Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Hôm nay lạnh hơn hôm qua chút, bên ngoài lạnh cóng. Mau đi vào, trong phòng sẽ ấm hơn bên ngoài một chút."

     "Đúng vậy, mới đi được hai bước đã bị đông cứng, sao năm nay lạnh vậy mà tuyết vẫn còn chưa rơi?"

     Hai tên cai ngục vừa nói chuyện vừa đi qua lối đi của phòng giam, mang theo một luồng gió lạnh.

     Bóng người ẩn trong bóng tối khẽ động, bị gió thổi lạnh buốt đến rùng mình.

     Kỳ Trường Ức hôn mê nửa ngày, mới vừa rồi bị gió thổi tỉnh.     

     Thật sự rất lạnh a.

     Đó là 5 năm trước, y mười một tuổi, khi đó chỉ là một tiểu hài tử choai choai, bởi vì ngu ngốc hơn một chút so với người bình thường, nên luôn bị mọi người xung quanh khi dễ.

     Mà khi đó Bùi Tranh đã mười chín tuổi, đã đảm nhận chức quan của phụ thân hắn, thành một thừa tướng trẻ tuổi.

     Mùa đông năm đó, khi ấy là lần đầu tiên y nhìn thấy Bùi Tranh ở trong cung.

     Ngày đó tuyết rơi rất lớn, sau khi bãi triều, hoàng thượng cùng mấy mệnh quan triều đình thương thảo chính sự ở trong cung điện, Bùi Tranh cũng ở đó.

     Cửa điện đột nhiên bị người đẩy ra, bông tuyết trộn lẫn với gió lạnh tràn vào, đánh gãy cuộc nói chuyện của những người trong điện.

     Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, có một bóng trắng đang nằm ở phía cửa, hình như là bị ngã rất đau, cả người run rẩy không đứng dậy được.

     Sắc mặt hoàng thượng lập tức trầm xuống, "Ức nhi, con sao lại lỗ mãng như vậy, còn không nhanh đứng lên đi ra ngoài."

     Mấy thái giám bên cạnh vội vàng đi qua dìu y, nhưng lại bị hoàng thượng ngăn lại.

     "Không được đỡ! Để nó tự đứng lên! Chơi đùa cũng phải có mức độ, không thấy trẫm đang xử lý chính sự sao, lần sau còn dám quậy phá như vậy thì đừng trách trẫm xử phạt con!"

     Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn tự mình đứng dậy, y vừa rồi bị tam công chúa Kỳ Y Nhu lừa đến bên này, sau đó thô bạo đẩy mạnh y vào, kỳ thật đầu gối của y vẫn còn rất đau.

     Thật vất vả đứng lên được, lại dẫm phải những bông tuyết trên sàn nhà, trượt chân suýt chút nữa lại ngã xuống sàn nhà.

     — một mùi đàn hương nhẹ nhàng thổi qua, Kỳ Trường Ức không bị ngã xuống đất, mà là ngã vào một cái ôm ấm áp.

     Sau khi Bùi Tranh đỡ eo giúp y đứng vững, lập tức rút tay về.

     Tiểu nhân nhi đứng trước mặt hắn, mặc một chiếc áo choàng màu trắng viền tơ vàng, cổ áo có lông xù mềm mại, những bông tuyết rơi trên người cùng trên tóc y, thân mình run rẩy, hốc mắt hồng hồng, giống hệt tiểu bạch thỏ bị dọa kinh hách.

     "Hoàng thượng, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, không bằng để thần đưa cửu hoàng tử trở về."

     Hoàng thượng đối với tài hoa của Bùi Tranh rất là trọng dụng, hắn đưa ra loại thỉnh cầu nho nhỏ này tất nhiên sẽ không cự tuyệt, huống hồ vẫn là hộ tống nhi tử ngốc của mình trở về.

     Thở dài, hoàng thượng đáp ứng, còn phái vài người đi theo.

     "Trở về hảo hảo chiếu cố cửu hoàng tử, kêu thái y tới xem một chút, đừng để bị nhiễm phong hàn."

     Ra khỏi cung điện, gió tuyết đập vào mặt, tuyết tích rất dày trên mặt đất, khi đi lên đó phát ra tiếng kẽo kẹt.

     Trên vai Bùi Tranh khoác áo choàng, thân cao chân dài, đi ở phía trước.

     Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cửu hoàng tử, tuy nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là hắn cũng nhận ra y, đơn giản vì y cùng tứ hoàng tử lớn lên vô cùng giống nhau.

     Nhưng mà hiện tại tứ hoàng tử đã bắt đầu bộc lộ tài năng, là nhi tử mà hoàng thượng yêu thích nhất, thậm chí còn được sủng ái hơn vài phần so với thái tử, chính mình cũng không thể động vào hắn.

     Nhưng con thỏ ngây thơ đơn thuần và không hiểu biết mọi chuyện này có thể dễ dàng niết trong lòng bàn tay, xoa tròn bóp dẹp.

     Đang suy nghĩ, Bùi Tranh đột nhiên dừng lại, tiểu nhân nhi vẫn đang cúi đầu đi theo phía sau không kịp phản ứng, va vào lưng hắn.

     "A....."

     — một tiếng kêu nho nhỏ, thân thể nhỏ bé bị va chạm đột nhiên ngã ra sau, mắt thấy sắp đập mông xuống đất.

     Bùi Tranh duỗi tay nắm lấy tay y, nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực.

     "Các ngươi lui xuống trước đi."

     Bọn thái giám cung nữ nghe lệnh lui xuống.

     Hiện tại xung quanh không có ai nhìn, tay Bùi Tranh ôm lấy eo y không buông ra, ngược lại còn kéo y sát vào người mình hơn.

     Cảm nhận được thân mình tiểu nhân nhi đang run rẩy kịch liệt, Bùi Tranh cảm thấy thật thú vị, cúi đầu xuống sát mặt y, phủi những bông tuyết đang dính trên lông mi thật dài của y.

     Hai người hiện tại đang đứng ở lối vào của hoa viên, không giống như bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, hồng mai trong hoa viên đỏ rực như lửa, một mảnh đỏ như máu. Hoa mai yếu ớt, chạm nhẹ một cái cánh hoa cũng dễ dàng rơi xuống, nhưng lại cứng cỏi yêu diễm một mình ở trong gió lạnh.

      Nhìn kỹ một chút, làn da tiểu nhân nhi trắng nõn không tì vết, đôi môi đỏ mọng, ngón tay Bùi Tranh không tự chủ nắm cằm tinh xảo của y, bắt y hơi hơi ngẩng đầu lên.

     Thu lại âm u trong đáy mắt, cố gắng hết sức để không tỏ ra lạnh lùng.

     Dưới bóng hồng mai đỏ rực trong tuyết, Bùi Tranh nở cụ cười quyến rũ.

     "Cửu hoàng tử điện hạ, thần tên Bùi Tranh, ngài cần phải nhớ kỹ."

     Tim Kỳ Trường Ức đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi miệng, y từ nhỏ đến lớn ở trong cung, ngày thường phụ hoàng cũng không cho y đi ra ngoài, y căn bản là không tiếp xúc với người nào ngoài cung nữ thái giám ở trong cung.

     Nhìn vào đôi mắt của Bùi Tranh, ngoan ngoãn gật gật đầu.

     "Ta... Ta đã biết......"

     Tuyết trắng hồng mai, Bùi Tranh một thân y phục huyền sắc tạo thành thị giác đánh sâu vào lòng người quá mức chấn động, làm tiểu nhân nhi nhìn một cái liền nhớ nhiều năm như vậy.

     Hồi tưởng lại những chuyện cũ này quá là hao tổn tinh thần, Kỳ Trường Ức sau khi thoát khỏi suy nghĩ của mình, liền cảm nhận được đau đớn đến từ khắp nơi trên thân thể.

     Bùi Tranh độ khí cho y cũng không biết đã mất bao lâu, bấy giờ trước mắt Kỳ Trường Ức tối sầm lại ngất đi.

     Không biết lần này hôn mê bao lâu, trong mơ có một đôi tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve tóc của y.

     Chậm rãi mở mắt ra, trên đỉnh đầu là màn giường xa lạ, trên giường tất cả đồ vật đều là màu tối, khiến y có chút áp lực.

     Đây là nơi nào?

     Kỳ Trường Ức hơi hơi động, các vết thương trên người hình như cũng không còn đau giống như trước, quần áo cũng được đổi sạch sẽ, mềm như bông ấm áp dễ chịu.

     Nhìn thấy người trước mặt mình là Bùi Tranh, thấy y tỉnh, bàn tay đang vuốt tóc chuyển sang sờ mặt y.

     Bùi Tranh khàn giọng nói, "Tỉnh?"

     Này hẳn là nằm mơ đi, mơ thấy mình được ra khỏi phòng giam, thậm chí còn ngủ ở trên giường Bùi Tranh.

     Kỳ Trường Ức cho rằng mình vẫn còn ở trong mộng, nên tạm thời thả lỏng người, mềm mại khóc nức nở kêu lên, "Bùi ca ca...."

     Đã rất lâu không được nghe y gọi mình như vậy, trong lòng Bùi Tranh nhất thời run lên, ôm người dậy để y dựa vào vai mình, vỗ nhẹ vào ót y, "Ta ở đây, ngoan ngoãn không khóc, ôm một cái không khóc nữa."

     Kỳ Trường Ức tựa hồ bị ủy khuất rất lớn, nước mắt chảy không ngừng được, mặt chôn ở cổ Bùi Tranh, nước mắt chảy khắp lồng ngực hắn.

     Kỳ thật hôm nay tâm trạng Bùi Tranh vô cùng không tốt, rời khỏi cung sau khi cùng hoàng thượng mật đàm, ngay khi hồi phủ liền xử tử hai tên phạm nhân trong mật lao.

     Thừa Phong báo cho hắn điện hạ lại ngất xĩu, trong khi hôn mê vẫn luôn không ngừng kêu "Bùi ca ca".....

     Bùi Tranh không biết bị ma xui quỷ ám như thế nào mà đột nhiên sai người mang y ra ngoài, không đưa vào tiểu lâu, mà là đưa tới trên giường của mình.

     Tự mình giúp y xử lý vết thương mặc y phục sạch sẽ, không cho hạ nhân chạm đến y dù chỉ một chút, toàn bộ quá trình động tác của hắn đều cực nhẹ cực chậm.

     Hơi hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên cánh môi của tiểu nhân nhi.

     "Ngươi không phải vẫn luôn muốn lên phố sao, ngày mai ta dẫn ngươi đi, được không?"

     Đại môn phủ thừa tướng mở ra, gió lạnh tức khắc ập vào mặt, hiu quạnh lạnh lẽo thấu xương.

     Kỳ Trường Ức mặc thật dày, trên cổ áo còn có thêm một lớp lông trắng rất ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

     Bùi Tranh kéo y vào trong lòng, khoác thêm cho y một chiếc áo choàng ấm áp, cánh tay hữu lực ôm lấy thân thể mềm mại ấy, chậm rãi đi ra ngoài.

     Không cho những người khác đi theo cùng, chỉ có Thừa Phong không gần không xa đi theo phía sau.

     Bùi Tranh không chọn ban ngày dẫn y ra ngoài, vì khuôn mặt nhỏ chói lọi lộ ở bên ngoài quá mức rêu rao, buổi tối thực hảo, tối tăm không nhìn rõ được gì. 

     Thời tiết rét lạnh như thế, trên đường người qua lại vẫn như cũ không ít đi chút nào, hàng quán hai bên đèn đuốc sáng trưng, những sạp hàng nhỏ trên đường cũng vô cùng nhộn nhịp.

     Hai người chậm rãi đi trên đường phố, không khí tuy rằng đóng băng, nhưng vẫn sạch sẽ, mới mẻ, không giống như trong phòng giam khắp nơi toàn mùi máu tươi cùng hơi thở vẩn đục.

     Kỳ Trường Ức rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, số lần y xuất cung không nhiều lắm, nhưng không lần nào có cơ hội được nhìn kỹ Đế Đô Thành phồn hoa náo nhiệt.

     Những thứ mới lạ đó đều hấp dẫn thu hút sự chú ý của y, chỉ cần y nhìn đồ vật đó nhiều hơn một chút, Thừa Phong liền sẽ tiến lên mua chúng, sau một hồi trong tay Thừa Phong đã cầm rất nhiều thứ.

     Đi không bao lâu, Kỳ Trường Ức đã có chút thở dốc, tuy rằng Bùi Tranh đã vừa ôm vừa đỡ y suốt đường đi, nhưng thân thể y thật sự rất suy yếu.

     Đột nhiên có một mùi hương phấn son xộc vào mũi, Kỳ Trường Ức ngẩng đầu lên xem, trước mặt xuất hiện lầu các có chút quen thuộc, là tiểu lâu quán khi trước kia đã tới, Túy Xuân Phường.

     Nơi này lưu lại cho y một ấn tượng không tốt, Kỳ Trường Ức lôi kéo ống tay áo Bùi Tranh, nhíu mày nhỏ đến mức không thể phát hiện.

     Bùi Tranh duỗi tay nắm lấy tay nhỏ lạnh băng kia, tay hắn ngày thường vẫn luôn luôn lạnh giống như là động vật máu lạnh, hiện tại tay nhỏ này lại còn muốn lạnh hơn vài phần.

     Bùi Tranh đem tay nhỏ đặt ở lòng bàn tay, đáng tiếc độ ấm không đủ, liền nắm tay nhỏ kéo vào trong tay áo của mình, dùng nhiệt khí của cánh tay giúp cho y ấm lên.

     Nhận thấy tiểu nhân nhi đối với nơi này có chút kháng cự, Bùi Tranh ôm y xoay người muốn đi, lại bị người khác kéo lấy cánh tay.

     "Bùi công tử, rất lâu rồi ngài không có tới đây, mấy ngày gần đây ngài có tốt không?"

     Nam tử mặc phấn y ở Túy Xuân Phường vẫy khăn tay có hương thơm, tươi cười quyến rũ nhìn Bùi Tranh, "Đúng rồi, tiểu mỹ nhân lần trước ngài có tìm thấy được không? Trong tiểu lâu chúng ta có vài người mới tới nhìn rất giống tiểu nhân nhi, Bùi công tử có muốn vào trong ngồi một chút hay không?"

     Nam tử mặc phấn y cho rằng mình đã nắm được sở thích của Bùi Tranh, vội vã xum xoe.

     Kỳ Trường Ức rúc vào trong áo choàng của Bùi Tranh, nghe thấy lời này, liền nắm ống tay áo Bùi Tranh thật chặt.

     Bùi Tranh thấp giọng, "Đừng sợ, ta không đi."

     "Bùi công tử, ngài có dẫn theo một người sao, chúng ta cùng nhau đi vào đi, ta cũng sẽ tìm cho vị tiểu công tử này một người....."

     "Cút."

     Bùi Tranh vung tay lên, hồng y nam tử liền bị ngã xuống đất.

      Hắn bị quăng ngã đến rơi nước mắt, không biết câu nào lời nào của mình đắc tội vị lão nhân gia này.

     Bùi Tranh đã xoay người rời đi, bên ngoài người đến người đi, phấn y nam tử vội vàng lau nước mắt muốn từ trên mặt đất bò dậy, kết quả góc áo lại bị người khác giẫm lên không thể nào rút ra được.

     "Ta không thể chọc vào hắn còn không thể chọc vào người khác sao! Ta nhìn xem là ai không có mắt dám dẫm lên y phục của ta!"

     Trong tay Thừa Phong cầm theo rất nhiều đồ vật rực rỡ muôn màu, đôi ủng đen của hắn bất động, trên mặt vô biểu tình.

     "Ngày mai, sẽ có người tới đây mang ngươi biến mất khỏi Đế Đô Thành."

     Người ở trên đường dần dần nhiều lên, hình như tối nay có diễu hành đèn đường, người đi trên đường trong tay đều đang cầm hoặc xách theo đèn lồng tinh xảo với đủ hình dạng khác nhau, nhìn vô cùng đẹp mắt.

     Mấy tiểu hài tử đuổi theo và kêu gọi người bán hồ lô, phụ mẫu đi theo phía sau vui vẻ mua cho chúng.

     Kỳ Trường Ức nhìn những viên hồ lô bọc đường đỏ cắm trên que rơm, y nhìn chằm chằm vào những que đó trong ánh mắt ánh lên vẻ rất muốn ăn.

      Lần trước, trong tay cầm hồ lô bọc đường chua ngọt nhìn rất mê người, nhưng lại bị Bùi Tranh tức giận hất tung chúng ra còn làm tay của y bị thương, chuyện đó khiến cho đến hiện tại tuy rằng Kỳ Trường Ức rất muốn ăn hồ lô đường, nhưng rõ ràng đối với xiên tre có chút bóng ma tâm lý.

     Bùi Tranh đương nhiên biết y nghĩ gì, cho dù vẫn cảm thấy hồ lô đường kia không sạch sẽ, và không muốn để y ăn, nhưng vẫn kêu Thừa Phong đi mua một vài xiên về.

     Kẹo bọc một lớp đường thật dày thoạt nhìn có chút ngọt phát ngấy, Bùi Tranh cắn một miếng nhỏ, chua chua ngọt ngọt hương vị thế nhưng cũng không tệ lắm.

     Trong tay Bùi Tranh cầm hồ lô bọc đường đưa tới bên miệng tiểu nhân nhi, nhưng hắn không thể y cầm, mà giơ nó lên trước mặt y.

     Kỳ Trường Ức liếm liếm môi, ánh mắt trong mong nhìn Bùi Tranh.

     Bùi Tranh cong cong khóe môi, "Ăn đi, ta cho phép."

     Lúc này Kỳ Trường Ức mới mở miệng nhỏ ra cắn một viên lớn ở giữa, nhưng dù có xoay trái phải như thế nào cũng không thể cắt đứt được, cuối cùng đành phải nhả ra, quanh môi dính một vòng tròn phủ đường.

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh, vừa rồi hắn như thế nào có thể cắn một cái liền được, rõ ràng viên kẹo này cứng giống như đá.

     Bùi Tranh chỉ vào chỗ trên cùng mà y đã cắn một miếng, "Nên cắn từ trên này xuống, ăn cái này đi, nhân bên trong sẽ chảy ra....."

     Hắn còn chưa nói xong, Kỳ Trường Ức đã cắn một nữa viên hồ lô màu đỏ, nuốt hết vào trong miệng, liếm liếm trên má, ăn cả lớp đường bọc ở bên ngoài.

     "Nhai kỹ, nếu không sẽ rất chua."

     Hai má nhỏ ngoan ngoãn cử động, không ngừng truyền đến tiếng cắn răng rắc.

     Đang nhai nhai, tiểu nhân nhi đột nhiên dừng lại, nước mắt dâng lên, miệng cũng bất động.

     "Cắn trúng hạt?"

     Hai mắt tiểu nhân nhi đẫm lệ mông lung gật đầu, hàm răng đau nhức.

     Bùi Tranh duỗi tay đến bên môi y, "Nhả ra."

     Hai má nhỏ lại động đậy, mấp máy, hai hạt sơn tra nho nhỏ rơi vào lòng bàn tay của Bùi Tranh.

     "Thật ngoan, muốn ăn nữa không?"

     Hàm răng Kỳ Trường Ức nhai chậm lại, đã khôi phục một chút, y liếm liếm bờ môi dính nhớp, gật gật đầu.

     Bùi Tranh lại cắn nửa viên, nửa lại đút cho Kỳ Trường Ức, trước khi nhai hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm hai má y.

     "Ăn từ từ, nhả hạt ra trước."

     Sau khi ăn bốn năm viên, Bùi Tranh vứt những xiên hồ lô đường còn dư lại cho Thừa Phong.

     Đôi mắt Kỳ Trường Ức vẫn luôn nhìn theo những viên hồ lô bọc đường bị ném lên, Bùi Tranh xoay người nhét y vào trong áo choàng.

     "Đừng ăn nữa, răng sẽ hư."

     Kỳ Trường Ức chỉ phải chép chép miệng, nếm dư vị chua ngọt còn trong miệng.

     Bùi Tranh không tự giác nhìn miệng nhỏ biểu ra của tiểu nhân nhi, bốn phía treo đầy lồng đèn đỏ, ôm lấy eo y xoay người đi vào trong hẻm nhỏ tối tăm. Thừa Phong đi theo, thức thời canh giữ ở lối vào hẻm nhỏ ngăn chặn ánh sáng.

     Bị áp ở trên tường có chút thở không nổi, Kỳ Trường Ức dùng tay nhỏ đẩy đẩy ngực Bùi Tranh, bị Bùi Tranh dùng một tay nắm lấy tay y ấn lên đỉnh đầu.

     "Ngoan, đừng nhúc nhích, miệng của ngươi dính dơ, mau lau sạch đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro