Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kiệu liễn đi đến cổng phủ thừa tướng thì dừng lại, người ngồi trên kiệu bước xuống, đi tới gần người đang đứng tại chỗ đón gió.

     "Tại sao lại chạy ra ngoài?"

     Bùi Tranh liếc mắt một cái liền nhìn thấy bàn chân trần của Kỳ Trường Ức, phía sau loáng thoáng lộ ra dấu chân màu đỏ nhạt.

     Khom lưng bế người lên rồi bọc y vào trong áo choàng của mình.

     Kỳ Trường Ức đi được tới cổng đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình, gió lạnh thổi một hồi khiến thân thể có chút nóng lên, cả người nóng hầm hập mềm như bông.

     Bùi Tranh ôm người vào cửa, nhìn một loạt hạ nhân đang quỳ chỉnh tề bên trong, ánh mắt đảo qua, "Đều dẫn đi."

     Mười mấy người mặc hắc y xuất hiện kéo bọn họ đi.

     — một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo lấy tay áo hắn, yếu ớt lắc đầu.

     Bùi Tranh cúi đầu nhìn người trong ngực, cái tay kia chỉ cần hắn hơi dùng lực kéo tay áo một chút sẽ dễ dàng bị lôi ra, chính là hắn để y tùy ý  lôi kéo không nhúc nhích.

     Mấy thị vệ trong sân đều dừng động tác lại, không biết là nên hay không nên kéo mấy nô tài này xuống.

     "Dừng lại."

     Bùi Tranh đột nhiên nói, sau đó bước chân đi đến hậu viên.

     Những người nô tài đó đợi Bùi Tranh  đi rồi mới xụi lơ trên mặt đất.

     Đại nhân chưa bao giờ khoan hồng độ lượng như vậy, hiện giờ ra lệnh như vậy càng làm người khó nắm bắt hơn.

     Lại lần nữa trở lại tiểu lâu, sau khi Bùi Tranh đem người thả lại trên giường, Kỳ Trường Ức lại lôi kéo cổ tay áo hắn không có buông tay, môi mấp máy đang nói cái gì.

     Tay Bùi Tranh còn bị y đè ở dưới thân, cúi thấp người xuống đến bên môi y.

     "Không...... Không muốn trở về........ Muốn....... Rời khỏi...... Nơi này."

     Giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng lại làm ngực Bùi Tranh tức khắc bị một ngọn lửa vô danh lấp kín.

     Tay đột nhiên rút về, khiến tiểu nhân nhi trên giường nghiêng sang một bên.

     Một tay Bùi Tranh bóp mặt y, dùng chút sức lực, ánh mắt lạnh lùng.

     Vung tay lên, xé rách phục y, ôm người đặt y ngồi lên bàn.

     Kỳ Trường Ức đau đến rùng mình, tay đụng phải mảnh vỡ của chén trà, làm lòng bàn tay non mịn lập tức bị cắt rách

     Bùi Tranh ấn lòng bàn tay ở mép bàn, đột nhiên cảm thấy trên cổ chợt lạnh, đôi mắt nguy hiểm nheo lại. 

    Kỳ Trường Ức nắm chặt mảnh vỡ trong tay, máu theo cánh tay y tí tách nhỏ xuống, mảnh vỡ để trên cổ Bùi Tranh, chỉ cần hắn đi về phía trước một chút mảnh vỡ sẽ cắt đứt mạch đập ở cổ.

     Hắn vẫn tiếp tục tiến lên, Bùi Tranh cố ý hướng về phía mảnh vỡ, "Muốn giết ta?"

     Nước mắt Kỳ Trường Ức không ngừng tuôn rơi, tay nhỏ cầm mảnh vỡ không ngừng run rẩy, rất nhiều lần mảnh vỡ sắp rớt khỏi tay.

     Y khóc không thành tiếng, "Ta, ta không muốn...... làm ơn...... dừng lại......, dừng lại....... ta chỉ là....... chỉ là....... muốn....... hồi...... hồi cung."

     Thân hình Bùi Tranh dựa sát vào một chút, mảnh vỡ kia cắt vào da trên cổ hắn, máu chảy ra, đỏ tươi yêu dã.

     Giọng nói của hắn thế nhưng trầm thấp ôn nhu cực kỳ, "Giết ta, giết ta ngươi liền có thể trở về, không có người nào dám trách tội ngươi, ta là con trai độc nhất của Bùi gia, giết ta ngươi đã có thể báo thù cho mẫu phi của mình."

     Kỳ Trường Ức không ngừng lắc đầu, "Không...... Không cần......"

     Bùi Tranh nắm lấy tay y, cắt vào cổ mình càng sâu một chút, "Không dám sao? Ta giúp ngươi được không?"

     Trong tay Kỳ Trường Ức là hỗn hợp máu của hai người, y dùng hết sức lực rút tay về, bị Bùi Tranh điên cuồng dọa đến choáng váng, khóc đến mức thần trí không rõ. Bùi Tranh lạnh lùng đến mức đâm người dưới thân tàn nhẫn, không chút nào bận tâm lực độ.

     Thật lâu sau, hắn rút ra rồi rời đi.

     Nửa người nằm trên bàn không có sức lực chống đỡ, thoát lực từ trên bàn ngã xuống mặt đất, sàn nhà lạnh băng, khiến y không chịu được mà run rẩy.

     Kỳ Trường Ức đã không thể rơi nước mắt được nữa, toàn thân y co lại một đoàn, dạ dày quặn thắt khiến y nôn khan hai lần.

     Mảnh vỡ cứng rắn còn nắm ở trong tay, nghiêng mặt nhìn chằm chằm, đột nhiên giơ lên đâm vào cổ mình.

     Bùi Tranh đã mặc y phục chỉnh tề thấy được hành động của tiểu nhân nhi nằm trên mặt đất, nhanh chóng tiến lên đá văng mảnh vỡ trong tay y đi, sau đó cúi người.

     Ngón tay thon dài lau vết máu trên cổ mình, bôi lên trên đôi môi tái nhợt của tiểu nhân nhi, khuôn mặt nhỏ tức khắc trở nên sinh động câu nhân hẳn lên.

     "Muốn chết? Không có sự cho phép của ta, ngươi có muốn chết cũng không thể."

     Bùi Tranh đứng lên, bọc y bằng chiếc áo choàng trong tay.

     "Người đâu."

     Thừa Phong mang theo hai hộ vệ tiến vào.

     Bùi Tranh xoay người ra khỏi tiểu lâu, ngữ khí lạnh băng.

     "Dẫn đi."

     Phủ thừa tướng có một mật lao, nơi đó lạnh lẽo ẩm ướt, không thấy ánh mặt trời.

     Nhân nhi bị trói ở trên giá, đầu nghiêng sang một bên, tóc tai hỗn độn che khuất gương mặt xinh đẹp.

     "Người đã hôn mê bao lâu?"

     "Đã hai ngày."

     "Lần trước có người hôn mê ba ngày không có động tĩnh, kết quả nhìn kỹ, ngươi đoán thế nào?"

     "Thế nào?"

     "Đã chết! Xác đã lạnh ngắt, treo ở đó ba ngày!"

     "Kia, kia người này cũng sẽ không........"

     — đôi tay cuống quít che miệng đồng bọn, "Đừng nói bậy! Người này là Phong hộ vệ tự mình đưa tới, muốn chúng ta chiếu cố y, nếu chết ở nơi này, hai cái đầu này của hai ta chắc chắn không giữ được!"

     Một người khác cuống quít gật gật đầu, "Vậy ta đi qua xem một chút."

     Rón ra rón rén đi đến bên cạnh cái giá, vén tóc y lên, hai người cai ngục hô hấp đều dừng lại.

     Quá mỹ, hai người bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt xinh đẹp như vậy.

     Chẳng qua là một vẻ đẹp vô hồn, một chút sự sống cũng không có.

     Vỗ vỗ gương mặt tái nhợt, "Này, này, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a!"

     Không có một chút động tĩnh.

     Hai tên cai ngục có chút hoảng loạn, ngón tay tiến đến để dưới cánh mũi tiểu nhân nhi xem xét.

     Còn tốt, vẫn đang thở, nhưng vô cùng mỏng manh như sắp biến mất.

     Bên ngoài hành lang hẹp dài có tiếng chuông giòn giã vang lên, đã đến giờ hành hình mỗi ngày.

     Các lao ngục xung quanh bắt đầu phát ra tiếng sột soạt, chỉ chốc lát, tiếng quất roi hết đợt này đến đợt khác truyền đến, cùng với tiếng khóc và tiếng la hét thất thanh.

     Nơi này hành hình không nhất định là muốn hỏi cái gì, chỉ đơn thuần là sự trừng phạt, ngày qua ngày đòn roi làm mòn ý chí con người, sau đó lại nghe theo đại nhân xử lý.

     Hai cai ngục ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết có nên hành hình với y hay không, bọn họ xem mặt mũi của Thừa Phong đã tự làm chủ không dụng hình với y hai ngày qua, hôm nay, sợ là không thể tránh khỏi được nữa.

     Rút cây roi dài treo trên tường ra, roi dị thường cứng rắn, lại có thể linh hoạt giống như rắn nước, đánh lên người nhất định sẽ da tróc thịt bong ngay lập tức.

     Lúc hai người đứng ở một bên bắt đầu có chút do dự, cửa lao ngục đột nhiên bị người mở ra.

     — thân ảnh cao lớn ngược sáng đi đến, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám, nửa khuôn mặt ẩn ở trong bóng đêm của lao ngục, chỉ lộ ra một phần nhỏ chiếc cằm tôn quý.

     Hai cai ngục cuống quít nắm roi quỳ rạp xuống đất, "Đại, đại nhân......"

     Bùi Tranh đi đến ghế đối diện giá ngồi xuống, mặt mày u ám.

     Tiểu ngốc tử trước mắt cư nhiên là trời sinh khuôn mặt kiêu ngạo, so với tứ hoàng tử chỉ có hơn không kém, như thế nào lúc trước mình không nhìn ra được một chút, xem ra là y che giấu quá tốt, ở trước mặt mình đều lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương.

     "Đánh thức người dậy." Bùi Tranh ra lệnh.

     Hai cai ngục kia bước chân luống cuống, vội vã bưng tới một chậu nước lạnh, hất lên trên mặt người trên giá, động tác quá mức mềm nhẹ, tiểu nhân nhi một chút phản ứng cũng không có.

     "Phế vật."

     Hai chữ dọa người run sợ, hai tên cai ngục trực tiếp dội nước lạnh lên người tiểu nhân nhi.

     "Ưm....."

     Kỳ Trường Ức lạnh thấu xương, run rẩy tỉnh lại, trước mắt có hơi nước mờ mịt.

     Cánh tay bị xiềng xích cứng rắn trói buộc lâu rồi, thế nhưng không cảm thấy đau, chỉ là tê dại rồi mất đi tri giác.

     Sau khi thấy rõ trước mắt là Bùi Tranh, ánh mắt Kỳ Trường Ức chợt thanh tỉnh hơn rất nhiều, trong đáy mắt lộ ra sự sợ hãi và trốn tránh.

     Bùi Tranh đi lên phía trước, nắm cằm y, "Còn muốn chết sao?"

     Tiểu nhân nhi chỉ là không ngừng co rúm lại, thân mình run rẩy, sắc mặt thống khổ, không nói một lời.

     "Có lẽ ta nên hỏi câu khác, còn muốn chạy trốn sao? Hận ta sao? Còn muốn giết ta sao?"

     Hai cai ngục kia nghe thấy lời này đều không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.

     Bùi Tranh buông tay ra, lui về ngồi trên ghế, môi mỏng khẽ mở, "Dụng hình."

     Hai cai ngục lĩnh mệnh, quất roi dài lên người tiểu nhân nhi, một roi quất xuống khiến da thịt nứt toác, quần áo cùng máu thịt dính lại với nhau, đau đến muốn ngất đi.

     Qua một hồi.

     Sau khi đánh mấy roi, cả người tiểu nhân nhi đã ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ là quần áo trước đó đã ướt sũng cho nên nhìn không ra.

     Bùi Tranh giơ tay lên, tiếng roi liền dừng lại.

     Kỳ Trường Ức cụp mắt xuống, toàn bộ tóc đều dính ở trong cổ, nhẹ nhàng thở dốc.

     Bùi Tranh để y thở dốc một hồi, sau đó nói, "Dẫn người tới."

     Trước cửa nhà ngục một hình bóng quen thuộc tiến vào, bị ném ở dưới chân Bùi Tranh, Bùi Tranh nhấc chân đè lên lưng hắn.

     "Tiểu nô tài này đối với ngươi thật chung thành, cư nhiên mưu toan tự mình chạy ra khỏi hoàng cung."

     Lý Ngọc ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ người bị treo trên giá, nước mắt trực tiếp chảy ra, "Điện hạ, ngài có khỏe không......"

     Kỳ Trường Ức rốt cuộc cũng cử động, hơi hơi nâng cằm lên, khóe miệng liền mạng kéo một cái cười với Lý Ngọc, "Tiểu Ngọc Tử........"

     Lý Ngọc trở tay ôm lấy đùi Bùi Tranh, khóc kêu, "Bùi đại nhân, cầu ngài tha cho điện hạ đi, có chuyện gì cứ trách tội nô tài, nô tài cam nguyện chịu phạt thay cho điện hạ."

     "Thật là chủ tớ tình thâm." Bùi Tranh cười lạnh, "Chỉ là hắn mưu sát ta, tội danh này phỏng chừng cũng khiến ngươi chết mấy lần rồi."

     Lý Ngọc giật mình, ám sát hắn? Sao có thể! Điện hạ thích Bùi đại nhân như vậy, sao có thể muốn giết Bùi đại nhân!

     Bùi Tranh đá Lý Ngọc sang một bên, chỉ một ánh mắt đã có người tiến lên kéo hắn ra ngoài.

     Đi đến bên cạnh giá, mùi máu tươi xộc thẳng vào chóp mũi, mỹ nhân trước mắt đơn bạc yếu ớt, khiến lồng ngực hắn dâng lên một cảm xúc khó chịu.

     Hai ngày chưa thấy được y, làm chuyện gì cũng không thể tập trung nổi, ngay cả thời điểm thượng triều tâm trí cũng như đang ở trên chín tầng mây.

     Loại cảm giác mất kiểm soát này quá mức không xong!

     Vén mái tóc mướt mồ hôi lên, lau mồ hôi lạnh trên trán tiểu nhân nhi, cúi đầu cắn vành tai y.

     "Nghe lời một chút, ta cái gì cũng không so đo, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, được không?"

     Kỳ Trường Ức dùng sức nén nước mắt, hơi thở mong manh, "Ta.... không...... không......."

     Lạnh đến tận xương tủy, Bùi Tranh cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Kỳ Trường Ức ra lệnh.

     "Hai người các ngươi cút ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro