động, giống như một con búp bê không có linh hồn.

     Đau, đầu cũng đau, lòng bàn tay cũng đau, đầu gối cũng đau, nhưng nghiêm trọng nhất chính là đau lòng, đau đến sắp không thể hô hấp.

     Thân mình Kỳ Trường Ức cuộn tròn lên, ôm chặt ngực của mình, trốn ở trong chăn, nước mắt lại bắt đầu không chịu khống chế chảy ra, làm ướt một tảng lớn chăn đệm.

     Y còn tưởng rằng Bùi ca ca cũng thích mình, cho dù chỉ là một chút.

     Chính là hiện tại xem ra, một chút như vậy cũng đều không có đi, bằng không như thế nào sẽ nguyện ý đưa y tới một nơi xa như vậy, để y gả cho một người khác.

     Chăn bao vây lấy tiểu nhân nhi, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ ở bên trong, run run rẩy rẩy.

     Khi Triệu Lệ Đường tiến vào, những gì hắn nhìn thấy chính là có một ngọn núi nhỏ phồng lên ở trên giường.

     Lý Ngọc vội vàng hành lễ, "Triệu......"

     Triệu Lệ Đường liền ngăn không cho hắn hành lễ, quét mắt một cái, một người trong đại sảnh hiểu ý im lặng lui xuống.

     Hắn gần đây vội vàng việc trong quân doanh, đã lâu chưa nhìn thấy Kỳ Trường Ức, không nghĩ tới lại xảy ra sự việc lớn như vậy, hoàng thượng hạ chỉ muốn cửu hoàng tử đi hòa thân?

     Triệu Lệ Đường lập tức bất chấp rất nhiều, diện kiến hoàng thượng xong, liền trực tiếp tới tẩm cung của Kỳ Trường Ức.

     Khoảng sân bên ngoài để đầy những đồ ban thưởng muôn màu rực rỡ, nhìn thực chói mắt.

     Hắn đi đến bên cạnh giường, muốn xốc chăn đệm lên, không ngờ chăn lại bị người bên trong giữ chặt lại, không cho kéo lên.

     Triệu Lệ Đường dùng sức kéo chăn lên, lộ ra tiểu nhân nhi nằm ở phía dưới, nửa khuôn mặt y vùi vào trong gối, nước mắt còn không ngừng chảy ra.

     An tĩnh ngoan ngoãn làm người đau lòng.

     Trái tim Triệu Lệ Đường hung hăng co rút vô cùng đau đớn, muốn bế tiểu nhân nhi lên, áp y vào trong ngực hảo hảo an ủi.

     Vừa mới diện kiến hoàng thượng, hoàng thượng thế nhưng mệnh cho hắn làm thủ lĩnh đội hộ tống đoàn người đi hòa thân, thánh mệnh khó trái, hắn trong lòng lại có mọi cách không tình nguyện, cũng khó có thể chống cự.

     Chính là tay còn chưa đụng vào tiểu nhân nhi, y liền sợ hãi mà co rụt thân mình lại.

     Tay Triệu Lệ Đường cứng đờ tại chỗ, cuối cùng cũng thả tay xuống.

     "Trường Ức, ta là Đường ca ca, nhìn ta, quay đầu lại nhìn ta."

     Tiểu nhân nhi trên giường vẫn không nhúc nhích.

     "Ta biết đệ thương tâm khổ sở, nhưng đây là chuyện không thể thay đổi. Theo dọc đường đi ta sẽ bảo hộ đệ thật tốt, đưa đệ an toàn đến Man tộc, nếu bọn họ đối với đệ không tốt, ta nhất định sẽ thỉnh cầu hoàng thượng đưa đệ trở về, được không?"

     Tiểu nhân nhi vẫn bất động.

     Triệu Lệ Đường có chút sốt ruột, sợ y luẩn quẩn trong lòng.

     "Trường Ức, ai, nếu đệ nghe lời ta sớm hơn, rời khỏi Bùi Tranh, theo ta tới biên cương, mọi chuyện sẽ không như ngày hôm nay."

     Nhắc tới Bùi Tranh, tiểu nhân nhi quả nhiên chậm rãi xoay lại đây, hữu khí vô lực mở miệng, "Là Bùi ca ca, muốn đuổi ta đi....."

     Triệu Lệ Đường sắc mặt đổi đổi, "Đệ đều đã biết?"

     Kỳ Trường Ức nhăn lại cái mũi, nhẹ nhàng gật đầu.

     "Ai nói cho đệ?"

     "Tứ ca ca."

     "Hai người kia rốt cuộc coi đệ là cái gì? Tứ hoàng tử liền không nói, chưa bao giờ coi đệ là đệ đệ, chịu cho đệ sắc mặt tốt bất quá cũng là đệ đối với hắn không đủ để tạo thành mối uy hiếp."

     Triệu Lệ Đường nắm chặt tay, "Mà Bùi Tranh, cũng là dưỡng đệ giống như dưỡng sủng vật, gọi tới thì tới đuổi đi thì đi, nếu không phải đệ có gương mặt rất giống tứ hoàng tứ, hắn làm sao có thể đối với đệ dây dưa không rõ như thế."

     Những lời này Triệu Lệ Đường đã muốn nói từ lâu rồi, nhưng mà Kỳ Trường Ức quá mức yếu đuối đơn thuần, cho y biết lòng người sau lưng dơ bẩn hiểm ác, hắn sợ y không chịu nổi chân tướng tàn khốc.

     Quả nhiên, đôi mắt Kỳ Trường Ức vốn dĩ đang dại ra lại lần nữa ngước lên nhìn hắn, chỉ là bi thống bên trong che trời lấp đất làm người ta không dám nhìn thẳng.

     "Ý, ý huynh là sao, Bùi ca ca đối ta...... Là bởi vì ta lớn lên giống tứ ca ca?" Âm thanh Kỳ Trường Ức run rẩy không thôi.

     Triệu Lệ Đường gật đầu.

     "Huynh ấy căn bản là không thích ta, cho nên chỉ khi tâm tình tốt mới đối tốt với ta, bởi vì cũng không có đem ta để trong lòng, cho nên ta như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần, chỉ cần tứ ca ca hoàn hảo là được, đúng không?"

     Triệu Lệ Đường duỗi tay muốn thay y lau nước mắt trên mặt, nhưng Kỳ Trường Ức lại xoay người lại, mặt hướng vào vách tường, hung hăng cắn ngón tay, nước mắt rơi như mưa.

     Triệu Lệ Đường nhìn chằm chằm bóng lưng run rẩy của y một hồi, đôi mắt thật sâu, nhất thời không biết chính mình đem những việc này nói với y là đúng hay là sai, cuối cùng là đứng dậy rời đi.

     Suốt hai ngày, Kỳ Trường Ức không ăn được miếng nào, chỉ uống một chút nước, sau đó y vẫn luôn chảy nước mắt, cả ngày mắt sưng húp.

     Y cũng không nói lời nào, cứ ngồi trước bàn, mở ra sổ tay trong đó tràn ngập tên của Bùi Tranh, mặt trên đã bị nước mắt làm cho nhòe đi.

     Đã đến ngày đi hòa thân, tẩm cung cửu hoàng tử ngày xưa dị thường quạnh quẽ, giờ đây ùa vào vô số cung nữ thái giám cùng các ma ma, bận lên bận xuống xoay quanh.

     Y phục đỏ thẫm mở ra trải ở trên giường, bên cạnh còn bày rất nhiều đồ dùng giành cho nữ nhân như kim thoa, ngọc trụy, son phấn, mấy ma ma kia kéo cửu hoàng tử đang như rối gỗ kia lại đây ngồi ở trước gương đồng, bắt đầu trang điểm tinh tế cho y.

     Lý Ngọc thấy thế rất là kỳ quái, "Ma ma, này sao là y phục của nữ nhân? Còn có những cái phấn mặt kia nữa, đây là có chuyện gì?"

     Ma ma kia nhìn bốn phía, không dám nhiều lời, "Công công cũng đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta cũng là phụng chỉ làm việc, cũng không biết nhiều."

     Sắc mặt Kỳ Trường Ức tái nhợt, đôi môi đỏ bừng ngày xưa giờ cũng không có chút huyết sắc nào.

     Họa mi, thoa phấn, điểm phấn mặt, dùng một chút sắc hồng tô lên cánh môi, người trong gương đồng tức khắc sinh động hẳn lên, cho dù vẻ mặt đầy u sầu vẫn còn sót lại.

     Là một mỹ nhân nhi khuynh quốc khuynh thành.

     Mấy ma ma kia không khỏi tán thưởng một phen, không thể ngờ được cửu hoàng tử điện hạ sinh ra lại xinh đẹp đến như vậy, so với mấy nữ nhân ở trong hậu cung còn minh diễm hơn ba phần, chỉ là mặt mày lại không chút vui vẻ nào. 

     "Điện hạ, vui vẻ chút a, ngài đây là đi hòa thân, đại biểu cho thể diện của Thiên triều chúng ta, lúc nào cũng khóc như thế này là không thể được, thật giống như là vội về để chịu tang."

     "Nói bậy gì đó!" Ma ma liền tát tiểu nha hoàn một cái, "Đây không phải chuyện của ngươi, đi ra ngoài!"

     Tiểu nha hoàn bụm mặt đi ra ngoài.

     Ma ma là có điểm đau lòng vị tiểu điện hạ này, dĩ vãng có nhiều người đi hòa thân như vậy, nhưng không có một ai chở lại.

     "Điện hạ, thay quần áo đi."

     Kỳ Trường Ức tùy ý mấy đôi tay ở trên người y bài bố.

     Y phục màu đỏ rực thêu tơ phượng hoàng bằng tơ vàng mặc ở trên người, mái tóc đen dài như thác nước buông xuống, sau đó được các ma ma búi thành một búi tóc rất đẹp, để lại vài sợi rũ xuống chỗ thái dương, trên đầu cắm mấy cây trâm bằng ngọc phỉ thúy điểm xuyến kim thoa, những người ở đây trong nhát mắt hô hấp đều ngừng lại.

     Giống, quá giống, cực kỳ giống Ninh quý phi, người đã từng lấy diện mạo mỹ lệ oanh động thiên hạ.

     Kiệu liễn đã chờ sẵn ở ngoài tẩm cung, ma ma cùng Kỳ Trường Ức bước ra đại môn, người trong sân đều dừng động tác trong tay, nhìn mỹ nhân nhi mặt mày như yêu như họa làm lay động lòng người từng bước một đi ra cửa điện, đi ra sân, đi ra đại môn tẩm cung.

     Kỳ Trường Ức đứng ở cửa tẩm cung, cuối cùng nhìn thật sâu nơi mình sinh sống mười mấy năm, mũi không khỏi lại trở nên chua xót.

     Nơi này một gạch một ngói, một ngọn cỏ một ngọn cây y đều dị thường quen thuộc, lần từ biệt này, khả năng vĩnh viễn đều sẽ không tái kiến.

     Không thể khóc, không khóc, y nói với chính mình, y tự nhủ hai ngày nay nước mắt đã rơi hết, sau đó y không được phép khóc nữa.

     Nếu phải gả cho một người ở phương xa, sau đó y chính là người đã có phu quân, dù sao nơi này cũng không có người tưởng niệm y, vậy rời đi đi.

     Cũng tốt, rời khỏi nơi này, cũng đem tâm để lại nơi này, về sau liền sẽ không bị thương.

     "Điện hạ, cần phải đi."  Lý Ngọc ở một bên nhẹ giọng kêu, hắn đã quyết định muốn bồi điện hạ tiến đến Man tộc, mặc kệ tiền đồ gian nan nhấp nhô, hắn đều sẽ bồi tiểu điện hạ.

     Trước khi nước mắt rơi xuống, Kỳ Trường Ức cúi người bước vào kiệu liễn.

     Kiệu liễn khởi hành đến cửa cung, nơi đó đã có vô số người và ngựa đang chờ đợi.

     Thiên triều uy chấn tứ phương, đội ngũ hòa thân mênh mông cuồn cuộn, Trấn Viễn đại tướng quân Triệu Lệ Đường làm thủ lĩnh hộ tống, suất lĩnh cấm vệ quân mở đường

     Phía sau là A Mộc Lặc cùng với các sứ thần khác, chắp tay chào hoàng thượng cùng các vị đại thần đang đứng trên lầu nhìn theo bọn họ, sau đó giục ngựa đuổi kịp.

     Sau đó chính là kiệu liễn của Kỳ Trường Ức đang ngồi, lần này y không vén rèm ra để nhìn ra bên ngoài, cho bên không biết vị hoàng đế đứng trên vạn người giờ phút này thế nhưng nhìn kiệu liễn y đi xa ướt hốc mắt.

     Đi theo phía sau kiệu liễn Kỳ Trường Ức, còn có mấy cái kiệu liễn, không biết ai đang ngồi.

     Đội ngũ đi sau cùng, là một ít quà tặng Thiên triều mang cho Man tộc, quà tặng chất đầy hai mươi chiếc xe, đều có cấm vệ quân áp giải.

      Sau khi ra khỏi cửa cung, toàn bộ bá tánh thành thành thật thật đứng ở hai bên đường, ai cũng không dám ngẩng đầu đánh giá, những binh lính trang bị đầy đủ kia bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên móc tròng mắt không thành thật của bọn họ ra.

     Đội ngũ thực mau liền đến cửa Đế Đô Thành, liền đi chậm lại tiếp thu thẩm tra.

     Đợi lát nữa sau khi ra ngoài, một đường hướng về phía Tây Nam, y liền sẽ cách càng ngày càng xa cái hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt như cái lồng giam này.

     Kỳ Trường Ức một mình ngồi ở bên trong chiếc kiệu trống rỗng, nắm chặt hồng bào trên người, hiện tại bên y không có người, y không cần cố tình ẩn nhẫn cái gì.

      Y sắp sửa liền phải rời khỏi nơi này, y đã quyết tâm không còn nghĩ tới những chuyện đó nữa, nhưng mà có một bóng người vẫn luôn quanh quẩn trong đầu y như một bóng ma, bên tai không ngừng vang lên giọng nói trầm thấp.

     "Vĩnh viễn nghĩ ta, nhớ rõ ta."

     "Vĩnh viễn tin tưởng ta, vĩnh viễn không rời khỏi ta."

     Chính là, việc này y phải làm như thế nào mới được đây?

     Hiện tại y phải rời khỏi Bùi Tranh, thậm chí y còn không thể gặp mặt hắn lần cuối.

     Kỳ Trường Ức lại cảm thấy đau lòng lợi hại, đau đến mức hai mắt đẫm lệ mông lung.

     Bùi ca ca vẫn luôn xem y là thế thân của tứ ca ca sao, lúc hắn ôm mình hôn mình, có phải hay không đều nghĩ đến tứ ca ca.

     Nhưng là, hiện giờ y bị gả cho thủ lĩnh Man tộc, cũng không thể luôn nghĩ đến Bùi ca ca.

     Mối quan hệ giữa bọn họ, liền phải chặt đứt ngay tại đây đi.

     Y học được thơ từ không nhiều lắm trong đó có một câu, đó là nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

     Cho nên về sau trong lòng trong đầu y, đều chỉ có thể là phu quân chưa từng gặp mặt kia mới đúng.

      Kỳ Trường Ức nhắm mắt lại, tùy ý để nước mắt ở khóe mắt rơi xuống.

     Đột nhiên, một bàn tay mát lạnh che đi đôi mắt đang nhắm nghiền của y, một bàn tay khác lại khéo léo lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.

      Một giọng nói trầm thấp đầy dụ dỗ vang lên ở bên tai y.

     "Điện hạ, sao lại khóc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro