Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu lâu la run run rẩy rẩy không dám tiến lên, liền bị người phía sau dùng một chân đá tới mép giường.

"Lời lão tử nói ngươi không nghe thấy sao? Còn không nhanh lên đi!"

Tiểu lâu la kia đỡ mép giường bò dậy, người bốn phía đều đang cười vang ầm ĩ, một bộ dáng đang xem kịch hay, đại ca ngồi ở trên ghế cao cách đó không xa, cũng híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Không có biện pháp, hắn run rẩy thân mình, bò lên trên giường lớn.

Trong mắt Kỳ Trường Ức tràn đầy sương mù, hô hấp nóng rực ở trên giường lăn qua lộn lại, cổ áo cũng đã tuột xuống dưới xương quai xanh, lộ ra vết cắn rõ ràng ở chỗ xương quai xanh.

Mà tiểu lâu la mới vừa rồi còn mang vẻ mặt sợ hãi, sau khi đưa lưng về phía mọi người, biểu tình trên mặt ngay lập tức đại biến, nhíu mày nhìn tiểu nhân nhi dưới thân.

Xem ra dược hiệu bắt đầu chậm rãi phát tác.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng kia, ghé vào bên tai y thấp giọng nói, "Tiểu điện hạ."

Ý thức Kỳ Trường Ức hết sức mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt xa lạ mà quen thuộc ở phía trên người mình, như thế nào giống Bùi ca ca như vậy a.

Kỳ Trường Ức ủy khuất nhăn lại cái mũi, nhỏ giọng kêu, "Bùi ca ca...."

"Ân, là ta."

Đúng vậy! Tuy rằng trước mắt mơ hồ thấy không rõ mặt, nhưng âm thanh cùng ngữ khí này chính là Bùi ca ca! Hắn tới đón mình sao.

Kỳ Trường Ức duỗi tay ôm lấy cổ hắn, trên người hắn mang khí lạnh thật thoải mái, "Ta thật là khó chịu a, ta có phải hay không sinh bệnh, như thế nào lại cảm thấy nóng như vậy nha?"

Trước mắt người phía trên mang theo tầng mặt nạ da người, người phía dưới mặt nạ không ai khác chính là Bùi Tranh, hắn vào sơn động, giết tiểu lâu la, lột da mặt hắn làm thành mặt nạ dán lên trên mặt của mình.

Sau đó hắn vẫn luôn thật cẩn thận trà trộn trong đám cướp, ngụy trang rất giống và nhân cơ hội tìm cách cứu Kỳ Trường Ức ra.

Thấy người ở trên giường giằng co nơi đó mãi vẫn luôn chậm chạp không có động tĩnh, đại ca kia nóng nảy, không kiên nhẫn thúc giục nói, "Cọ tới cọ lui làm cái gì? Lại chọc lão tử không kiên nhẫn ta liền ném hai người các ngươi ra ngoài cho sói ăn!"

Bùi Chính dùng giọng nhát gan rụt rè trả lời, "Đại, đại ca, tiểu nhân cũng là lần đầu tiên, còn có chút khẩn trương."

Bốn phía cười nói, "Ha ha ha ha, tiểu tử ngươi cũng coi như có phúc khí tốt, lần đầu tiên lại có được một tiểu mỹ nhân như vậy!"

Bùi Tranh vội nói, "Là là là, còn muốn đa tạ đại ca!"

Tầm mắt một lần nữa trở lại tiểu nhân nhi dưới thân, mị nhãn như tơ ánh mắt kích tùng, quần áo nửa kín nửa hở, miệng thơm khẽ nhếch, bộ ngực nhỏ thở dồn dập lúc lên lúc xuống.

Bùi Tranh càng xem sóng ngầm trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt, âm thanh ồn ào bên tai giờ phút này biến mất toàn bộ, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là mỹ nhân kiều diễm động lòng người trước mắt, ngón tay thon dài lướt dọc theo vạt áo màu trắng.

Mắt thấy hai người trên giường thân thiết nóng bỏng, gió thổi tung bay, âm thanh kiều mị phát ra liên tục.

Những người khác trong phòng đều yên lặng nuốt nước miếng, nỗ lực ẩn nhẫn, đại ca kia cũng xem đến miệng khô lưỡi khô, quả thật muốn đi qua ném tiểu lâu la trên giường xuống tự mình áp lên.

Nhưng vì cân nhắc an toàn, hắn vẫn là quyết định từ từ xem tiểu lâu la kia thân thể có bệnh trạng hay không, nếu không có vấn đề gì hắn có thể hảo hảo hưởng thụ chuyện này.

Tiểu mỹ nhân nhi.

Đến lúc đó vài loại phương thức mà lão Thất đã nói kia hắn muốn thử từng cái một.

Hạ thân thật sự nghẹn đến không chịu nổi, đại ca kia đành đứng lên đi ra ngoài, những người khác cũng sôi nổi lui ra theo, cửa phòng bị khóa trái, ngoài cửa phái mấy người đứng gác.

Trong phòng chỉ còn xót lại hai người ở trên giường, Bùi Tranh biết đêm nay mặc kệ nơi này nháo ra động tĩnh gì, đều sẽ không có người vào được, hắn liền bóc mặt nạ da người trên mặt mình ra.

Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã có một tầng mồ hôi mỏng, đáy mắt Bùi Tranh ửng đỏ, chứng tỏ hắn đã vất vả nhẫn nhịn.

"Điện hạ, tiểu điện hạ, Ức Nhi, Ức Nhi......"

Bùi Tranh gọi từng tiếng ở bên tai Kỳ Trường Ức, dẫn tới thân mình tiểu nhân nhi run rẩy theo mỗi tiếng gọi.

Thuốc này không biết từ nơi nào tới, dược hiệu rất khó lui tán, nhiệt độ cơ thể Kỳ Trường Ức càng ngày càng cao, giống như trừ bỏ như vậy không có phương pháp nào khác có thể làm y tốt lên.

"Bùi ca ca, ta thật là khó chịu, khó chịu muốn chết." Kỳ Trường Ức thở hổn hển, vô ý liếm liếm môi, không nghĩ tới hành động như vậy lại là câu nhân nhất.

Trong đầu Bùi Tranh nổ tung, thân mình vững chắc áp lên......

Qua một lúc lâu sau, trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại, mà người đứng gác ngoài cửa phòng cũng đã chạy đi báo cáo tình huống.

Kỳ Trường Ức hôn hôn trầm trầm ghé vào trước ngực Bùi Tranh, ngủ cũng không an ổn, nhích tới nhích lui.

Tuy rằng cũng không có tiến hành đến một bước cuối cùng, nhưng vẫn làm tâm tình Bùi Tranh sung sướng.

Hắn để tiểu nhân nhi đã mệt muốn chết ngủ một lúc, chính mình cũng tranh thủ chợp mắt.

Lúc hắn mở mắt ra, toàn bộ trong sơn động đã im ắng, một mảnh đen nhánh, trừ bỏ gác đêm lâu la, những người khác đều đang ngủ.

Là lúc.

Bùi Tranh đứng dậy mặc tốt quần áo, ném mặt nạ da người đi, lại lấy váy áo đã có chút rách nát mặc lên cho tiểu nhân nhi, đáng tiếc có chút quần áo đó không thể che lại thân thể, hắn liền dùng chăn quấn người y lại.

Một phen lăn lộn, mà tiểu nhân nhi trên giường còn có thể ngủ say như vậy, miệng hơi hơi chu ra, Bùi Tranh liền hônNhu nhẹ lên môi y.

"Ngoan ngoãn ở đây chờ ta."

Lặng lẽ đi ra ngoài cửa, đem cửa phòng một lần nữa khóa lại.

Nhặt thanh đao lên, Bùi Tranh đi đến từng căn phòng trong bóng tối, trực tiếp chém ngay yết hầu của bọn cướp khi còn đang say trong giấc mộng, khiến cho chúng bị sặc máu đến chết trước khi kịp kêu lên.

Sau khi giết gần nửa số cướp, có một tên thức dậy đi tiểu đêm liền phát hiện ra hành tung khả nghi của Bùi Tranh, lại thấy rõ chiếc đao sáng loáng trong tay hắn, lập tức lớn tiếng kêu lên.

Mặc dù thanh đao của Bùi Tranh đã đâm xuyên tim hắn, nhưng âm thanh của hắn vẫn đánh thức những người khác.

Trong sơn động ngay lập tức sáng rực ánh lửa, những người còn lại khi nghe thấy động tĩnh đều cầm dao hùng hùng hổ hổ xông ra, chính là người cũng đã thiếu hơn phân nửa.

Đại ca kia nổi giận đùng đùng đứng ở giữa nhìn Bùi Tranh, mũi đao trong tay hắn vẫn đang không ngừng chảy huyết, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

"Ngươi là ai? Dám can đảm một mình xông vào địa bàn lão tử, giết người lão tử! Biết ta là ai sao!"

Bùi Tranh nhìn mọi người không nói, vung đao, chém người đang đứng bên cạnh thành hai nửa.

Mọi người hét lên một tiếng, cùng nhau lao về phía trước, chỉ một thoáng huyết nhục bay tứ tung thi thể đầy đất, Bùi Tranh hai mắt đỏ bừng, gặp thần sát thần gặp phật giết phật, vách tường trong sơn động đều bắn đầy máu nóng.

Bọn cướp này kỳ thật mỗi người đều là thân thủ bất phàm, nhưng hiển nhiên Bùi Tranh càng thêm sâu không lường được.

Cuối cùng một tiểu lâu la bị một đao Bùi Tranh làm cho mất mạng, bên ngoài sơn động cũng truyền tới một chút ánh sáng, trời đã sáng.

Hắn mang theo đầy người máu tươi, hắn từng bước một hướng về phía tên thủ lĩnh bọn cướp đang sợ hãi rút lui cách đó không xa, mũi đao trượt trên mặt đất, lưu lại một đạo vết máu uốn lượn.

Đao giơ cao, thời điểm đang muốn chặt đầu thủ lĩnh, chỗ cửa động bay tới một mũi tên, Bùi Tranh xoay người né tránh, mắt lạnh nhìn về phía cửa động. Bọn thị vệ ăn mặc áo giáp cẩm y nối đuôi nhau tiến vào trong sơn động, theo sát là Triệu Lệ Đường cùng đám người A Mộc Lặc.

Sau khi thị vệ khuất phục được bọn cướp, phát hiện Bùi Tranh cùng Kỳ Trường Ức không biết tung tích nên đã tìm kiếm khắp nơi suốt đêm, không ngờ những tên cướp bị bắt lại cố tình chỉ sai đường, khiến cho mọi người trì hoãn không ít công phu mới tìm được lại đây.

"Những người này đều là Giang Dương thổ phỉ bị triều đình truy nã đã nhiều năm, đốt người giết người cướp bóc không chuyện ác nào không làm, lưu lại một mạng cho tên thủ lĩnh, đưa lên quan phủ địa phương đi." Triệu Lệ Đường nói.

Toàn thân Bùi Tranh bị bao phủ bởi sự u ám và tàn nhẫn, hắn vẫn đang định một đao chặt đứt đầu tên thủ lĩnh.

Triệu Lệ Đường nắm lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói, "Như vậy quá tiện nghi cho hắn, hắn sẽ bị thi khổ hình lại mang đi diễu hành qua các con phố, sau đó sẽ bị tra tấn từ từ cho đến chết." Đây là lần đầu tiên Bùi Tranh đồng ý với ý kiến của Triệu Lệ Đường, đao vung lên chém người nọ vài cái, sau khi bị xé toạc da thịt, lạnh giọng nói, "Dẫn đi." Tên thủ lĩnh kia sớm đã biết chính mình chạy không thoát, mặt xám như tro tàn bị kéo đi ra ngoài.

Giang Du Bạch vốn dĩ đang đứng ở phía sau cùng của đội ngũ, thấy sắc mặt Bùi Tranh có chút trắng bệch, liền vội vàng tiến lên phía trước.

Trong sơn động lúc này đã tràn ngập mùi máu, đặc biệt là trên người Bùi Tranh.

"Bùi đại nhân, ngươi bị thương, mau theo ta tới băng bó một chút."

Những người khác lúc này mới nhìn đến quần áo huyền sắc trên người Bùi Tranh dường như nặng hơn một chút, dưới vạt áo chảy ra máu tươi.

Bùi Tranh mày cũng chưa nhăn một chút, trước mặt mọi người, vượt qua tầng tầng thi thể, chuyển qua chỗ ngoặt đi đến căn phòng khóa kín, đá tung cánh cửa đóng chặt, ôm lấy "nhộng" hình người đi ra, vẫn còn vài góc váy bị đứt lộ ra khỏi chăn, màu đỏ tươi rất bắt mắt.

Mọi người lập tức biết "nhộng" kia là Cửu hoàng tử điện hạ.

Bùi Tranh vẫn luôn ôm y đi ra khỏi sơn động, bước lên xe ngựa đậu ở cửa hang.

Mặt khác bọn thị vệ nghe theo phân phó của Triệu Lệ Đường bắt đầu kéo thi thể trong sơn động ra ngoài xử lý, sau khi xử lý xong mọi việc, trừ bỏ tổn thất vài tên thị vệ cùng ngựa, còn những thứ khác vẫn còn nguyên vẹn.

Không thể trì hoãn thêm nữa, hàng ngũ trở lại như cũ và tiếp tục lên đường.

Sau khi Bùi Tranh đặt tiểu nhân nhi lên chiếc chăn mềm mại, thấy y vẫn còn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại, cuống quít gọi Giang Du Bạch lên xe ngựa xem xét.

Giang Du Bạch bắt mạch, nhíu mày nói, "Điện hạ có phải hay không ăn đồ vật không sạch sẽ, dược hiệu quá mạnh, tuy rằng đã triệt tiêu một chút, nhưng vẫn bị thương thân mình một chút, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, bài độc tính."

Cho Kỳ Trường Ức một viên thuốc thanh nhiệt tán hỏa, Giang Du Bạch nhìn Bùi Tranh nói, "Bùi đại nhân, mùi máu tươi trên người ngài cũng quá mức dày đặc."

Nói, Giang Du Bạch duỗi tay kéo ống tay áo Bùi Tranh lên, cánh tay bị một đao chém trúng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, máu máu đông đặc cả thịt lẫn áo lại, đột nhiên kéo ra máu tươi lập tức chảy ròng.

Giang Du Bạch rắc một chút bột thuốc đau lên vết thương của hắn, hắn lại dường như không có cảm giác, chỉ nhìn tiểu nhân nhi không nói gì.

"Ai, đừng quá lo lắng, ngủ một hồi liền sẽ tỉnh." Giang Du Bạch nói, giúp hắn băng bó hảo sau liền xuống xe ngựa.

Xe ngựa lảo đảo lắc lư đi về phía trước, Bùi Tranh ngồi ở một bên, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong lúc ngủ mơ có một bàn tay nhỏ mềm mụp chọc chọc cằm hắn, hắn duỗi tay nắm lấy, xúc cảm ấm áp quá mức chân thật, hai mắt hắn mở ra một chút.

Đôi mắt của tiểu nhân nhi đang nằm trước mặt hắn sáng lên, nhỏ giọng kêu, "Bùi ca ca, huynh tỉnh rồi."

-------------*-------------

Chúc mừng năm mới mọi người nha, hi vọng mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và người mình yêu quý. Cảm ơn mọi người đã đọc và yêu thích truyện. Happy new year.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro