Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Khuôn mặt tiểu nhân nhi tràn đầy nước mắt, khóc đến mức không nói thành lời, bộ dáng thương tâm muốn chết.

     Ngón tay Bùi Tranh chợt thả lỏng, giúp y lau đi nước mắt, ôm tiểu nhân nhi vào trong lòng ngực nhẹ nhàng dỗ dành.

     "Ta biết, ta đã biết, đừng khóc, khóc hỏng mắt thì làm sao bây giờ? Hửm?"

     "...... Khóc, khóc hỏng thì hỏng...... dù sao, dù sao cũng không có ai để ý tới ta......"

     Bùi Tranh thấy nước mắt của y không có xu thế dừng lại, xoay người đè tiểu nhân nhi ở dưới thân, hơi chống thân mình ở trên người y.

     "Ta để ý."

     Khi bị Bùi Tranh đè xuống Kỳ Trường Ức cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cảm thấy trên người có một sức mạnh đè lên, ép tới mức khiến y có chút không thở nổi, một bàn tay mang theo hơi lạnh tiến vào bên hông y ngay chỗ da thịt bị lộ ra.

     Hô hấp ấm áp gần trong gang tấc cùng cảm giác tê dại bên hông khiến cho ngón chân tiểu nhân nhi cuộn tròn, bàn tay kia không nặng không nhẹ nhéo vòng eo thon thả của y, tiểu nhân nhi lập tức quên mất chuyện khóc lóc, trong miệng không tự chủ được tràn ra một tiếng kêu mềm mại.

     "Ưm a......"

     Tiểu nhân nhi cũng nghe thấy thanh âm do chính mình phát ra, hoảng loạn dùng đôi tay gắt gao bịt kín miệng mình, bên tai đỏ bừng.

     Khóe môi Bùi Tranh cong lên, duỗi tay cường chế kéo cặp tay nhỏ kia xuống.

     "Kêu ra đi." Bùi Tranh hôn hôn đôi môi đỏ tươi kia, "Ta muốn nghe."

     "..... Không, không cần....." Kỳ Trường Ức ủy khuất bĩu môi nghẹn nghèo hai tiếng.

     Bùi Tranh cười y mạnh miệng, giở trò sờ sờ toàn thân của tiểu nhân nhi nằm ở phía dưới, không qua vài cái thân mình tiểu nhân nhi liền mềm mại như hóa thành một vũng nước xuân, cả người vô lực, ức chế không được phát ra âm thanh thở dốc nức nở.

     Bùi Tranh đúng lúc thu tay, ôm tiểu nhân nhi trở mình, để y nằm ở trên người mình.

     Toàn thân tiểu nhân nhi đã trở nên nóng hầm hập, híp mắt lại ghé vào trước ngực Bùi Tranh nhấc không nổi một tia sức lực, chỉ là mới vừa rồi khóc quá mức hung mãnh, hiện tại còn thường thường khụt khịt hai tiếng.

     "Hiện tại thân mình ngươi còn chưa có tốt lên, chờ tu dưỡng một thời gian, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy......"

     Tiểu nhân nhi mơ mơ màng màng không nghe rõ lời Bùi Tranh nói, đôi tay dịu dàng kia nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng y, không lâu sau mí mắt y liền bắt đầu không tự chủ được đánh nhau, hô hấp cũng dần dần trở nên đều đều.

     Sau sau đó ánh nến trong tiểu lâu bị dập tắt, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại bóng cây lay động ngoài cửa sổ.

     Ngày thứ hai, Kỳ Trường Ức bị Lý Ngọc lay tỉnh.

     — mở mắt ra, đã bị ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt.

     Lý Ngọc vội duỗi tay che khuất ánh sáng cho Kỳ Trường Ức, "Điện hạ, đã là buổi trưa, ngài cũng nên tỉnh lại. Giang thái y nói ngài đã bỏ lỡ thuốc vào buổi sáng, giờ cũng không thể lại bỏ thuốc buổi trưa."

     Đợi Kỳ Trường Ức thích ứng với ánh sáng, liền được Lý Ngọc nâng dậy.

     Y đảo mắt nhìn trên giường nơi mình đang nằm một mình, lại nhìn quanh phòng một vòng.

     Bùi Tranh không có ở đây.

     Kỳ Trường Ức dường như nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra một chút mất mát.

     "Điện hạ, Bùi đại nhân đã đi thượng triều, đến bây giờ còn chưa có trở về đâu."

     Kỳ Trường Ức gật gật đầu, không nói gì.

     Lý Ngọc hầu hạ Kỳ Trường Ức dùng một chút điểm tâm trưa, đều là đồ ăn thanh đạm, Kỳ Trường Ức chỉ ăn được mấy miếng liền không muốn ăn nữa.

     Bọn hạ nhân bắt đầu thu dọn bát đĩa, sau đó mang thuốc đến cho Kỳ Trường Ức uống, còn mang theo mấy viên mứt hoa quả.

     Sau khi cau mày uống hết chén thuốc đắng nghét khiến y muốn khóc kia, Kỳ Trường Ức nhanh chóng lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng, vị ngọt cuối cùng cũng xoa dịu đi một chút vị đắng.

     Sau khi uống thuốc xong Kỳ Trường Ức liền nằm trở lại trên giường, hạ nhân đồng loạt lui xuống, tiểu lâu chỉ còn hai người là Kỳ Trường Ức cùng với Lý Ngọc.

     "Tiểu Ngọc Tử, Giang thái y đi đâu rồi, sao hôm nay hắn còn chưa tới xem ta uống thuốc?"

     "Điện hạ, Giang thái y trở về Thái Y Viện xử lý một số việc, một chút nữa sẽ trở lại, nên phân phó nô tài nhìn ngài uống thuốc."

     "Ừm......"

     Kỳ Trường Ức ậm ừ đồng ý, sau đó liền nhìn màn giường trên đỉnh đầu không nói gì.

     Lý Ngọc biết y nhất định là đang cảm thấy buồn chán, trước kia khi điện hạ còn ở trong cung chính là không nhàn rỗi được ngày nào, lúc nào cũng chạy nhảy mân mê cái này một chút cái kia một chút, một hồi lại gõ cái này, có thể tự bày trò chơi cả ngày không chán.

     Nhưng điện hạ hình như đã lâu không được chơi vui vẻ như vậy, với tâm tính giống như tiểu hài tử của y, khẳng định là y cảm thấy buồn chán.

     "Điện hạ, Bùi đại nhân nói, đợi khi nào cơ thể ngài tốt hơn một chút sẽ được ra ngoài, còn bây giờ không cho phép ngài ra khỏi tiểu lâu nửa bước, hơn nữa Giang thái y cũng đồng ý với việc này, cho nên ngài chỉ cần nằm nghỉ ngơi, nhanh chóng tốt lên, liền có thể đi ra ngoài."

     "Tiểu Ngọc Tử, ta không phải muốn đi ra ngoài chơi."

     Kỳ Trường Ức dừng một chút, "Ta..... ta chỉ hơi nhớ hoàng cung......"

     Lý Ngọc giật mình.

     Hắn nghe ra ý tứ của Kỳ Trường Ức, y cũng không phải là nhớ những sự vật trong cung, hẳn là nhớ những người trong tẩm cung đi, tẩm cung của cửu hoàng tử hiện tại không có một bóng người nào, toàn bộ những cung nữ thái giám trong cung đều bị phân tán tới những tẩm cung khác, tẩm cung kia hiện tại đã là nửa hoang phế.

      "Ta..... còn nhớ phụ hoàng..... cùng với mẫu phi....."

     Kỳ Trường Ức nói xong lại đỏ hốc mắt.

     "Điện hạ, ngài đây là làm sao vậy, sao lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện này? Chúng ta đã thống nhất với nhau về sau sẽ chỉ nói những chuyện vui vẻ thôi sao? Điện hạ ngài đừng khóc a....." Lý Ngọc thấy tiểu nhân nhi rơi lệ có chút hoảng loạn, điện hạ khóc quá nhiều, như vậy đôi mắt nhất định sẽ không chịu nổi, Giang thái y cũng nói ngàn vạn đừng để y chịu thêm thương tổn nữa, cũng không thể để y khóc thương tâm nữa.

     Kỳ Trường Ức trở mình, quay mặt vô trong.

     "Tiểu Ngọc Tử, ta muốn ở một mình một lát....."

     Lý Ngọc nhìn bóng lưng của y, thở dài.

     "Điện hạ, nô tài canh giữ ở bên ngoài, ngài có chuyện gì cứ kêu một tiếng nô tài ngay lập tức đi vào."

     Người trên giường không nhúc nhích.

     Lý Ngọc chậm rãi rời khỏi phòng.

     Kỳ Trường Ức nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập đủ loại hình ảnh, đều là cảnh tượng lúc y còn nhỏ sống ở trong cung cùng với phụ hoàng và mẫu phi.

     Khi đó y còn nhỏ, phụ hoàng có thể dễ như trở bàn tay bế y lên để y ngồi trên vai, sau đó một tay đỡ chân y một tay kia nắm tay mẫu phi, ba người vui vẻ tản bộ ở Ngự hoa viên.

     Lúc đó tứ hoàng tử được đưa đến thư viện để học tập với tiên sinh mỗi ngày, nhưng Kỳ Trường Ức thì lại được cho phép đi theo bên người mẫu phi mỗi ngày chơi đùa vui vẻ ầm ĩ, hoàng thượng có chút thiên vị với hai mẫu phi y. 

     Nhưng mà thời gian vui vẻ hạnh phúc như vậy quá mức ngắn ngủi.

     Cửa tiểu lâu bị người nhẹ nhàng đẩy ra, thân ảnh cao lớn chậm rãi đi đến bên giường.

     Tiểu nhân nhi đang nửa mê nửa tỉnh cảm giác sau lưng có một thân thể hơi lạnh dán lên, tiểu lâu đốt than nóng như vậy, y vẫn không nhịn được rùng mình một cái.

      Bùi Tranh ôm y vào lòng, đặt y lên gối nằm, khi cúi đầu xuống là có thể ngửi được mùi thuốc đắng hòa cùng với mùi hương thơm ngọt độc nhất trên cơ thể của tiểu nhân nhi, hắn vùi sâu vào trong tóc y hít một hơi thật sâu, thậm chí còn có thể ngửi được mùi sữa thoang thoảng tỏa ra từ trong xương cốt.

     Ôm thân mình nhỏ bé mềm mại của y, xao động cùng với bất an trong lòng hắn cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh một chút.

     Chỉ là người trong lòng ngực ngoan quá mức, thân mình mềm mại vẫn không nhúc nhích.

     Cằm Kỳ Trường Ức bị hắn nắm lấy nâng lên, liền đụng phải một đôi mắt đen kịt.

     "Khóc?"

     Kỳ Trường Ức vội vàng lau đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt, nghẹn ngào nói.

     "Ta.... ta không có....."

     "Lại đây ta nhìn xem."

     Bùi Tranh nói xong liền mạnh mẽ nâng y lên, nhấc tiểu nhân nhi từ trên gối nằm lên, ấn vào gáy y buộc y nhìn thẳng vào mắt mình, đuôi mắt kia rõ ràng là còn vương vài giọt hoa lê.

     "Hửm, không khóc, sao trên mặt vẫn còn nhiều nước như vậy, xem ra là bọn hạ nhân không hầu hạ tốt tiểu điện hạ của chúng ta, đều nên phạt."

     Nói tới đây, Bùi Tranh định lớn giọng kêu người tiến vào, "Người đâu......"

     Chỉ mới hô lên một chữ, miệng đột nhiên bị một đôi tay nhỏ nhắn che lại, sắc mặt chủ nhân tay nhỏ thoạt nhìn rất ủy khuất lại bắt đầu muốn rớt nước mắt.

     "Không..... không cần..... không liên quan đến bọn họ, không cần phạt bọn họ..... cầu xin huynh....." Ngữ khí cầu xin thật là câu nhân.

     Bùi Tranh nheo mắt lại, thổi một hơi nóng vào bàn tay đang che miệng mình, đôi tay kia quả nhiên giống như là bị bỏng nhanh chóng rụt lại, lại bị một bàn tay to hơn đè lại không thể động đậy, theo sau một cảm giác ẩm ướt nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền đến, len lỏi miêu tả theo mấy ngón tay xanh nhạt non mịn.

     "A....." Sau khi Kỳ Trường Ức ý thức được việc gì, đỏ hoe mắt dùng sức rút tay về.

     Bùi Tranh buông lỏng gông cùm xiềng xích, đầu ngón tay sờ sờ khóe môi mình, muốn bắt lại đôi tay nhỏ đang lâm trận thì bỏ chạy kia.

     "Không cần..... không cần như vậy..... Bùi ca ca....."

     Tim Kỳ Trường Ức có chút không ổn định, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nếu còn như vậy nữa y liền cảm thấy đầu óc của mình trở nên choáng váng sắp ngất đi.

     Chính là bàn tay to lớn kia cũng không vì điều này mà buông tha y, hắn nắm chặt hai cổ tay nhỏ bé kia kéo ra sau lưng hắn.

     "Không cần cái gì?" Bùi Tranh ghé vào bên tai y thấp giọng, "Việc ta phải làm còn chưa có bắt đầu."

     Nói xong bàn tay đặt ở sau lưng y dùng một chút lực, tiểu nhân nhi mềm mại ngon miệng đã được đưa đến trước mặt hắn, y không biết làm sao ánh mắt ngơ ngác né tránh, màu đỏ từ bên tai nhanh chóng lan xuống gương mặt khiến mặt y đỏ bừng.

     Đôi môi khép hờ đóng mở ngay trước mắt hắn, đáy mắt ửng đỏ tràn đầy sương mù, trong khóe mắt còn treo mấy hạt trân châu trong suốt.

     Trong lòng Bùi Tranh thầm mắng một tiếng, hiện tại đầu óc hắn chỉ tràn đầy suy nghĩ hung hăng đè lên người y, để những giọt nước mắt đó chỉ rơi xuống vì hắn.

     Lúc này bên ngoài tiểu lâu đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, giọng nói còn càng lúc càng lớn.

     "Giang thái y! Giang thái y ngài chờ một chút! Chờ một chút! Ngài trước đừng đẩy cửa!"

     "Hừ Lý Ngọc, ngay cả ta ngươi cũng muốn ngăn cản, Chờ cái gì mà chờ, ta tới bắt mạch cho điện hạ, còn phải chọn giờ lành ngày tốt là thế nào?"

     "Những cái kia thật ra không cần....."

     "Không cần ngươi cản ta làm gì."

     Nói xong Giang Du Bạch liền tiếp tục muốn tiến lên đẩy cửa, Lý Ngọc dưới tình thế cấp bách cuống quít nói, "Hiện tại điện hạ đang nghỉ ngơi, không nên bị quấy rầy! Bằng không chờ điện hạ tỉnh ngài lại qua đây đi!" 

     "Buổi tối còn chưa dùng mà ngủ cái gì? Kêu điện hạ thức dậy, thuốc buổi tối không thể bỏ."

     Mắt thấy không ngăn được Giang Du Bạch, vẻ mắt Lý Ngọc như đưa đám nói, "Giang thái y, Bùi đại nhân cũng ở."

     Tay Giang Du Bạch đang đẩy cửa đột nhiên dừng lại, ngay sau đó ánh mắt khẽ biến, nhấc chân lên đá mạnh vào cửa.

     "Rầm cạch" một tiếng cửa phòng bị đá văng ra.

     Bùi Tranh đã xuống giường, dương tay kéo chăn qua che tiểu nhân nhi kín mít.

     Dưới giường còn rơi rụng vài món y phục, nhưng Bùi Tranh vẫn là y quan chỉnh tề phong trần tuấn lãng.

     "Mặt người dạ thú!"

     Giang Du Bạch xông vào phòng, âm thầm cắn răng, "Bùi Tranh, ngươi không cảm thấy là ngươi cần giải thích một chút sao?"

     Bùi Tranh nhìn về phía hắn không nói.

     Giang Du Bạch nói, "Ta vừa từ trong cung trở về, những cái tin đồn nhản nhí đó truyền khắp hoàng cung tất cả mọi người đều biết, hiện tại có phải chỉ có một mình điện hạ là chuyện gì cũng không biết đúng không?"

-------------*------------- 

     Một năm mới lại qua, hôm nay là tết dương lịch chúc mọi người có một cái tết vui vẻ bên gia đình và người thân nha. Năm mới vui vẻ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro