Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Còn khó chịu sao?"

     Kỳ Trường Ức lắc đầu, "Không khó chịu."

     Y tựa hồ nghiêm túc nhớ lại, nhưng như thế nào cũng không nhớ lại nổi sự tình tối qua, "Bùi ca ca, những người xấu đó đó bị đánh nên chạy rồi sao? Chúng ta chạy trốn sao?"

     "Ân."

     "Tối hôm qua, tối hôm qua ta chỉ nhớ rõ giống như nghe được giọng của huynh, nhưng ta lại không thấy rõ mặt của huynh, sau đó, cái gì cũng không nhớ rõ."

     "Ân."

     "Bùi ca ca, sao sắc mặt huynh không được tốt lắm, có phải không thoải mái hay không?"

     Vừa nói tay nhỏ vừa vươn ra muốn sờ vào trán Bùi Tranh, lại đột nhiên dừng lại giữa không trung.

     Kỳ Trường Ức dường như nghĩ đến cái gì, chậm rãi rụt tay về, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm xuống.

     "Bùi ca ca, vẫn là kêu Giang thái y tới xem huynh một chút."

     Bùi Tranh biết y suy nghĩ cái gì, "Như thế nào, hiện tại biết tị hiềm? Tối hôm qua ngươi không có như vậy."

     Bùi Tranh thấp giọng nói, "Sự tình thân mật hơn nữa chúng ta cũng đã làm qua, nếu điện hạ đã quên ta có thể giúp ngươi nhớ lại."

     — Chậm rãi thò một tay xuống dưới chăn, thân mình Kỳ Trường Ức đột nhiên cứng đờ, động đậy vài cái, dưới thân truyền tới cảm giác đau nhức khiến y đau đớn rên rỉ.

     Sao, bên trong mông đau quá.

     Kỳ Trường Ức không dám động nữa, hốc mắt đỏ hoe, "Bùi ca ca, hình như ta bị thương."

     Tay Bùi Tranh ở trên người y kiểm tra một hồi, nhíu mày hỏi, "Bị thương chỗ nào?"

     "Ta, ta..... " Kỳ Trường Ức cực kỳ xấu hổ nhỏ giọng nói, "Địa phương đi ngoài đau quá...."

     Bùi Tranh yên lòng, ở dưới chăn vỗ vỗ y, "Không có việc gì."

     Thấy vẻ mặt tiểu nhân nhi vẫn còn lo lắng sợ hãi, Bùi Tranh cuối xuống, ở bên tai y nói điều gì đó, tiểu nhân nhi đã hiểu chút, mặt lập tức đỏ bừng.

     "A? Chúng ta thật sự, làm chuyện như vậy sao? Ta, ta...."

     Bởi vì lúc trước đã tận mắt thấy qua, hơn nữa khi ở trong cung cũng được ma ma dạy dỗ một ít.

      Đôi mắt Kỳ Trường Ức chớp chớp, nước mắt liền chảy xuống, y thoạt nhìn giống như rất là thương tâm, mặc dù thân thể đau nhức nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy.

     Bùi Tranh giúp y lau đi những giọt nước mắt.

     "Ta còn chưa có nhìn thấy phu quân của ta, làm sao có thể cùng Bùi ca ca làm loại sự tình này đâu? Ta có phải hay không không có tư cách đi hòa thân, ta đã, đã......"

     Mắt thấy nước mắt tiểu nhân nhi càng ngày càng nhiều, lúc trước ở trong sơn động y rất sợ hãi, nhưng cũng không có khóc đến thương tâm như vậy.

     Bùi Tranh ôm y vào trong ngực, ôn nhu an ủi, "Hảo, không khóc, ta ở đây, không ai dám làm gì ngươi."

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, "Bùi ca ca, ta, ta không muốn đi hòa thân."

     Bùi Tranh dừng một chút.

     Tiểu nhân nhi thút tha thút thít, "Ta một chút đều không muốn, không muốn rời khỏi phụ hoàng, không muốn đến Man tộc, nơi đó ta không quen  một ai, cũng không biết thủ lĩnh Man tộc như thế nào, ta không muốn gả cho hắn."

     Kỳ Trường Ức duỗi tay ôm lấy eo Bùi Tranh, đem mặt chôn ở trước ngực hắn.

     "Bùi ca ca, ta cũng không muốn rời xa huynh. Huynh dẫn ta trở về, được không, cầu xin huynh, mang ta trở về đi, ta không muốn đi hòa thân, không muốn đi...."

     Đè nén lâu như thế, chỉ có khi ở trước mặt Bùi Tranh ôn nhu như vậy, Kỳ Trường Ức mới dám lấy hết can đảm nói ra.

     Nhưng vừa rồi Bùi Tranh còn ôm y nhẹ nhàng dỗ dàng, hiện tại lại không rên một tiếng, chỉ là lâu lâu lại vuốt tóc của y, tùy ý để nước mắt của y làm ướt nhẹp quần áo hắn.

     Kỳ Trường Ức khóc đến mệt mỏi, cuối cùng mới chậm rãi bình tĩnh lại, vẫn ôm Bùi Tranh không buông tay.

     Bùi Tranh thấy y an tĩnh, mới đè thấp giọng nói, "Ta sẽ mang ngươi trở về, nhưng không phải bây giờ, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bồi ngươi, được không?"

     Kỳ Trường Ức ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, "Thật không, huynh nhớ giữ lời đó."

     Bùi Tranh gật đầu, "Giữ lời."

     "Vậy thì, móc tay."

     Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn lôi kéo ngón tay thon dài ngoéo một cái.

     Kỳ Trường Ức nhìn thấy miếng băng gạc trắng dưới ống tay áo của Bùi Tranh, khẩn trương hỏi, "Bùi ca ca cánh tay huynh làm sao vậy, bị thương sao? Để ta nhìn xem?"

     Vừa nói vừa kéo tay Bùi Tranh qua, thật cẩn thận nhìn tới nhìn lui.

     "Ta không có việc gì."

     "Ai nói, huynh chảy máu thật nhiều, khẳng định rất đau đi, ta giúp huynh thổi thổi liền không đau."

     Tiểu nhân nhi biểu môi, nhẹ nhàng thổi vào miếng băng gạc, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe bởi vì lúc trước vừa mới khóc xong.

     Bùi Tranh giơ cánh tay, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của y, như thể y mới là người bị thương chứ không phải hắn.

     Trước đây hắn đã nhiều lần bị thương, thậm chí rất nhiều lần suýt chút nữa đã mất mạng, nhưng mà, chưa từng có người hỏi qua Bùi Tranh đau hay không đau, cũng không có người nào thật lòng quan tâm đến hắn.

     Những cái quan tâm tưởng là thật lòng đó, kết quả phát hiện ra tất cả đều là hư tình giả ý, là do hắn có quyền lực hơn người nên những người đó mới quan tâm đến hắn, họ cảm thấy việc làm như vậy sẽ giúp ích cho đường công danh sự nghiệp của mình.

     Người duy nhất đau lòng hắn quan tâm hắn, giống như chỉ có tiểu ngốc tử này.

     Mặc kệ mục đích ban đầu của mình khi tiếp cận y là gì, hắn hiện tại thật sự không muốn chắp tay tặng người.

     Kế hoạch ban đầu là chỉ cần chính mình có thể thoát thân liền tốt, nhưng hiện tại Bùi Tranh muốn mang tiểu ngốc tử này hoàn hảo không bị hao tổn gì trở về.

     Đội ngũ đi hơn một tháng, mới đến được lãnh thổ của người Man tộc.

     Nơi này phóng tầm mắt ra xa thì chỉ thấy được sa mạc hoang vu, chỉ có một mảnh nhỏ khu vực thảo nguyên là thích hợp cho con người sinh sống.

     Tuy rằng dân số ít hơn nhiều so với Thiên triều, nhưng những người ở đây thân thể đều mạnh mẽ, dũng cảm và giỏi chiến đấu, đặc biệt là am hiểu thuật cưỡi ngựa và bắn cung, trong những năm gần đây, họ thường xuyên xâm chiếm biên giới của Thiên triều, gây ra chiến tranh liên miên ở biên cương.

     Thủ lĩnh Man tộc tên là A Tô Nhiễm, là thúc thúc của A Mộc Lặc, chỉ là nghe đồn hai thúc cháu mặt ngoài hòa bình, nhưng nội bộ vẫn luôn âm thầm tranh đấu.

     (thúc thúc: chú)

     Sau khi đội ngũ tiến vào hoàng cung của Man tộc, A Tô Nhiễm đã phái người tiếp đãi và an bài một cách thỏa đáng.

     Kỳ Trường Ức bị đưa đến tẩm cung bên trong nơi ở của A Tô Nhiễm, tạm thời ổn định nơi ở, chuẩn bị cử hành nghi thức đại hôn vào ngày mai, Thừa Phong phụng mệnh Bùi Tranh cũng đi theo cùng.

     Mà Bùi Tranh cùng đám người Triệu Lệ Đường đi theo người hầu tiến vào chính điện, gặp mặt thủ lĩnh Man tộc A Tô Nhiễm.

     Kỳ Trường Ức thay một bộ y phục mới tinh, sau khi tiến vào lãnh địa của người Man tộc, y liền đổi lại y phục của nam nhân, chỉ là y lớn lên nửa thanh thuần nửa yêu diễm, khó tránh khỏi thoạt nhìn cũng sẽ có chút giống nữ nhân.

     Chỗ này kém xa so với tẩm cung của Thiên triều, nhưng cách bài trí nồng đậm dị vực phong tình, làm Kỳ Trường Ức cảm thấy rất là xa lạ.

     Sau khi được đưa vào, y vẫn luôn thành thành thật thật ngồi trên ghế, nắm quần áo của mình đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi đánh giá. 

     "Điện hạ." Lý Ngọc đi theo bên cạnh nói, "Mới vừa rồi có người mang tới một ít sữa dê tươi, ngài muốn nếm thử không?"

     Kỳ Trường Ức gật gật đầu, bưng chiếc cốc màu trắng uống thử một ngụm, hương vị tanh nồng xộc vào miệng khiến y cau mày, uống thêm vài ngụm nước mới đem cổ hương vị kia áp xuống.

     "Ta không uống nữa, ngươi uống đi."

     Lý Ngọc do dự một chút, nhưng cũng không quen mùi vị kia, vì vậy cũng đặt ly xuống.

     "Tiểu Ngọc Tử, ngươi nói xem Bùi ca ca bọn họ hiện tại đang làm gì?"

     "Hẳn là ở yến hội của thủ lĩnh Man tộc đi, thương lượng chuyện thành thân đại điển ngày mai."

     Kỳ Trường Ức nghe xong lời này, cúi đầu xuống không nói nữa.

     Lý Ngọc biết y vạn phần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể lẳng lặng bồi ở một bên, không biết nên an ủi như thế nào.

     Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, người tới là A Mộc Lặc cùng vài người hầu.

     "Nhóc con, có đói bụng không? Ta mang đồ ăn ngon tới cho ngươi."

     Mấy người hầu kia liền đặt đồ ăn xuống và lần lượt đi ra ngoài.

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu nhìn thoáng qua A Mộc Lặc, uể oải nói, "Cảm ơn ngươi A Mộc Lặc, ta hiện tại không muốn ăn."

     A Mộc Lặc đi tới ngồi xuống, "Mấy ngày nay ngươi cũng không ăn gì nhiều, làm sao vậy, không thèm ăn?"

     Kỳ Trường Ức lắc đầu, vẫn cúi đầu xuống không muốn nói chuyện.

     A Mộc Lặc không hề bức bách y, "Hảo, đồ ăn trước để cho ngươi, khi nào muốn ăn thì ăn. Đêm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn rất nhiều việc đợi ngươi."

     Lý Ngọc tiễn A Mộc Lặc đi, bên ngoài trời đã tối rồi, nói vậy yến hội ở chính điện hẳn đã kết thúc.

     Lại ngồi một lúc, mấy người hầu tiến vào đưa nước ấm cùng y phục Lý Ngọc liền hầu hạ Kỳ Trường Ức thay y phục nghỉ ngơi.

     Nằm trên chiếc giường được trải thảm lông thật dày, tuy rằng thân thể rất ấm áp, nhưng đáy lòng Kỳ Trường Ức lại rất bất an.

     Y nghĩ tới nghĩ lui, lăn qua lăn lại vài lần cũng không ngủ được, dứt khoát trợn tròn mắt, nhìn Thừa Phong đứng sừng sững ở ngoài cửa.

     Hắn đã đứng lâu như vậy, không mệt sao?

     Trước kia Bùi ca ca đều mang Thừa Phong theo bên người, hiện tại lại kêu hắn đi theo mình, là vì để bảo vệ mình sao? 

     Nhìn nhìn, một bóng người cao lớn bỗng  xuất hiện bên cạnh Thừa Phong, khoanh tay cùng Thừa Phong nói gì đó, sau đó đi đến cửa đại điện đứng yên.

     Mắt Kỳ Trường Ức sáng rực lên, là Bùi ca ca!

     Y nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chuẩn bị chờ hắn tiến vào sẽ dọa hắn nhảy dựng.

     Chính là chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng đẩy cửa, Kỳ Trường Ức khẽ mở mắt ra, bóng người đứng trước cửa đã biến mất.

     Kỳ Trường Ức xốc chăn lên, từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy nhanh đến trước cửa, mở cửa nhìn trái nhìn phải hồi lâu, xác định Bùi Chính đã rời đi, sau đó trong ánh mắt hiện lên nỗi thất vọng nồng đậm.

     Thừa Phong bị tiểu nhân nhi đột nhiên chạy ra là cho hoảng sợ, "Điện hạ, đã trễ thế này sao ngài còn chưa ngủ?"

     "A Phong, vừa rồi có phải Bùi ca ca đã tới hay không, huynh ấy như thế nào không tiến vào xem ta?"

     Sự thất vọng trong giọng nói không thể nào che giấu được.

     Thừa Phong nhìn thấy đôi chân trần của Kỳ Trường Ức, vội vàng nói, "Điện hạ, chủ nhân đêm nay còn có chuyện quan trọng, trì hoãn không được, lúc nãy mới không kịp xem ngài liền rời đi, ngài vẫn là mau trở về phòng đi."

     "Nga."

     Kỳ Trường Ức xoay người đóng cửa, từng bước một trở về trên giường, ngoan ngoãn nằm trở về.

     Bùi ca ca nói qua, sẽ dẫn y trở về, hắn phải tin tưởng hắn mới đúng.

     Phải tin tưởng hắn.

     Nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Kỳ Trường Ức vẫn có chút thương tâm, y kéo chăn qua che mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

     Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Ngọc liền vội vàng đánh thức y.

     Kỳ Trường Ức vẫn còn mơ màng buồn ngủ, đã bị một đám người vây quanh bắt đầu trang điểm chải chuốt cho y.

     Không giống như trong hoàng cung của Thiên triều, lần này trên người y chính là trang phục dân tộc có phục sức của người Man, mái tóc đen nhánh một phần được xõa ra phía sau, trên đầu đội mũ được thêu mây kiết tường đủ màu sắc, vì đại hôn là việc đặc biệt nên ống tay áo là hình móng ngựa.

     Màu sắc của y phục vẫn là lấy màu đỏ làm chủ, khiến cho tiểu nhân nhi thoạt nhìn phiêu dật linh động, rực rỡ lóa mắt.

     Trước hôn lễ chính thức của thủ lĩnh Man tộc, sẽ có nghi lễ tế trời, được tổ chức trong cung, tộc trưởng của tất cả các bộ lạc nhỏ cũng sẽ đến tham gia.

     Khi Tề Trường Ức được người dẫn đi vào trong cung điện, đại điện lộng lẫy nguy nga đã ngồi đầy người, vừa thấy có người đến mọi người đều nhìn về phía cửa, nhất định phải nhìn kỹ một chút, vị hoàng tử Thiên triều tới hòa thân lớn lên sẽ mang bộ dáng gì.

     Người Man tộc phóng khoáng, nạp nam tử làm thê thiếp cũng không có gì lạ.

      Nhưng loại người không vấy bẩn bụi trần, mày mắt mắt có nét quyến rũ tự nhiên, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người có mặt.

     Kỳ Trường Ức thật cẩn thận đi theo phía sau người hầu, từ cửa đi đến chính giữa đại điện, đối với người ngồi ở phía trên là thủ lĩnh A Tô Nhiễm chậm rãi hành lễ.

     A Tô Nhiễm trên mặt râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn có chút hung hãn, Kỳ Trường Ức chỉ nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn lại, ánh mắt liền đụng phải Bùi Tranh ngồi ở bên cạnh.

     Bùi Tranh cầm ly rượu, tay chặn hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một  đôi mắt hẹp dài lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro