Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiểu binh lính tên Tiểu Trụ Tử kia nguyên lai là người ngoại tộc có thù hận với Thiên triều, ẩn mình ở trong quân doanh lâu như vậy, đã sớm biết Kỳ Trường Ức là hoàng tử đến từ Thiên triều, thế nhưng hắn lại có lá gan hạ độc y.

     Lúc trước quá trình nấu thuốc Võ Tuyền đều tự mình quan sát kĩ lưỡng, cho nên không có cách nào động vào.

     Lần  tắm thuốc này đã tạo cho hắn một cơ hội, sau khi an bài hết thảy liền trốn đi, lúc này mới tạo cơ hội cho Bùi Tranh tiến vào bên trong doanh trại của Kỳ Trường Ức.

     Tiểu Trụ Tử biết được nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất, sau khi chạy ra khỏi quân doanh liền trốn thẳng vào trong thành, không ngờ tới mới đó đã bị Thừa Phong tìm được.

     Hắn muốn âm thầm uống thuốc độc để tự sát, nhưng Thừa Phong đã vặn hàm khiến hắn bị trật khớp.

     Hiện tại hắn đang bị áp giải quỳ trong doanh trại, chỉ có thể kêu la không rõ tiếng.

     Bùi Tranh giơ tay lên, Thừa Phong ấn mạnh để vặn lại cằm hắn, Tiểu Trụ Tử đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

     "Nói, thuốc giải ở đâu."

     Sắc mặt Tiểu Trụ Tử trắng bệch cười cười, "Ha ha ha ha, độc này không có thuốc giải, một khi trúng độc chỉ có thể chờ chết, dù sao ta nghe nói hắn cũng sắp chết, cũng không kém mấy ngày đi......"

     Lời còn chưa nói xong, đã bị Bùi Tranh đá ngã lăn quay ở trên mặt đất, ngay sau đó một chiếc ủng đen giẫm lên ngón tay hắn.

     "Vậy ngươi cũng đã nghe nói qua ta, nếu còn mạnh miệng ta có thể cho ngươi chết đầu tiên."

     Ngón tay Tiểu Trụ Tử đau đến mức không còn tri giác, sợ là đã bị giẫm nát.

     "Nghe..... nghe nói qua..... A..... ngươi không phải là chó săn của Thiên triều sao...... ta...... ta không sợ các ngươi....... có bản lĩnh các ngươi liền..... giết ta......"

     "Giết ngươi? Vậy không khỏi quá tiện nghi cho ngươi." Khóe miệng Bùi Tranh lạnh nhạt gợi lên, "Nếu ngươi còn không chịu giao ra thuốc giải, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết."

     Chân Bùi Tranh chợt dùng sức, xương trong lòng bàn tay đã bị gãy vỡ vụn, vì quá đau nên hắn ta liền ngất đi.

     Lúc này, mấy binh lính khiêng Tiểu Trụ Tử lên sau đó thẳng tay ném hắn vào trong thùng gỗ, nước trong thùng lạnh đến mức khiến hắn ngay lập tức tỉnh lại, sau khi hắn phát hiện mình đang ngâm mình ở trong thùng thuốc, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

     "Ngươi..... các ngươi muốn làm gì......."

     Mấy binh lính nắm chặt hai tay hai chân của hắn, không màng hắn giãy giụa la hét, ấn mạnh hắn vào thành thùng gỗ.

     Lại có một binh lính khác cầm một bộ dụng cụ hành hình vào, đó là một cái phễu rất dài, có thể chọc thẳng vào dạ dày, dùng cái này để đổ thức ăn vào miệng, việc nuốt sẽ không bị chậm lại, phạm nhân căn bản không có đường để phản kháng.

     "Rót cho hắn."

     "Là!"

     Toàn bộ quá trình tiến hành nhanh chóng, sau khi rót một thùng thuốc nhỏ vào, nước mắt nước mũi của Tiểu Trụ Tử chảy ra giàn giụa, bắt đầu không ngừng nôn khan ho ra máu.

     Hắn tựa hồ sợ tới mức sắp ngất đi, nếu đổ hết mấy thùng thuốc này vào trong dạ dày, căn bản không cần chờ đến độc phát tán mà trước đó hắn đã bị ép uống đến mức vỡ dạ dày mà chết.

     — khi binh lính kia chuẩn bị đổ đầy một xô thuốc nhỏ để tiếp tục rót vào, Tiểu Trụ Tử rốt cuộc cũng bị đánh sập phòng tuyến, bật khóc xin tha.

     "Ta..... ta nói đều là sự thật a...... đây là loại độc dược mà tổ tiên người ngoại tộc chúng ta truyền lại, dùng để phòng thân...... thật sự không có thuốc giải.....  ta...... ta chỉ là muốn giết chết hoàng thất thiên triều để báo thù cho tộc nhân của ta mà thôi......."

     Việc đã đến nước này, những gì hắn nói tất nhiên đều là sự thật.

     Thật sự không có thuốc giải.

     Bùi Tranh đứng dậy, đi đến bên cạnh thùng gỗ, Tiểu Trụ Tử lo sợ co người lại.

     "Vì tộc nhân ngươi báo thù? Vậy ngươi có biết, hoàng thất thiên triều này trong miệng ngươi, kỳ thật cũng có huyết mạch ngoại tộc."

     "Cái gì? Không có khả năng! Không có khả năng! Hắn là người thiên triều, lại là hoàng thất, như thế nào lại có huyết thống ngoại tộc!" Tiểu Trụ Tử không dám tin tưởng, không ngừng lắc đầu, "Ngươi nhất định là đang lừa ta!" 

     "Có gì mà không có khả năng, mẫu phi hắn........" Bùi Tranh dừng một chút, "Chính là người ngoại tộc."

     Tiểu Trụ Tử hoàn toàn hỏng mất, người mà hắn hao hết trăm ngàn cay đắng, thậm chí không tiếc tính mạng của mình để hạ độc, lại chính là người ngoại tộc của mình.

     Nhiều người trong hoàng thất như vậy, thế nhưng hắn lại chọn trúng đồng tộc của mình.

      Lần đập nồi dìm thuyền này để báo thù còn có ý nghĩa gì nữa?

     Tiểu Trụ Tử ngã ngồi vào trong thùng gỗ, ôm đầu đau đớn, loại đả kích tâm lý này thậm chí so với đau đớn về thân thể càng làm cho hắn khó có thể thừa nhận hơn.

     Im lặng một lúc lâu, hắn nhắm mắt, "Kỳ thật, độc này tương truyền có người có thể giải được, chính là vị Giang thái y ở trong cung, hình như hoàng đế thiên triều cũng trúng loại độc này, hắn là người đã giải được."

     Giang Du Bạch?

     Bùi Tranh nghĩ nghĩ, hình như đúng là từng có việc này, lúc ấy hoàng thượng không biết bị trúng độc gì, Giang Du Bạch tiêu hao hết sức lực mới có thể giải được độc này, từ đó về sau hắn trở thành thái y trụ cột của Thái Y Viện.

     Quay đầu nhìn tiểu nhân nhi đang nằm ở trên giường, Bùi Tranh lập tức hạ lệnh, nhanh chóng chuẩn bị quay về Đế Đô Thành.

     "Chủ nhân, người này xử trí như thế nào?"

     Thừa Phong ám chỉ Tiểu Trụ Tử vẫn còn đang ngồi ở trong thùng gỗ. 

     "Cho hắn chết gọn gàng."

     Đã biết Bùi Tranh muốn ngay lập tức quay về Đế Đô thành, còn muốn mang Kỳ Trường Ức đi, Võ Tuyền muốn cản lại, rồi lại không thể không quan tâm đến sống chết của tiểu điện hạ, nhưng mà hiện tại tướng quân còn chưa có trở về, chẳng lẽ cứ để hai người bọn họ rời đi như vậy sao?

     Bùi Tranh đã bọc tiểu nhân nhi lại thật dày rồi ôm lên xe ngựa, Lạc Vũ đi bên cạnh tùy thời chăm sóc y, toàn thể cấm vệ quân cũng đang chờ xuất phát, lúc nào cũng có thể khởi hành.

     "Đại nhân! Xin chờ một chút đi, chiến sự đã kết thúc, tướng quân rất nhanh sẽ chở về! Tốt xấu cũng nên để cho tướng quân gặp mặt tiểu điện hạ một chút!"

     Bùi Tranh ngồi ở trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen.

     "Xuất phát."

     Hàng ngũ ngay sau đó rời khỏi quân doanh một cách chỉnh tề trật tự.

     Kỳ Trường Ức được an bài ở trên xe ngựa, sau khi nôn ra vài ngụm máu cơ thể y bị suy yếu vẫn luôn ngủ say ở bên trong.

     Xe ngựa mới vừa lên đường, đột nhiên phía xa lại truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, dồn dập từ xa tới gần.

     Võ Tuyền nghe thấy tiếng vó ngựa vội vàng chạy ra khỏi quân doanh, sau khi nhìn thấy bóng người đang phi nhanh đến, liền lớn tiếng nói, "Là tướng quân! Tướng quân đã trở lại!"

     Khi nói chuyện Triệu Lệ Đường đã cưỡi ngựa đến trước quân doanh, vừa xuống ngựa hắn liền rút kiếm chỉ vào Bùi Tranh, cảm xúc nhẫn nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, trực tiếp bạo phát.

     "Bùi Tranh! Nơi này là quân doanh, không phải Đế Đô thành! Ngươi muốn làm gì!"

     Bùi Tranh nắm chặt dây cương, nhưng thân ảnh vẫn bất động, "Ta làm cái gì? Không bằng hỏi thuộc hạ tốt của ngươi."

     Triệu Lệ Đường nhìn Võ Tuyền, Võ Tuyền lập tức ghé vào bên tai hắn kể hết mọi việc Kỳ Trường Ức bị trúng độc cho hắn nghe.

     Đôi mắt vốn đã hằn tơ máu đỏ ngầu của Triệu Lệ Đường càng thêm tức giận.

     "Người hiện tại ở đâu?"

     Võ Tuyền trả lời, "Đã bị Bùi đại nhân xử trí."

     "Đem toàn bộ những người có liên quan đến việc này nhốt hết lại, trừng trị nghiêm khắc!"

     "Là!"

     Võ Tuyền nhận mệnh lệnh dẫn người quay về quân doanh.

     Triệu Lệ Đường thu kiếm lại, nhìn về phía Bùi Tranh, "Trường Ức ở đâu, ta muốn gặp hắn."

     "Chỉ sợ, không được."

     Bùi Tranh từ trên ngựa nhảy xuống, đứng đối diện Triệu Lệ Đường.

     "Nếu như ngươi có bản lĩnh cướp người từ trong tay của ta, liền phải có bản lĩnh đừng để cho ta cướp trở về, nếu không, về sau ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho hắn gặp lại ngươi."

     "Bùi Tranh!" Triệu Lệ Đường cắn răng, "Ngươi bất quá chỉ có chút bản lĩnh này mà thôi, ỷ vào quyền thế liền đem người đùa bỡn ở bên trong, nếu không phải có chức vị thừa tướng ngươi cũng chỉ là một người cô độc một mình mà thôi!"

     Ánh mắt Bùi Tranh tối sầm lại.

     Cô độc một mình?

     "Ngươi tự cho là ngươi có thể khống chế được hắn, nhưng mà ngươi có thể khống chế tâm hắn sao? Ngươi có biết sau khi hắn rời khỏi ngươi mỗi ngày đều sống vô cùng vui vẻ thoải mái như thế nào không?"

     Vui vẻ thoải mái?

     "Đúng là hắn thích ngươi ái mộ ngươi, nhưng đó đều là trước đây, đã trải qua rất nhiều đau khổ cùng với tra tấn, ngươi có thể hỏi lại hắn, hiện tại hắn đối với ngươi đến tột cùng là có cảm tình gì, còn nguyện ý cùng ngươi trở về hay không, tiếp tục không oán không hối hận ngốc ở bên cạnh ngươi? Nếu mà ngươi không dám hỏi thật ra ta có thể nói cho ngươi, hắn một ngàn lần một vạn lần cũng không muốn......."

     Bùi Tranh đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ Triệu Lệ Đường, Triệu Lệ Đường vốn là suốt đêm gấp rút trở về sau khi chém giết ở trên chiến trường, vì vậy hiện tại mỏi mệt căn bản không có sức lực để phản kháng lại.

     Bất quá hắn cũng không tính toán phản kháng.

     "Làm sao vậy? Bị chọc trúng chỗ đau nên thẹn quá hóa giận?" Triệu Lệ Đường đột nhiên nở nụ cười, "Không nghĩ tới Bùi đại nhân tâm địa lạnh lùng như vậy cũng có chỗ đau......."

     Ngón tay Bùi Tranh chậm rãi siết chặt, hàn ý trong mắt càng sâu.

     "Không muốn thì như thế nào, ta chỉ cần người."

     Triệu Lệ Đường có chút thở dốc, "Người? Ngươi còn muốn tiếp tục tra tấn hắn sao?"

     Bùi Tranh đột nhiên vung mạnh tay, "Tra tấn còn tốt hơn ở lại đây để bị độc chết."

     "Khụ khụ khụ......" Triệu Lệ Đường kịch liệt ho khan vài tiếng, nhịn không được lớn tiếng phản bác, "Ngươi cho rằng không ai hạ độc liền không có việc gì sao! Ngươi có biết hay không khi ta cứu hắn, cơ thể hắn đến tột cùng có bộ dáng gì không? Bốn chữ "xoay chuyển trời đất" ngươi cũng biết có bao nhiêu trọng lượng? Trên đời này có thể cứu được hắn vốn chỉ có Giang thái y ở trong hoàng cung, hiện tại bất quá cũng chỉ là thêm một lý do để hắn trở về thôi......"

     Bùi Tranh lạnh giọng, "Xoay chuyển trời đất, thiếu phương pháp?"

     Triệu Lệ Đường liều mạng đè nén tanh ngọt không ngừng cuồn cuộn trong cổ họng xuống, cuối cùng thở dài một tiếng.

     "Có lẽ, đây là ý trời, vòng đi vòng lại, vẫn là phải trở về. Cũng được, tốt xấu gì cũng đã trải qua mấy ngày vui vẻ."

     "Đi thôi, nếu ngươi muốn người, liền trở về chữa trị cho hắn đi. Nếu không phải nơi này không có điều kiện cứu trị, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho ngươi mang người trở về. Ta cũng không cầu ngươi có thể đối với hắn thật tốt, chỉ cần cho hắn ở một nơi yên lặng, có thể để hắn sống yên ổn qua ngày là tốt rồi."

     Triệu Lệ Đường mở to mắt, đáy mắt tràn đầy tơ máu, "Nếu là, nếu là có một ngày, ngươi không muốn hắn nữa, nhớ rõ nói cho ta một tiếng, ta sẽ tới đón hắn."

     Hàn ý trong mắt Bùi Tranh che trời lấp đất, nếu không thể khống chế xao động thô bạo trong lòng xuống được, khả năng hiện tại hắn sẽ trực tiếp bóp chết người trước mắt.

     May mà, thùng xe ngựa vào lúc này đột nhiên mở ra, Lạc Vũ nôn nóng, nhô đầu ra kêu, "Đại nhân! Ngài mau tới đây nhìn xem, điện hạ có chút không thích hợp!" Sắc mặt hai người biến đổi, đồng loạt vội vàng chạy về phía xe ngựa.

     Chỉ thấy tiểu nhân nhi nằm trong xe ngựa hai mắt nhắm chặt, môi hơi tím tái, cơ thể không ngừng run rẩy, trong miệng cũng không biết đang thấp giọng lẩm bẩm cái gì. Bùi Tranh lên xe ngựa, ôm tiểu nhân nhi vào trong lòng ngực, ghé tai vào môi y để nghe rõ hơn.

     "Bùi..... Bùi ca ca..... Bùi ca ca...... ta..... ta lạnh...... rất lạnh...... rất lạnh a....."

     Hàn ý trong mắt Bùi Tranh tức khắc rút đi vài phần, hắn cởi áo choàng to rộng của mình ra đắp lên trên người tiểu nhân nhi, bọc cả người kín mít rồi ôm chặt y vào trong ngực, sau đó thấp giọng nói bên tai y.

     "Như vậy, còn lạnh hay không?"

     "Ưm..... còn..... còn lạnh......."

     Bùi Tranh trực tiếp cởi bỏ áo choàng của mình, sau đó lại ôm tiểu nhân nhi từ trong chăn ra, bọc lại y vào trong áo choàng của mình rồi áp chặt y vào trong ngực mình.

     Tiểu nhân nhi cảm nhận được chút ấm áp trong một mảnh lạnh băng, không tự giác nghiêng người về phía nguồn nhiệt, bàn tay tiến vào sau áo choàng của Bùi Tranh vòng tay qua ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ cũng chôn ở trước ngực hắn.

     "Ân."

     Tựa hồ là tìm được một nơi thoải mái ấm áp, tiểu nhân nhi cọ qua cọ lại rồi trở nên yên tĩnh, một lần nữa lại lâm vào hôn mê sâu.

     — Lạc Vũ ở bên cạnh thức thời xuống xe chuẩn bị cưỡi ngựa, mà Triệu Lệ Đường đứng ở bên ngoài xe ngựa cả người cứng đờ, đưa mắt không muốn nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe ngựa.

     Việc này không nên chậm trễ, cần phải nhanh chóng quay về Đế Đô Thành mới được!

     Bùi Tranh hạ lệnh ngay lập tức khởi hành với tốc độ tối đa, đội ngũ một lần nữa khởi hành.

     Triệu Lệ Đường đứng ở trước quân doanh, nhìn theo xe ngựa cùng đoàn người đi xa.

     Cát bụi bay đầy trời, không cẩn thận sẽ bị bụi bay vào mù mắt, bóng người thân khoác chiến bào khóe mắt đã có chút ươn ướt.

     Gánh vác trên người đại nghĩa trấn quốc bảo vệ biên cương, hắn không thể rời khỏi nơi biên cương hoang vu này dù chỉ một bước.

     Mà xe ngựa kia mang theo người hắn trân trọng, đi đến một địa phương xa xôi.

     Ai cũng không biết một cái liếc mắt này có phải là cái liếc mắt cuối cùng hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro