Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Cứu ta...."

     Kỳ Trường Ức thầm lẩm bẩm.

     Đúng vậy, y rất muốn thoát khỏi Bùi Tranh, nhưng mà mãi vẫn không làm được.

     Bùi Tranh muốn nhốt y ở bên người, quả thực dễ như trở bàn tay, muốn y sống thì sống, muốn y chết thì chết, y từ trước đến nay vĩnh viễn đều không có sức kháng cự.

     Nhưng mà lần này, y thật sự có thể thoát khỏi tay Bùi Tranh được sao?

     Mấy hắc y nhân lùi ra xa, bóng người ẩn trong bóng đêm ở phía sau liền hiện ra.

     "Đường ca ca! Sao huynh lại ở chỗ này?" Kỳ Trường Ức thấy Triệu Lệ Đường có chút kinh ngạc, "Những người này, là huynh an bài sao?"

     Triệu Lệ Đường đi đến bên người y, thấy tiểu nhân nhi đang ôm hoa đăng rách nát, nỗi nhớ nhung cùng với đau lòng mãnh liệt ập tới.

     "Là ta an bài." Cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt tiểu nhân nhi, Triệu Lệ Đường ôn nhu nói, "Ta tới dẫn đệ đi."

     Hắn vươn tay, lòng bàn tay to rộng ấm áp mở ra trước mắt Kỳ Trường Ức.

     "Đệ có nguyện ý đi cùng ta hay không?"

     Mọi ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía này, chờ Kỳ Trường Ức trả lời.

     Kỳ Trường Ức nhìn bàn tay kia, tay nhỏ run run rẩy rẩy giơ lên, ngay khi chuẩn bị nắm lấy bàn tay kia, bên tại lại vang lên giọng nói uy hiếp của Bùi Tranh.

     "Đừng nghĩ việc chạy trốn, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đại giới."

     Tay nhỏ lập tức rụt lại, bên lắc đầu bên nói liên tục, "Không được, không được, ta đi không được, đi không được......"

     "Trường Ức! Trường Ức! Đệ đừng hoảng hốt, trước hết nghe ta nói!"

     Triệu Lệ Đường dùng chút lực nắm lấy bả vai đơn bạc gầy yếu của y, khiến tiểu nhân nhi run rẩy phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

     "A đau....."

     Triệu Lệ Đường thấy mặt y thống khổ, vội vàng buông tay ra hỏi, "Đệ làm sao vậy? Ta làm đệ đau sao? Hay là trên vai đệ có vết thương? Mau cho ta nhìn xem."

     Vừa nói hắn vừa định kéo áo y ra xem xét

     Đôi mắt Kỳ Trường Ức lập tức đỏ lên.

     Trước khi gặp được Bùi Tranh, khi đó Triệu Lệ Đường còn chưa mang binh đánh giặc, mỗi lần mình bị thương, đều chỉ có Triệu Lệ Đường quan tâm y, bảo hộ y.

     Đã lâu rồi không nghe thấy giọng điệu quan tâm lo lắng của Triệu Lệ Đường, khiến y cảm thấy không chân thực, mở to hai mắt nhìn Triệu Lệ Đường, nước mắt đảo quanh hốc mắt, sợ chớp mắt một cái liền phát hiện thật ra mình vẫn còn ở trong phòng giam tối tăm kia, những điều này chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

     Mãi đến khi cảm nhận được sự ấm áp từ ngón tay của Triệu Lệ Đường từ cổ truyền đến, nước mắt Kỳ Trường Ức mới rơi xuống trên tay hắn.

     Là nóng hầm hập, không giống Bùi Tranh, ngón tay lúc này cũng lạnh lẽo.

     Kỳ Trường Ức vội vàng kéo cổ áo lại, không muốn Triệu Lệ Đường nhìn thấy vết thương trên người mình, "Đường ca ca, ta không có việc gì, huynh đừng lo lắng, ta thật sự không có việc gì......"

     Ai ngờ lúc y nâng cánh tay lên, cổ tay áo rộng thùng thình tụt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn, trên đó có mấy vết đỏ do bị còng xiếc tạo ra, nhìn như làn da non mềm mới bị xé ra.

     Triệu Lệ Đường thấy vậy, liền kéo tay y qua, sau đó liền vén ống tay áo lên, lộ ra càng nhiều vết đỏ, loang lổ dày đặc kéo dài lên trên, che dấu ở phía trong quần áo.

     Triệu Lệ Đường nắm nhẹ cánh y, "Đây là có chuyện gì! Có phải do Bùi Tranh hay không, hắn cư nhiên đánh đệ?"

     Kỳ Trường Ức ngay lập tức rụt tay về, kéo ống tay áo xuống, gắt gao ôm lấy cánh tay, hít một hơi, trầm mặc không nói lời nào.

     Bộ dáng đáng thương này thật sự làm trái tim Triệu Lệ Đường đau nhói.

     Kỳ thật hoàng thượng đã sớm lệnh cho hắn nhanh chóng trở về biên cương tiếp tục trấn thủ biên quan, nhưng mà hắn vẫn luôn nhớ thương Kỳ Trường Ức. chậm chập chưa có quay trở về.

     — Mãi cho đến khi hoàng thượng hạ thánh chỉ, Triệu Lệ Đường mới bất đắc dĩ tu chỉnh đội ngũ, chuẩn bị quay về biên cương.

     Hắn ngầm nghe được Bùi Tranh mang Kỳ Trường Ức về phủ mình ở, trải qua chuyện hòa thân vừa rồi, thành kiến của Triệu Lệ Đường về Bùi Tranh đã giảm một chút.

     Bùi Tranh nếu có thể vì bảo hộ Kỳ Trường Ức mà bị thương, nói vậy hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với y.

     Kể từ đó, chính mình cũng có thể yên tâm trở về biên cương.

     Tuy rằng có chút luyến tiếc tiểu nhân nhi, nhưng chỉ cần y vui vẻ, Triệu Lệ Đường nghĩ, chính mình không thể không buông tay đi.

     Hắn thân có một chức vị quan trọng, sa trường bọc thi, nói không chừng hắn có thể chết trong một trận chiến nào đó, tha hương không có nơi để trở về.

     Có thể nhìn thấy tiểu nhân nhi vui vẻ bên cạnh còn có người che chở yêu thương, hắn so với ai khác đều thật vui vẻ.

     Ai ngờ, một đêm trước ngày khởi hành, tiểu thái giám Lý Ngọc vẫn luôn đi theo bên người Kỳ Trường Ức đột nhiên nửa đêm cả người toàn là máu chạy đến phủ tướng quân của hắn.

     "Triệu tướng quân!" Lý Ngọc quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh, "Cầu xin ngài cứu cứu điện hạ! Điện hạ cùng Bùi đại nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại bị Bùi đại nhân nhốt ở mật lao, sống chết không rõ! Thân hình điện hạ vốn gầy yếu, chịu không nổi những thứ đó a!"

     Nhưng chuyện khởi hành không thể trì hoãn thêm được nữa, tuy rằng trong lòng Triệu Lệ Đường nóng như lửa đốt, qua hôm sau cũng chỉ có thể tiếp tục dẫn quân xuất phát, sau đó lại mang theo mấy người tâm phúc, lặng yên quay trở về Đế Đô thành.

     "Trường Ức, đệ cùng Bùi Tranh xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là làm sao vậy? Hắn vì sao lại đối xử với đệ như vậy?" Triệu Lệ Đường không tiếp tục xem xét vết thương trên người Kỳ Trường Ức nữa, nhất định cũng rất đáng sợ.

     "Ta vốn tưởng rằng, ngay từ đầu Bùi Tranh cố ý tiếp cận đệ là bởi vì tứ hoàng tử, nhưng mà qua thời gian dài như vậy, hắn không có khả năng đối với đệ một chút tình cảm cũng không có. Hiện giờ xem ra là ta sai rồi, nếu có cảm tình sao có thể tra tấn đệ như vậy! Tâm hắn từ đầu đến cuối chính là băng, nhiệt huyết thế nào cũng không đủ!"

     Triệu Lệ Đường nắm chặt nắm đấm, "Đệ yên tâm, ta nếu dám cướp người từ trong tay Bùi Tranh đi, bất luận phát sinh sự tình gì ta cũng sẽ không buông tay, trừ phi, trừ phi chính đệ muốn đi....."

     Triệu Lệ Đường nhìn Kỳ Trường Ức, trong ánh mắt vạn phần chân thành, "Cho nên Trường Ức, đệ không cần lo lắng chuyện khác, đệ chỉ cần nói cho ta biết, đệ hiện tại, giờ này khắc này, có nguyện ý đi theo ta hay không?"

     Kỳ Trường Ức cuộn tròn mình lại, buông đầu xuống không nhúc nhích, tựa hồ suy nghĩ thật lâu thật lâu.

     Y dùng cổ tay áo liều mạng lau nước mắt, ngẩng đầu lên.

     "Đường ca ca, ta muốn đi theo huynh."

     Triệu Lệ Đường rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.

     Mấy người phía sau thoạt nhìn có chút sốt ruột.

     "Tướng quân, nơi này không nên ở lâu, mới vừa rồi ở bên ngoài có rất nhiều cấm vệ quân đi tuần tra, xem ra bên kia không biết dùng thủ đoạn gì điều động quân đội toàn thành, đang đi kiểm tra từng phố lớn ngõ nhỏ, chúng ta phải mau chóng rời khởi đây.

     Triệu Lệ Đường gật đầu, "Trường Ức, chúng ta đi."

     Kỳ Trường Ức vẫn còn đang ôm chặt chiếc hoa đăng bị hư kia trong lòng, rõ ràng lửa cũng đã tắt, nhưng y lại không chịu vứt nó xuống.

     "Hoa đăng này hỏng rồi, ném đi, lát nữa ta mua cho đệ cái mới."

     Triệu Lệ Đường nói xong liền muốn lấy hoa đăng trong lòng ngực Kỳ Trường Ức vứt đi, Kỳ Trường Ức ôm hoa đăng né tránh tay hắn, lui về phía sau, trong ánh mắt tràn đầy đề phòng cùng bất lực.

     Triệu Lệ Đường bất đắc dĩ, "Hảo hảo hảo, không ném, đệ thích thì cứ ôm đi. Lại đây, ta đỡ đệ lên."

     Kỳ Trường Ức lúc này mới tùy ý để Triệu Lệ Đường đỡ cánh tay giúp mình đứng dậy, nhưng mà mới vừa đứng thẳng, thân hình chợt lung lay hai cái, lại mềm như bông ngã xuống.

     Giữa trán y đổ một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng, môi không có chút huyết sắc, tựa hồ như bị rút sạch hết sức lực.

     Triệu Lệ Đường cuống quít đỡ lấy y, cơ thể nho nhỏ một tay là có thể ôm hết, đã nhiều ngày rồi không gặp, y càng thêm gầy yếu đi, thân thể vốn đã gầy rồi nay lại càng thêm mỏng manh.

     "Võ Tuyền!" Triệu Lệ Đường hét lên một tiếng.

     — một người mặc đồ đen bước tới.

     "Xem cho điện hạ!"

     Võ Tuyền là một trong những tướng sĩ có biết chút y thuật dưới trướng Triệu Lệ Đường, vì vậy nhanh chóng đi tới bắt mạch cho Kỳ Trường Ức.

     Mạch tượng Kỳ Trường Ức thập phần mỏng manh, nhất định y đã bị cái gì kích thích cực lớn, ngay cả ý thức cũng rất yếu ớt, sinh mệnh chậm rãi bị tiêu hao, lặng lẽ rút đi.

     Tối hôm nay rét lạnh như vậy, y mặc nhiều y phục như vậy cũng không thể chống đỡ nổi phong hàn, có thể chống đỡ được tới hiện tại đã dùng hết sức lực toàn thân, bây giờ y thật sự không thể chịu đựng được nữa.

     Võ Tuyền ghé vào bên tai Triệu Lệ Đường nhỏ giọng nói gì đó.

     Ánh mắt Triệu Lệ Đường ngưng trọng, lên tiếng đánh gãy hắn, "Ngươi nói cái gì! Này tuyệt đối không có khả năng! Ngươi còn nói bậy bạ ta liền phế ngươi!"

     Hơi thở Kỳ Trường Ức suy yếu, khuôn mặt trắng bệch nhỏ giọng hỏi, "Đường ca ca, thân thể của ta làm sao vậy?"

     Triệu Lệ Đường an ủi y, "Không có việc gì không có việc gì, Trường Ức sẽ không có việc gì a, đừng sợ. Thiên hạ rộng lớn như vậy, có rất nhiều thần y, không chỉ có thái y trong Thái Y Viện mới có thể cứu người, đệ nhất định sẽ không sao."

     Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng gật gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn thật sự làm người ta đau lòng.

     Triệu Lệ Đường đỡ y ra bên ngoài căn miếu đổ nát, bên ngoài tối đen như mực, có vài con hắc mã đang đứng đó.

     Mấy thuộc hạ nói, "Tướng quân, ngài chỉ cần dẫn điện hạ đi hướng bắc, đến tường thành bên cạnh, nơi đó sẽ có người tiếp ứng. Sau khi ra khỏi thành, tiếp tục đi về hướng bắc, không tới mấy ngày là có thể đuổi kịp đội quân đang ở phương bắc, tới nơi sẽ không còn lo lắng nữa."

     Triệu Lệ Đường gật đầu, "Các ngươi cẩn thận chút, nhất định toàn bộ phải trở về phục mệnh."

     "Là!"

     Mấy người hành lễ, sau đó liền giục ngựa chạy về phía nam cung thành.

     Triệu Lệ Đường bế Kỳ Trường Ức lên ngựa, chính mình cũng xoay người lên, ngay sau đó quất roi giục ngựa chạy nhanh về phía bắc thành.

     Khi Bùi Tranh đuổi tới thành phía nam, mấy cấm vệ quân ở đây đã bị trói chặt lại, ném ở một bên.

     Hắn tiến lên kéo miếng vải trong miệng một người xuống, ngón tay đặt ở chỗ yết hầu, hai tròng mắt đỏ rực, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

     "Người đâu."

     Mấy cấm vệ quân sợ đến mức rụt cổ lại, "Hồi.... hồi đại nhân... theo lời của đại nhân, khi thuộc hạ đuổi tới nơi này chỉ thấy được hai hắc y nhân, hai người kia võ công cao cường, chúng thần liều mạng chống cự cũng không phải là đối thủ......"

     Ngón tay Bùi Tranh dùng sức, "Nói trọng điểm."

     "Bọn họ, chạy..... hơn nữa, chỉ thấy có hai hắc y nhân, cũng.... cũng không có thấy những người khác......"

     Đầu ngón tay Bùi Tranh nảy sinh ác độc bóp cổ cho đến khi tiểu binh kia bất tỉnh.

     Hắn thu hồi tay, đứng thẳng dậy, phía sau cấm vệ quân mênh mông cuồn cuộn chạy đến.

     "Tốt, thực tốt, thì ra là dương đông kích tây."

     Khóe miệng Bùi Tranh cong lên, ra mệnh lệnh, "Lập tới chạy tới thành bắc, lần này nhìn thấy hắc y nhân nào, giết chết bất luận tội."

     "Tuân mệnh."

     Cấm vệ quân cầm cây đuốc vội vàng chạy tới thành bắc.

     Bùi Tranh cũng xoay người lên ngựa, ngón tay lạnh lẽo siết chặt dây cương.

     "Ngươi thật sự dám chạy, chân trời góc biển ta cũng sẽ bắt ngươi trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro