Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Lễ tế thiên bắt đầu.

     Một lượng lớn người mặc hắc bào, tay cầm chuông tràn vào trong đại điện, bọn họ nhìn giống như Vu sư đi vòng quanh toàn bộ đại điện, vừa đi vừa rung chuông, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.

     Những người Man tộc trong đại điện đều nắm chặt tay đặt lên ngực trái, nhắm mắt lại cuối đầu xuống, vẻ mặt thành kính.

     Mấy người Thiên triều tới cũng đều nhập gia tùy tục, học bộ dáng của họ làm theo.

     Bùi Tranh không có nhắm mắt lại, nhìn A Mộc Lặc cũng đang mở mắt cách đó không xa, ánh mắt của hai người đều biến đổi.

     Đột nhiên, cửa điện bên ngoài lặng yên không một tiếng động hơn mười mấy người tay cầm chủy thủ tràn vào, những Vu sư cũng vào lúc này thay đổi sắc mặt, lộ ra trong lòng ngực cất giấu đao kiếm.

     Trong chớp nhoáng, máu tươi bay tứ tung khắp đại điện

     Lưỡi dao sắt bén vô cùng, cắt đứt yết hầu sau đó ném người sang một bên, nhanh chóng đi chém một người khác.

     Toàn bộ mọi người trong đại điện đều không có thời gian để phản ứng, máu của bọn họ có thể đã đổ ngay tại chỗ.

     Tiếng hét chói tai, tiếng binh khí giao nhau, tiếng ly vỡ nát, tiếng đổ máu,. . . . . .

     Chính điện màu kim hoàng khắp nơi bị nhuộm một màu đỏ của máu, chỉ cần không phải người trong doanh trại của A Mộc Lặc, cơ hồ tất cả mọi người đều ngã xuống trong vũng máu.

     Chỉ trừ bỏ một người, đang đứng ở trên cao của đại điện.

     A Mộc Lặc từng bước đi lên, đi đến bên cạnh A Tô Nhiễm mặt đầy khiếp sợ chỉ vào hắn, mỉm cười nhìn người trên danh nghĩa là thúc thúc của hắn, bị một chiếc chủy thủ cắm vào tim hắn.

     "A thúc, cái vị trí này người ngồi nhiều năm như vậy, cũng nên trả lại cho chất nhi đi."

     A Tô Nhiễm che ngực lại chậm rãi ngã xuống, vào cái ngày vốn là ngày đại hỉ của hắn thì hắn lại tắt thở.

     Những người còn sống dưới đại điện đều là tộc trưởng bộ lạc sớm đã bị A Mộc Lặc mua chuộc, bọn họ toàn lực ủng hộ A Mộc Lặc ngồi trên vị trí thủ lĩnh Man tộc.

     Bên ngoài cửa điện, quân Thiên triều cùng thuộc hạ của A Mộc Lặc hợp lực chặn lại đội quân riêng của A Tô Nhiễm, để đảm bảo đại kế tạo phản trong điện thành công.

     Kỳ thật, lần hòa thân này chỉ là cái cớ, bắt đầu từ khi Bùi Tranh đưa ra kiến nghị hòa thân, mục đích của hắn chính là muốn Man tộc hoàn toàn thần phục với Thiên triều.

     Ai ngờ đám quan viên trong Thiên triều kia chỉ biết không ngừng thượng gián, viết tấu chương buộc tội hắn.

     Hắn trước nay khinh thường giải thích bất cứ chuyện gì, huống hồ việc này cần phải bảo mật tuyệt đối, người biết đến càng ít càng tốt, ngay cả Triệu Lệ Đường cùng đi với hắn, hắn cũng không nói ra, chỉ cần hoàng thượng có thể minh bạch tâm tư của hắn là được.

     Tai mắt khắp nơi nhận thấy Man tộc có dấu hiệu nội chiến, Bùi Tranh liền phái người gửi tin cho A Mộc Lặc, yêu cầu hắn làm sứ thần tới thăm Thiên triều.

     Cứ như vậy, hai người hợp lực để vạch ra cuộc nội loạn Man tộc lần này, Bùi Tranh đại diện cho vị trí của Thiên triều, trợ lực A Mộc Lặc bước lên vị trí thủ lĩnh, đổi lại A Mộc Lặc phải hoàn toàn quy thuận Thiên triều, cắt nhường thành trì, mỗi năm cung phụng, không được có sai lầm.

     Bằng không, thiết kỵ của Thiên triều vẫn sẽ không chút lưu tình nào san bằng nơi hoang vu này của Man tộc. 

     A Mộc Lặc ngồi lên chiếc ghế cao của thủ lĩnh, phía dưới mọi người đều hướng hắn cúi đầu xưng vương, tôn kính hành lễ.

     Cửa điện mở ra, tán loạn bên ngoài cũng đã kết thúc, tất cả thân binh của A Tô Nhiễm đã bị tiêu diệt.

     Lượng lớn người hầu cùng binh lính ùa vào, bắt đầu xử lý thi thể, chà lau sàn nhà cùng vết máu dính trên bàn, sau một hồi lau dọn, toàn bộ đại điện đã được dọn dẹp sạch sẽ.

     Niên hiệu đã được đổi mới hoàn toàn.

     — Một nén hương được thắp lên, trong đại điện tức khắc được bao trùm bởi mùi thơm nhàn nhạt, mùi máu tươi dày đặc bị xua tan hoàn toàn.

     Nơi này sạch sẽ ngăn nắp nhìn không ra bộ dáng địa ngục nhân gian vừa rồi.

     A Mộc Lặc mỉm cười, giơ chén rượu đối với Bùi Tranh nói, "Bùi đại nhân, lần này sự thành còn may là có ngài trợ giúp, ân tình Thiên triều đối với Man tộc, chúng ta nhất định vĩnh viễn ghi tạc trong lòng."

     Bùi Tranh tự nhiên hào phóng đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng đối với A Mộc Lặc nâng một chén rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

     Không khí tức khắc hòa hoãn vài phần, dưới điện một đám người bắt đầu hướng về A Mộc Lặc chúc mừng, phảng phất như thể bọn họ không phải là những người giết người không chớp mắt vừa rồi.

     Bùi Tranh đưa mắt tìm kiếm xung quanh đại điện, nhíu mày nhẹ đến không thể nhận ra, vì sao không nhìn thấy tiểu thân ảnh minh diễm kia.

     A Mộc Lặc lúc này từ trên chỗ ngồi xuống dưới, đứng ở bên cạnh hắn.

     "Bùi đại nhân đang tìm cái gì?"

     Tất cả người xung quanh đều đang đắm chìm trong sự vui sướng, cười vang vui đùa ầm ĩ, không ai chú ý tới nơi này của bọn họ.

     "Tìm người."

     "Ai?"

     "Ngươi nói xem."

     A Mộc Lặc cười cười, "Người Bùi đại nhân muốn tìm, sẽ không phải là thê thiếp của ta đi."

     "Ngươi nói cái gì?" Bùi Tranh âm siết chặt chén rượu trên tay, trên đó chợt xuất hiện một vết nứt.

     "Như thế nào? Bùi đại nhân chưa nghe nói qua sao? Man tộc chúng ta có cái phong tục, chính là thủ lĩnh đời trước sau khi chết, thê thiếp của hắn sẽ tự động thuộc về đời thủ lĩnh kế tiếp."

     A Mộc Lặc cười mang theo mùi vị thực hiện được ý đồ, "Cho nên, cửu hoàng tử Thiên triều hiện tại là người của ta."

     Ánh mắt Bùi Tranh tối lại, lập tức vận khí đứng lên, chính là đột nhiên đầu óc hắn có chút choáng váng, thiếu chút nữa không đứng vững. 

     Lại lần nữa vận khí, đầu óc lại choáng váng.

     Hương này, là mê hương.

     Thông thường sẽ không cảm nhận được nó, nhưng một khi muốn đề khí vận công, liền sẽ đầu váng mắt hoa.

     Quả nhiên, khi người của Thiên triều thấy Bùi Tranh đứng lên, cũng đều vận khí muốn đứng lên theo, sau đó cả đám đều lung lay vài cái, ngã trái ngã phải, mà những người Man tộc ý thức vẫn thanh tỉnh như cũ.

     A Mộc Lặc nhún vai nói, "Bùi đại nhân, ngàn vạn đừng tức giận nha, bằng không phát sinh cái gì ta cũng gánh vác không nổi. Thiên triều sứ thần tới Man tộc ta chơi, vốn dĩ cũng không nên ở trong cung điện của ta làm ầm ĩ, ta trợ giúp các vị bình ổn lửa giận, nói vậy Bùi đại nhân có thể hiểu được đi. Ta nghĩ ngài nên nghỉ ngơi tốt một chút, sau đó nhanh chóng khởi hành trở về Thiên triều."

     A Mộc Lặc lại nói, "Ta biết người Thiên triều đều cho rằng Man tộc chúng ta không thích giữ lời hứa, nhưng A Mộc Lặc ta không phải là tiểu nhân lật lọng, lời ta nói ra chắc chắn làm được, thành trì, cung phụng, A Mộc Lặc ta đều sẽ chắp tay dâng lên. Đường đường Thiên triều nhất định cũng sẽ như thế đi, không có lý do gì khi phái tiểu nhân nhi tới hòa thân sau đó lại đòi y lại."

     — Những lời nói hợp tình hợp lý, mặc cho ai nghe xong cũng cảm thấy không có gì sai trái cả. 

     Nhưng đối diện lại là Bùi Tranh, liền không nhất định.

     Trong lòng Bùi Tranh vô cùng tức giận, nguyên lai A Mộc Lặc còn có cái chủ ý này!

     Trên tay dùng thêm chút lực, chiếc cốc vỡ vụn, mảnh nhỏ đâm vào lòng lòng bàn tay Bùi Tranh, máu tươi tức khắc trào ra, đau đớn cũng làm cho lý trí Bùi Tranh trở lại chút, hắn nhắm mắt, phá tan cấm chế, mạnh mẽ vận công.

     Quanh thân hắn chậm rãi phát ra vận lực cường đại và chấn nhiếp, khiến cho A Mộc Lặc kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó bật cười, "Bùi đại nhân quả nhiên lợi hại, ngay cả hương này cũng có thể phá được."

     Máu trong lòng bàn tay Bùi Tranh tí tách nhỏ xuống, hắn nhìn A Mộc Lặc, "Nếu là, ta một hai phải đem người đi thì sao? Còn có, dám đối đãi với sứ thần Thiên triều như vậy, ngươi không sợ Thiên triều phái binh bình định Man tộc?" 

     A Mộc Lặc nói không kiêng kị Bùi Tranh là không có khả năng, rốt cuộc hắn cũng nghe nói qua thủ đoạn của Bùi Tranh, chính là muốn hắn quyết đoán từ bỏ nhóc con kia, hắn cũng không làm được.

     Khó lắm mới gặp được tiểu nhân nhi đáng yêu lại thú vị như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy y ở đế đô liền muốn mang y về Man tộc, giữ lại bên người.

     Cân nhắc mãi, A Mộc Lặc nói, "Hảo, một khi đã như vậy, không bằng Bùi đại nhân cùng ta tỷ thí một phen, ngươi thắng, ta không nói hai lời sẽ cho các ngươi đi, còn tặng cho các ngươi ngựa cường tráng nhất Man tộc, giúp các ngươi sớm ngày trở về Thiên triều, nếu ngươi thua....."

     "Sẽ không." Bùi Tranh dứt khoát đánh gãy lời hắn nói, "Ta sẽ không thua."

     Trong đại điện mọi người an tĩnh lại, nhường chỗ cho hai người chuẩn bị tỷ thí.

     "Đợi lát nữa mặc kệ phát sinh cái gì, ai cũng không được hỗ trợ." A Mộc Lặc ra lệnh.

     Nếu Bùi Tranh không trúng mê hương, A Mặc Lặc tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nhưng hiện tại Bùi Tranh cầm kiếm đều có chút run rẩy.

     Đề nghị này của A Mộc Lặc chính là tự tin Bùi Tranh tuyệt đối không thể đỡ quá ba chiêu của mình, ai ngờ, khi Bùi Tranh cầm kiếm dường như là một người khác.

     Bước chân của hắn khó có thể phân biệt, thân mình di chuyển nhanh đến không kịp thấy rõ, A Mộc Lặc bị đường kiếm sắc bén của Bùi Tranh bức bách cho liên tục bại trận.

     Trong điện tất cả bàn ghế đứt gãy, chỉ có thể thấy được đường kiếm bay nhanh, ở trên đỉnh đầu mọi người xoay quanh bay múa.

     Cuối cùng Bùi Tranh một chưởng khiến A Mộc Lặc nằm bại trên đất, chĩa kiếm vào yết hầu hắn, "Ngươi thua."

     Hàn ý trong giọng nói bao phủ khắp mọi người.

     A Mộc Lặc phun ra ngụm máu, nhếch môi cười cười.

     Kỹ năng không bằng người, thua dưới ta Bùi Tranh như vậy, hắn cũng nhận.

     Sau khi làm một cử chỉ, mấy người đã đưa Kỳ Trường Ức cùng Thừa Phong xuất hiện ở đại điện.

     Thừa Phong rõ ràng cũng trúng loại mê hương cao cấp này, bị người đánh vô lực phản kháng.

     Ngược lại là Kỳ Trường Ức hai mắt sáng ngời, lông tóc không hao tổn gì, nhìn thấy Bùi Tranh đứng trong điện, liền thoát khỏi trói buộc hướng hắn chạy tới.

     Bóng dáng hồng hồng chạy về phía Bùi Tranh đang cầm kiếm, trực tiếp nhào vào lồng ngực hắn, ôm lấy cổ hắn, mặt ở bả vai hắn cọ cọ.

    "Phỉ tư tư phi tư tư phỉ tư tư."

     Kỳ Trường Ức không biết bên ngoài đã xảy ra cái gì, nhưng hỗn loạn cùng âm thanh rung chuyển ồn ào cũng dọa y rất sợ hãi, thẳng cho đến khi trên mặt đột nhiên cảm nhận được vài giọt chất lỏng ấm áp, y mới duỗi tay lau đi.

     Màu đỏ tươi, là máu.

     Khóe miệng Bùi Tranh còn đang rỉ máu, một giọt, một giọt, hắn hai lần cuộn lại cổ họng, đem một ngụm máu tươi sắp tràn ra khỏi ngực nuốt xuống.

     Hắn vừa rồi đã phá tan mê hương bằng cách vận một cỗ nội lực khổng lồ trong cơ thể mình, nhưng điều này cũng khiến thân thể hắn tổn thương rất lớn, hơn nữa còn cùng A Mộc Lặc đánh nhau, hao phí không ít tinh lực, hiện nay khí huyết đang bắt đầu quay cuồng kêu gào dâng lên.

     Thân hình Bùi Tranh lảo đảo, ngay sau đó đứng thẳng không được, ngã vào vòng tay của tiểu nhân nhi trong lòng ngực.

     Môi dán ở bên tai y, nhẹ nhàng nói, "Ta, mang ngươi, về nhà." Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.

     Kỳ Trường Ức ngửa đầu, cố hết sức chống thân mình nặng trĩu của Bùi Tranh, nước mắt lưng tròng.

     "Bùi ca ca!"

     Tuấn mã Man tộc so với Thiên triều thì cao lớn nhanh nhẹn dũng mãng hơn nhiều,  hồi lộ trình cũng nhanh không ít.

     Triệu Lệ Đường một đường sắc mặt xanh mét, cũng chưa vấn an qua Bùi Tranh một lần, hắn còn ghi hận Bùi Tranh sự tình lớn như vậy cũng chưa nói cho hắn biết một tiếng.

     Bùi Tranh tu dưỡng thực mau, suốt ngày cùng Kỳ Trường Ức ngốc trong xe ngựa, không biết họ đang làm cái gì, chỉ là thị vệ bên cạnh xe ngựa có đôi khi nghe được — một chút động tĩnh không nên nghe thấy, sẽ âm thầm đỏ bên tai.

     Ít ngày sau, đoàn người liền về tới Thiên triều đế đô.

     Kỳ Trường Ức không có hồi cung, mà bị Bùi Tranh trực tiếp đưa về phủ Thừa tướng.

     Bùi Tranh tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, mang về tin tức Man tộc đã quy thuận Thiên triều, hơn nữa còn cắt nhường ba tòa thành trì, mỗi năm sẽ hướng Thiên triều cung phụng một lượng lớn xe ngựa và gia súc.

     Toàn bộ quan văn võ bá ở đây đều khiếp sợ không nói nên lời, nhưng bọn họ ngoài mặt chúc mừng hoàng thượng thu phục biên cương Man tộc, trong lòng đều đang chửi thầm, không biết Bùi Tranh lại ngầm dùng thủ đoạn âm hiểm gì, nói không chừng hắn đã cùng Man tộc giao dịch đáng xấu hổ gì đó.

     Hoàng thượng vui mừng, quyết định thưởng lớn cho Bùi Tranh vừa lập được công, chính là Bùi Tranh lại không có bất kỳ phần thưởng mong muốn nào.

     Chúng quan sau khi rời đi, toàn bộ trên triều đình chỉ còn hai người Hoàng Thượng cùng Bùi Tranh.

    "Bùi ái khanh, thật sự không cần trẫm ban thưởng?"

     "Hoàng thượng, thần chỉ muốn một người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro