Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Dưới ánh trăng Thừa Phong một thân hắc y khuôn mặt cũng thanh tú không thôi, nhưng không giống với Bùi Tranh trên mặt luôn có ý cười, hắn vẫn luôn banh mặt, căn bản không có một biểu tình nào khác.

     Bản thân Giang Du Bạch cũng không trông cậy vào Thừa Phong có thể nói cái gì, muốn xoay người rời đi.

     Chính là Thừa Phong vừa không nói chuyện cũng không buông hắn ra, cứ lôi kéo cổ tay hắn như vậy, nắm đến hắn cũng có chút đau.

     "Buông ra!"

     Thừa Phong bất động.

     "Không buông ta cắn ngươi a!"

     Thừa Phong tiếp tục bất động.

     "Ta thật sự cắn a! Cắn hỏng không phụ trách!"

     Thừa Phong nhìn chằm chằm hắn, cánh tay thon chắc trực tiếp đưa tới bên miệng hắn.

     Giang Du Bạch liếm liếm môi, "A ô" một ngụm liền cắn lên, không khách khí một chút nào, hai chiếc răng nanh nhòn nhọn đâm thủng da thịt, nếm được một ít vị máu.

     Thừa Phong nhìn đỉnh đầu hắn, mày cũng không nhăn lại chút nào, trước kia hắn chịu rất nhiều vết thương, một chút đau đớn này căn bản không là cái gì.

     Ngược lại là Giang Du Bạch lại cắn rứt lương tâm, chậm rãi nhả ra, dựa vào ánh trăng trong đêm tối để nhìn kiệt tác của mình.

     "Rất tốt, rất tốt, có thể nhìn thấy vết máu nhưng không để lại sẹo." Giang Du Bạch vuốt chỗ vết thương kia rung đùi đắc ý.

     "Ngươi......"

     Thừa Phong đột nhiên mở miệng, khiến cho Giang Du Bạch giật mình lùi về phía sau, suýt chút nữa thì không đứng vững ngã nhào xuống đất.

      May mà Thừa Phong tay mắt lanh lẹ, ôm lấy eo Giang Du Bạch kéo hắn về phía mình, Giang Du Bạch trực tiếp đụng đầu vào lồng ngực, cơ thể của hắn vô cùng cứng rắn nóng hầm hập.

     Tai của Giang Du Bạch giấu ở phía sau tóc chợt đỏ bừng lên, vội vàng giơ tay đẩy Thừa Phong ra.

     "Ngươi hỏi ta vì cái gì muốn đi theo chủ tử." Thừa Phong cúi đầu nhìn hắn, "Ta cũng không rõ, nhưng từ khi ta vào ám vệ doanh thì đã đi theo chủ tử."

     "Ám vệ doanh?" Giang Du Bạch giật mình, "Ý của ngươi là, trước kia Bùi Tranh ở trong ám vệ doanh?"

     Thừa Phong gật gật đầu.

     Giang Du Bạch trầm tư.

     Khi Bùi thừa tướng đời trước còn sống, cũng là đại công thần phụ tá qua hai đời hoàng đế, Bùi gia còn có một doanh trại ám vệ khiến người nào nghe thấy cũng sợ vỡ mật, những ám vệ bên trong được bồi dưỡng một thân võ công cao cường thân thủ bất phàm, cuồn cuộn không ngừng cung cấp những hộ vệ kiệt xuất cho hoàng thất.

     Những người đi ra từ ám vệ doanh ý thức cơ hồ đều bị loại bỏ, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh giết người như ma, sau này Bùi Tranh trở thành thừa tướng, tự nhiên cũng trở thành chủ nhân mới của doanh trại ám vệ Bùi gia, hắn không màng tới những người khác khuyên căn, khăng khăng hủy bỏ ám vệ doanh.

     Cũng vì vậy, Bùi Tranh lần đầu tiên bị gắn mác tùy ý làm bậy không coi ai ra gì.

     Giang Du Bạch còn muốn hỏi thêm, nhưng mà thấy Thừa Phong với vẻ mặt "Ta tuyệt đối sẽ không nói thêm một câu nữa", hắn liền từ bỏ.

     "Còn không buông tay để ta trở về sao? Tiếp tục ở chỗ này tắm ánh trăng?"

     Thừa Phong buông lỏng tay ra.

     Giang Du Bạch xoay cổ tay mấy lần, cất bước rời đi, đột nhiên lại bị giữ chặt.

     "Này ngươi còn chưa xong đúng không......"

     "Đi bên này."

     Thừa Phong chỉ vào con đường ngược hướng với đường Giang Du Bạch định đi.

     Giang Du Bạch nhìn chằm chằm hai con đường kia một lúc lâu, thật sự là giống nhau như đúc không nhìn ra sự khác nhau nào, hắn ngoan ngoãn quay người lại đi về phía con đường mà Thừa Phong chỉ.

     "Một cái phủ thừa tướng mà lại rộng lớn y như cái mê cung, tham ô hủ bại! Lạm dụng chức quyền! Vô pháp vô thiên!"

     Phát hiện Thừa Phong cư nhiên còn đi theo phía sau, Giang Du Bạch dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi không phải đi gác đêm ở tiểu lâu cho chủ tử của ngươi sao?"

     "Ân."

     Giang Du Bạch bĩu môi, dừng lại một chút nói, "Vậy, đi theo ta, ta băng bó vết thương kia cho ngươi."

     "Không cần, vết thương nhỏ......"

     "Kêu ngươi đi thì đi đi! Vô nghĩa nhiều như vậy! Khó trách chủ tử ngươi chê ngươi lắm miệng!"

     Giang Du Bạch xoay người rời đi, đi được vài bước lại phát hiện người phía sau không đi theo, hô to một tiếng, "Còn không nhanh đuổi theo!"

     Khóe miệng Thừa Phong cong lên thật nhỏ nếu không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra, cất bước đuổi kịp.

     Tiểu lâu an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

     Nguyên bản Lý Ngọc đứng ở một bên thấy Giang Du Bạch bị người kéo đi, cũng tiến lên hành lễ sau đó ngoan ngoãn lui xuống.

     Lưng Kỳ Trường Ức dựa vào ngực Bùi Tranh, có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, nhưng mà không nhìn thấy sắc mặt Bùi Tranh, điều này không khỏi làm cho y càng thêm khẩn trương, vô thức liếm đôi môi khô khốc.

     "Há miệng."

     Giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến, phía sau lưng theo sự chấn động của lồng ngực run lên hai cái.

     Ngón tay Kỳ Trường Ức không tự chủ được nắm chặt vạt áo của Bùi Tranh, nước mắt ở hốc mắt không ngừng đảo quanh, lại cố gắng kiềm lại không để nó rơi xuống.

     "Bùi ca ca."

     Một giọng nói cực nhẹ cực mềm gọi, mang theo chút ẩn nhẫn khóc nức nở, giọng run run giống y như móng vuốt mèo nhẹ nhàng gãi vào trái tim hắn.

     Bao lâu rồi, chưa được nghe qua thanh âm này?

     Nếu không phải cơ thể y vẫn còn yếu, hắn nên trực tiếp cởi sạch y phục của y, vùi vào trong chăn hung hăng trừng phạt một phen, dùng đủ loại tư thế khiến cho y bật khóc nức nở mới tốt.

     "Bùi ca ca...... huynh đừng...... đừng đuổi Tiểu Ngọc Tử đi, được không......"

     Chén thuốc trong tay Bùi Tranh đã chạm vào môi y, những ngón tay thon dài cạy miệng y ra.

     "Trước uống thuốc, uống xong rồi nói chuyện khác."

     Kỳ Trường Ức nức nở hai cái, ngửi thấy được mùi vị đắng nghét của thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ sắp nhăn lại thành cái bánh bao, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng uống thuốc.

     Mới uống được nửa chén, y liền không uống nổi nữa, sắc mặt tái nhợt không ngừng nôn khan.

     Bùi Tranh vuốt lưng giúp y nhuận khí, rồi lại đưa chén thuốc qua.

     Nhưng lần này Kỳ Trường Ức không chịu mở miệng ra, nước mắt rơi xuống không ngừng lắc đầu, "Rất đắng..... ta có thể đợi lát nữa rồi uống tiếp có được không....."

     "Qua vài canh giờ nữa thuốc sẽ không còn hiệu quả tốt như vậy, ngoan một chút, uống xong cái này thì không cần uống nữa."

     Kỳ Trường Ức thoáng quay đầu đi, dùng cổ tay áo của mình lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, phảng phất nếu làm như vậy là có thể đem hết những mùi vị đắng nghét của thuốc trút ra ngoài.

     Từ góc độ của Bùi Tranh có thể nhìn thấy gò má phồng lên của y, ánh mắt âm trầm, duỗi tay đặt chén thuốc lên mép giường, một tay kia nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của y, vẫn tinh tế mượt mà giống y như trong trí nhớ.

     Bùi Tranh nhéo sườn mặt hơi hơi nghiêng của y, trên môi còn dính một chút nước thuốc màu đen đang bĩu ra, hắn cúi người xuống áp môi mỏng lên môi y, môi lưỡi tiến quân thần tốc cạy khớp hàm đang đóng chặt ra, câu lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại dây dưa không chịu buông.

     Hai mắt Kỳ Trường Ức trừng lớn, còn chưa kịp thở ra một hơi đã bị Bùi Tranh cuốn hết vào trong miệng, qua một hồi lâu khiến y thở hổn hển, gương mặt đều đỏ lên.

     Bùi Tranh cuối cùng cũng buông lỏng tiểu nhân nhi ra một chút, nhìn ánh mắt y có chút tan rã nhẹ nhàng thở dốc, thuốc này đúng là có chút đắng, trong miệng hắn hiện tại đều tràn đầy hương vị nước thuốc đắng nghét, nhưng trong đó vẫn còn trộn lẫn một hơi thở ngọt ngào.

     Hắn dùng ngón tay lau đi vết nước bọt dính ở bên môi tiểu nhân nhi, lại nhẹ nhàng xoa xoa gò má bị hắn niết đến đỏ ửng.

     Khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay to lớn của hắn che lại, chỉ để lộ ra đôi mắt đẫm lệ, hàng lông mi thật dài đều bị nước mắt làm cho ướt đẫm.

     Có thể là lâu lắm rồi không có hôn môi, tiểu nhân nhi vẫn chưa từ trong mê mang tỉnh lại, Bùi Tranh trực tiếp kéo y vào trong lòng ngực, lấy chén thuốc qua đổ chỗ thuốc còn dư lại vào trong miệng của y.

     Tiểu nhân nhi theo đó nuốt xuống vài lần, rốt cuộc cũng uống hết toàn bộ chén thuốc đó.

     Hậu tri hậu giác tiểu nhân nhi cũng nhận thức được mình đã uống hết một chén thuốc vào bụng, lúc này vị đắng không ngừng bốc lên, khiến y cau mày, mở miệng hít một hơi thật sâu.

     Cánh môi lúc đầu còn tái nhợt không có chút máu trải qua một trận hôn cuồng nhiệt đã khiến cho đôi môi trở nên hồng hồng, hiện tại còn không ngừng  đóng mở khiến cho người khác trở nên mê mẩn.

     Bùi Tranh bế tiểu nhân nhi đang dựa vào người mình lên, để y ngồi lên trên đùi của mình, hai cẳng chân nhỏ bé gấp lại đặt ở bên cạnh mình.

     Duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của tiểu nhân nhi, kéo y áp sát vào người mình, một tay kia đặt lên gáy của y, không cho y lộn xộn, sau đó lại tiếp tục xâm chiếm cánh môi kiều diễm kia. 

     Nếu môi lưỡi là vũ khí, trong khoang miệng là chiến trường, thì Bùi Tranh chính là chúa tể lúc nào cũng giành chiến thắng, ngược lại tiểu nhân nhi lại là một bại binh liên tiếp đào lui.

     "Ưm..... Bùi, Bùi ca ca...... Tiểu Ngọc Tử...... ưm ưm......"

     Trong cơ thể Bùi Tranh đang không ngừng chạy loạn kêu gào điên cuồng, hắn không chút suy nghĩ, "Được."

     Sau đó hắn hôn càng thêm sâu.

     Hôn lâu đến mức nếu còn không buông tiểu nhân nhi ra sẽ khiến y nghẹt thở, Bùi Tranh buông y ra, cơ thể y không có gì chống đỡ, lập tức mềm như bông ngã lên trên người Bùi Tranh, dựa đầu vào bả vai hắn, hồng hộc thở đốc.

     Trong ngực bị một khối mềm mại lại nóng hổi chiếm cứ, ngón tay Bùi Tranh đặt lên hai cái đùi trắng nõn yếu ớt đến mức một tay có thể cầm lấy, tựa hồ chỉ cần dùng chút sức nhẹ nhàng là có thể bẻ gãy.

     Đương nhiên không thể dùng sức, hắn nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, mượt mà tinh tế yêu thích đến không muốn buông tay.

     "Ngươi vật nhỏ này, bị ta bắt trở về, muốn bị trừng phạt như thế nào đây?" 

     Nghe được hai chữ "trừng phạt", cơ thể tiểu nhân nhi đang nằm trên người Bùi Tranh tức khắc cứng đờ.

     "....... Không muốn...... không muốn đi ngục giam..... không cần đánh ta..... ta..... đau quá...... đau quá......"

     Nước mắt tiểu nhân nhi lại bắt đầu rơi, theo gương mặt chảy vào trong y phục Bùi Tranh.

     Bùi Tranh vỗ vỗ phía sau lưng y an ủi, "Được được, không khóc, không đi ngục giam, không bao giờ đi nữa, cũng không có người nào dám đánh ngươi, được không?"

     Tiểu nhân nhi liều mạng kìm nước mắt, nhưng vẫn ngăn không được nức nở vài cái.

     Bùi Tranh nhẹ nhàng nắm cằm y, để y ngẩng đầu lên trong lòng hắn hắn.

     "Để ta nhìn xem, rời đi lâu như vậy, có nhớ ta hay không? Hửm?"

     Cặp mắt kia mở to trong suốt y như một dòng suối thanh triệt, bất cứ khi nói chuyện là có thể rơi lệ.

     Bùi Tranh có chút rối ren lau nước mắt cho y, nhưng nước mắt kia vẫn cứ như là một chuỗi hạt châu bị cắt đứt khiến nó đổ rào rào không ngừng được, Bùi Tranh đành cúi người xuống, hôn lên cặp mắt xinh đẹp kia, đầu lưỡi liếm sạch nước mắt đang chảy ra.

     Thật đắng, so với nước thuốc kia còn đắng hơn.

     Kỳ Trường Ức khóc đến thập phần ủy khuất, thút tha thút thít nức nở nhìn vô cùng đáng thương.

     "..... Ta.... ta không muốn..... không muốn nghĩ đến huynh...... huynh đối với ta như vậy..... hức..... Bùi ca ca...... huynh đối với ta một chút cũng không tốt..... trước kia sẽ ôm ta một cái dỗ dành ta...... nhưng mà khi đó huynh mỗi ngày đều đánh ta..... rõ ràng là huynh làm sai..... huynh vì cái gì còn muốn trừng phạt ta..... huynh một chút cũng không tốt..... ta không muốn nhớ huynh....."

     Bùi Tranh thiếu chút nữa liền không khống chế được sức lực của mình, muốn hung hăng nắm cằm y, bức bách y nhìn mình, xem y còn có gan lặp lại những lời vừa nói hay không.

     Hắn đè nén xung động của mình, hiện tại tiểu nhân nhi quá mức suy yếu, sợ là một chút sức lực cũng không chịu nổi.

     Sau khi tiểu nhân nhi vừa khóc lóc vừa nói xong những lời đó, nước mắt lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

     "...... Nhưng, chính là.... ta không có cách nào.... trái tim ta không nghe ta nói...... ta muốn nó không cần lại nhớ huynh.... nó như thế nào một chút cũng không nghe lời....."

                                                          -------------*-------------

     Chương này coi như là quà Noel tặng cho mọi người, chúc mọi người có một ngày Noel vui vẻ bên người yêu, bạn bè gia đình của mình nha. Merry Christmas. Và cuối cùng cảm ơn mọi người vì đã yêu quý truyện này <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro