Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Sau khi ra khỏi hẻm nhỏ, bên miệng Kỳ Trường Ức sạch sẽ nhưng môi lại hơi sưng đỏ.

     Vừa rồi y đã cố hết sức đẩy hắn ra, nhưng người trước mắt y vẫn bất động không chút sứt mẻ gì.

     Kỳ Trường Ức cúi đầu xuống không nói lời nào, cũng không chịu tiếp tục rúc dưới áo choàng của Bùi Tranh, y dựa vào tường hơi hơi thở dốc.

     Bùi Tranh cũng không cưỡng bách y, hắn đi qua cầm lấy bàn tay nhỏ bé vẫn còn lạnh lẽo của y đặt vào trong ngực mình.

     "Ọt." một tiếng, bụng Kỳ Trường Ức kêu lên, vành tai trắng nõn ngay lập tức đỏ lên.

     "Đói bụng?"

     Kỳ Trường Ức không chịu nói chuyện, tức giận với Bùi Tranh, cũng tức giận với chính mình.

     Bùi Tranh vuốt tóc y, dẫn y đi ăn cơm, tay hai người nắm chặt nhau dưới ống tay áo to rộng.

     Kỳ thật hôm nay sau khi bãi triều, hoàng thượng gọi Bùi Tranh đến trong điện nói chính sự, trong tối ngoài sáng đều nhắc đến thế lực phía hoàng hậu gần đây quá lớn, phải mau chóng nghĩ cách kiềm chế.

     Nhị công chúa Kỳ Băng Chi là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu, hoàng thượng gọi nàng đến trong điện, để hai người đơn độc ở chung một chỗ, hoàng thượng có ý gì trong lòng Bùi Tranh rõ như ban ngày.

     Hoàng thượng cho phép hắn quyền khuynh triều dã trong triều, cũng có nghĩa hắn phải nhượng bộ một số việc.

     Huống hồ lần trước hắn thỉnh hoàng thượng mang Kỳ Trường Ức đi, cũng cùng hoàng thượng giao dịch như vậy.

     Vốn dĩ ở trong lòng Bùi Tranh tình cảm là thứ vô dụng nhất trên đời, là thứ hắn có thể tùy tiện lợi dụng, cũng có thể vứt bỏ khi không cần thiết.

     Còn hiện giờ? Hắn cũng có chút không rõ.

     Ban đêm gió lạnh thấu xương, nhưng đi hồi lâu lại thấy trong người có chút nóng.

     Bùi Tranh dẫn Kỳ Trường Ức tới Nhất Phẩm Hương là tửu lầu lớn nhất Đế Đô Thành, yêu cầu một nhã gian, sau đó gọi rất nhiều sơn trân hải vị.

     Kỳ Trường Ức rõ ràng rất đói bụng, nhưng lại không có hứng thú ăn uống, chỉ ăn vài đũa, sau đó buông đũa xuống không chịu ăn nữa.

     Bùi Tranh đi qua, ngồi xuống bên cạnh y, ôm tiểu nhân nhi ngồi lên đùi của mình, sờ sờ vòng eo nhỏ một tay có thể ôm hết.

     "Lại gầy rồi, ăn nhiều một chút."

     Vừa nói hắn vừa gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Kỳ Trường Ức.

     Kỳ Trường Ức quay đầu đi, lẩm bẩm, "Ta không muốn ăn....."

     Bùi Tranh đè nén lửa giận trong lòng, hiện tại y càng ngày càng tùy hứng, trước kia y không có gan từ chối bất cứ yêu cầu nào của hắn.

     — dùng tay xoay mặt tiểu nhân nhi qua, bóp hai má của y, gắp thức ăn đưa vào trong miệng y.

     "Nhai."

     Kỳ Trường Ức không thể làm gì khác chỉ đành phải nhai hai ba cái, đồ ăn trong miệng giống như đang nhai sáp, sau đó gian nan nuốt xuống.

     Bùi Tranh lại đút cho y vài miếng nữa, buộc y phải ăn hết, mãi đến khi cảm thấy bụng y không còn mềm nữa, mới dừng đũa lại.

     Thật ra rất lâu rồi Kỳ Trường Ức đã không ăn uống tử tế, dạ dày dường như đã thủng lỗ chỗ, hồi nãy vừa mới ăn mấy viên kẹo hồ lô lại bị Bùi Tranh ép ăn nhiều đồ ăn như vậy, khiến dạ dày y có chút khó chịu.

     Mặt tiểu nhân nhi biến sắc, ôm bụng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, y đột nhiên nắm chặt mép bàn quay đầu nôn mửa.

     Tâm Bùi Tranh như bị nắm lấy, lúc nãy hắn cũng ăn kẹo hồ lô, xác định không có vấn đề gì mới cho Kỳ Trường Ức ăn.

     Âm thanh nôn khan truyền đến, như thể sắp nôn dạ dày của mình ra.

     Bùi Tranh vỗ vỗ lưng cho y, giúp y nhuận khí, cái lưng trơ xương cong lên, xương sống từng đoạn nhô ra.

     Qua một hồi lâu, Kỳ Trường Ức mới dừng lại, dạ dày cuối cùng cũng bình ổn một chút, nhưng mà sắc mặt y trắng bệch, khí lực như bị rút hết sạch.

     Bùi Tranh đau lòng, ôm tiểu nhi vào trong lòng, đút cho y chút nước để súc miệng.

     Thân thể trước mắt này vừa hư lại vừa nhược, không biết có thể dưỡng lại như trước được hay không.

     Không, nhất định phải dưỡng được.

     Bùi Tranh nắm thật chặt tay y, tuy rằng mỏng manh, nhưng cảm giác trong lòng ngực này rất chân thật, làm lòng hắn yên ổn hơn rất nhiều.

     Cứ như vậy đi, cứ như vậy thật tốt, mặc kệ ở bên ngoài như thế nào, tiểu nhân nhi vẫn cứ luôn ngốc ở bên người hắn liền hảo.

     Có lẽ biết được hôn sự của mình sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phương tiện để hoàng thượng củng cố quyền lực, nên sự chiếm hữu điên cuồng của Bùi Tranh đối với Kỳ Trường Ức cũng càng ngày càng lớn.

     Ăn thịt uống máu, mọc rễ nảy mầm.

     Đường lớn bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, cuộc diễu hành đèn đường đã bắt đầu rồi.

     Kỳ Trường Ức động đậy thân thể, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

     "Muốn đi?"

     Kỳ Trường Ức nhìn vào mắt Bùi Tranh, gật gật đầu.

     "Lại đây, hôn ta một cái."

     Thân hình Bùi Tranh thẳng tắp, so với Kỳ Trường Ức ngồi ở trên đùi còn cao hơn một chút.

     Kỳ Trường Ức bối rối, âm thanh vui đùa ầm ĩ của mọi người bên ngoài thật sự quá có lực hấp dẫn, y do dự một lúc lâu, nhắm mắt đỏ tai tiến lại gần.

     Bùi Tranh cố ý ngửa ra sau, tiểu nhân nhi hôn vào không khí, mở to mắt, có chút nghi hoặc nhìn Bùi Tranh.

     Bùi Tranh thấy được trên biểu cảm trên mặt y sinh động hơn một chút, cong khóe môi.

     Kỳ Trường Ức nghe được tiếng trống tinh thần hăng hái thêm một chút, trực tiếp giơ tay kéo cổ Bùi Tranh xuống, dùng sức áp môi vào đôi môi mỏng của hắn, khiến miệng hai người đều tê rần.

     Tâm tình Bùi Tranh tốt lên, sờ sờ khóe môi, chút đau này căn bản không là gì.

     Kỳ Trường Ức lại bị đau đến nước mắt lưng tròng, che miệng chỉ lộ ra đôi mắt hạnh ngân ngấn nước, đáng thương hề hề nhìn Bùi Tranh.

     Đáy mắt Bùi Tranh mềm mại, nâng y dậy, chính mình cũng đứng lên, kéo cửa phòng đi ra ngoài.

     Ngoài cửa Thừa Phong thấy hai người chuẩn bị đi ra ngoài, không khỏi có chút lo lắng.

     "Chủ nhân, tối nay có diễu hành đèn đường, bên ngoài có rất nhiều người, ngài cùng điện hạ đi ra ngoài không thích hợp."

     Bùi Tranh làm sao có thể không biết chuyện này, nhưng nhìn tiểu nhân nhi vô cùng hứng thú, huống hồ nơi đây còn là Đế Đô thành, lại có Thừa Phong cùng mình đi theo, hẳn là không có việc gì.

     "Không sao, ngươi đi theo phía sau liền hảo."

     Nói xong nắm tay tiểu nhân nhi đi ra ngoài phố.

     Đám đông chen chúc nhau trên đường lớn, người nào cũng đang cầm đèn hoa đăng, tốp năm tốp ba vừa nói vừa cười, còn có không ít người đang vây thành một vòng tròn, hình như là đang xem biểu diễn xiếc hay ảo thuật.

     Kỳ Trường Ức vẫn luôn mở to hai mắt nhìn khắp nơi, y chưa bao giờ gặp qua nhiều người như vậy, đủ loại kiểu dáng nam nữ già trẻ đều có, thật sự mới lạ.

     Thừa Phong vẫn luôn đi đằng sau hai người, tay nắm chặt chuôi kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh.

     Có một tiểu cô nương thoạt nhìn bằng tuổi Kỳ Trường Ức, ăn mặc một thân váy lụa màu vàng nhạt, đỏ mặt đi đến trước mặt hai người.

     "Công.... công tử, này.... đây là hoa đăng ta tự tay làm, cho.... cho huynh."

     Tiểu cô nương cầm đèn trong tay đưa tới trước mặt Kỳ Trường Ức, đèn này giống một đóa hồng liên, hồng như lửa.

     Kỳ Trường Ức duỗi tay nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, vui vẻ cười lên.

     "Cảm ơn muội."

     "Công tử thích sao?"

     "Ừm, rất đẹp, ta rất thích."

     Mặt tiểu cô nương càng đỏ hơn, "Công tử thích là tốt, không biết.... không biết....."

     Mặt tiểu cô nương đỏ rực như quả táo nhỏ chín mọng, nhìn Kỳ Trường Ức muốn nói lại thôi.

     "Muội làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy, có phải bị bệnh hay không?"

     Nói xong Kỳ Trường Ức vừa định vươn tay sờ lên trán tiểu cô nương, tiểu cô nương kinh ngạc mở to hai mắt, cả người cứng lại không dám lộn xộn.

     Nhưng bàn tay đó còn chưa kịp chạm vào nàng, đã bị một cánh tay dài hơn nắm lấy.

     Bùi Tranh rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.

     "Ngươi là tiểu cô nương nhà ai? Sao lại lớn mật như vậy, trực tiếp đem hoa đăng tặng cho người khác?"

     Tiểu cô nương nhìn thấy Bùi Tranh, trông bộ dạng trẻ đẹp nhưng lại có khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn quan hệ rất thân mật với Kỳ Trường Ức, tiểu cô nương xem hắn là người thân của Kỳ Trường Ức.

     "Ta, ta thấy vị công tử này một mình, liền nghĩ, nghĩ lại đây hỏi một chút thử xem, hoa đăng của ta chưa từng đưa cho người khác, vị công tử này là người đầu tiên."

     Tiểu cô nương bị khí thế bức người của Bùi Tranh dọa sợ tới sắp khóc, hốc mắt đều đỏ.

     Kỳ thật đây là tập tục, nếu thấy thích một vị công tử hoặc cô nương nào đó trong cuộc diễu hành đèn đường, có thể đưa hoa đăng trong tay của mình cho người đó, nếu người đó tiếp nhận rồi, đại biểu người đó cũng nguyện ý cùng ngươi nhận thức, bắt đầu một đoạn tình cảm.

     Vị tiểu công tử kia rõ ràng đã nhận lấy hoa đăng của mình, nhưng vị huynh trưởng bên cạnh sao lại đáng sợ như vậy, ánh mắt lạnh lùng như muốn làm nàng đông chết.

     Bùi Tranh nghe xong lời này, ý cười ở khóe miệng càng sâu, nắm chặt tay Kỳ Trường Ức quơ quơ ở trước mặt tiểu cô nương.

     "Ai nói là hắn một mình?"

     Tiểu cô nương đầu tiên là cau mày nghi hoặc một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, khiếp sợ che miệng, nhìn hai người lắp bắp nói không nên lời.

     "Ngươi.... các ngươi.... là..... là....."

     Bùi Tranh đặt ngón trỏ ở bên môi, "Hư", lấy hoa đăng hồng liên ở trong tay Kỳ Trường Ức trả lại cho tiểu cô nương, đè thấp giọng.

     "Chỉ biết thôi, không được nói cho người khác, bằng không...."

     Ngón tay hắn đặt ở trên cổ tiểu cô nương cắt một đạo, tiểu cô nương sợ đến mức sắc mặt trắng bệch điên cuồng gật đầu, ôm hoa đăng xoay người bỏ chạy.

     Đèn tới tay Kỳ Trường Ức lại bị Bùi Tranh trả lại, trong ánh mắt đều tràn ngập thất vọng.

     Bùi Tranh nhìn ra y suy sút, hắn liền kéo y xuyên qua đám đông đến một quầy hàng nhỏ bán hoa đăng.

     "Chọn một cái."

     Trong mắt Kỳ Trường Ức lóe lên một tia sáng, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tranh.

     "Không muốn? Vậy quên đi."

     Bùi Tranh làm bộ phải đi, Kỳ Trường Ức giật mạnh ống tay áo hắn, "Muốn, muốn."

     Hoa đăng đủ loại kiểu dáng làm Kỳ Trường Ức chọn đến hoa mắt, cẩn thận chọn từng cái một.

     Bùi Tranh cũng không vội, đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn y.

     "Ta muốn cái này....."

     Kỳ Trường Ức chỉ vào hoa đăng hình con thỏ, trên đỉnh đầu con thỏ còn có một đóa hoa sen nho nhỏ, thân thể con thỏ là màu trắng, chỉ có hoa sen là màu đỏ.

     Bùi Tranh cười cười, thật là biết chọn.

     Hai người cầm lấy hoa đăng liền rời đi, chủ quán vừa muốn gọi hai người lại trả tiền, Thừa Phong phía sau liền tiến lên một bước ném một thỏi bạc qua.

     "Đừng gọi."

     Nói xong liền đuổi kịp hai người phía trước.

     Kỳ Trường Ức ôm hoa đăng không rời tay, nhìn trái nhìn phải, thích đến không nỡ buông tay.

     Bùi Tranh muốn ôm y cũng không ôm được, chỉ có thể theo sát phía sau y, ngăn cách y với đám người xung quanh.

     Chính là người thật sự quá nhiều, khó tránh khỏi vẫn sẽ có người đụng trúng Kỳ Trường Ức.

     Đột nhiên một nam nhân nhảy ra đụng vào người Kỳ Trường Ức, va vào khiến thân thể gầy gò của tiểu nhân nhi lảo đảo, hoa đăng trong lòng ngực cũng rơi xuống đất.

     "Xin lỗi xin lỗi."

     Người nọ tùy ý nói hai tiếng đã muốn đi, đột nhiên bị người khác túm chặt cổ áo phía sau, hắn há mồm liền hùng hùng hổ hổ mắng, "Lão tử có việc gấp! Con mẹ nó ai dám túm ta! Chậm trễ việc của lão tử ngươi có thể đền được không!"

     — một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau lưng hắn.

     "Mạng của ngươi ta đều có thể bồi thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro