Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hai người vội vàng rời khỏi thành, sau khi trở lại quân doanh, Triệu Lệ Đường cũng đã sớm trở lại.

     "Trường Ức, đệ đi nghỉ ngơi trước đi."

     Triệu Lệ Đường để Kỳ Trường Ức đi vào doanh trại trước, sau đó gọi Võ Tuyền qua một bên, hung hăng răn dạy một phen.

     Kỳ Trường Ức áy náy cắn môi, đứng ở phía xa nhìn, không muốn đi vào trong.

     "Kêu ngươi chăm sóc hắn, không phải kêu ngươi mang hắn ra ngoài! Ngươi cũng biết tình trạng thân thể của hắn như thế nào, bên ngoài lạnh như vậy, vạn nhất hắn bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ!"

     Võ Tuyền cúi đầu nhận sai, "Tướng quân nói đúng! Thuộc hạ biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ không mang tiểu điện hạ ra ngoài!"

     Triệu Lệ Đường thở dài một tiếng, "Được rồi, ta biết, tất cả cũng không phải là lỗi của ngươi, ngươi là người như thế nào ta biết rất rõ. Có phải hắn nói vài câu mềm mại với ngươi, ngươi liền đáp ứng hắn?"

     Võ Tuyền cúi đầu sâu hơn.

     Trong lòng Triệu Lệ Đường hiểu rõ, "Ngươi đi bắt mạch cho hắn trước đi, coi thử xem mạch tượng hắn có gì bất ổn không."

     Nhưng Võ Tuyền lại không rời đi, nói cho Triệu Lệ Đường nghe việc hắn nhìn thấy Bùi Tranh cùng cấm vệ quân ở trong thành.

     "Hành động của hắn rất nhanh." Triệu Lệ Đường nói, "Không cần lo lắng. Không có thánh chỉ của hoàng thượng, ai cũng không dám lỗ mãng ở quân doanh, hắn cũng không có cớ muốn người ở trong tay của ta."

     Võ Tuyền nghe tướng quân nhà mình nói mới yên lòng, xoay người vào doanh trại.

     Trong doanh trại đốt than hỏa, rất là ấm áp.

     Kỳ Trường Ức đã cởi áo choàng trên người ra, Võ Tuyền bắt mạch cho y, sau đó sắc mặt trở nên mất tự nhiên.

     Triệu Lệ Đường kêu hắn qua một bên dò hỏi.

     Võ Tuyền lắc lắc đầu, "Mạch của điện hạ gần đây cực kỳ không ổn định, lúc phấn khởi thì giống như bây giờ tinh thần vui vẻ, còn có thể xuống đất đi lại, lúc suy sụp thì trực tiếp lâm vào hôn mê, ý thức không rõ, thậm chí còn có lúc phát sốt, nếu không phải vẫn có phương thuốc của lão lang trung hỗ trợ chống đỡ, phỏng chừng điện hạ vẫn luôn hôn mê không tỉnh."

     Triệu Lệ Đường nắm chặt tay, tiếp tục như vậy xác thật không phải biện pháp tốt.

     Mấy ngày nay hắn vẫn luôn phái người đi khắp nơi tìm kiếm vị quỷ y trong cốc quỷ kia, đáng tiếc là không có người nào gặp qua hắn, cũng không có người biết hắn trông như thế nào, thậm chí quỷ cốc ở nơi nào cũng không một ai biết.

     Chẳng lẻ, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi?

     Đang nghĩ ngợi như vậy, bên ngoài một tiểu binh lính mặt mũi bầm dập chạy vào.

     "Báo cáo tướng quân! Bùi... Bùi Bùi Bùi đại nhân tới!"

     Tiểu binh lính bụm mặt hô.

     Ánh mắt Triệu Lệ Đường biến đổi, "Bùi Tranh?"

     "Đúng, đúng vậy, chính là Bùi thừa tướng của Đế Đô thành, Bùi đại nhân!"

     "Hắn tới làm gì?"

     Tiểu binh lính khóc lóc, "Thuộc hạ mới vừa rồi cũng hỏi như vậy, đã bị người bên cạnh Bùi đại nhân đánh thành như vậy."

     Triệu Lệ Đường giơ tay lên, "Thôi, ngươi lui xuống đi, ta đi gặp hắn."

     Hắn nói xong vừa định đi ra cửa, lại nghĩ tới tiểu nhân nhi đang ngây ngốc ngồi ở trên giường.

     Triệu Lệ Đường trở lại bên mép giường, cúi người xuống nhìn tiểu nhân nhi, "Trường Ức, ta hiện tại muốn đi gặp ai đệ có biết không?"

     Kỳ Trường Ức nắm ống tay áo của mình, gật gật đầu.

     "Những sự tình đó đệ không muốn nói ta sẽ không ép đệ, nếu đệ không muốn nhìn thấy hắn, không muốn cùng hắn trở về, ta chắc chắn sẽ che chở cho đệ, biết không?"

     Mũi Kỳ Trường Ức đau xót, khóe mắt ngấn nước.

     "Ta đã biết, Đường ca ca, huynh cũng phải chú ý một chút, đừng để bị thương."

     Triệu Lệ Đường đồng ý, đi ra cửa.

     Đi đến cửa quân doanh, nơi đó có hai hàng cấm vệ quân sắp hàng chỉnh tề, trên người mặc áo giáp vàng, khác hẳn với những binh lính đóng quân ở biên cương bọn hắn.

     Thấy Triệu Lệ Đường tới, cấm vệ quân tự động tránh ra.

     Bùi Tranh nhàn tản ngồi ở trên ghế phía sau, trong lòng ngực ôm một mỹ nhân nhi nũng nịu.

     "Ta còn tưởng là ai, này không phải là Bùi thừa tướng trăm công ngàn việc sao, như thế nào sẽ đại giá tới nơi biên cương xa xôi hoang dã này? Đế Đô thành rộng lớn như vậy đều không phải phục tùng dưới trướng của ngài sao?"

     Trong lời nói của Triệu Lệ Đường có kẹp dao giấu kiếm, cho dù ai nghe xong đều sẽ vô cùng tức giận ở trong lòng.

     Nhưng Bùi Tranh không quan tâm, Triệu Lệ Đường càng sinh khí, khóe miệng hắn càng nhếch lên.

     Nhéo nhéo ngón tay mỹ nhân nhi, ánh mắt Bùi Tranh liếc lại đây, "Ta bất quá là có việc đi ngang qua nơi đây, niệm giao tình ngày cũ ta mới lại đây chào hỏi một cái thôi. Triệu tướng quân, sao lại sinh khí lớn như vậy? Mới đến đây có mấy ngày, người đầy hỏa khí không có chỗ nào để tiết sao?"

     Người nghe hiểu lời này bên tai đều đỏ hồng, mỹ nhân nhi trong ngực Bùi Tranh cũng ra vẻ hờn dỗi đẩy hắn.

     "Đại nhân giữa thanh thiên bạch nhật nha, ngài nói cái gì vậy?"

     Giọng vừa nói ra mọi người mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai mỹ nhân nhi này chính là một nam tử có ngoại hình nữ tính.

     "Bọn họ nghe không hiểu, ngươi còn nghe không hiểu sao? Hả?" Bùi Tranh cố ý cắn lỗ tai mỹ nhân nhi, âm thanh tê dại nói.

     "Đại nhân, người đáng ghét, sao lại khi dễ Lạc Vũ như vậy?"

     Triệu Lệ Đường thật sự không nhìn được sự ghê tởm của hai người, "Bùi đại nhân muốn chào hỏi cũng đã xong, hiện tại có thể đi rồi!"

     "Vội vã đuổi ta đi như vậy? Không mời ta đi vào ngồi sao?" Ý cười ở khóe miệng Bùi Tranh đột nhiên thu lại, cả người thoạt nhìn có chút lạnh lùng, "Vẫn là nói bên trong có giấu bí mật gì? Sợ ta phát hiện?"

     Thân mình Triệu Lệ Đường cứng lại, không nói gì.

     Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, các binh lính trên sân huấn luyện đều đình chỉ mọi động tác, nhìn về phía bên này.

     Bùi Tranh vẫn là bộ dáng không sợ như cũ, tùy ý để mỹ nhân nhi ở trong lòng ngực chậm rãi kéo cổ áo hắn ra, ở trước mặt nhiều người, đem tay vói vào trong quần áo hắn.

     Nhìn bộ dáng đó, rất có khả năng nếu Triệu Lệ Đường không cho hắn đi vào, hôm nay hắn có thể ở trước cửa quân doanh làm ra sự tình vô liêm sỉ.

     Triệu Lệ Đường nắm lấy bội kiếm của mình, thoáng nhích cơ thể ra để tránh đường, cắn răng, "Bùi đại nhân, mời."

     Bùi Tranh cười cười, nắm lấy cánh tay của mỹ nhân nhi kéo ra, động tác thoạt nhìn ái muội lại nhu thuận, nhưng cánh tay mỹ nhân nhi lại đau đớn.

     Khóe miệng hắn giật giật.

     Kỳ thật quân doanh không có cái gì đẹp, đều là tướng sĩ mặt mày xám tro ngày ngày bị cát ăn mòn, những cấm vệ quân ở Đế Đô thành da thịt non mịn, vốn là màu da của Bùi Tranh trắng nõn ở sâu trong đám người xám xịt càng thập phần chói mắt.

     "Sân huấn luyện, trại nuôi ngựa, sa trường, doanh trại, nơi cất binh khí...."

      Tiểu tướng sĩ mặt mũi bầm dập nhất nhất giới thiệu.

     Mỹ nhân nhi bên người Bùi Tranh đã sớm lui xuống, hiện tại đi theo phía sau hắn chỉ có một thân hắc y mặt vô biểu tình Thừa Phong.

     Thừa Phong nâng cánh tay lên, tiểu tướng sĩ kia sợ tới mức rụt về sau.

     Thừa Phong không để ý, ghé vào bên tai Bùi Tranh nói gì đó.

     Ngay sau đó Bùi Tranh lập tức dừng bước, "Triệu tướng quân, nhìn nơi này đi, sắc trời cũng không còn sớm......"

     Triệu Lệ Đường nói tiếp, "Vậy không trì hoãn thời gian của Bùi đại nhân, trong quân doanh điều kiện đơn sơ, ta phái người tìm một nơi ở trong thành để Bùi đại nhân nghỉ ngơi."

     "Không cần, ta thấy chỗ doanh trại này rất tốt." Bùi Tranh chỉ vào cái doanh trại nho nhỏ ẩn nấp sau mấy cái doanh trại, nói "Nếu như Triệu tướng quân không ngại, ta thật ra có thể tạm chấp nhận ở chỗ này một chút."

     Sắc mặt Triệu Lệ Đường đổi đổi, nhìn về phía Bùi Tranh, nơi hắn chỉ kia chính là doanh trại Kỳ Trường Ức ở.

     "Này chỉ sợ là không tiện, đại nhân thân phận tôn quý, sao có thể ở nơi này? Truyền ra lại nói chúng ta ngược đãi Bùi đại nhân."

     Bùi Tranh không nói gì, chỉ là ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn chằm chằm chỗ doanh trại kia, rõ ràng khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, nhưng lại làm người khác cảm thấy không rét mà run.

     Triệu Lệ Đường nói, "Không bằng như vậy, ta sai người dựng một doanh trại lớn để Bùi đại nhân ở, được không?"

     Qua một lúc lâu, Bùi Tranh thu hồi tầm mắt, "Vậy cảm tạ Triệu tướng quân."

     Triệu Lệ Đường lập tức phân phó cho người dựng một doanh trại lớn cách rất xa doanh trại kia, sau đó sai người an bài chỗ ở cho Bùi Tranh.

      Nhưng Bùi Tranh cũng thật sự không chê, đem mỹ nhân nhi nhi kia cùng đi vào.

     Trời còn chưa tối hẳn, doanh trại Bùi Tranh liền truyền ra một chút động tĩnh ái muội không rõ, trước đó còn có chút lo lắng mà nhỏ giọng rên rỉ sau đó lại không quan tâm tới cái gì mà rên lớn hơn, một tiếng lại một tiếng khiến cho người nghe sắp hóa thành một hồ nước xuân.

     Các tướng sĩ canh gác ở bốn phía quanh doanh trại Bùi Tranh, trừ bỏ Thừa Phong mặt vô biểu tình như cũ, còn lại đều âm thầm đỏ hai bên tai.

     Không, không nghĩ tới, Bùi đại nhân thế nhưng thích nam sắc, còn phóng đãng không kiềm chế được như thế, thật sự rất dũng mãnh.

     Nhưng mà kỳ thật ở  bên trong doanh trại, Bùi Tranh áo mũ chỉnh tề ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trong tay cầm ly trà một ngụm rồi một ngụm uống, môi mỏng như có như không nhếch lên.

     Mà mỹ nhân nhi Lạc Vũ kia một mình nằm trên giường, quần áo cởi một nửa sắc mặt ửng hồng, đang không ngừng nhúc nhích cơ thể ngẩng đầu kêu lên, động tác trên tay không ngừng.

     Rên đến khi giọng đã có chút khàn khàn, Lạc Vũ mới thật cẩn thận thấp giọng hỏi, "Đại nhân, đã gần hai canh giờ rồi, ngừng được chưa ạ?"

     Bùi Tranh lạnh lùng liếc hắn, "Tiếp tục."

     Lạc Vũ không còn cách nào khác là tiếp tục khàn giọng rên rỉ.

     Sắc trời rốt cuộc cũng hoàn toàn tối đen.

     Bùi Tranh kêu Lạc Vũ ngừng, đứng dậy kéo cổ áo khiến nó hơi loạn, sau đó đi ra ngoài.

     Ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp Triệu Lệ Đường mang theo tướng đi đi tuần tra ban đêm.

     "Đã trễ thế này còn không được nghỉ ngơi, Triệu tướng quân quả thật rất vất vả."

     Triệu Lệ Đường nhìn thấy y phục Bùi Tranh không chỉnh tề, sắc mặt xanh mét, "Bùi đại nhân, trông quân kỷ luật nghiêm minh, ngài nếu muốn làm sự tình gì, mong rằng đổi chỗ khác, chớ cớ nhiễu loạn không khí trong quân!"

     Bùi Tranh cười nói, "Vừa vặn, ta hiện tại cũng muốn đổi chỗ khác."

     Dứt lời liền vung tay áo rời đi.

     Triệu Lệ Đường lại đi tuần tra thêm một lúc, sau đó liền đến doanh trại của Kỳ Trường Ức để kiểm tra.

     Tiểu nhân nhi còn chưa ngủ, cởi giày ngồi ngay ngắn ở trên giường, cùng Võ Tuyền mắt to trừng mắt nhỏ không biết là đang làm gì.

     "Trường Ức, trễ rồi mà sao còn chưa nghỉ ngơi?"

     Triệu Lệ Đường cởi khôi giáp đi tới.

     "Đường ca ca, huynh đừng nói chuyện với ta, ta cùng Võ ca ca thi đấu, ai nháy mắt trước sẽ thua, ta không thể thua a...."

     Kỳ thật hốc mắt tiểu nhân nhi đã rất khô khốc rồi, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, hốc mắt hồng hồng, nỗ lực trừng to mắt, mí mắt sắp không chịu đựng nổi nữa.

     Võ Tuyền đột nhiên chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt từ khóe mắt hắn chảy ra, hắn lấy tay che mắt lại hô to, "A! Thần thua! Quân địch quá lợi hại! Căn bản không chống được!"

     Tiểu nhân nhi cũng ngay lập tức chớp chớp mắt, ngửa đầu lên ngăn không cho nước mắt chảy ra, sau đó quay sang Triệu Lệ Đường cười nói, "Đường ca ca, ta thắng rồi!"

     Triệu Lệ Đường nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của y, những lời muốn nói bị nghẹn trở về.

     "Thật lợi hại, nhưng hiện tại không được chơi nữa, đệ nên nghỉ ngơi."

     Kỳ Trường Ức bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn chui vào trong chăn, vẫy vẫy tay với Võ Tuyền, "Võ ca ca, ngài mai chúng ta lại tái chiến nha."

     Võ Tuyền gật gật đầu, mang theo những người khác lui xuống.

     Triệu Lệ Đường đi qua giúp y chỉnh lại chăn, tiểu nhân nhi ngoan ngoãn nằm yên, đôi mắt cũng khép lại.

     "Ngủ một giấc, những gì phiền não đều biến mất."

     Triệu Lệ Đường nói xong xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

     Không đợi hắn ra tới cửa, liền nghe thấy phía dưới chăn loáng thoáng truyền đến động tĩnh.

     Triệu Lệ Đường đi lại bên giường, nhẹ nhàng nhấc chăn lên một góc, quả nhiên thấy phía dưới chăn tiểu nhân nhi đang co ro ôm gối đầu âm thầm nức nở, y khóc thật sự thương tâm, khuôn mặt nhỏ chôn dưới cánh tay, bả vai run lên.

     "Đừng khóc, Trường Ức, làm sao vậy?"

     Kỳ Trường Ức ngước khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt lên, có nén nước mắt nhỏ giọng nức nở nói. 

     "Ta..... ta cũng không biết, ta chính là cảm thấy có chút khổ sở...." Ngón tay y gắt gao nắm chặt vạt áo trước ngực.

     Triệu Lệ Đường muốn nâng y lên an ủi một chút, kết quả bên ngoài doanh trại truyền đến tiếng ồn ào.

     "Bùi đại nhân! Bùi đại nhân ngài không thể đi vào! Đây là mật địa trong quân, không có mệnh lệnh của tướng quân bất luận là ai cũng không được phép đi vào!" 

     Sau đó một giọng nói say sỉn nhưng lại lạnh lùng đến cực điểm vang lên.

     "Nếu ta cứ muốn tiến vào thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro