Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Máu độc đã bị ép ra, sắc mặt trắng bệch của Kỳ Trường Ức cũng đã trở nên hồng hào hơn một chút, đột nhiên y phun ra một ngụm máu lớn, sau đó mềm nhũn ngã về phía sau, Bùi Tranh nhanh tay đỡ được y, mắt lạnh nhìn về phía Giang Du Bạch.

     "Sao lại thế này!"

     Giang Du Bạch nhanh chóng đỡ tiểu nhân nhi đặt trở lại trên giường, "Phun ra máu độc, không có việc gì!"

     Hắn lại dùng ngân châm vừa rồi chuẩn xác châm lên huyệt đạo vài cái, sau đó lấy ra một con dao bạc sắc bén, nhắm ngay cổ tay trắng nõn nhỏ bé của tiểu nhân nhi cắt một đường.

     "Thừa Phong!"

     Giang Du Bạch kêu một tiếng, Thừa Phong nhanh chóng lấy một chiếc bình hứng ở phía dưới.

     Chỉ thấy một lượng máu đen từ miệng vết thương chảy ra, máu chảy dọc theo cổ tay nhỏ vào bên trong bình đựng, màu máu vô cùng đậm đen tuyền chảy một lúc lâu.

     Mắt thấy máu chảy ra chậm rãi biến thành màu đỏ tươi, Giang Du Bạch nhanh chóng rắc thuốc cầm máu lên miệng vết thương, sau đó dùng băng gạc quấn lại từng lớp một, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

     "Hảo, đại bộ phận máu độc đã được ép ra khỏi cơ thể, nhưng muốn hoàn toàn lại trừ độc tính cần phải chích máu mấy lần nữa mới được, trong lúc này nhất định phải phối hợp uống một ít phương thuốc bổ huyết."

     Giang Du Bạch nhìn Bùi Tranh, "Còn có, cơ thể điện hạ đã vỡ nát, hy vọng người nào đó hiểu chuyện, để điện hạ hoàn toàn tu dưỡng tốt, không cần lại đối với hắn làm chút sự tình kỳ kỳ quái quái nữa."

     Bùi Tranh vẫn luôn nhìn tiểu nhân nhi an tĩnh nằm trên giường, giống như  hắn hoàn toàn không nghe thấy những gì Giang Du Bạch nói.

     Giang Du Bạch đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy giấy bút viết phương thuốc.

     "Rất nhiều dược liệu trong phương thuốc này chỉ trong cung mới có, hơn nữa đều là hi thế trân bảo các quốc gia khác cống nạp cho Thiên triều, Bùi đại nhân thần thông quảng đại, muốn lấy toàn bộ cũng không phải là việc gì khó đi."

     Bùi Tranh rốt cuộc cũng phất tay, "Liền lấy danh nghĩa của ta vào trong cung lấy, không ai dám cản, nếu như có việc gì ta chịu."

     Thừa Phong lấy phương thuốc qua.

     Bên ngoài trời đã gần sáng, đã đến giờ thượng triều.

     Bùi Tranh bởi vì bị nội lực phản phệ, lại một đêm không ngủ, lúc này sắc mặt cũng có chút tái nhợt, hai mắt cũng hơi đỏ lên.

     Nhưng dường như hắn lại không có cảm giác gì, mắt vẫn luôn dán chặt vào tiểu nhân nhi còn chưa có tỉnh lại, xoay người bước ra khỏi cửa.

     Giang Du Bạch giơ tay muốn ngăn hắn lại, thấy sắc mặt của hắn không tốt đang muốn bắt mạch cho hắn, nhưng nhìn bóng dáng lạnh lùng của Bùi Tranh cuối cùng đành từ bỏ.

     Cả ngày nay Kỳ Trường Ức vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, không nhúc nhích nằm ở trên giường, giống như một mỹ nhân nhi vô hồn.

     Lẽ ra nhiều máu độc đã được ép ra như vậy, cũng đã đến lúc tỉnh dậy mới phải.

     Giang Du Bạch liền lưu lại trong phủ thừa tướng, canh giữ ở tiểu lâu.

     Cửa tiểu lâu đột nhiên mở ra, có bóng người đi đến, nhìn thấy tiểu nhân nhi nằm ở trên giường hốc mắt ngay lập tức đỏ lên, hắn liền gục xuống mép giường, một bên khóc lóc một bên nhỏ giọng gọi.

     "Điện hạ..... điện hạ..... điện hạ ngài mở mắt ra nhìn xem a, nô tài là Tiểu Ngọc Tử....."

     Lý Ngọc quỳ gối bên giường, đôi tay không ngừng run rẩy.

     "Điện hạ, đều là nô tài không tốt, nô tài hẳn là nên cùng ngài đi đến biên cương, nô tài như sao có thể để ngài đi một mình, nô tài không tốt, nô tài không có chăm sóc được ngài......"

     — Giang Du Bạch đứng một bên nhìn hắn khóc đến thương tâm, đang muốn tiến lên nâng hắn dậy, lại thấy bàn tay phía dưới bỗng nhiên giật giật.

     "Khóc, nhanh lên tiếp tục khóc!" Giang Du Bạch nói với Lý Ngọc, "Tới tới tới, nắm tay điện hạ khóc!"

     Nói xong đem bàn tay nhỏ mềm mại kia nhét vào trong tay Lý Ngọc, Lý Ngọc ngay lập tức khóc càng thêm thương tâm, thấp giọng kêu "Điện hạ điện hạ."

     "Tiểu..... tiểu ngọc tử......"

     Một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng như chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua là  tan biến mất.

     "Điện hạ! Ngài tỉnh!" 

     Lý Ngọc vội vàng nói với Giang Du Bạch, "Giang thái y, ngài mau tới đây nhìn một cái!"

     Giang Du Bạch vội vàng kéo Lý Ngọc ra, đặt ngón tay lên cổ tay Kỳ Trường Ức, ngay sau đó thở phào một hơi.

     "Tỉnh liền tốt, tỉnh liền tốt...... tiểu nhân nhi ngươi quả thật sắp hù chết ta!"

     Hốc mắt Giang Du Bạch cũng có chút đỏ.

     Kỳ Trường Ức nhẹ giọng nói, "Giang thái y, ta.... ta làm sao vậy....."

     "Không có việc gì, ngươi không có việc gì, có ta ở đây, nhất định sẽ giúp ngươi tốt lên, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, hảo hảo dưỡng thân mình là được."

     Giang Du Bạch đứng dậy, "Ta đi kêu người bê thuốc đã sắc đến cho ngươi, chủ tớ hai người thật vất vả lắm mới đoàn tụ, các ngươi nói chuyện thêm chút đi."

     Nói xong Giang Du Bạch xoay người ra cửa, vừa vặn đụng phải Thừa Phong đang muốn đi vào phòng, chân Thừa Phong còn chưa bước vào cửa đã bị Giang Du Bạch trực tiếp lôi đi.

     Kỳ Trường Ức vừa mới tỉnh, cả người tê dại, không dùng được một chút sức lực nào, cổ tay còn không ngừng truyền đến đau đớn.

     Y chống thân mình muốn ngồi dậy, lại bị Lý Ngọc ấn nằm xuống.

     "Điện hạ, ngài vừa mới tỉnh lại, cơ thể khẳng định rất mệt mỏi, trước nằm xuống đi, đừng lộn xộn."

     Kỳ Trường Ức đã thật lâu thật lâu không có nhìn thấy Lý Ngọc, hiện tại vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, vành mắt liền trở nên hồng hồng.

     "Tiểu Ngọc Tử, ngươi đi đâu..... ngươi không đi theo bên người ta, ta ở đâu cũng không yên tâm, ta một mình ở bên ngoài, không người nào có thể bồi ta nói chuyện..... ta rất nhớ ngươi a......"

     Lý Ngọc thấy nước mắt tiểu nhân nhi không ngừng lăn xuống, đau lòng không thôi.

     "Điện hạ, điện hạ ngài đừng khóc, đừng khóc, khóc hỏng cơ thể thì phải làm sao. Nô tài là vừa mới từ trong cung ra, Bùi đại nhân đã kêu người đi đón nô tài, còn nói về sau cho phép nô tài lưu lại phủ thừa tướng để chăm sóc cho ngài."

     "Thật vậy chăng? Bùi ca ca..... huynh ấy thật sự cho ngươi lưu lại nơi này sao?"

     "Thật sự thật sự, mấy ngày nay điện hạ đi, Bùi đại nhân đối với nô tài cũng thật tốt, ở trong cung cũng sắp xếp cho nô tài một công việc nhẹ nhàng, cơ thể nô tài cũng bị thương để lại không ít bệnh căn, không làm được việc gì nặng nhọc, Bùi đại nhân còn kêu người tới xem bệnh chữa trị cho nô tài, nếu không nô tài sợ là đã chết trước khi gặp lại điện hạ......."

     Kỳ Trường Ức nghe xong lời này, cố sức nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Ngọc.

     "Tiểu Ngọc Tử...... vất vả ngươi...... thực xin lỗi, làm hại ngươi đi theo ta chịu liên lụy......"

     Lý Ngọc nắm tay Kỳ Trường Ức, lắc đầu.

     "Nơi nào là chịu liên lụy a, đây là phúc phận nô tài đã tu luyện từ kiếp trước, đời này mới có thể gặp gỡ được một điện hạ tốt như vậy, nhớ trước đây nếu lúc nô tài bị người khác khi dễ không được điện hạ cứu, mệnh này của nô tài đã sớm không còn. Cho nên mới nói, mệnh này của nô tài chính là của điện hạ, vì ngài cái gì nô tài cũng có thể vứt bỏ, bao gồm cả cái mệnh tiện này."

     Kỳ Trường Ức "Phi phi" hai tiếng, " Không cho nói như vậy, Tiểu Ngọc Tử, ngươi phải sống thật tốt, nghe thấy được sao, mặc kệ phát sinh sự tình gì, ngươi đều phải sống tốt a......"

     Lý Ngọc trịnh trọng gật gật đầu.

     Chủ tớ hai người lại hàn huyên một chút, Lý Ngọc kể ra một ít chuyện thú vị mà mình gặp được ở trong cung cho Kỳ Trường Ức nghe, cuối cùng cũng chọc cho tiểu nhân nhi đang cau mày bật cười.

     "Cười cái gì mà lại vui vẻ như vậy?"

     Thấy Giang Du Bạch bưng chén thuốc vào, Lý Ngọc liền đứng dậy lui qua một bên.

     Kỳ Trường Ức thấy Giang Du Bạch, ý cười càng sâu, "Giang thái y, Tiểu Ngọc Tử đang kể với ta......."

     Y đang nói thì đột nhiên dừng lại, ý cười cũng lập tức biến mất, mắt không chớp nhìn về phía một thân ảnh khác đang đứng ở cửa.

     Bùi Tranh bắt gặp ánh mắt của y, đôi mắt âm u đen tuyền của hắn giống như một mảnh vực sâu không thấy đáy, có thể cắn nuốt bao phủ tất cả mọi người.

     Tuy rằng tiểu lâu vẫn còn đang đốt lửa, nhưng mà gió lạnh từ cửa kêu gào dữ dội ùa vào, tiểu nhân nhi đang đắp chăn cũng không tự chủ được mà rùng mình, càng rụt sâu hơn vào trong chăn.

     Giang Du Bạch thấy phản ứng này của y khi gặp Bùi Tranh, trực tiếp đi tới ngăn cản thân ảnh Bùi Tranh, đưa chén thuốc đến trước mặt Kỳ Trường Ức.

     "Đừng sợ hắn, tới, uống thuốc trước đi, bổ khí huyết."

     Chén thuốc tản ra hương vị đắng nghét dày đặc, tràn đầy một chén lớn, Kỳ Trường Ức liền nhíu mày chui vào trong chăn.

     Lại phải uống thuốc, y uống quá nhiều thuốc những chén thuốc đó đều rất đắng, còn phải uống nữa khiến y có cảm giác mình sắp biến thành cái ấm sắc thuốc.

     "Giang thái y, nhiều như vậy đều phải uống hết sao?"

     "Đúng vậy, phải uống hết toàn bộ."

     "Vậy, ta có thể uống trước một nửa hay không, phần dư lại đợi lát nữa ta lại uống tiếp."

     Tiểu nhân nhi chớp chớp mắt nhìn hắn, ngữ khí mềm như bông, Giang Du Bạch thiếu chút nữa đã gật đầu đồng ý rồi.

     Còn chưa chờ Giang Du Bạch mở miệng, phía sau liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

     "Không được."

     Bùi Tranh đi đến mép giường ngồi xuống, xốc chăn lên, duỗi tay xách tiểu nhân nhi mềm mụp từ trong chăn ra, một tay ôm y, một tay với qua lấy chén thuốc trong tay Giang Du Bạch.

     Giang Du Bạch kinh hô, "Bùi Tranh! Ngươi lại muốn làm gì?!"

     Bùi Tranh nhướng mày nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, "Uy dược."

     "Uy dược, uy dược ngươi cũng không cần, cũng không cần...... ngươi... tóm lại ngươi nhẹ nhàng một chút, đừng lại đả thương đến điện hạ!"

     Nếu tiểu nhân nhi đã tỉnh, , Bùi Tranh cũng không muốn nghe Giang Du Bạch lải nhải, "Thừa Phong, tiễn người."

     Thừa Phong từ ngoài cửa đi vào, trở tay che miệng Giang Du Bạch lại kéo hắn ra ngoài.

     Giang Du Bạch liều mạng giãy giụa cũng không sao thoát ra được, đi ra đến cửa liền nắm chặt lấy khung cửa khuông buông tay, cố hết sức mới nói được một câu.

     "Bùi Tranh ta nói cho ngươi! Ngươi nhớ kỹ lời lúc trước ta đã cảnh cáo! Trúng độc là việc nhỏ, thân thể của điện hạ lúc trước mới là đại sự! Ngươi nếu là còn dám không nhẹ không nặng ta......"

     Lời còn chưa dứt Thừa Phong liền dùng sức, mặt vô biểu tình tiếp tục kéo người đi.

     Giang Du Bạch được an bài ở tại hậu viện bên cạnh rừng trúc, sức lực Thừa Phong mạnh thật sự, kéo người đi đến hậu viện mới buông hắn ra.

     Giang Du Bạch vừa được tự do lập tức xoay người rời đi, bước chân vội vã, căn bản không bận tâm Thừa Phong vẫn còn đi theo ở phía sau.

     Cổ tay đột nhiên bị người phía sau nắm chặt, Giang Du Bạch dùng sức giật ra, nhưng vì sức lực chênh lệch xa, nên hắn có dùng hết sức cũng không thể giật ra được, dứt khoác đứng lại, xoay người trừng mắt nhìn Thừa Phong.

     "Ta liền không rõ, ngươi vì cái gì một hai phải đi theo Bùi Tranh? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Máu lạnh vô tình thủ đoạn thô bạo, giết người vô số âm tình bất định, rốt cuộc hắn cho ngươi mê dược gì mà ngươi đối với hắn trung thành và tận tâm như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro