Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiểu nhân nhi đang ngâm mình trong thùng gỗ chợt cảm nhận được một cổ hàn ý đến từ phía sau lưng, chớp chớp mắt lại thấy trước mặt là một màu đen, không khỏi có chút sợ hãi, ngón tay nắm chặt mép thùng gỗ. 

     "Tiểu Trụ Tử, là ngươi sao?"

     Y còn tưởng phía sau chính là tiểu binh lính được gọi đến để hầu hạ mình, quay đầu lại nhìn, nhưng mà sau lưng tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ thấy được là có người đứng ở phía sau.

     Chính là người nọ không có trả lời lại y.

     Tiểu nhân nhi không nghĩ nhiều, xoay người lại tiếp tục ngâm mình.

     "Tiểu Trụ Tử, đèn tắt rồi sao ngươi không đi thắp lên?"

     Người nọ vẫn không trả lời.

     "Nước đã hơi lạnh a....." Tiểu nhân nhi nhẹ giọng nói.

     Người phía sau cầm lấy thùng nước nóng bên cạnh đổ thêm một chút nước ấm vào trong thùng gỗ lớn, ngay lập tức hơi nước lượn lờ bốc lên.

     Tiểu nhân nhi vô tình bị nước ấm bắn lên cánh tay nên vội vàng duỗi tay ra khỏi thùng gỗ, ôm lấy cánh tay miệng nhỏ chu ra thổi thổi vào chỗ bị nước bắn trúng.

     "Phù? Phù ~ phù ha?"

     Cánh tay mảnh khảnh trắng như ngó sen ở trong đêm đen dị thường chói mắt, mảng sáng chói lọi vụt qua rồi ngay lập tức biến mất trong thùng nước tắm đen tuyền.

     Ngâm một hồi lâu, cả người tiểu nhân nhi mềm như bông, phảng phất như bị ai đó rút đi xương cốt, đầu óc cũng bị hương thuốc huân đến choáng váng.

     "Tiểu Trụ Tử, ta ngâm cũng đủ lâu rồi. Có thể ra được chưa?"

     Người đứng ở phía sau như cũ vẫn không trả lời, ngược lại dùng hai tay vén tóc của y lên để qua vai trái, sau đó đặt một chiếc khăn tay nho nhỏ lên vai phải trần trụi của y.

     "Tiểu Trụ Tử, ngươi làm gì vậy?"

     — một tay cầm khăn tay nhúng vào trong thùng gỗ, sau khi thấm một chút nước thuốc màu đen, lại lần nữa để lên bờ vai y, dọc theo làn da bóng loáng tinh tế lau qua lau lại hai cái, bôi thuốc vào chỗ lộ ra bên ngoài không được ngâm.

     "A, mới vừa rồi ngươi đi ra ngoài lấy khăn tay phải không?" Nước thuốc nóng hầm hập nhỏ xuống bờ vai hơi lạnh của y, tiểu nhân nhi thoải mái thở ra một tiếng.

     "A"

     Sau đó y đột ngột ho khan.

     — một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y.

     Tiểu nhân nhi ho khan một lúc lâu mới thở hổn hển ngừng lại, hiện tại trong miệng y trừ bỏ vị nước thuốc đắng nghét, còn ho ra một ít vị tanh ngọt.

     "Thật là khó chịu nha..... " Kỳ Trường Ức che ngực lại nói, y hiện tại cảm giác trước ngực có chút khó chịu, không thở nổi.

     "Tiểu Trụ Tử, ngươi nói rốt cuộc ta bị bệnh gì a, vì sao mỗi ngày đều khó chịu như vậy nha...... "

     Chiếc khăn vuông đang xoa trên vai y chợt dừng lại một chút.

     "Đường ca ca cái gì cũng không nói cho ta, ta mỗi ngày đều phải uống thật nhiều thuốc, hiện tại còn phải ngâm thuốc, ta có phải hay không, có phải hay không......." 

     Giọng Kỳ Trường Ức càng nói càng nhỏ, câu kế tiếp căn bản là nói không nên lời, hốc mắt nghẹn đến mức đỏ lên.

     Y không có tiếp tục nói chuyện, tùy ý để đôi tay kia không ngừng dùng khăn vuông xoa thuốc trên vai mình.

     Không biết qua bao lâu, khăn vuông đột ngột ngừng lại.

     Kỳ Trường Ức trầm ngâm một lúc, mới hỏi, "Tiểu Trụ Tử, ta không muốn ngâm nữa, đầu óc ta hơi choáng váng, ta có thể đi ra được chưa......"

     Phía sau không có một chút động tĩnh.

     Kỳ Trường cảm giác có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn, phía sau trống không, không có bóng người nào. 

     "Tiểu Trụ Tử này, rời đi khi nào vậy, tại sao lại không nói cho ta một tiếng....... "

     Kỳ Trường Ức tự mình đứng dậy, muốn ra khỏi trong thùng gỗ, nhưng mà y vừa mới đứng dậy liền cảm thấy trước mắt vô cùng choáng váng, giống như bị một tầng sương mù đỏ như máu bao vây, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.

     Y dùng hết sức nắm lấy mép thùng gỗ, Kỳ Trường Ức cúi người xuống ho kịch liệt, một dòng máu tươi đột ngột trào ra từ cổ họng, y cuối cùng cũng chống đỡ không được ngã xuống thùng gỗ. 

     Không biết lần này đã hôn mê bao lâu, lâu đến mức y lại mơ một giấc mộng dài, giấc mơ này dị thường chân thật cùng rõ ràng, thậm chí có thể nghe được Bùi Tranh ở bên tai y nhẹ giọng gọi, "Điện hạ, điện hạ......"

     Mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt vẫn là một màu đỏ như máu, Kỳ Trường Ức chớp chớp mắt, màu đỏ không chỉ không lui đi, ngược lại càng trở nên đậm hơn.

     "Bầu trời..... sao lại có màu đỏ......."

     — một bàn tay luồn xuống dưới chăn, nắm lấy tay y.

     "Tỉnh?"

     Cơ thể Kỳ Trường Ức chợt cứng đờ, sau đó rùng mình một cái, hơi thở có chút ngắt quãng.

     Y hoảng loạn muốn giật bàn tay đang bị nắm lấy ra, dùng hết sức kéo tay ra, sau đó xốc chăn lên muốn xuống giường, kết quả lảo đảo một cái cả người vô lực ngã xuống mặt đất.

     Lòng bàn tay với đầu gối đều bị trầy da, đau rát, nhưng Kỳ Trường Ức dường như không quan tâm, quỳ rạp trên mặt đất còn muốn dùng tay chân cố gắng đứng dậy, đáng tiếc có cố gắng mấy lần cũng không đứng lên được.

     Mới vừa tỉnh lại cơ thể vẫn rất yếu ớt, sau khi lăn lộn một hồi, sức lực cả người tiểu nhân nhi đều bị rút ra, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, cả người bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.

     Tiếng bước chân truyền đến, đi đến bên người tiểu nhân nhi thì dừng lại, sau đó y liền rơi vào một cái ôm còn mang chút hơi lạnh.

     "Muốn đi đâu? Hửm?" Giọng nói của Bùi Tranh từ đỉnh đầu truyền đến, "Vẫn là nói, thấy ta liền muốn chạy trốn? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không đánh gãy chân của ngươi sao?"

     Kỳ Trường Ức đã suy yếu đến không còn sức để giãy giụa, chỉ có thể tùy ý Bùi Tranh ôm y trở lại trên giường.

     Lâu như vậy không gặp, tiểu nhân nhi phảng phất càng gầy hơn chút, ôm vào trong ngực vô cùng nhẹ nhàng.

     "Triệu Lệ Đường mang ngươi đi, liền dưỡng thành bộ dáng này? Ta còn tưởng rằng hắn rất có bản lĩnh, nhưng ta thấy ngược lại làm ngươi càng thêm không có sinh khí."

     Ngón tay Bùi Tranh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt y, cuối cùng ngừng lại ở chiếc cằm thon gầy tinh xảo.

     "A......." Kỳ Trường Ức đau đến thở ra một hơi, "Đau....... Đường ca ca....... đối với ta thực tốt........"

     "Đối với ngươi thực tốt? Chính là ném ngươi ở chỗ này mặc kệ, sau đó vì cái gọi là thâm minh đại nghĩa chạy đi đánh giặc?"

     Bùi Tranh nắm chặt cằm để y đối diện với mình, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô thần của y.

     Đôi mắt kia không phải nhìn vô hồn như vậy, linh động cùng sinh khí bên trong sao không còn sót lại chút gì?

     Bùi Tranh rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không đúng, duỗi tay ra trước mặt y quơ quơ, tiểu nhân nhi không có phản ứng lại chút nào, ngược lại là khóe mắt chảy ra một ít nước mắt trong suốt.

     "Nhìn ta."

     Kỳ Trường Ức dời tầm mắt, lại không biết Bùi Tranh đang ở đâu.

     "Ta kêu ngươi nhìn ta!" Bùi Tranh cao giọng nói.

     Kỳ Trường Ức bị hắn rống một tiếng làm cho sợ hãi, nước mắt không ngừng lăn xuống, "Ta....... ta không nhìn thấy........ đỏ như vậy...... giống..... giống y như máu......."

     Nói xong tiểu nhân nhi đột nhiên ho khan, ho đến mức nước mắt chảy ra càng nhiều, cong người lại chui vào trong chăn, sau đó từ trong miệng trào ra — một ngụm máu lớn, tất cả phun hết lên chăn.

     Màu đỏ tươi đẹp đập vào vào mắt Bùi Tranh khiến hắn đau đớn, trước kia tiểu nhân nhi có đổ máu bất quá chỉ là vết thương ngoài da, hiện nay lại hộc ra máu, hắn không khỏi nghĩ lại lời nói tối hôm qua của tiểu nhân nhi khi đang ngâm thuốc tắm.

     Sinh bệnh, khó chịu, mỗi ngày đều phải uống thật nhiều thuốc.......

      Nếu không phải lúc ấy hắn bị chọc tức đến mức không thể nghe tiếp, có lẽ tiểu nhân nhi sẽ không bị ngất xĩu ở bên trong.

     Bùi Tranh có chút hoảng loạn, tay run rẩy với qua ôm tiểu nhân nhi vào trong lòng.

     "Thừa Phong!"

     Thừa Phong vội vàng tiến vào trong doanh trại.

     "Mau đi tìm tướng sĩ biết y thuật tới! Nhanh đi!"

     Lúc Võ Tuyền vội vã chạy tới, cũng không dò hỏi vì sao điện hạ lại ở trong doanh trại của Bùi Tranh, khi nhìn thấy trên giường là một vũng máu lớn liền bị dọa cho mất hồn, vội vàng kéo cánh tay Kỳ Trường Ức qua để bắt mạch.

     "Mạch tượng cực kỳ mỏng manh, dấu hiệu của sinh mệnh cũng dần dần biến mất! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!" Võ Tuyền đổ mồ hôi, lại cuống quít banh mắt Kỳ Trường Ức ra để quan sát.

     "Đôi mắt điện hạ có chút không đúng, có phải hay không cũng xảy ra vấn đề gì?"

     Bùi Tranh vẫn luôn nắm chặt một bàn tay khác của tiểu nhân nhi, bàn tay nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, tay y vẫn luôn mềm mại nhỏ yếu như vậy.

     "Mới vừa rồi hắn nói, nói trước mắt là màu đỏ, hình như là không nhìn thấy gì."

     Giọng Bùi Tranh trầm thấp, nghe không ra bất kì cảm xúc nào.

     Võ tuyền nghe xong ngẩn ra, sau đó tức muốn nổ phổi.

     "Bùi đại nhân! Lúc tướng quân nhà ta tiếp nhận tiểu điện hạ, hận không thể đào tim đào phổi đối tốt với điện hạ, tại sao mới gặp ngài có một chút liền thành bộ dáng này! Tướng quân có chức vị quan trọng trong người, bất đắc dĩ phải đi chiến trường đánh giặc, bằng không tiểu điện hạ cũng không đến mức, không đến mức rơi vào trong tay ngài!"

     "Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Bùi Tranh nghiêm nghị nhìn Võ Tuyền, hắn đúng là có lo lắng tiểu nhân nhi, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể lên mặt với hắn được.

     Võ Tuyền nghĩ sao nói vậy, bây giờ Triệu Lệ Đường không có ở đây, hắn liền nói ra hết những gì suy nghĩ trong lòng.

     "Ti chức là một người lỗ mãng, không có thủ đoạn cao minh cùng tâm tư tỉ mỉ như ngài, nhưng cùng tiểu điện hạ tiếp xúc mấy ngày nay tới giờ ti chức cũng coi như là tận tâm tận lực, từ tướng quân nghe được thân thế tiểu điện hạ thật thê thảm, lớn lên ở trong hoàng cung nham hiểm, điện hạ còn có thể đơn thuần thiện lương như thế chọc người khác yêu thích, mặc cho ai nhìn cũng sẽ đau lòng không muốn tổn thương điện hạ, sao ngài lại có thể nhẫn tâm như thế!"

     "Thời điểm tướng quân cứu điện hạ, ngài biết thân thể điện hạ đã bị giày xéo thành cái dạng gì sao? Lang trung nói điện hạ không thể sống được bao lâu, chỉ có trời mới có thể cứu được."

     "Điện hạ là người sống trong hoàng cung, điện hạ thật vất vả lắm mới chạy thoát khỏi nơi đó, thế nhưng bây giờ nếu muốn sống thì nhất định phải quay lại đó...... "

     Nói đến chuyện này Võ Tuyền dừng lại một chút, "Bệnh này của điện hạ, kỳ thật chính là tâm bệnh tiêu ma tích tụ trong lòng lâu ngày không được hóa giải, hơn nữa lại còn bị tra tấn về thể xác, nên mới sinh bệnh không thể chữa khỏi......."

     Võ Tuyền còn chưa nói xong, tiểu nhân nhi đang nhắm mắt nằm trong lòng Bùi Tranh đột nhiên lại ho khan dữ dội, Bùi Tranh ý thức được y hình như lại muốn hộc máu, vội vàng móc ra một chiếc khăn tay mềm mại sạch sẽ từ trong cổ tay áo để ở bên môi y.

     Quả nhiên, một lúc sau tiểu nhân nhi lại ho ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ khăn tay, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, ngoại trừ vết đỏ do máu tươi nhuộm ra đôi môi còn có chút thâm đen.

     Rõ ràng là dấu hiệu trúng độc!

     Bùi Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Võ Tuyền, Võ Tuyền cũng phát hiện điểm này, nhanh chóng bắt mạch lại cho Kỳ Trường Ức.

     "Đúng vậy, trong cơ thể có một chút độc tố! Thuốc tắm, hẳn là thông qua thuốc tắm khiến cho độc tố vào trong cơ thể, xem ra đôi mắt điện hạ không thể nhìn thấy cũng là do độc tố này! May mắn thuốc kia chỉ dùng để ngâm, không có uống, bằng không độc tố sẽ ngấm sâu hơn!"

     Võ Tuyền nhíu mày lại, "Nhưng mà, dược này là ta tự mình đi vào trong thành mua về, toàn bộ quá trình nấu thuốc ta cũng đều quan sát kĩ càng, làm sao có ai có cơ hội hạ độc được?"

     Bùi Tranh híp mắt, "Còn có một người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro