Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     — Mãi đến khi trời tối, tiểu nhân nhi trên giường mới nức nở hai tiếng tỉnh lại.

     Ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm xà gỗ chạm rỗng khắc hoa trên đỉnh đầu, tuy rằng người đã tỉnh, nhưng ý thức lại như bị rút ra khỏi thân thể.

     Biểu tình hoảng hốt, tim đau như cắt.

     Nhắm mắt lại là một nữ nhân mỹ lệ mặc thường phục xuất hiện trước mắt, ôn nhu cười, duỗi tay ôm y.

     Hốc mắt nóng lên, ngón tay ở giữa không trung bắt lấy thứ gì, nhưng khi y chạm vào lại không nắm được gì cả.

     Lại mở mắt ra, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

     "Tỉnh."

     Bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

     Kỳ Trường Ức vẫn ngẩn ngơ nằm đó, không nói lời nào, cũng không đáp lại, y như một con rối xinh đẹp nhưng vô hồn.

     Bùi Tranh đi đến mép giường, người trên giường không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái nào, vươn tay nắm lấy cánh tay gầy gò nâng y lên, nhéo cằm nhỏ để y nhìn vào chính mình.

     "Nói chuyện!"

     Kỳ Trường Ức nhìn thẳng Bùi Tranh, tiêu điểm lại không ở trên mặt hắn, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt đẫm nước.

      "Bùi ca ca." Giọng nói nghẹn ngào, giống như sắp phun huyết.

     Sức lực trên tay Bùi Tranh được thả lỏng, nói chuyện liền hảo, bất luận nói gì cũng được.

     "Thả ta đi đi."

     Đôi mắt hẹp dài tức khắc nheo lại, ngón tay lại nắm chặt cằm nhỏ của y, "Ngươi nói cái gì?"

     Cằm tiểu nhân nhi chợt ăn đau, nếu không khống chế tốt sức lực có thể nhẹ nhàng bóp nát cằm y.

     "Đi?" Bùi Tranh ghé sát mặt y, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

     Giọt nước mắt Kỳ Trường Ức từng hạt từng hạt rơi xuống tay Bùi Tranh, giọt nước mắt nóng bỏng chậm rãi tan đi.

     Bùi Tranh cười rộ lên, "Hận ta?"

     Kỳ Trường Ức đau cực kỳ, thân mình không ngừng run rẩy.

     "Ngươi nên hận ta, hận ta đến chết mới đúng."

     Đôi mắt Bùi Tranh đỏ hồng, khắp thiên hạ này người hận hắn không ít, phải nói rằng người không hận hắn tìm khắp thiên hạ này cũng không có mấy người.

     Nhưng mà hắn cũng không để ý, chỉ cần có quyền cao chức trọng, có quyền thế, hắn có thể khiến tất cả những người chống lại hắn biến mất.

     Máu lạnh vô tình, tàn nhẫn thô bạo, không coi ai ra gì lâu rồi, thế nên cũng không biết để người vào mắt là như thế nào.

     Cho đến khi tiểu bạch thỏ đơn thuần thiện lương lại cực kỳ mê người này bất thình lình xông vào triều đình tinh phong huyết vũ này, thiếu chút nữa bị bầy sói phanh thây, Bùi Tranh có một chút tâm tư khác, liền đem y trói vào bên người.

     Lúc sau động cơ ban đầu này bị xóa đi từng chút một, Bùi Tranh mới ý thức được tiểu nhân nhi này đối với hắn có chút bất đồng với những người khác, cho nên nghe theo nội tâm, xin hoàng thượng ban thưởng cho hắn mang tiểu nhân nhi ra khỏi hoàng cung, ngày ngày dưỡng y.

     Những ngày vui sướng nhẹ nhàng trôi qua như vậy, dường như khiến hắn quên mất chính mình.

     Nhưng hắn vốn là người không có tình người, tất cả mọi người chỉ là quân cờ trong cuộc đấu tranh quyền lực của hắn, nếu không có tim sẽ không thương tâm, tất cả đồ vật ở trước dục vọng của quyền lực đều không đáng một đồng.

     Chỉ là một sủng vật dùng để phát tiết mà thôi, nếu không nghe lời, sớm sẽ bị vứt bỏ.

     Từ bỏ sao?

     Ngón tay Bùi Tranh nhẹ nhàng dùng sức, tiểu nhân nhi liền run rẩy kịch liệt hơn.

     Chậm rãi, chậm rãi, xương cằm liền bị lệch vị trí.

     Bùi Tranh vung tay, ném tiểu nhân nhi trở về giường, phất tay áo lên bước nhanh ra ngoài.

     Ánh trăng bên ngoài vừa lúc, ánh trăng sáng rọi xuống, chiếu rọi thân ảnh cao lớn chậm rãi đi xa.

     Kỳ Trường Ức nằm trên nệm mềm mại, nhưng lại đau đớn cuộn thân mình rên rỉ vài tiếng. 

     Bùi Tranh luôn yêu thích niết cằm y, vui cũng niết, tức giận cũng muốn niết, cũng không biết chú ý lực độ, hôm nay lại niết khiến cho xương cằm y bị lệch.

     Đau, Kỳ Trường Ức đau đến nước mắt rơi như mưa, nhưng trong lòng lại càng đau đớn hơn, như bị ai đâm một lỗ thủng, ào ạt chảy máu.

     Không biết qua bao lâu, ở trên giường đau đến ý thức tan rã, thời điểm sắp hôn mê thì cửa phòng bị người đẩy ra.

     Bên trong không thắp đèn, đen nhánh một mảnh, một chút ánh trăng chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy người nằm trên giường.

     Người đến là Thừa Phong, sau khi tiến vào liền thắp đèn lên.

     Theo phía sau hắn là một lang trung*, tay chân nhanh lẹ đi đến mép giường, dùng sức ấn cằm nhỏ trắng nõn như bạch ngọc, làm cho nó trở lại vị trí cũ, tiểu nhân nhi ngay lập tức tỉnh lại, nước mắt cũng rào rạt rơi xuống.

     (*lang trung: là một chức được đặt từ thời Tần Trung Quốc giữ việc thị vệ)

     Sau đó lang trung nhanh chóng cáo lui, Thừa Phong xoay người muốn đi, đột nhiên bị một tay nhỏ duỗi lại đây kéo góc áo hắn.

     Mắt Kỳ Trường Ức hồng hồng, đứt quãng nói, "A Phong, ta, ta muốn hồi cung."

     Thừa Phong nhẫn tâm kéo lại góc áo của mình, chắp tay nói, "Điện hạ, ngài ở lại phủ thừa tướng là ý chỉ của hoàng thượng, không có chủ nhân cho phép, ngài, không thể rời đi."

     Tay Kỳ Trường Ức dừng ở không trung một lúc lâu, sau đó thu trở về, yên lặng hạ đôi mắt xuống.

     Bộ dáng sụp mi hạ mắt, thật sự làm người nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

     Thừa Phong lại nói, "Điện hạ, sự tình năm đó, liên lụy vào quá nhiều người, ai đúng ai sai đã khó lòng phân rõ. Nhưng mà, chủ nhân chưa bao giờ đối xử tốt với ai như vậy, ở trong lòng chủ nhân, ngài nhất định là khác biệt so với những người khác. Chỉ cần ngài có thể giống như trước đối xử tốt với chủ nhân, ngàn vạn đừng nói cái gì hận hắn muốn rời khỏi hắn."

     Kỳ Trường Ức vẫn cúi đầu không nói, không biết có nghe vào hay không.

     Thời điểm Thừa Phong còn muốn nói thêm gì đó, Bùi Tranh từ ngoài cửa tiến vào, mang vào đầy hương rượu nồng nặc làm say lòng người.

     "Cút đi."

     Thừa Phong đi ra khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi hậu viện.

     Bùi Tranh đem vò rượu trên tay để lên bàn, đi đến bên mép giường ngồi xuống.

     Mùi rượu che trời lấp đất ập đến khiến người ta đau mắt, bước chân Bùi Tranh vững vàng, trong ánh mắt lại có thể nhìn ra là mông lung mang theo cảm giác say.

     Ngón tay lạnh lẽo sờ sờ cằm nhỏ, "Còn đau sao?"

     Cằm Kỳ Trường Ức vừa mới hết đau lại bị nắm mạnh như vậy, y không tự chủ được kêu đau, mày nhăn lại.

     Bùi Tranh thế nhưng thả lỏng sức lực, một tay vòng qua bên hông y, ôm người để y ngồi trên đùi hắn.

     Cúi đầu, liếm đi vài giọt nước mắt mới tràn ra, "Ngoan ngoãn, không khóc."

     Đầu quả tim Kỳ Trường Ức run lên, mở to mắt đẩy Bùi Tranh ra, nước mắt rơi xuống càng nhiều.

     "Bùi ca ca huynh buông ta ra ......... Buông ta ra .......... Ta cầu xin huynh........"

     Không thể, không thể lại thích Bùi Tranh.

     Không được thích hắn!

     Cánh tay nhỏ giãy giụa vô ý đẩy trúng vết thương của Bùi Tranh, băng gạc vốn được băng bó tốt nháy mắt lại rỉ máu, Bùi Tranh cũng không thèm để ý, một tay cầm hai cánh tay nhỏ bé của y vặn ra sau lưng.

     "Cầu ta?"

     Trong mắt Bùi Tranh hiện lên sự tàn nhẫn khiên cho người ta cảm thấy không rét mà run, "Hiện giờ ngươi cầu ta, lại là cầu ta buông ngươi ra?"

     Môi mỏng hung hăng bao phủ lấy cánh môi nhợt nhạt, không chút thương tiếc nào gặm cắn cắn xé, đầu lưỡi công trì chiếm đất đi vào, đoạt hết hương vị thanh ngọt trong khoang miệng y.

     Nước mắt tiểu nhân nhi chảy vào trong miệng đang quấn lấy nhau của hai người, hương vị mằn mặn trộn lẫn với hương rượu, va chạm lung tung trong cơ thể khiến cho mạch máu cả người sắp nổ tung.

     Bùi Tranh buông người trong lòng ra, duỗi tay cầm lấy vò rượu trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm to, rượu còn dư lại liền bóp má tiểu nhân nhi để y há miệng sau đó rót hết vào miệng y.

     Rượu mạnh lạnh lẽo, hương rượu tràn ngập khắp mũi miệng, yết hầu cùng dạ dày đều bắt đầu co rút, khiến y không ngừng nôn khan. 

     Bùi Tranh ném vò rượu trong tay xuống đất, đứng lên bắt đầu thong thả ung dung cởi y phục, lộ ra lồng ngực cùng cánh tay săn chắc, trên cánh tay vẫn còn một vết sẹo nổi bật.

     Hơi thở Kỳ Trường Ức dừng lại một chút, cuống quít vừa lăn vừa bò vào sâu bên trong, Bùi Tranh trước mắt thật sự quá đáng sợ, đáy mắt nồng đậm dục vọng như là muốn xé nát sau đó đem y nuốt vào trong bụng.

     Kỳ Trường Ức nắm chặt cổ áo của mình, ôm đầu gối co rúm lại một góc, một bên rơi nước mắt một bên hoảng loạn lắc đầu.

     "Không cần như vậy, Bùi ca ca, huynh không cần như vậy, ta sợ hãi....."

     Áp lực nức nở, thân hình không ngừng run rẩy, nước mắt rơi xuống càng nhiều, giống như một con thỏ đang lo lắng sợ hãi.

     Bùi Tranh một tay kéo mắt cá chân của y, kéo đến dưới thân mình, xé y phục vướng bận trên người, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo liền hiện ra, bên trên vẫn còn dấu cắn, là dấu răng của hắn.

     Phủ thân mình xuống.

     Hàm răng nhẹ nhàng dùng sức, chỗ dấu cắn kia liền chảy máu, vết thương trên bả vai Bùi Tranh cũng bởi vì động tác quá lớn mà nứt ra, vết máu trộn lẫn với mồ hôi nhỏ giọt xuống tấm vải đẹp nhất, quỷ mị yêu dã.

      Say rượu, lý trí còn sót lại dần dần sụp đổ.

     Chưởng phong giương lên, ánh đèn vụt tắt.

     Ánh trăng từ cửa sổ tiểu lâu chiếu vào, bóng cây lay động.

      Mùi rượu nồng nặc, giường gỗ lay động, mướt mồ hôi, mái tóc đen mặc người nắm chặt, đầu ngửa ra sau, nói không thành tiếng, chỉ có thể nức nở........

     Buổi chiều hôm sau.

     Bùi Tranh vừa mới hồi phủ đệ, Thừa Phong liền đi theo bên cạnh hắn, ấp a ấp úng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

     "Nói."

     Thừa Phong nói, "Chủ tử, ngài vẫn là đi hậu viên nhìn xem đi."

     Bùi Tranh không nhúc nhích, bước vào sảnh chính, nha hoàn hầu hạ tiến lên giúp hắn thay y phục, hắn liền ngồi lên ghế bên cạnh bàn án, mở sổ con ra xem.

     Thừa Phong có chút nóng nảy, đi qua quỳ một gối xuống.

     "Chủ tử, điện hạ hôn mê tới lúc này còn chưa có tỉnh, nha hoàn hầu hạ nói, thân mình điện hạ nóng đến dọa người, nếu tiếp tục như vậy sợ sẽ xảy ra chuyện."

     Bùi Tranh đá hắn sang một bên, "Ta dưỡng ngươi lâu như vậy, đảo mắt một cái ngươi lại trở thành tâm phúc của người khác."

     Nói xong, Bùi Tranh ném sổ con trong tay xuống.

     Tối hôm qua, hắn có chút nóng nảy, không nghĩ tới hiện tại còn chưa có giảm xuống.

     Hôm nay ở trên triều đình cùng tứ hoàng tử và một nhóm trọng thần xảy ra tranh cãi, ồn ào túi bụi chọc người tức ngực.

     Đứng dậy, rốt cuộc Bùi Tranh cũng đi về phía hậu viện.

     — rảo bước tiến vào, hương  vị ái muội không rõ trong tiểu lâu còn chưa tiêu tán, hai nha hoàn đứng một bên vô cùng ngoan ngoãn, đầu cũng không ngẩng lên, y như một vật bài trí.

     Bùi Tranh bước đến mép giường, tiểu nhân nhi an tĩnh nằm đó, môi vẫn không có chút huyết sắc nào, hai má lại bị nóng đến đỏ ửng, nhìn có sức sống lên không ít.

     Xốc chăn lên sờ sờ cơ thể bóng loáng, nâng người lên, vỗ vỗ gương mặt y, không hề có phản ứng.

     Trong lòng Bùi Tranh âm thầm siết chặt, "Đi trong cung truyền thái y, mau."

     Thừa Phong lĩnh mệnh rời đi.

     Bùi Tranh đắp chăn lại.

     Y phục vương vải trên mặt đất cùng trên giường không ai dám động, ngay cả bình rượu vỡ vụn và vũng máu nhỏ bên cạnh, đều như ở trước mặt Bùi Tranh diễu võ dương oai.

     Nhìn xem, là ngươi làm, ngươi hiện tại hoàn toàn có được y, còn có cái gì không hài lòng?

     Cố chấp giữ y ở bên người, còn không phải là vì tra tấn y cùng với phát tiết dục vọng của chính mình hay sao.

     "Dọn đi."

     Bùi Tranh ngồi vào mép giường, "Lấy bộ sạch sẽ quần áo tới."

     Nha hoàn thực mau đưa tới một bộ y phục trắng đơn giản, viền bằng sợi tơ thêu màu đỏ sậm.

     Bùi Tranh cầm lấy, mặc vào cho tiểu nhân nhi từ áo trong đến áo ngoài, đưa tay sờ dấu vết xanh tím ở trên người y, nhịn không kìm được lại xoa xoa hai cái.

     Như bây giờ thật tốt, ngoan ngoãn giống như trước, nằm ở trong lòng hắn không chút né tránh.

     Cho nên, không được nghĩ về việc rời đi.

     Bằng không, hắn sẽ không nhịn được muốn hủy diệt tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro