Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Thời điểm Bùi Tranh trở lại phủ thừa tướng, toàn bộ phủ đệ im ắng.

     Vốn dĩ hạ nhân trong phủ cũng không nhiều, tính tình Bùi Tranh lại âm hiểm bất định, mỗi lần hắn không vui đều sẽ ban chết người này hoặc phạt người kia, đã có không ít hạ nhân chết ở phủ thừa tướng.

     Hiện tại những người còn lại này, đều sống trong nơm nớp lo sợ, làm việc gì cũng phải thật cẩn thận.

     Bùi Tranh thích yên tĩnh, bởi vậy mọi người trong phủ đi đường đều nhẹ nhàng, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

     Toàn bộ phủ thừa tướng, âm khí nặng nề.

     Xuyên qua một hồ nước và hoa viên rộng lớn trong phủ đệ, đi đến một tòa tiểu lâu tinh xảo hai tầng ở phía nam.

     Bên trong an tĩnh, giống như không có người ở đó.

     Chẳng qua trên giường nhô lên một cục bánh bao nhỏ, thở đều đặn ở bên trong đặn khiến cho nó phập phồng lên xuống.

     Vẫn còn ngủ.

     Bùi Tranh đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nhẹ nhàng xốc chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng, miệng hơi hé mở, nhẹ nhàng hô hấp.

     Dường như trong nháy mắt kia, lại khiến cho cả tòa tiểu lâu đều minh diễm sinh động hẳn lên.

     Tiểu nhân nhi chẹp miệng hai cái, mơ màng mở mắt nhìn chằm chằm Bùi Tranh một lúc lâu mới phản ứng lại.

     "Bùi ca ca, huynh đã về rồi."

     Bùi Tranh gật đầu, vỗ vỗ y, "Rời giường."

     Kỳ Trường Ức nhăn mày ngáp một cái, sau đó lại chui vào trong chăn.

     "Ta không muốn dậy, ta còn muốn ngủ thêm......."

     "Không được, dậy ăn cơm."

      Ngữ khí Bùi Tranh không khoan nhượng, Kỳ Trường Ức xác thật cũng đã ngủ gần một ngày, bụng có chút đói, y ngoan ngoãn ngồi dậy, lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải bộ dáng như sắp ngã xuống giường.

     Bùi Tranh trực tiếp duỗi tay bế y lên, ôm y đi ra ngoài cửa. 

     Kỳ Trường Ức thoải mái dễ chịu nằm ở trong lòng hắn, đôi mắt lại nhắm lại, một đường đi đường như vậy y vẫn còn muốn ngủ tiếp một lát.

     Mấy ngày gần đây y đều ở lại trong phủ thừa tướng của Bùi Tranh, Bùi ca ca nói hoàng thượng đã đáp ứng rồi, y muốn ở lại đây bao lâu liền ở bấy lâu, không cần phải hồi cung.

     Từ sau khi hòa thân trở về, Bùi Tranh đối với y có thể nói là sủng lên trời, y mỗi ngày chỉ lo ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau khi Bùi Tranh xử lý sự tình xong trở về, sẽ đánh thức y dậy sau đó cùng nhau dùng bữa trưa.

     Nếu y lười biếng không muốn đi đường, Bùi Tranh sẽ ôm y, để y ngồi trong lòng hắn, sau đó liền từng miếng từng miếng đút cho y ăn.

     Cơm nước xong, nếu Kỳ Trường Ức còn muốn ngủ, liền đến tiểu lâu ngủ một lát, nếu là tinh thần tốt, liền năn nỉ Bùi Tranh để y bồi hắn, làm gì cũng tốt, chỉ cần dính trên người Bùi Tranh là được.

     Hạ nhân ở phủ thừa tướng ai nấy đều kinh ngạc đến rớt cằm, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy Bùi đại nhân tính tình lạnh lùng lại cũng có lúc dịu dàng như vậy, mà sự dịu dàng này đều là đối với cửu hoàng tử có chút ngu ngốc kia, còn đối với bọn họ vẫn tàn bạo hung ác như cũ.

     Có một tiểu nha hoàn chỉ quên dặn Kỳ Trường Ức mang giày, tùy ý y để chân trần hưng phấn nhào vào lòng Bùi Tranh vừa mới bước vào cửa.

     Bùi Tranh khom lưng bế tiểu nhân nhi lên, đồng thời đưa mắt ra hiệu, tiểu nha hoàn kia liền bị kéo xuống lặng yên không một tiếng động.

     Chém đứt hai chân, ném vào đại lao.

     Tất cả những chuyện này Kỳ Trường Ức đều không biết, đương nhiên Bùi Tranh cũng không cần y biết.

     Y chỉ cần giống như bây giờ, đơn thuần thiện lương, ngây thơ mờ mịt, hoàn toàn tin cậy hắn, dựa vào hắn, chỉ cần khiến cho thế giới tối tăm của Bùi Tranh có một chút ánh sáng vậy là tốt rồi.

     Nếu không phải Kỳ Trường Phong bước vào cửa của phủ thừa tướng, có lẽ cuộc sống sau này sẽ bình lặng trôi qua như vậy.

     Vào ngày này, Bùi Tranh vừa mới hồi phủ để thay quan phục*, đang muốn đi đến tiểu lâu, bên ngoài sân lại đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

     (*quan phục: quần áo quan)

     Hắn nhíu mày nhẹ đến không thể phát hiện ra, bước ra khỏi cửa.

     Kỳ Trường Phong một thân thường phục, tay cầm trường kiếm đứng ở trong sân, hai mắt đỏ tươi, hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Tranh, giống như đang nhìn một kẻ thù không đội trời chung.

     Xung quanh hắn hạ nhân quỳ đầy đất, không dám ngăn cản tứ hoàng tử xông vào phủ, lại sợ chủ tử sẽ trách tội.

     Khi Kỳ Trường Phong nhìn thấy Bùi Tranh liền chĩa thẳng kiếm vào hắn.

     "Bùi Tranh! Trường Ức ở đâu, ta muốn mang đệ ấy đi!"

     Ánh mắt Bùi Tranh lãnh đạm, đứng tại chỗ không động đậy.

     "Tứ hoàng tử vô duyên vô cớ chạy tới phủ ta phát điên cái gì?"

     Kỳ Trường Phong nghe thấy lời này khóe mắt rưng rưng, tức giận đến mức bật cười đáp lại, bộ dáng có chút điên cuồng.

     "Ta nổi điên? Ta là điên rồi! Ta thế nhưng bị tiểu nhân lừa gạt, tự mình, tự mình đem mẫu phi đẩy vào chỗ chết..... Ta nên điên rồi! Nhưng mà, tất cả những thứ này đều là vì Bùi gia các ngươi! Đều là vì ngươi!"

     Nhắc tới chuyện cũ năm xưa, ánh mắt Bùi Tranh liền thay đổi.

     Kỳ Trường Phong bước một bước tới, "Là khi đó ta còn nhỏ tuổi, chỉ biết mắt thấy là thật, lại không biết có khi mắt thấy cũng có thể là giả! Bùi gia các ngươi vì diệt trừ thế lực của mẫu phi ta, vu hãm người phản quốc thông đồng với địch, còn cố ý cho ta thấy những chứng cứ không xác thực kia, khiến cho ta vì đại nghĩa diệt thân, tự tố giác mẫu phi mình."

     "Mà ta, ta thế nhưng tới tận hôm nay mới tra ra những chuyện này. Bùi Tranh! Bùi gia các ngươi và việc vu hãm mẫu phi ta không thoát khỏi quan hệ! Thâm cừu đại hận ta cùng ngươi không đội trời chung! Tuy rằng ta hiện tại không có chứng cứ vạch tội ngươi, nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi liền phải cẩn thận một ngày!"

     Dứt lời, Kỳ Trường Phong đã chạy tới trước mặt Bùi Tranh, trường kiếm để ở bên người Bùi tranh, chỉ cần tới gần một bước, là có thể đâm thủng da thịt của hắn, sâu tới tận xương.

     Hộ vệ bên người lập tức chạy tới bảo hộ Bùi Tranh, nhưng lại bị Bùi Tranh phất tay để họ lui xuống.

     Giữa hắn cùng Kỳ Trường Phong, thù mới chồng lên thù cũ, sớm đã không biết được ai nợ ai nhiều hơn.

     Nhưng hôm nay lại tới để mang tiểu ngốc tử kia đi, cho dù thế nào đi nữa hắn sẽ không bao giờ buông tay.

     "Tứ ca ca!"

     Âm thanh có chút vui sướng từ nơi xa truyền đến, sau khi Kỳ Trường Ức rời cung, cũng chưa từng gặp lại tứ hoàng tử, hiện nay ở chỗ này thấy hắn đương nhiên sẽ rất vui vẻ.

     Chính là sau khi thấy rõ trường kiếm trong tay Kỳ Trường Phong đặt bên người Bùi Tranh, tươi cười trên mặt y lập tức biến mất, cuống quít chạy tới, giữ chặt tay cầm kiếm của Kỳ Trường Phong.

     "Tứ ca ca, hai người đang làm gì vậy, cãi nhau sau? Có chuyện gì từ từ nói không được sao? Mau buông kiếm xuống, đừng làm Bùi ca ca bị thương."

     Kỳ Trường Phong thấy y vẫn còn đang bảo vệ Bùi Tranh, tức giận vung tay đẩy y sang một bên, gầm lên, "Trường Ức! Đệ hôm nay mở to mắt ra mà xem! Cái người mà đệ luôn mồm kêu Bùi ca ca, cái người nhẫn tâm đưa đệ đi Man tộc hòa thân, cái người đường đường là thừa tướng đại nhân quyền khuynh triều dã của Thiên triều, Bùi Tranh, là nhi tử của kẻ đầu sỏ hại chết mẫu phi! Bọn họ họ Bùi, đều là kẻ thù của chúng ta!"

     Nhi tử của kẻ đầu sỏ hại chết mẫu phi.

     Hại chết mẫu phi.

     Kỳ Trường Ức ngã ngồi trên mặt đất lạnh băng, không thể tin tưởng mở to hai mắt, lẩm bẩm trong miệng, "Không có khả năng, không có khả năng, sao có thể là người nhà của Bùi ca ca hại chết mẫu phi được? Bùi ca ca, huynh mau cùng tứ ca ca giải thích rõ ràng, không phải huynh làm đúng không?"

     Hốc mắt tiểu nhân nhi hồng hồng, mong đợi đầy mặt nhìn Bùi Tranh.

     Bùi Tranh quay mặt đi không nói lời nào.

     Hắn có thể giải thích như thế nào? Giải thích rằng khi phụ thân hắn còn sống, hắn cũng chỉ là một quân cờ của Bùi gia, nói rằng những điều hắn làm đều là thân bất do kỷ?

     Chính là khi đó hắn hận Kỳ Trường Phong tới tận xương, khi phụ thân một tay xử lý việc này, hắn thậm chí còn có một loại khoái cảm trả thù.

     Mong muốn chờ xem sau khi Kỳ Trường Phong biết được chân tướng, sẽ có bộ dáng hối hận cùng thống khổ bất an sau đó lại bất lực như thế nào.

     Hiện tại Kỳ Trường Phong trước mặt hắn quả nhiên là như thế này, thậm chí còn mất đi lý trí cầm kiếm xông vào phủ thừa tướng của hắn, nơi nào còn có bộ dáng cao quý ngày xưa.

     Nhưng mà Bùi Tranh không có nghĩ tới chính là, kế hoạch trả thù hoàn hảo này sẽ xuất hiện một việc ngoài ý muốn.

     Kỳ Trường Ức chính là việc ngoài ý muốn kia.

     Y thương tâm muốn chết rơi nước mắt nhìn hắn, làm Bùi Tranh không đành lòng nhìn thẳng y.

     Ánh sáng trong mắt Kỳ Trường Ức cuối cùng cũng từng chút ảm đạm đi, nỗi bi thương thống khổ che trời lấp đất ập tới sắp đem y cắn nuốt bao phủ.

     Mẫu phi, người mà y yêu nhất trên đời, tuy rằng chưa từng biểu hiện ra, nhưng kỳ thật Kỳ Trường Ức mỗi ngày đều trộm tưởng niệm mẫu phi.

     Y là người ngốc không sai, cũng là người thực thích thực thích Bùi Tranh, cho dù hắn có tổn thương chính mình như thế nào đi nữa, chỉ cần cho một chút ngon ngọt, y liền có thể quên hết đau đớn chạy về phía hắn.

     Nhưng lần này sẽ không, mẫu phi là nỗi đau mà Kỳ Trường Ức chôn sâu dưới đáy lòng, ai cũng không thể đụng vào, chạm vào một chút miệng vết thương sẽ bị xé rách, lại một lần nữa chảy máu.

     Mà Bùi Tranh, hắn cầm thanh kiếm đâm mình đến nỗi máu chảy không ngừng, đau đến cơ hồ sắp chết.

     "Trường Ức, cùng ta, hồi cung."

     Kỳ Trường Phong rốt cuộc cũng lên tiếng trong sự im lặng bị đè nén sắp hít thở không thông, hẳn phải dùng hết sức lực mới có thể rút kiếm ra khỏi ngực Bùi Tranh.

     Kỳ Trường Ức như là bộ dáng mất hồn phách, nước mắt vẫn không ngừng chảy, khiến cho khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch đến mức không có huyết sắc.

     Nguyên bản mấy ngày nay, Bùi Tranh dưỡng y khiến cho sắc mặt y hồng nhuận linh động, hiện tại sắc thái đó của tiểu nhân nhi hoàn toàn biến mất.

     "Cùng ta hồi cung, đệ có nghe thấy không!"

     Kỳ Trường Phong giương giọng nói.

     Tiểu nhân nhi rốt cuộc ngoan ngoãn tự mình đứng dậy, rõ ràng khóc đến sắp ngất đi, lại gắt gao nắm chặt quần áo, kiên cường không ngã xuống.

     Bùi Tranh thấy y không liếc mắt qua nhìn hắn một cái, đứng ở bên cạnh Kỳ Trường Phong, trong lòng tàn nhẫn xao động mãnh liệt bắt đầu kêu gào.

     "Ngươi có thể đi, việc hôm nay ta sẽ không truy cứu, nhưng hắn phải ở lại." Bùi Tranh nhìn Kỳ Trường Phong nói.

     "A, Bùi Tranh, đệ ấy đúng là ngu ngốc chút, nhưng đệ ấy không phải không có tim! Ngươi hỏi đệ ấy một chút, xem đệ ấy có nguyện ý ở lại hay không!"

     Bùi Tranh nhìn về tiểu nhân nhi phía bên cạnh sắp đứng thẳng không được, khóe miệng bỗng dưng cong cong, lại lạnh băng không có một tia độ ấm nào.

     Hắn đi về phía trước một bước, thân kiếm đâm vào bờ vai của hắn, máu tươi nháy mắt nhỏ giọt, trên mặt đất nở rộ huyết hoa.

     Bùi Tranh dường như không cảm giác được đau đớn, lại đi về phía trước nửa bước, kiếm đâm càng sâu, cắt da thịt xuyên qua gân cốt, hắn nhìn chằm chằm Kỳ Trường Ức, gằn từng chữ.

     "Ta muốn người nào lưu lại cũng không bao giờ cần hỏi ý kiến của ai."

     Kỳ Trường Ức thấy huyết hoa trên mặt đất, đau đớn trong lòng càng thêm kịch liệt, đau đến trước mắt y bắt đầu trở nên mơ hồ, rốt cuộc chống đỡ không được hôn mê bất tỉnh.

     Kỳ Trường Phong thấy thế đột nhiên buông lỏng tay cầm trường kiếm ra.

     Bùi Tranh giơ tay ôm tiểu nhân nhi vào lòng, dùng tay khác rút kiếm ra, máu tươi tức khắc từ cái lỗ thủng kia tràn ra, cũng tẩm ướt nửa bên quần áo Kỳ Trường Ức.

     "Thừa Phong, tiễn khách."

     Bùi Tranh nói xong, ôm tiểu nhân nhi trong lòng ngực xoay người rời đi.

     Kỳ Trường Phong cất bước muốn đi theo, liền bị Thừa Phong vung đao cản lại.

     Bùi Tranh ôm Kỳ Trường Ức trở về tiểu lâu, đặt y lên trên giường.

     Mấy hạ nhân tay chân nhanh chóng chạy tới xử lý miệng vết thương của Bùi Tranh, toàn bộ quá trình mày hắn cũng chưa nhăn một chút, phảng phất chỗ bị thương kia không phải ở trên vai hắn.

     Bùi Tranh cho hạ nhân lui xuống, không được tiến vào hậu viên này nữa bước, sau đó ngồi ở một bên, sắc mặt tối tăm, chờ người tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro