Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể Kỳ Trường Ức rõ ràng cứng lại, ánh mắt kinh hoảng thất thố.

     Triệu Lệ Đường giúp y kéo chăn lại, cách tấm chăn vỗ vỗ đầu y, "Không có việc gì, ta đi ra ngoài nhìn xem."

     "Đường ca ca, huynh đi nhanh đi rồi trở về."

     Triệu Lệ Đường đáp ứng, sau đó ra khỏi doanh trại.

     Chỉ thấy bên ngoài Thừa Phong đang giẫm lên một binh lính, xung quanh hắn còn có mấy binh lính vây quanh, trên mặt đều là biểu tình khẩn trương cầm binh khí chĩa vào hắn.

     "Các ngươi đây là đang làm gì?" Triệu Lệ Đường nói, "Còn không mau buông binh khí xuống."

     Mấy binh lính kia chậm rãi buông binh khí xuống.

     Triệu Lệ Đường lại nói, "Phong hộ vệ......"

     Thừa Phong vẫn giẫm lên người binh lính kia không nhúc nhích.

     Trong bóng tối phía sau hiện ra một bóng người, Bùi Tranh giơ ngón tay lên, Thừa Phong mới bỏ chân ra.

     Triệu Lệ Đường nghe thấy được mùi rượu thoang thoảng trong không khí, lại nhìn qua Bùi Tranh, nửa khuôn mặt của hắn ẩn ở trong bóng tối không thấy rõ, nhưng có thể cảm nhận được áp lực lạnh lẽo từ trên người hắn.

     "Bùi đại nhân đây là uống rượu, sao còn không nhanh đưa Bùi đại nhân trở về nghỉ ngơi?"

     "Triệu tướng quân không phải cũng không trở về nghỉ ngơi sao?" Bùi Tranh đến gần, cả khuôn mặt đều lộ ra, khóe mắt lông mày lộ rõ vẻ hung ác, "Vẫn là nói, ngươi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi?"

     "Này là quân doanh của ta ta nghỉ ngơi ở nơi nào cũng được, không cần Bùi đại nhân nhọc lòng."

     Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Ta nhọc lòng cũng không phải vì ngươi."

     Đưa mắt ra hiệu, Thừa Phong lập tức tiến lên chặn Triệu Lệ Đường.

     Bùi Tranh vén mành lên trực tiếp tiến vào trong.

     "Ai, đại nhân không thể đi vào......"

     — Võ Tuyền đứng một bên sốt ruột muốn tiến lên ngăn lại, lại bị Triệu Lệ Đường đẩy ra.

     "Không sao, các ngươi canh giữ ở bên ngoài, không có mệnh lệnh của ta không được đi vào."

     Nói xong hắn tránh khỏi Thừa Phong sau đó cũng tiến vào trong doanh trại.

     Thừa Phong cũng canh giữ ở bên ngoài, mặt khác những binh lính đó không nhịn được liếc hắn, cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

     Sau khi Bùi Tranh đi vào trong doanh trại, ánh mắt quét một vòng, đồ vật bên trong cực kỳ đơn giản, bởi vì vừa mới đốt than hỏa, nên so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.

     Dường như không có gì khác biệt, trừ bỏ giường lớn thoạt nhìn vô cùng mềm mại ấm áp.

     Trên giường còn phồng lên một gò nhỏ, không biết cất giấu thứ gì ở bên trong.

     Hô hấp Bùi Tranh càng thêm nóng rực, đi về phía mép giường, tay kéo một góc chăn lên.

     Hắn vô cùng tin tưởng, phía dưới chăn này chính là tiểu nhân nhi nào đó ngày đêm nhiễu loạn tâm trí của hắn.

     Giờ phút này trong đầu hắn tràn ngập tình hình phía dưới chăn, y phục xộc xệch, hai mắt đẫm lệ, tràn ngập kinh hoảng sợ hãi, hoặc là đã bị vấy bẩn.

     Con mồi bị mình miết trong lòng bàn tay, chạy đi lâu như vậy trở về cũng nên giáo huấn một chút.

     Tay hắn sắp sửa chạm vào mái tóc mềm mại, vừa định dùng sức, lại đột nhiên bị một bàn tay từ bên cạnh vươn ra giữ chặt. 

     Bùi Tranh không kiên nhẫn ngước mắt lên, "Triệu tướng quân, làm gì vậy?"

     "Bùi đại nhân, nửa đêm xông vào trong doanh trại của ta, lại hỏi ta muốn làm cái gì, ta còn đang muốn hỏi Bùi đại nhân muốn làm gì?"

     Nói xong liền dùng thêm chút sức, cùng Bùi Tranh âm thầm so sánh nội lực.

     Không khí tức khắc lâm vào giằng co.

     Chợt, Bùi Tranh cười cười, ngay sau đó buông tay ra.

     "Triệu tướng quân, sao lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ bên dưới là tàng kiều* trong quân doanh?"

     (*tàng kiều: nôm na là người đẹp được cất giấu kĩ càng)

     "...... Đúng, đúng vậy thì sao?"

     Sắc mặt Bùi Tranh cực kỳ khó coi nhìn Triệu Lệ Đường, "Không sao, sinh hoạt trong quân doanh vô cùng buồn tẻ vô vị, vẫn là nên tìm một chút lạc thú khác."

     "Nếu Bùi đại nhân đã biết, còn muốn ở lại nơi này quấy rầy hai người bọn ta sao?"

     "Quấy rầy? Triệu tướng quân nghĩ như vậy sao? Ta chỉ là hảo tâm muốn cho tướng quân một vài lời khuyên thôi."

     "Không cần." Triệu Lệ Đường ôm lấy gò nhỏ trên giường, "Hai người chúng ta rất vui vẻ, sự nhàn nhã tao nhã của ngươi đối với đám oanh oanh yến yến đó ta không cần."

     Đôi mắt Bùi Tranh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào chăn bông không nói gì, ánh mắt tựa hồ như có thể xuyên thủng chăn nhìn thấy tiểu nhân nhi ở phía dưới.

     Đáng tiếc gò nhỏ kia vẫn cứ an tĩnh, không hề có phản ứng.

     Tốt, rất tốt.

     Sự kiên nhẫn của hắn vẫn còn, cái cảm giác chậm rãi từ từ buộc võng thắt chặt lại này càng hợp ý hắn.

     Ngón tay Bùi Tranh ở dưới ống tay áo siết chặt sau đó lại thả lỏng ra, uống chút rượu này căn bản không đủ để áp xuống được sự bồn chồn trong lòng hắn, nhắm mắt lại hít sâu mấy cái mới có thể đảm bảo lời nói ra còn đúng mực.

     "Một khi đã như vậy, Triệu tướng quân xin cứ tự nhiên."

     Bùi Tranh đứng ở cửa doanh trại, một tay vén mành, nhận thấy được phía sau Triệu Lệ Đường vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

     "Quên nói cho Triệu tướng quân, ta ở trong thành còn chút việc muốn làm, chỉ sợ sẽ ở lại đây một thời gian nữa."

     Sắc mặt Triệu Lệ Đường cứng đờ.

     "Nói cách khác là, ta có rất nhiều thời gian để chậm rãi."

     Ngay sau đó mành khẽ nhúc nhích, y phục huyền sắc biến mất trong đêm đen.

     — một cơn gió lạnh đến thấu xương tràn vào, trong doanh trại yên tĩnh trở lại.

     Triệu Lệ Đường kéo chăn trong lòng ngực ra, muốn nhìn tình huống của tiểu nhân nhi, y ở phía dưới chăn quá mức an tĩnh. 

     Kết quả nhìn thấy tiểu nhân nhi được bọc ở trong chăn hai mắt nhắm chặt, kêu như thế nào cũng không tỉnh, gương mặt ban đầu có chút hồng nhuận giờ phút này lại tái nhợt như tờ giấy.

     Nguyên lai y không phải an tĩnh, mà là sớm đã hôn mê bất tỉnh từ khi nào không biết!

     "Võ Tuyền!"

     Triệu Lệ Đường hướng ra ngoài doanh trại hô to.

     Võ Tuyền vội vàng chạy vào, nhìn thấy sắc mặt không đúng của tiểu nhân nhi cũng hoảng sợ, nhanh chóng sai người đi sắc thuốc, chính mình tiến lên bắt mạch cho y.

     "Thế nào?" Triệu Lệ Đường nôn nóng dò hỏi.

     "Tướng quân, ngài đừng lo, chỉ là cảm xúc quá mức kích động nên mới ngất mà thôi, mới vừa rồi tinh thần điện hạ nhất định là khẩn trương cao độ, thân thể không chịu nổi nên mới hôn mê bất tỉnh, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thể tỉnh lại."

     Triệu Lệ Đường lúc này mới thoáng yên lòng.

     Sau khi thuốc được bưng lên, trước tiên tạm chấp nhận đút cho tiểu nhân nhi vài ngụm, tuy rằng thuốc bị tràn ra ngoài nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng có tác dụng.

     Triệu Lệ Đường biết y nhìn thấy Bùi Tranh nhất định cảm xúc sẽ không thể khống chế được, nhưng không nghĩ tới phản ứng sẽ nghiêm trọng như vậy, có thể là Bùi Tranh đã tạo cho y một bóng ma tâm lý quá mức trầm trọng.

     Không dám rời khỏi doanh trại kia, Triệu Lệ Đường cùng Võ Tuyền ở trong doanh trại canh giữ một đêm, lo lắng nửa đêm Kỳ Trường sẽ phát sốt, nhưng may mắn một đêm an ổn không có việc gì.

     Khi trời sắp sáng, Kỳ Trường Ức rốt cuộc cũng tỉnh lại, cả người ra một thân mồ hôi, giống như là mới vớt ra từ trong nước.

     Sau khi nhìn chằm chằm y uống hết toàn bộ thuốc đã sắc xong, Triệu Lệ Đường mới yên tâm đi xử lý quân sự.

     Võ Tuyền như cũ ở lại trong doanh trại chăm sóc y, lúc trước tiểu nhân nhi còn có thể ra ngoài đi dạo một chút, nhưng mới có một ngày mà y đã suy yếu đến mức nằm trên giường không dậy nổi.

     Việc này cùng người nào đó vô hình trung gây uy áp không thể thiếu can hệ.

     Mấy ngày kế tiếp, Bùi Tranh thế nhưng một bước cũng không có đi qua bên này.

     Kỳ Trường Ức cũng không có chủ động đi nghe ngóng tin tức của Bùi Tranh, nhưng những binh lính khác sẽ không tránh được lén nghị luận sôi nổi.

     "Ai, giữa ban ngày ban mặt, giọng của Lạc Vũ lớn như vậy, thiệt là không biết xấu hổ!"

     "Chính là, đại nhân tới từ Đế Đô thành đã liên tiếp mấy ngày buổi sáng thì tuyên dâm, ban đêm lại không thấy bóng dáng, ngươi nói này có kỳ quái hay không!"

     "Đã sớm nghe nói vị này tùy ý làm càn không coi ai ra gì, ở trong cùng còn dám kiêu ngạo như thế, càng đừng nói ở nơi này của chúng ta, hiện nay xem ra chỉ có hơn chứ không có kém a!"

     "Đâu chỉ vậy, ngươi có nghe nói không, nghe nói đại lao trong thành mấy ngày gần đây đã chết không ít người, đều là bị vị này tra tấn từ đang sống sờ sờ đến chết! Chết nhìn cực kỳ thảm!"

     "Chậc chậc chậc."

     Tiểu nhân nhi nằm ở trên giường, đôi mắt nhắm lại, nhưng những lời nghị luận đó đều nghe rất rõ ràng.

     Y tuy rằng chỉ là cái hiểu cái không, nhưng có cái tên y lại nghe vô cùng rõ ràng.

     Lạc Vũ.

     Thật sự rất thích hắn sao, đi đến nơi nào cũng phải dẫn theo hắn theo cùng.

     Nếu không thích hắn thì ngay từ đầu cũng sẽ không chuộc thân cho hắn như vậy?

     Đừng nghĩ đừng nghĩ, không suy nghĩ tới nữa......

     Ngón tay Kỳ Trường Ức giật giật, dùng thật lớn sức lực kéo chăn về phía trước, che lỗ tai lại, sẽ không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ nữa.

     Cửa doanh trại truyền đến tiếng vang, hình như có là người bê thứ gì vào.

     Kỳ Trường Ức từ trong chăn thò mắt ra, thấy mấy người binh lính đang khiêng một thùng gỗ lớn đi vào bên trong.

     "Các ngươi an trí bình phong thật tốt, sau đó khiêng bồn tắm qua."

     Sau khi Võ Tuyền chỉ huy bọn binh lính sắp xếp ổn thỏa, doanh trại ngay lập tức được chia thành hai khu vực bằng các bình phong được khắc hoa.

     "Được rồi, đều lui xuống đi, đun thêm một chút nước nóng đi ban đêm mang lại đây."

     Mọi người nhanh chóng lui xuống.

     Kỳ Trường Ức khó hiểu, mở miệng dò hỏi nhưng giọng nói lại hữu khí vô lực có chút khàn khàn, "Võ ca ca.... bọn họ..... đang làm cái gì vậy....."

     "Điện hạ, đây là thuốc để buổi tối ngài tắm."

     "Thuốc tắm?"

     "Đây là tướng quân cố ý phân phó." Võ Tuyền nói, "Hôm nay phía trước có chiến loạn, tướng quân liền vội vàng mang theo người đi nghênh chiến, cho nên chưa kịp cùng ngài từ biệt. Thuốc tắm này là tướng quân cố ý sai người đi tìm, đã cho người thử qua mới yên tâm cho ngài dùng."

     Nhìn ra Kỳ Trường Ức tựa hồ có chút bất an, Võ Tuyền an ủi nói, "Điện hạ, đừng sợ, không đau, giống y như tắm gội bình thường, ngài chỉ cần thoải mái dễ chịu nằm ở bên trong là được, chắc chắn đối với thân mình có lợi."

     "Được......" Kỳ Trường Ức mềm mại gật đầu.

     Sắc trời dần dần tối đi, thuốc tắm cũng đã chuẩn bị tốt.

     Võ Tuyền gọi một tiểu binh lính tuổi không lớn trong quân doanh tới hầu hạ Kỳ Trường Ức tắm thuốc.

     Tiểu binh lính chính là người lúc trước bị Thừa Phong đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng bất quá hắn tay chân lanh lẹ.

     Ở trong doanh trại thắp một ngọn nến, rót toàn bộ nước ấm vào trong thùng gỗ, điều chỉnh nhiệt độ nước nóng, lại bỏ thêm vào trong bếp lò mấy cục than, khiến cho bên trong doanh trại nóng hầm hập, quanh quẩn mùi thuốc nồng đậm.

     "Điện hạ, để thần đỡ ngài đứng lên."

     Kỳ Trường Ức tùy ý để tiểu binh lính đỡ mình xuống giường, chậm rãi đi tới phía sau bình phong.

     Y phục trên người lần lượt được cởi ra, phần lớn tấm lưng trắng nõn bị mái tóc đen như mực che khuất, dưới thân chỉ còn một chiếc quần lót ngắn ngủn. 

     "Điện, điện hạ, ngài mau đi vào đi, đừng để cảm lạnh."

     "Được....." Giọng nói Kỳ Trường Ức mềm như bông.

     Y nhấc chân muốn bước vào, lại bị nhiệt độ của nước nóng làm cho giật mình, mu bàn chân trắng nõn lập tức bị nước nóng làm cho đỏ lên.

     "Phù..... quá nóng......"

     "Điện hạ, nóng một chút mới có thể có hiệu quả, nước nóng này sẽ không bị phỏng, ngài thích ứng một chút là tốt rồi."

     "Được, được rồi."

     Tiểu nhân nhi nhấp miệng, dường như hạ quyết tâm rất lớn, đỡ lấy bên cạnh thùng gỗ ngồi xuống, quanh thân lập tức bị nước ấm vây quanh, toàn bộ da thịt non mịn trở nên ửng hồng, ngay cả gò má tái nhợt cũng bị hơi nóng bốc lên làm cho đỏ ửng.

     Thân thể được một loại ấm áp mềm mại bao lấy, tiểu nhân nhi thoải mái mở miệng nhẹ nhàng thở ra, tiểu binh lính kia ra ngoài lúc nào y cũng không biết.

     Cửa doanh trại lại động, đột nhiên một làn gió lạnh thổi vào khiến cho đèn đuốc dập tắt, bên trong tức khắc tối sầm lại.

     — một thân ảnh không nhanh không chậm dạo bước tiến vào, chậm rãi đi đến phía sau bình phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro