Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nha hoàn dọn dẹp đống vỡ nát dưới mặt đất, sau đó an tĩnh lui xuống.

     Tiểu nhân nhi trên giường vẫn nhắm chặt mắt, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

     Bùi Tranh ngồi ở mép giường, nâng nửa người tiểu nhân nhi lên, ôm vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cánh môi tái nhợt.

     Đơn thuần, yếu ớt, mỹ lệ, không tức giận......

     Là bởi vì quá yếu nên không thể tỉnh lại, hay là căn bản không muốn tỉnh?

     Thừa Phong đi thỉnh thái y như thế nào mà lâu như vậy vẫn chưa trở lại!

     Nắm lấy đôi bàn tay mềm mại kia, nóng bỏng dọa người, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chen vào khe giữa các ngón tay, khẽ siết chặt.

     Vuốt nhẹ tóc của y, thấp giọng dỗ dành, "Ngoan ngoãn, như thế nào còn chưa tỉnh? Có phải tối qua làm đau ngươi hay không?"

     "Nhưng ngươi rõ ràng rất thích."

     "Tính tình ta không nghe ai, ngay cả hoàng thượng mọi chuyện cũng nghe theo lời ta, còn ngươi, như thế nào lại trở nên không nghe lời như vậy?" 

     "Không phải ngươi luôn muốn dạo chơi trong thành sao, chỉ cần ngươi tỉnh, ta sẽ dẫn ngươi đi. Còn không chịu mở mắt sao?"

     "Ngươi không phải thích ta hay sao, tình cảm đó có thể thắng được nỗi hận trong lòng ngươi hay không? Ngươi không biết ta dùng điều kiện gì để hoàng thượng đồng ý giao ngươi cho ta, cho nên ta sẽ không thả ngươi đi, sao ta có thể buông ngươi ra. Ta thậm chí còn chưa buông tha cho bản thân mình."

     Khi Giang Du Bạch bước vào tiểu lâu này, Bùi Tranh ngồi ở một bên, còn tiểu nhân nhi thì đang nằm trên giường đắp chăn, không có ý thức.

     Mấy ngày không gặp, còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người bọn họ đã có chút hòa hoãn, ai ngờ đâu Thừa Phong lại vội vã vọt vào Thái Y Viện mạnh mẽ kéo hắn đi.

     Giang Du Bạch còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đối với Bùi tranh hành lễ, lúc này mới đi đến mép giường xem xét.

     Thân mình nóng bỏng, hai má đỏ hồng, hơi thở mỏng manh.

     Có thể là bị phong hàn đi, thời tiết gần đây cũng có hơi lạnh.

     Nâng cổ tay trắng nõn non mịn lên, hai ngón tay đặt ở trên cổ tay y để bắt mạch.

     Sắc mặt Giang Du Bạch càng lúc càng xanh, mạch tượng mỏng manh, còn lộn xộn, lúc nhanh lúc chậm.

     Ẩn trong cánh tay trắng nõn như ngó sen, có một vệt đỏ nhỏ, như là dấu hôn dùng sức hút ra.

     Vén ống tay áo lên, càng nhiều dấu vết tím xanh cùng với dấu hôn lộ ra.

     Giang Du Bạch hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kéo cổ áo tiểu nhân nhi ra, da thịt nguyên bản trơn bóng non mềm giờ đây tràn đầy dấu vết hoan ái, loang lổ đáng sợ.

     Từ cổ kéo dài đến khắp nơi, đặc biệt là chỗ xương quai xanh xung quanh vết thương kết sẹo là những dấu răng chằng chịt.

     Khép lại cổ áo, đắp chăn đàng hoàng, Giang Du Bạch đứng dậy, lập tức đi đến trước mặt Bùi Tranh.

     "Bang" một tiếng giòn vang, khiến đầu Bùi Tranh nghiêng sang một bên, hắn không sinh khí, ngược lại nhếch khóe môi.

     "Bùi Tranh! Ngươi làm ra sự việc cầm thú gì chính ngươi biết, điện hạ còn nhỏ chưa hiểu sự tình, như thế nào sẽ chịu nổi sự dày vò của ngươi! Hiện tại điện hạ sốt cao không hết cũng là bị ngươi tra tấn!"

     Giang Du Bạch tức giận đến cả người phát run, sau khi tiểu điện hạ mất đi sự che chở của Ninh quý phi, liền không thể sống yên ổn quá một ngày, vốn tưởng rằng Bùi Tranh bảo vệ y chỉ là chuyện nhỏ, không nghĩ tới người tổn thương điện hạ nhiều nhất lại là Bùi Tranh.

     "Giang thái y, hà tất phải tức giận, người gần chết ngươi cũng có thể cứu trở về, việc nhỏ này đối với ngươi còn không phải không đáng nhắc tới hay sao."

     Bùi Tranh sờ sờ khóe môi, cười đến vân đạm phong khinh.

     Giang Du Bạch thấy bộ dáng hắn hoàn toàn không để bụng đến sống chết của tiểu nhân nhi, cắn răng muốn tát hắn một cái nữa.

     Bùi Tranh nhìn hắn không nhúc nhích, Thừa Phong đứng một bên liền tiến lên thay Bùi Tranh chịu một cái tát này.

     Bùi Tranh gạt Thừa Phong sang một bên, "Nhiều chuyện."

     Giang Du Bạch thu hồi tay, hít sâu vài hơi, "Sớm biết bộ dáng hiện tại của ngươi là như vậy, lúc trước ta không nên cứu ngươi, để ngươi chết ở nơi dơ bẩn tanh tưởi kia, vẫn hơn là bây giờ ngươi trở thành kẻ bất nhân coi thường tính mạng người khác như cỏ rác như vậy!"

     Bùi Tranh đứng lên, "Nếu không phải ngươi đối với ta có ân cứu mạng, ngươi cho rằng ta có thể tha cho ngươi sống đến bây giờ."

     Giang Du Bạch nắm chặt lòng bàn tay.

     "Bùi Tranh! Ngươi có phải là người hay không! Ngươi còn có tim hay không! Phàm là ngươi đối với điện hạ tốt một chút, y có thể không quan tâm ngốc ở bên cạnh ngươi, mọi chuyện đều nghe theo ngươi thuận theo ngươi. Liền tính tâm trí y không được thông minh, nhưng y vẫn là một hoàng tử tôn quý vô cùng, ngươi còn có cái gì không hài lòng? Ngươi còn muốn thế nào! Hiện tại mạch tượng y cực kỳ không ổn định, chắc là bị cái gì kích thích, thống khổ bất kham nhưng vẫn không muốn tỉnh lại. Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi ghiền nát y thành tro, ta xem lúc đó ngươi còn có thể tiếp tục lạnh lùng nữa hay không!" 

     Bùi Tranh liếc mắt nhìn tiểu nhân nhi đang nằm trên giường, hô hấp tái nhợt yếu ớt giống như nháy mắt tiếp theo liền sẽ biến mất không chút dấu vết, hắn xoay người đi đến cạnh cửa, không quay đầu lại.

      "Vậy giúp ta trị thương cho hắn."

     Nói xong cất bước rời đi.

     Bàn tay nắm chặt thành quyền của Giang Du Bạch tức khắc thả lỏng.

     Thừa Phong gọi nha hoàn tới, cầm đơn thuốc do Giang Du Bạch kê đơn đi xuống sắc thuốc.

     Giang Du Bạch ngồi ở mép giường, trong tay nắm chặt thuốc mỡ dùng để chữa trị vết sẹo, chậm chạp không biết nên xuống tay như thế nào.

     Người phía dưới chăn thật ra là vô pháp cự tuyệt người khác bài bố, nhưng đề cập đến địa phương không thể nói, để hắn bôi dược thật sự không thích hợp.

     Nghĩ tới nghĩ lui, người thích hợp làm chuyện này nhất vẫn là Bùi Tranh.

     Sắc thuốc xong, nha hoàn bưng vào, Giang Du Bạch ngồi ở mép giường nâng người dậy, chén thuốc để ở bên môi.

     Thuốc không vào được, nước thuốc đem đắng toàn bộ chảy dọc theo cằm xuống y phục.

     Giang Du Bạch có chút sốt ruột, "Điện hạ, không uống thuốc thì làm sao khỏe lên được, mau uống a."

     Yết hầu tiểu nhân nhi vẫn không nhúc nhích, nếu không phải vẫn còn hô hấp mỏng manh, cơ hồ muốn cho rằng căn bản này chỉ là cái xác mà thôi.

     Toàn bộ thuốc đều tràn ra ngoài, một chút cũng chưa đi vào, Giang Du Bạch chỉ phải sai người đi sắc lại thuốc.

     Thuốc bưng tới một chén lại một chén, uống vào chỉ sợ có vài giọt mà thôi, căn bản không có chút tác dụng gì.

     — thẳng đến khi trời tối, thân mình Kỳ Trường Ức vẫn còn nóng bỏng, không chỉ mặt đỏ bừng ngay cả cổ và người cũng trở nên hồng hồng.

     Giang Du Bạch vẫn luôn canh giữ ở mép giường, các loại phương pháp đã dùng hết, nhưng thuốc vẫn không uy vào, nếu vẫn còn nóng như vậy, sợ là vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

     May mắn, khi sắc trời tối đen, Bùi Tranh rốt cuộc cũng từ bên ngoài trở lại, đi tới chỗ tiểu lâu.

     Nhìn đến người trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt Bùi Tranh âm trầm đáng sợ.

     "Y thuật Giang thái y lùi lại nhiều như vậy, nếu là việc nhỏ này đều làm không tốt, cũng không cần ở Thái Y Viện ngây người."

     Giang Du Bạch lập tức giận sôi máu, "Ngươi nói thật nhẹ nhàng, dăm ba cầu liền trách tội lên đầu ta? Cũng không biết ai mới là đầu sỏ tàn nhẫn độc ác gây tội!"

     Lúc này nha hoàn lại bưng chén thuốc tiến vào, đứng ở mép giường.

     Giang Du Bạch cầm lấy chén thuốc nhét vào trong tay Bùi Tranh.

     "Ngươi có biện pháp, liền đem chén thuốc này uy hết vào trong miệng điện hạ, một giọt cũng không được đổ. Động tác mau chút, trì hoãn càng lâu, sợ thân mình điện hạ chịu không nổi nữa."

     Bùi Tranh nhìn chén thuốc trong tay.

     Uy dược.

     Đi đến mép giường ngồi xuống, xốc chăn lên kéo người dựa sát vào trước ngực, vạt áo phía trước của thân trường bào trắng thuần đã dính không ít vết bẩn.

      Bùi Tranh đưa chén thuốc lên môi mình, há miệng uống hơn nửa chén thuốc, bóp hai má tiểu nhân nhi, áp môi mình lên môi y.

     Trước kia cũng uy dược như vậy, tiểu nhân nhi sợ đắng không muốn nuốt xuống, chỉ cần một ánh mắt của Bùi Tranh y liền không dám giãy giụa, chỉ có thể nghe lời uống hết toàn bộ thuốc.

     Nhưng người hiện tại đang hôn mê hiển nhiên không hề nghe lời như vậy, sau khi truyền thuốc vào, chỗ cổ họng gắt gao đóng chặt, đầu lưỡi cọ như thế nào cũng không chịu mở ra, thuốc từ bên môi hai người tràn ra.

     Giang Du Bạch ho nhẹ một tiếng, xấu hổ dời mắt đi, lúc mặt mới phát hiện tiểu nha hoàn đứng bên cạnh mặt vô biểu tình, phảng phất như không nhìn thấy hành động thân mật của hai người trên giường.

     Dáng vẻ thận trọng này còn cơ linh hơn bọn hạ nhân hầu hạ trong cung.

     Bùi Tranh hơi hơi đứng dậy, đề khí vận công, sau đó lại cúi xuống uy dược lần nữa.

     Chân khí hỗn hợp với thuốc xông thẳng vào cổ họng bị đóng chặt, đổ thẳng vào dạ dày của tiểu nhân nhi.

     Bùi Tranh đem toàn bộ chỗ dược còn lại uy vào, chỉ ở lúc đầu chảy ra vài giọt.

     Sau khi tiểu nhân nhi trên giường uống thuốc xong, đột nhiên ho khan vài tiếng, mày nhăn lại nhỏ đến không thể phát hiện ra.

     Giang Du Bạch vội vàng đẩy Bùi Tranh ra, vội vã tiến lên bắt mạch.

     Trên cằm còn dính chút thuốc, sắp chảy xuống cổ, Bùi Tranh duỗi mu bàn tay ra lau, thuộc này xác thật quá đắng, hiện tại trong miệng hắn cũng toàn hương vị đắng không thôi.

     Giang Du Bạch nhẹ nhàng thở ra, mới vừa rồi Bùi Tranh cường ngạnh rót vào cổ chân khí kia đã có tác dụng, nhiệt độ trong cơ thể tiểu nhân nhi từ từ tiêu tán, mạch tường cũng dần dẫn khôi phục vững vàng.

     "Này thuốc mỡ, ngươi bôi cho điện hạ đi." Giang Du Bạch đưa cho Bùi Tranh một cái hộp.

     "Ta dùng dược liệu tốt nhất mà ngoại tộc tiến cống chế ra, tuy rằng thể chất điện hạ không để lại sẹo, nhưng bôi lên vết thương nhất định sẽ mau lành. Nhớ kỹ, tất cả đều phải bôi. Ý ta là, mỗi một chỗ vết thương, đều phải bôi."

      Bùi Tranh cầm hộp, nhướng mi, "Bên trong cũng muốn bôi?"

     "Muốn muốn muốn! Nói mấy lần ngươi mới có thể nghe hiểu! Đều đổ máu, ngươi có biết xé rách như vậy có bao nhiêu đau hay không!"

     Giang Du Bạch tức muốn hộc máu, liền cầm hòm thuốc đi ra cửa, lại có chút không yên tâm dừng bước.

     "Bùi Tranh, ta tuy rằng hối hận lúc trước cứu ngươi, nhưng ta là y giả, nếu gặp lại ta vẫn sẽ cứu ngươi. Ta không hy vọng xa vời ngươi sẽ cảm tạ ta, chỉ là Ninh quý phi có ân tình với ta, ta và ngươi bất đồng, ai tốt với ta ta cũng sẽ đền ơn, huống chi là ân cứu mạng. Ta đã cố hết sức tận lực chiếu cố điện hạ, ta chỉ hy vọng ngươi, đối với y tốt một chút, ít nhất không cần bức y đến bờ vực cái chết, có thể chứ?"

     Giang Du Bạch đứng ở cửa hồi lâu, trước sau cũng không nghe thấy Bùi Tranh đáp lại, hắn nhắm mắt, cất bước rời đi.

     Bên trong nội lâu an tĩnh, ánh trăng bên ngoài đã treo cao, thời tiết trở lạnh, ban đêm gió thổi vào tiểu lâu, trong phòng lạnh lẽo.

     Chưởng phong đóng cửa lại, Bùi Tranh ngồi ở mép giường, cởi bỏ y phục người phía dưới chăn, ngón tay lấy thuốc mỡ mát lạnh tinh tế bôi lên khắp cơ thể, bao gồm địa phương ấm áp không thể nói nào đó.

     Suy nghĩ tung bay, hô hấp lối loạn.

     Liền lẳng lặng như vậy ngồi suốt một đêm.

     Hôm sau, Bùi Tranh đi ra hậu viện, trong mắt đầy tơ máu, thay đổi áo quan muốn đi thượng triều.

     Thừa Phong lo lắng đi theo phía sau, "Chủ tử, đêm qua ngài không nghỉ ngơi tốt? Ngài đừng quá lo lắng, Giang thái y nói, thân mình điện hạ chỉ là có chút yếu, thực mau liền có thể tỉnh....."

     — xoay người một tay bóp chặt cổ Thừa Phong, Bùi Tranh tiến lên nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đỏ ngầu khiến cho người sợ hãi.

     "Nói nhiều như vậy? Ta khi nào lo lắng cái gì, đại sự thiên hạ đều có thể bị ta nắm chắc ở trong lòng bàn tay, ta cần lo lắng cái gì?"

     Thừa Phong rũ mắt, "Đúng vậy."

     Bùi Tranh buông lỏng tay, xoay người lên kiệu liễn.

     Qua hồi lâu, chỗ tiểu lâu rốt cuộc truyền đến động tĩnh, tiểu nhân nhi hôn mê mở mắt, một lúc sau ý thức khôi phục, lập tức đã bị bi thương thật lớn cùng với đau đớn ép tới không thể thẳng nổi thân mình, che lại ngực cuộn thành một đoàn.

     Kỳ Trước Ức có một giấc mộng rất dài, trong mộng mẫu phi chất vấn y, vì cái gì mà không rời khỏi Bùi Tranh, vì cái gì mà không hận Bùi Tranh, vì cái gì còn cùng hắn ở bên nhau, vì cái gì không có đau lòng mà chết.

   Là đau lòng muốn chết mất, vốn dĩ không nghĩ tỉnh lại, nhưng có một lực lượng kéo mỗi một khớp xương trong cơ thể y, đẩy y lôi kéo y, lệnh y mau chóng tỉnh lại, đối mặt với sự thật tàn khốc.

     Kỳ Trường Ức cố gắng chống người ngồi dậy, dưới thân đau đớn khiến cả người y cứng lại, ký ức mê loạn bất kham che trời lấp đất đánh úp, nước mắt trực tiếp bừng lên.

     Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi mẫu phi, con không phải cố ý, người có thể tha thứ cho con sao......

     Hai chân Kỳ Trường Ức bủn rủn vô lực, còn chưa đi được vài bước, đã ngã thật mạnh xuống bên cạnh chiếc bàn, khiến tách trà bị đổ, mảnh vỡ đâm vào chân trần.

     Y nằm trên mặt đất hồi lâu cũng chưa lấy lại được hơi thở, cố gắng nhúc nhích thân thể, lại cường ngạnh đứng lên, đi ra khỏi cửa, từng bước một để lại dấu chân đẫm máu.

     Toàn bộ hậu viện to như vậy đều không một bóng người, không có sự phân phó của Bùi Tranh, bất luận kể nào cũng không dám bước vào nơi này nửa bước.

     Một mình Kỳ Trường Ức bước chân nhẹ nhàng đi ra tới đại môn hậu viện.

     Nô bộc đang quét rác thấy tiểu nhân nhi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cùng với đôi chân trần trụi của y, phía sau là một loạt dấu chân hồng đan xen, lập tức sợ tới mức hô hấp đều ngưng lại.

     Tiểu nha hoàn bị chém đút hai chân hiện tại còn đang bị giam giữ trong mật lao kìa, sống hay chết không một ai biết.

     Nô bộc cuống quít đi gọi quản gia quản sự tới, lão quản gia lại sai người nhanh đi lấy giày của điện hạ tới, mấy người đồng loạt quỳ đầy đất.

     "Điện hạ, điện hạ ngài trước đừng động, ngài mau mang giày vào đi, cầu xin ngài tha chúng ta một mạng đi!"

     "Điện hạ thân mình ngài vẫn còn yếu, trên mặt đất lạnh, ngài đừng để bệnh tình nặng hơn, đến lúc đó đại nhân trở về nô tài chúng thần đều tội chết có thể miễn tội sống khó tha a!"

     "Điện hạ, điện hạ......"

     Kỳ Trường Ức như là nghe không thấy mấy tiếng gọi ầm ĩ, tiếp tục đi về phía đại môn, đi vài bước liền mệt mỏi dừng lại hít thở vài hơi, sau đó nhấc chân tiếp tục đi.

     Trong lòng y như là có chấp niệm gì, một hai phải đi ra khỏi tòa phủ đệ này mới có thể hòa hoãn, rõ ràng suy yếu đến mức nháy mắt tiếp theo có thể ngã xuống, nhưng vẫn một bước một bước đi ra khỏi ngạch cửa cao cao của phủ Thừa tướng.

     Mấy nô bộc kia cúi đầu theo ở phía sau, không dám kéo không dám đụng vào, sợ chạm vào sẽ có chuyện không hay xảy ra.

     Kỳ Trường Ức đứng ở ngoài cửa lớn, quần áo đơn bạc mặt không chút máu, miệng vết thương dưới chân bị đá vụn cứa vào ứa máu, gió lạnh thổi qua, y lung lay sắp đổ, nhưng rõ ràng biểu tình đã được thả lỏng.

     Sự tình y hiểu không nhiều lắm, nếu đã chắc một việc gì liền sẽ kiên trì đến cùng, năm đó tâm duyệt Bùi Tranh là như vậy, hiện tại, một trái tim đang nóng hầm hập cũng đang chậm rãi nguội lạnh, cũng là như thế này.

     Trên đường phố cách đó không xa xuất hiện một kiệu liễn tôn quý, chậm rãi đi về hướng phủ đệ.

     Kỳ Trường Ức còn đứng ở chỗ đầu gió, thân mình lạnh lẽo run bần bật.

     Mấy nô bộc đi theo phía sau cũng đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

     Là đại nhân thượng triều đã trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro