Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Mũi tên bốn phương tứ hướng từ rừng cây cùng trên sườn núi bắn xuống dưới, dày đặc như mưa, mặc dù thị vệ đã được huấn luyện kỹ càng để đối phó, nhưng vẫn khó tránh khỏi có người bị thương ngã xuống đất.

     Sau khi mưa tên dừng lại, bọn cướp che mặt cưỡi ngựa từ rừng cây cùng trên sườn núi lao xuống rất nhiều, bọn chúng đều có thân thủ mạnh mẽ, võ công bất phàm, cùng đội ngũ thị vệ chém giết nhau ác liệt.

     Bùi Tranh giơ tay tiếp nhận kiếm Triệu Lệ Đường ném lại đây, xoay người liền đâm trúng một tên cướp, máu nóng bắn đầy tay.

     Sau khi vung kiếm chém thêm vài người, Bùi Tranh nắm chặt dây cương, nhanh chóng chạy xuống cuối hàng ngũ, nhưng ngay lập tức lại bị vây quanh.

     Hắn một bên lòng nóng như lửa đốt, một bên giết đỏ cả mắt, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, xuất kiếm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, ngay sau đó một đám thổ phỉ dở sống dở chết ngã trên mặt đất.

     Rất xa liền nhìn thấy Thừa Phong đang cùng mấy người chém giết, thân mình che ở trước xe ngựa.

     Sau khi Bùi Tranh vung kiếm giúp hắn giết chết mấy người kia, đột nhiên mở thùng xe ngựa ra xem xét.

     Trống không!

     —bắt lấy Lý Ngọc đang hôn mê ở bên ngoài xe ngựa, đem hắn kéo tới trước mặt, Bùi Tranh cả giận nói, "Người đâu!"

     Lý Ngọc bị đánh vào đầu, trên đầu còn đang đổ máu, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy thùng xe trống trơn, khóc lóc nói, "Thần, thần không biết, vừa rồi còn ở trong đó."

     Tay Bùi Tranh đột nhiên duỗi ra phía sau Lý Ngọc, tay không vặn gãy cổ một tên cướp, "Răng rắc" âm thanh liền vang ở bên tai Lý Ngọc, dọa hắn sợ chết khiếp, đồng thời cũng dọa ra được một chút ký ức.

     "Thần nhớ ra rồi! Trước khi thần ngất xỉu nhìn thấy có người khiêng điện hạ đi về hướng bên kia!"

     Lý Ngọc chỉ về hướng rừng cây.

     Bùi Tranh nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi xác định?"

     "Thiên chân vạn xác, thần vừa thấy xong liền ngất đi!" Lý Ngọc khóc lóc nói, "Đại nhân, ngài nhất định phải cứu điện hạ của chúng ta, đám cướp kia giết người không chớp mắt, điện hạ có thể gặp chuyện nguy hiểm a!"

     Ánh mắt Bùi Tranh biến đổi, ném Lý Ngọc cho Thừa Phong, trực tiếp xoay người đi về hướng rừng cây.

     — bước vào bên trong rừng cây thập phần an tĩnh, ngăn cách tiếng chém giết ở bên ngoài, mũi chân Bùi Tranh nhẹ điểm nhánh cây, phóng nhanh ở trong rừng.

     Xác thực có dấu vết của người của người đi trong bụi cỏ, trong lòng Bùi Tranh cảm thấy bất an, không biết những người bên ngoài có lai lịch gì, nhưng dám cướp quân đội triều đình, khẳng định không phải là những bọn cướp tầm thường.

     Tiếng gió gào thét ở bên tai, không biết đã đi bao lâu, đã đi đến cuối rừng, trời cũng bắt đầu tối dần, khoảng cách so với vị trí đội ngũ càng lúc càng xa.

     Dấu vết trong bụi cỏ đã biến mất ở một tảng đá lớn trước mặt, đằng sau tảng đá là một hang động tối tăm rộng khoảng vài người, sâu không thấy đáy, âm trầm đáng sợ.

     Bùi Tranh dừng chân lại một chút, nín thở bước vào.

     Kỳ Trường Ức bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức, ót y bị người ta vỗ một cái, bị đau đến lợi hại nên mới chậm rãi mở mắt ra.

     Đây là địa phương nào, trên đỉnh đầu gập ghềnh như một cái sơn động, trước mặt có mấy chục gương mặt phóng đại đang nhìn chằm chằm y, ai nấy cũng đều hung thần ác sát mặt đầy dữ tợn.

     "A!" Kỳ Trường Ức bị kinh hách, thân hình co rúm lại lui về phía sau, lại đụng phải cột đá cứng rắn, tránh cũng không thể tránh.

     "Các ngươi, các ngươi là ai? Vì cái gì muốn bắt ta, ta không quen biết các ngươi."

     Bọn cướp trong sơn động ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ầm lên.

     "Ha ha ha ha, ta thấy người mà lão Thất mang về chỉ sợ là một người ngốc đi? Còn hỏi chúng ta là ai?"

     "Chúng ta là người tốt, đừng sợ ha ha ha ha."

     Lúc này người ngồi cách đó không xa lên tiếng nói, "Đều câm miệng hết cho lão tử."

      Kỳ Trường Ức nhìn sang, người nọ thân hình cao lớn, trên mặt có vết sẹo ngang, ánh mắt sắc bén đáng sợ, nhóm người kia tựa hồ như rất sợ hắn.

     Lão Thất người khiêng y tới đứng ra, chắp tay đối với người đàn ông ngồi trên đó.

     "Đại ca, đệ còn tưởng rằng nhóm quan binh này của triều đình áp giải một ít bảo vật hiếm lạ gì, xe ngựa được trông giữ nghiêm mật nhất cư nhiên lại là một tiểu mỹ nhân. Tiểu đệ nghĩ tới đại ca đã ở trong giang hồ nhiều năm như vậy, mà một phu nhân bên người cũng không có, tiểu đệ liền nhanh chóng mang người về tới, thỉnh đại ca xem qua!"

     "Đại ca" từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên người Kỳ Trường Ức ngồi xổm xuống, từ trên xuống dưới đánh giá y một phen, nheo nheo mắt.

     "Những người khác đâu?"

     Lão Thất nói, "Vẫn còn rất nhiều vật phẩm còn sót lại sau khi cướp, đệ nghĩ vận chuyển trở về cần phí một chút công phu."

     "Đại ca" gật gật đầu, nhìn về phía Kỳ Trường Ức, "Lớn lên nhìn cũng hảo, chính là dáng người kém chút, giống y như một cây sào trúc."

     Nói xong duỗi tay ở trước ngực Kỳ Trường Ức sờ soạng một phen, sau đó đôi mắt đột nhiên trợn tròn, một chân đá lão Thất ngã xuống đất.

     "Ngươi con mẹ nó chơi lão tử! Đây là nam nhân!"

     Mọi người trong sơn động cũng kinh ngạc đến ngây người.

     Kết quả kia khiến lão Thất ngẩn người, không giận mà cười, ghé vào bên tai đại ca thì thầm gì đó, khóe miệng đại ca gợn sóng, "Tiểu tử ngươi tốt nhất không gạt ta."

     "Đại ca yên tâm, bảo đảm ngài vừa lòng!"

     Kỳ Trường Ức vô cùng sợ hãi, những người đó trong tay đều cầm đao, đem y từ trên mặt đất xách lên ném vào trong phòng, từ bên ngoài khóa cửa lại.

     Đồ vật trong phòng rất đơn giản, chỉ có chiếc giường chạm trổ tinh tế ở giữa phòng thoạt nhìn đáng giá một chút.

     Kỳ Trường Ức không dám lộn xộn, ôm đầu gối ngồi xổm một góc ở mép giường, mặt vùi vào ống tay áo, hốc mắt dần dần ươn ướt.

     Trong lòng y rất sợ, không biết đây là địa phương nào, không biết đám người bên ngoài kia là ai, muốn đem y như thế nào.

     Y sẽ chết sao, nếu chết ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ, chết sẽ không còn được gặp lại.....

     Lúc này, trong lòng Kỳ Trường Ức tràn đầy tên một người, y thực ngu ngốc đến mức không biết tự mình trốn thoát như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ người đó đến tìm mình.

     Chính là, Bùi ca ca có thể tìm tới sao? Hắn sẽ mạo nguy hiểm tới cứu mình sao?

     Kỳ Trường Ức không biết, y chỉ có thể ở trong bóng đêm nguy hiểm gắt gao ôm chính mình, co rúm lại thành một đoàn.

     Bên ngoài phòng hình như rất náo nhiệt, không ngừng có người lớn tiếng vui cười, còn có tiếng chén bình bị quăng vỡ, mỗi một âm thanh đều khiến thân mình của tiểu nhân nhi run lên một chút.

     Sau khi run lên không biết bao nhiêu lần, âm thanh vui cười liền hướng về phòng bên này, cánh cửa bị đá mạnh ra.

     Trong nháy mắt cửa vừa mở ra, Kỳ Trường Ức liền trốn ở sau giường, khẩn trương nín thở, không dám thở mạnh.

     Dường như có một nhóm người tiến vào phòng, nhưng rất yên tĩnh, âm thanh vui cười không thấy, nhưng lại có tiếng bước chân đi lại như đang tìm kiếm thứ gì đó.

     Kỳ Trường Ức gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện, nhìn không thấy, nhìn không thấy, nhìn không thấy ta......

     Đột nhiên, có người nắm lấy cổ tay của y, thô bạo kéo ra ngoài, cả người bại lộ trước mặt những người ở trong phòng, lập tức những người đó bắt đầu điên cuồng cười ha hả.

     "Ha ha ha ha cho rằng như vậy sẽ tìm không được sao!"

     "Quả nhiên là ngu ngốc, ngay cả trốn cũng không được! Lại trốn ở ngay mép giường ha ha ha ha!"

     "Một hồi đại ca khiến cho hắn thật sự không xuống giường được!"

     Người đang nắm cổ tay của y chính là tên đại ca kia, vừa cười đùa với những người khác, vừa nhìn con thỏ trắng nhỏ đang hoảng loạn trước mặt.

     Duỗi tay nhéo nhéo cái cằm nhỏ nhắn tinh xảo, ra lệnh, "Đem đồ vật lại đây!"

     Liền có người lấy ra viên đan dược màu đỏ thẫm cẩn thận đưa qua.

     "Đại ca" tiếp nhận, tiến đến cánh môi đỏ tươi trước mặt, "Ăn."

     Kỳ Trường Ức ngửi được vị đắng từ viên thuốc kia, nhíu nhíu mày, y cũng không sinh bệnh, vì cái gì phải uống thuốc?

     "Ta không muốn ăn......"

     "Đại ca" mặc kệ y nghĩ gì, trực tiếp bóp má y nhét viên thuốc vào, khi ngón tay chạm vào chiếc lưỡi mềm mại, máu hắn sôi trào ngay lập tức, chỉ muốn đòi lấy càng nhiều. 

     Kỳ Trường Ức bị sặc, ngón tay đem viên thuốc nhét vào trong miệng vẫn không lấy ra, mặt y đỏ bừng vì nghẹn, lập tức cắn chặt răng.

     "A!"

     Ngón tay "đại ca" ăn đau, ra một tầng mồ hôi lạnh, chính là hàm răng tinh tế lại càng cắn chặt, không chịu lơi lỏng chút nào.

     Cuối cùng dưới sự trợ giúp của mấy tiểu đệ bên cạnh, hai bên giữ chặt cánh tay Kỳ Trường Ức, hai người bẻ miệng y, lúc này mới lấy được ngón tay đang chảy máu đầm đìa ra, chỉ sợ nếu còn cắn tiếp thì ngón tay này sẽ bị phế mất.

     "Đại ca" tức giận đến mức nổi trận lôi đình, dương tay tát vào gương mặt nhỏ nhắn quật cường của y, "Dám cắn ta! Chán sống rồi có phải hay không!"

     Kỳ Trường Ức bị một cái tát mạnh mẽ đó làm cho ngã xuống mặt đất, hai má y lập tức sưng lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị người khác nhấc lên khỏi mặt đất.

     "Lão tử sống lâu như vậy, giết người vô số, còn chưa có gặp qua người có thể làm ta bị thương! Ngươi con mẹ nó cũng coi như là có bản lĩnh!"

     Kỳ Trường Ức nâng cằm nhỏ lên, cố hết sức nói, "Ngươi không phải người tốt, ngươi là, người xấu, người xấu, người xấu......"

     Có người nhịn không được cười ra tiếng, "đại ca" lạnh lùng liếc qua, người nọ lập tức im bặt, bị lôi ra ngoài.

     Những người khác lập tức an tĩnh như gà, đến thở mạnh cũng không dám.

     "Hảo, lão tử sẽ cho ngươi thấy như thế nào là người xấu!"

     Nói xong tiểu nhân nhi đã bị ném lên giường lớn, khiến Kỳ Trường Ức bị choáng váng vài giây.

     Sau khi phản ứng lại, y giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, trước mắt bóng đêm bao trùm lại đây, bàn tay to xé rách váy áo trên người y, váy lụa đỏ rực kia bị xé một lỗ lớn, lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế ở bên dưới.

     Kỳ Trường Ức cuống quít lùi về phía sau, liên tục nói, "Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây, đừng chạm vào ta......"

     Sắc mặt của y càng ngày càng hồng, ửng đỏ dị thường, trong thân thế giống như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu, trong lòng như có lửa đốt khiến y miệng khô lưỡi khô, hai mắt dâng lên sóng nước.

     "Đại ca" nhìn bộ dáng động tình này của y, mặt đầy khinh miệt, "Vừa rồi không phải rất có năng lực! Hiện tại đây là làm sao vậy? Muốn nam nhân?"

     Người trong phòng lại bắt đầu cười ha hả, ánh mắt đều nhìn chằm chằm hai người trên giường, đại ca cho bọn họ xem cảnh tượng hương diễm như vậy, không chút nào bận tâm một đám bọn họ đều sắp nổ mạnh.

     Kỳ Trường Ức không biết mình đây là làm sao vậy, chỉ muốn nhanh chóng cởi hết quần áo ra cho mát mẻ, sao lại cảm thấy nóng như vậy. 

     Người trước mặt nắm lấy mắt cá chân của y, dùng sức kéo y lại, Kỳ Trường Ức liều mạng giãy giụa muốn tránh thoát, chính là tay chân đều mềm như bông không nhấc lên nổi.

     "Đại ca" bắt đầu cởi quần áo của mình, tiểu đệ vây quanh trong phòng hai mắt đều phát ra ánh sáng, hưng phấn hò hét trợ uy.

     "Đại ca! Đại ca! Đại ca!......"

     Dường như được ủng hộ, bàn tay đang cởi quần áo cũng nhanh lên, vừa định cởi quần ra thì một bàn tay đột nhiên vươn ra ngăn cản hắn.

     Là một tiểu đệ mặt có chút thư sinh, khả năng vừa mới vào không lâu, vẻ mặt thành khẩn nói, "Đại ca, theo ta được biết, người giống như vậy, đều là làm quân đội....."

     Hắn thò lại gần thấp giọng nói, "quân kỹ", sau đó tiếp tục nói, "quân đội nhiều người như vậy, vạn nhất không sạch sẽ nhiễm chút cái gì, sợ sẽ lây cho đại ca."

     Lời này vừa nói ra, quả nhiên mọi người, bao gồm lão Thất ở bên trong, đều trầm mặc, một tiểu lâu la danh còn chưa biết nhưng thật ra suy sét cẩn thận.

     "Đại ca" nỗ lực bình ổn lại dục vọng trong lòng, nhìn tiểu nhân nhi mị hoặc quần áo đã cởi ra một nửa ở trên giường, xoay chuyển tròng mắt, chỉ vào một tiểu lâu la.

     "Một khi đã như vậy, vậy ngươi thay ta thượng hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro