Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Không biết đã qua bao lâu.

     Hai tên cai ngục đi vào sau khi Bùi Tranh đã rời đi, liền thấy Kỳ Trường Ức nằm ở trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự.

     Trên mặt đất có chút hỗn độn.

     Họ vội vàng quét tước sạch sẽ phòng giam, nâng người dậy dùng xiềng xích trói lại lên trên giá, môi của tiểu nhân nhi lại bị rách, vết thương mới lại chồng lên vết thương cũ chưa kịp lành.

     — cai ngục tốt bụng mang chút nước tới đút cho y, Kỳ Trường Ức giật giật, uống mấy hớp như khát vô cùng, yết hầu lên xuống hai cái, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."

     Sau đó không có động tĩnh nữa.

     Hai tên cai ngục thở dài, nhìn thoáng qua nhau sau đó đi ra ngoài.

     Trong phòng giam tức khắc an tĩnh, cổ tay bị trói đã sớm chảy máu, hai móng tay trên bàn tay nhỏ trắng nõn kia cũng đã bị gãy.

     Bốn phía trong phòng giam ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng rên rỉ đau đớn khó nhịn.

     "Điện hạ........ ngài........ còn tỉnh sao?"

     Mỏng mang gần như không thể nghe thấy âm thanh dò hỏi, truyền đến từ nơi đối diện đen như mực. 

     Kỳ Trường Ức buông đầu xuống, không động đậy.

     Người bên kia cũng không bỏ cuộc, không ngừng kêu lên, "Điện hạ..... điện hạ....."

     Tiểu nhân nhi giống như cuối cùng cũng có sức lực, hơi hơi ngẩng đầu lên.

     Bóng đen từ từ di chuyển, khuôn mặt dần dần xuất hiện trong ánh sáng lờ mờ của ngục giam.

     Là, tiểu nha hoàn bị chém đứt hai chân.

     Tầm mắt Kỳ Trường Ức rơi xuống đôi chân bắt đầu thối rữa của nàng, nghiêng đầu không tiếng động nôn khan vài cái.

     Tiểu nha hoàn mấy ngày trước vẫn luôn hôn mê, hôm nay tỉnh lại liền thấy Kỳ Trường Ức bị trói ở phía đối diện.

     Nàng giấu hai đôi chân của mình trong bóng tối, nói, "Điện hạ, ngài cố gắng một chút, đừng ngủ. Nếu ngủ ở chỗ này, khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại."

     Kỳ Trường Ức có chút kinh ngạc, chậm rãi nói, "Ngươi như bây giờ...... đều là bởi vì ta...... xin, xin lỗi....... thực xin lỗi...... thực xin lỗi."

     Y không biết tiểu nha hoàn biến mất kia cư nhiên là bị nhốt vào mật lao, lại còn bị tra tấn thành bộ dáng này.

     Tiểu nha hoàn cười cười, trên mặt toàn là ý vị an ủi, "Không có việc gì điện hạ, không trách ngài, là thần không làm tốt việc của mình. Thần mười tuổi liền vào trong phủ, quy củ lễ nghi ngày đầu tiên đã học xong, đại nhân đối với người phạm sai lầm luôn luôn tàn nhẫn, chỉ trách, chỉ trách thần không tận tâm tận lực với điện hạ, chọc đại nhân sinh khí......"

     Mấy ngày giam giữ cùng hành hình, đã làm tiểu nha hoàn mất đi ý thức tự chủ, trong lòng nàng chuyện này toàn bộ đều là sai lầm của chính mình, chính mình rơi xuống nông nỗi hôm nay cũng đều là xứng đáng thôi.

     Kỳ Trường Ức lắc đầu, "Không phải, ngươi đã làm tốt lắm rồi, so với những người trong cung còn tốt......"

     Tiểu nha hoàn đánh gãy lời Kỳ Trường Ức, "Điện hạ, ngài như thế nào cũng bị mang đến nơi này? Đại nhân, đại nhân cho phép bọn họ đánh ngài?"

     Kỳ Trường Ức im lặng không nói, miệng nhấp nhấp, giống như đang cố kiềm nén nước mắt.

     Y đã nhiều ngày đều không có khóc, đau đến đâu cũng không có khóc.

     Như thế nào hiện tại nghe xong một câu, nước mắt liền thiếu chút nữa nhịn không được.

     Tiểu nha hoàn không có tiếp tục truy hỏi, ngược lại nói, "Điện hạ, đại nhân cùng thường nhân là có chút bất đồng. Người sống một đời, đều có thứ để trân quý cùng lưu luyến, nhưng đại nhân trước đây đều lẻ loi một mình, giống như không có những thứ tình cảm đó. Thừa Phong hộ vệ vẫn luôn đi theo bên người đại nhân, nhưng hắn cũng giống như quân cờ đối với đại nhân, gọi tới là tới đuổi đi là đi."

     Tiểu nha hoàn dừng lại một chút, "Điện hạ, ngài đã nghe qua quá khứ của đại nhân chưa?"

     Kỳ Trường Ức sửng sốt.

     Chuyện xưa? Y dường như không biết gì về quá khứ của Bùi ca ca, lần đầu tiên gặp hắn, hắn đã là tể tướng đại nhân rồi.

     Đột nhiên từ lối đi truyền đến tiếng bước chân, mặt tiểu nha hoàn biến sắc, vội vàng di chuyển thân thể, trốn trở về trong bóng tối.

     Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cửa nhà ngục bị mở ra, y phục huyền sắc xuất hiện ở trước mắt, ngước mắt lên nhìn thì thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Bùi Tranh.

     Phòng giam nhỏ dường như càng ngày càng chật chội, khí thế bức bách khiến Kỳ Trường Ức không tự chủ được run lên.

     Bùi Tranh đi qua, nâng mặt y lên, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, môi còn có chút đỏ tươi.

     Nhà tù âm u không thấy rõ, kia nơi nào là khí sắc không tồi, rõ ràng đó là vết máu đã khô.

     Không nói lời nào, Bùi Tranh trực tiếp đuổi tên cai ngục xuống, cửa phòng giam đóng lại, nháy mắt Bùi Tranh liền ôm mặt y hôn xuống.

     Đôi mắt Kỳ Trường Ức trừng lớn, bị bắt ngẩng đầu lên thừa nhận, một lúc sau liền thở không ra hơi, suýt chút nữa hô hấp cũng không được.

     Bùi Tranh vừa mới truyền một ít chân khí qua cho y, nhưng đáng tiếc khí độ được truyền vào trong nháy mắt đã cạn kiệt, điều này có thể thấy thấy được thân thể này đã hư nhược đến mức độ nào.

     Bùi Tranh không quan tâm tiếp tục, mãi cho đến khi cảm nhận được một ít sức lực trong cơ thể tiểu nhân nhi, lúc này mới buông ra, chính hắn cũng có chút thở dốc.

     Buông tay ra, Bùi Tranh đứng tại chỗ nhìn y, mặt mày tinh xảo, môi mềm mại, chính là tính tình sao lại cứng rắn khó đối phó như vậy.

     Miết một ngón tay, xoay khuôn mặt nhỏ của y sang một bên, vạch y phục rách nát trên người y ra, nhìn thấy được những vết thương đáng sợ bên dưới.

     Bùi Tranh ghé sát vào, "Còn đau không?"

     Mũi Kỳ Trường Ức đau xót, cắn môi không nói lời nào.

     Hô hấp nóng rực của Bùi Tranh phả lên chỗ vết thương, "Ngoan, ta thổi thổi, thổi thổi liền không đau."

     Hơi nóng nhẹ nhàng hình như có chút tác dụng, những vết thương đó dường như không còn đau như trước nữa.

     Hai mắt Kỳ Trường Ức trở nên đẫm lệ mông lung.

     Bùi Tràng ngẩng đầu lên, phát hiện khóe miệng tiểu nhân nhi ủy khuất cong lên, nước mắt ở khóe mắt cũng sắp lăn xuống, đáy lòng liền trở nên mềm mại.

     Ngón tay gạt đi nước mắt, "Còn rất đau sao?"

     Một Bùi Tranh ôn nhu như vậy, đã rất lâu rồi mới thấy.

     Kỳ Trường Ức nhìn hắn.

     Nên gọi hắn như thế nào đây, còn giống như trước kêu hắn Bùi ca ca sao?

     "....... Ta muốn...... muốn nhìn thấy...... Tiểu Ngọc Tử....... có thể chứ....."

     Một câu ngắn ngủn nói ra cực chậm, trong nháy mắt sắc mặt Bùi Tranh trở nên âm trầm.

     Ngón tay bóp chặt cái cổ trắng nõn nhỏ bé, đôi mắt nheo lại, "Ngươi kêu ta là gì?"

     Kỳ Trường Ức hô hấp không thuận, sắc mặt dần đỏ lên.

     "Ngươi nhưng thật ra biết như thế nào có thể chọc ta sinh khí. Muốn gặp hắn? Kia còn xem hắn có cái mệnh đến gặp ngươi hay không!" Nói xong liền buông lỏng tay, xoay người rời đi.

     Không khí lành lạnh đột nhiên ùa vào, Kỳ Trường Ức há to miệng vội vàng hít mấy hơi, mới thoáng bình phục. Y nói không ra lời, nước mắt lại trào ra rơi vào trong bóng tối.

     Trong phòng giam không nhìn thấy bên ngoài, phân không ra đang là ban ngày hay đêm tối.

     Khi Kỳ Trường Ức đánh thức bởi tiếng động, liền thấy ở bên ngoài cai ngục đang kéo một ai đó rồi biến mất trong hành lang.

     Tiếng chuông ở lối đi vang lên, lại đến giờ tiên hình mỗi ngày.

     Lần này hai tên cai ngục trong coi Kỳ Trường Ức, chỉ đánh tượng trưng hai roi liền dừng.

     Hai người vừa đi ra ngoài vừa nhỏ giọng nói chuyện.

     "Vừa rồi người bị kéo ra ngoài là ai a, ta nhìn thoáng qua một cái liền bị dọa cho chết khiếp, hai chân như nhũn ra......"

     "Chắc là nô tài nào gây ra họa, mau đi đừng hỏi nhiều....."

     Cửa một lần nữa đóng lại.

     Kỳ Trường Ức cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ giấu bị tóc che khuất, không rõ biểu tình, chỉ có điều từ cằm chảy xuống một vệt nước.

     Tiểu nha hoàn kia rốt cuộc vẫn chết.

     Hôn hôn trầm trầm không biết ngây người bao lâu, lâu đến mức ý thức đã sắp tê mỏi, nhưng chỉ cần nhớ đến, ngực liền sẽ đau đến run rẩy một chút.

     "Điện hạ..... điện hạ..... điện hạ?"

     Có người nhẹ nhàng túm ống tay áo y, mí mắt Kỳ Trường Ức giật giật, thấy rõ người đang đứng trước mặt, đôi mắt xám xịt khẽ động một chút.

     "Tiểu Ngọc Tử......"

     "Điện hạ, đến, uống chút nước đi."

     Tay Lý Ngọc run rẩy, đưa nước tới bên miệng Kỳ Trường Ức.

     Y mở miệng uống chút nước, cánh môi khô khốc đã ươn ướt chút, đầu lưỡi chợt có chút đau đớn, mặt trên có mấy vết cắn, là Bùi Tranh ngày ấy lưu lại.

     "Tiểu Ngọc Tử, những vết thương trên người ngươi......"

     "Điện hạ, nô tài không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da, chính là điện hạ, người đã chịu không ít sự tra tấn đau thấu xương."

     Lý Ngọc nhìn những vết thương chồng lên nhau trên người y, tiểu nhân nhi suy yếu giống như tờ giấy đau lòng đến ngón tay cũng run rẩy.

     "Điện hạ, nô tài đã biết, mẫu phi người.... Bùi đại nhân sao lại nhẫn tâm như vậy! Hắn sao có thể giày vò người như vậy! Ngài chẳng qua là  vì tâm duyệt Bùi đại nhân mà ngoan ngoãn phục tùng hắn, còn Bùi đại nhân thì sao, hắn chỉ muốn người vĩnh viễn làm con rối của hắn, vĩnh viễn trói người ở bên cạnh hắn!"

     Hốc mắt Lý Ngọc cũng đỏ lên, "Điện hạ, người yên tâm, nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp."

     Nhìn ra bên ngoài tối đen như mực, Lý Ngọc ghé vào bên tai Kỳ Trường Ức nhỏ giọng thì thầm gì đó.

     Cuối cùng, Lý Ngọc nhìn Kỳ Trường Ức kiên định nói, "Điện hạ, chuyện cần làm hiện giờ, người nhất định phải kiên trì và tin tưởng Triệu tướng quân!"

     Cai ngục lại mở cửa tiến vào, kéo Lý Ngọc ra ngoài.

     Nghe xong lời nói của Lý Ngọc, trong lòng Kỳ Trường Ức có chút hi vọng.

     Thời điểm Bùi Tranh mang theo người tiến vào, đúng lúc ý thức Kỳ Trường Ức đang thanh tỉnh.

     Sau khi ra hiệu cho người lui ra, Bùi Tranh cầm chiếc hộp trong tay đi tới.

     Mở hộp ra, mùi dược bên trong bay ra, ngón tay lấy một chút, tinh tế bôi lên chỗ vết thương trên người tiểu nhân nhi.

     "Để lại sẹo, liền khó coi."

     Bên ngoài hẳn là thực lạnh, ngón tay Bùi Tranh thực lạnh, thân mình tiểu nhân nhi lại ấm áp, thậm chí độ ấm so với người bình thường còn cao hơn một chút.

     "Nhìn thấy người?"

     Bùi Tranh thấp giọng hỏi.

     Kỳ Trường Ức gật gật đầu.

     "Nói cái gì?"

     Kỳ Trường Ức tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút mới có thể nhớ được, "Tiểu Ngọc Tử nói..... bên ngoài lạnh lắm thực lạnh...... nhưng mà không có tuyết rơi......"

     Bùi Tranh cười cười, "Là thực lạnh, thân thể ngươi hiện tại sợ là chịu không nổi."

     Đôi mắt Kỳ Trường Ức lại thất thần.

     Y trước kia rất thích nhìn tuyết rơi, năm nay không biết khi nào mới có thể nhìn thấy tuyết.

     Thực muốn nhìn tuyết rơi a.

     "Đau....."

     Ngón tay bôi đến xương quai xanh đột nhiên hơi hơi dùng sức, tiểu nhân nhi đau đến hít hà một hơi.

     "Thất thần?"

     Bùi Tranh thu ngón tay lại, ném hộp rỗng xuống dưới chân.

     Cúi xuống cổ y hít vào một hơi, hơi thở thuộc về tiểu nhân nhi có tác dụng trấn định tâm tình.

     "Trường Ức, nghĩa là nhớ lâu. Nếu như yêu biến mất hầu như không còn, liền dùng hận lấp đầy. Mặc kệ là yêu hay hận, ngươi đều phải vĩnh viễn nhớ rõ ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro