Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ánh mắt Bùi Tranh biến đổi.

     Lý Ngọc cũng đi vào, chắp tay với Bùi Tranh nói, "Bùi đại nhân, Giang thái y....."

     Bùi Tranh phất phất tay, Lý Ngọc liền không có nhiều lời.

     "Có tin đồn nhảm nhí gì?"

     Giang Du Bạch liếc mắt nhìn tiểu nhân nhi đang nằm trên giường, "Lời này Bùi đại nhân lại hỏi ngược lại ta, trong lòng ngài không phải càng thêm rõ ràng sao?"

     Ánh mắt Bùi Tranh tối sầm lại.

     "Ngươi cùng ta ra ngoài."

     Nói xong khoanh tay bước ra khỏi cửa.

     Phía dưới chăn tiểu nhân nhi để lộ ra đôi mắt, nhìn Giang Du Bạch, chợt cong cong khóe mắt, chào hỏi hắn.

     Giang Du Bạch cười lên, gật đầu với Kỳ Trường Ức, sau đó cũng đi ra khỏi cửa.

     Lý Ngọc vội vàng đi đến mép giường, nhặt y phục trên mặt đất lên.

     Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt, "Tiểu Ngọc Tử, Bùi ca ca cùng Giang thái y là muốn đi đâu vậy?"

     Lý Ngọc lắc đầu.

     "Điện hạ, nô tài cũng không biết, mới vừa rồi Giang thái y vội vội vàng vàng đến, nói là phải bắt mạch cho ngài, ai ngờ hiện tại đã đi rồi."

     "A, được rồi."

     "Điện hạ, ngài mặc y phục trước đi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh, đợi chút nữa cũng nên dùng bữa tối."

    Chính là vẫn luôn chờ đến khi dùng xong bữa tối, Bùi Tranh cũng không có quay trở về.

     Sắc trời cũng dần dần tối lại, bên trong tiểu lâu cũng được những ngọn nến thắp sáng.

     Thời điểm Giang Du Bạch lại lần nữa đẩy cửa đi vào, Kỳ Trường Ức vẫn còn chưa có ngủ.

     "Điện hạ, sao trễ như thế này mà còn chưa ngủ?"

     "Giang thái y, sao ngươi lại ở đây."

     "Chiều nay ta bị trì hoãn một chút, hiện tại lại đây xem ngài."

     Vừa nói Giang Du Bạch vừa đi đến bên mép giường, bắt mạch cho Kỳ Trường Ức.

     "Thân mình khôi phục không tồi, nhưng mà ngàn vạn lần cũng không thể thiếu cảnh giác, về sau không được ngủ trễ như vậy nữa, thuốc bữa sáng một ngày cũng không thể dừng lại." Kỳ Trường Ức rụt cổ, ngoan ngoãn gật gật đầu.

     "Giang thái y, ta đã biết, ta về sau nhất định sẽ ngủ sớm dậy sớm, thuốc cũng sẽ uống đúng giờ, như vậy mới có thể nhanh tốt lên. Đúng hay không?"

     Giang Du Bạch gõ gõ trán y, "Người biết liền tốt."

     "Giang thái y, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

     "Điện hạ người cứ trực tiếp hỏi đi."

     Kỳ Trường Ức do dự một chút, cúi đầu nắm nắm y phục trên đầu gối.

     "Buổi chiều hôm nay, ngươi cùng Bùi ca ca, đi đâu vậy?"

     Ý cười trên khóe miệng Giang Du Bạch ngay lập tức cứng đờ.

     "A..... chỉ là cùng Bùi đại nhân đi thư phòng, nói chuyện một chút mà thôi. Người là một tiểu hài tử liền không cần nhọc lòng nhiều như vậy, chỉ cần vui vẻ dưỡng thân mình tốt lên mới là chính sự, nghe không?"

     "Ta đã biết."

     Kỳ Trường Ức cúi đầu xuống. Tâm trạng rầu rĩ.

     Giang Du Bạch cũng không biết là nên an ủi y như thế nào, "Bùi đại nhân có chút việc nên ra ngoài, hình như là hoàng thượng triệu kiến, hắn liền tiến cung rồi."

     Kỳ Trường Ức không nói gì, chỉ là cúi đầu càng sâu.

     Giang Du Bạch im lặng một lúc lâu, sau đó quay đầu nói với Lý Ngọc, "Đợi chút nữa sắc chút thuốc để điện hạ uống rồi hẵng đi ngủ, còn có, bên ngoài dạo này lạnh như vậy, nhớ lấy không được để điện hạ ra cửa."

     Lý Ngọc gật đầu.

     "Điện hạ, nghỉ ngơi sớm một chút đi, hôm nay ta về trước, ngày mai ta lại đến xem người."

     "Ân!"

     Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Trường Ức cuối cùng cũng nở ra một nụ cười.

     Ngay sau đó Giang Du Bạch liền bước ra khỏi cửa.

     Trong mấy ngày kế tiếp, Giang Du Bạch ngày ngày đều sẽ tới tiểu lâu, Kỳ Trường Ức không thể ra ngoài, có hắn cùng Lý Ngọc làm bạn, thời gian y bị nhốt ở trong tiểu lâu, có vẻ cũng không có gian nan như vậy.

     Bùi Tranh mấy ngày gần đây rất bận rộn đến hậu viên cũng chưa từng bước vào, thường xuyên ở trong cung cả một ngày. Khi trở lại phủ thừa tướng, ánh nến trong hậu viện đã dập tắt thật lâu.

     Hắn đứng từ xa nhìn một cái, liền xoay người rời đi.

     Tuy rằng hắn không có đi qua xem Kỳ Trường Ức, nhưng toàn bộ người trong phủ thừa tướng đều đã được lệnh rằng, nhất định phải cẩn thận hầu hạ người đang sống trong tiểu lâu ở hậu viện kia, tất cả những chi phí cùng với ăn mặc phải là tốt nhất, toàn bộ nha hoàn nô bộc trong phủ cũng thực cơ linh.

     Có Giang Du Bạch mỗi ngày chăm sóc, cơ thể Kỳ Trường Ức đã hồi phục rất nhanh, không quá mấy ngày liền có thể xuống đất đi lại xung quanh.

     Bên ngoài trời đã sớm lạnh buốt, Kỳ Trường Ức bị nhốt lâu rồi, cảm thấy xương cốt cả người vô cùng ngứa ngáy, rất muốn ra ngoài dạo một chút.

     Y năn nỉ Giang Du Bạch rất nhiều lần, Giang Du Bạch rốt cuộc cũng nhả ra, cho phép Lý Ngọc dẫn y đi dạo quanh vườn ở phía sau hậu viện.

     — mở cửa tiểu lâu ra, không khí lạnh băng mới mẻ nháy mắt tràn vào bên trong, Kỳ Trường Ức hít sâu một hơi, bị không khí lạnh lẽo kia làm ngạt thở, ho khan vài tiếng.

     Lý Ngọc vội vàng cầm một chiếc áo choàng lông xù màu trắng mềm mại phủ thêm cho y.

     "Điện hạ, trời bên ngoài vô cùng lạnh, nếu không ta vẫn nên trở về phòng đi, chờ ngày nào đó bớt lạnh, hoặc là chờ cơ thể ngài tốt hơn một chút, chúng ta lại ra ngoài đi dạo, có lẽ còn có thể ra ngoài phủ thừa tướng,"

     "Tiểu Ngọc Tử, ta thật sự không muốn nằm trên giường nữa, ta đã nằm lâu như vậy..... Ngươi đừng lo lắng cho ta, ta thật sự không có việc gì."

     Lý Ngọc không lay chuyển được y liền nói, "Được, vậy chúng ta đi chậm một chút. Nếu ngài cảm giác có chỗ nào không thoải mái, phải nhanh chóng mới với nô tài, chúng ta liền trở về phòng nghỉ ngơi."

     "Được."

     Lý Ngọc đỡ tay Kỳ Trường Ức chậm rãi đi ra ngoài.

     Hoa viên phía sau thật sự rất lớn, bên cạnh tiểu lâu còn có một mảnh rừng trúc, còn có một hồ hoa sen, trên hồ có một đình lầu được chạm khắc tinh xảo.

     Cách đó không xa là núi giả cùng cây cối, nhưng mà tất cả lá cây đều rụng hết, trụi lủi, nhìn qua có vài phần quạnh quẽ hiu quạnh.

     "Điện hạ, nô tài nghe nói chỗ hậu viên này là nơi ở của Bùi đại nhân trước khi làm quan, khi đó phụ thân của Bùi đại nhân còn chưa qua đời."

     Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo dọc theo con đường bằng đá cuội, đột nhiên ngẩng đầu liền phát hiện trước mắt có một cái sân nhỏ, mặt trên viết hai chữ "Mai viên".

     Thời tiết đã lạnh như vậy, nhưng tuyết vẫn chưa rơi, hoa mai trong mai viên cũng chưa nở ra, những nụ hoa khổng lồ gần như đã không thể che đi những cánh hoa đỏ tươi bên trong, lại chính là không chịu nở rộ.

     Chỗ mai viên này rất giống với vườn mai trong trí nhớ của Kỳ Trường Ức.

     Kỳ Trường Ức đứng ở trước sân nhỏ, nhìn một hồi lâu.

     Lý Ngọc khó hiểu hỏi, "Điện hạ, ngài muốn thưởng thức hoa mai sao."

     Vườn mai trong hoàng cung mỗi vào mùa đông đều sẽ nở rộ phi thường mỹ lệ, Lý Ngọc đã từng nhìn thấy một lần, cả khu vườn tràn ngập màu đỏ như huyết phản chiếu dưới nền tuyết trắng rơi đầy trời, nhìn qua một lần sẽ không bao giờ quên được.

     "Lại nói tiếp, điện hạ ngài thích nhất là hoa gì vậy? Có phải là hoa mai này không?"

     Kỳ Trường Ức nghĩ nghĩ sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải, ta thích nhất là hoa sen, là hồng liên."

     "Hồng liên a." Lý Ngọc gật gật đầu.

     Hai người xoay người đi ra khỏi mai viên, đột nhiên lại nhìn thấy một thân ảnh đứng ở cuối con đường nhỏ.

     Người nọ mặc một thân tơ vàng áo choàng trắng, tướng mạo có chút tiều tụy, ánh mắt so với trước kia cũng vô cùng ảm đạm không còn ánh sáng.

     Sau khi Kỳ Trường Ức thấy rõ người nọ, giọng nói tràn đầy kinh hỉ không giấu được.

     "Tứ ca ca!"

     Lý Ngọc cũng cuống quít hành lễ nói, "Tham kiến tứ hoàng tử điện hạ."

     Kỳ Trường Phong cất bước đi tới.

     "Tứ ca ca, sao huynh lại tới đây? Huynh là tới thăm đệ sao?"

     Kỳ Trường Ức hưng phấn chạy tới bên cạnh Kỳ Trường Phong, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo hắn.

     "Đúng vậy, lâu như vậy không gặp, ta đến xem đệ."

     Kỳ Trường Phong bất động thanh sắc rút ống tay áo của mình về, sau đó nói, "Thấy đệ không có việc gì, ta cũng an tâm rồi, ta đi về trước đây."

     Nói xong liền xoay người rời đi.

     "Tứ ca ca!" Kỳ Trường Ức hô, "Huynh nhanh như vậy đã muốn đi sao? Đệ còn có rất nhiều chuyện muốn nói với huynh....."

     Khi Kỳ Trường Ức nói xong những giọt nước mắt trong suốt liền trào ra từ khóe mắt, chóp mũi có chút hồng hồng.

     Kỳ Trường Phong cuối cùng cũng không đành lòng xoay người lại, nhìn y nói, "Hảo, đừng khóc, ta không đi, muốn nói cái gì thì nói đi."

     "Tứ ca ca, đã rất lâu rồi đệ không có nhìn thấy huynh, đệ rất nhớ huynh....."

     Nước mắt từ khóe mắt Kỳ Trường Ức lăn xuống dưới, nước mắt nóng hổi lăn trên gò má lạnh lẽo, lưu lại hai vệt nước mắt.

     Kỳ Trường Phong nhìn đôi mắt đẫm lệ của y, nói một chút cũng không mềm lòng, là không có khả năng.

     "Đừng khóc, lần này ta tới xem đệ cũng là phụng lệnh của phụ hoàng. Lại nói tiếp đều do ta, chuyện lúc trước không có chứng cứ còn không biết lượng sức của mình lại đi nói với phụ hoàng, chọc cho phụ hoàng tức giận."

     Kỳ Trường Ức lo lắng nói, "Phụ hoàng mắng huynh sao? Tứ ca ca, huynh đừng thương tâm, phụ hoàng khẳng định không phải cố ý."

     "A." Kỳ Trường Phong cười lạnh một tiếng, "Không phải cố ý? Phụ hoàng còn ban cho ta một phủ đệ, kêu ta xuất cung, này còn không phải cố ý sao? Này rõ ràng chính là nhắm mắt làm ngơ!"

     ""Xuất cung...... tứ ca ca hiện tại huynh đang ở đâu?"

     "Một xa xôi chỗ hẻo lánh cách xa Đế Đô Thành, tự nhiên so ra kém với phủ thừa tướng này. Ta xem đệ ở chỗ này rất vui vẻ nha, cùng với kẻ thù có quan hệ rất tốt đúng không?"

     Kỳ Trường Ức vội vàng lắc đầu, "Tứ ca ca, đệ không muốn như vậy, đệ cũng muốn hồi cung, chính là Bùi ca ca không cho đệ đi....."

     "Ta thấy đệ là không muốn rời đi, đệ không phải từ nhỏ đã thích hắn sao? Như bây giờ chính là quá hợp với tâm ý của đệ."

     "Không phải, không phải, không phải như thế......"

     Kỳ Trường Ức vừa khóc vừa lắc đầu, y ăn nói vụng về, bị Kỳ Trường Phong ép hỏi như vậy, cũng không biết giải thích như thế nào mới được.

     Trong lòng Kỳ Trường Phong cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng tích tụ, gần đây hắn bị hoàng thượng thất sủng, không phải bởi vì nhắc đến chuyện cũ, càng là bởi vì hắn ở trong triều làm một ít động tĩnh.

     Thừa dịp Bùi Tranh không có ở trong cung, Kỳ Trường Phong âm thầm lôi kéo thế lực của hoàng hậu, ý đồ là trước khi Bùi Tranh trở về đánh gãy hắn, chính là không nghĩ tới khi Bùi Tranh trở về chỉ dùng một chút công phu, thế lực mà mình vất vả thành thoáng chốc liền sụp đổ.

     Kỳ Trường Phong không cam lòng, hắn chưa bao giờ muốn mình chỉ là một hoàng tử nho nhỏ, hắn chính là muốn vị trí Đông cung thái tử, tương lai còn muốn ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn không thể sai, một bước cũng không được.

     Nhưng hiện tại hắn lại bị thế lực khắp nơi của Bùi Tranh đè nặng, không dám ngẩng đầu, có thể nói là mỗi bước đi đều gian nan.

     Hôm nay hắn cố ý chọn thời gian Bùi Tranh không có ở trong phủ thừa tướng, hắn không chỉ là muốn tới xem đệ đệ cùng phụ mẫu với mình, kỳ thật là muốn thông qua Kỳ Trường Ức khơi thông quan hệ với Bùi Tranh, xem có thể khiến cho Bùi Tranh phóng cho mình một con ngựa hay không, cho mình một con đường để đi.

     Nhưng hiện tại hắn nhìn thấy tiểu nhân nhi nhớ mong mình như thế, cuối cùng vẫn không thể mở miệng nói ra được.

     "Được rồi, ta mặc kệ bề ngoài ra sao, ta cũng không quan tâm, về sau đệ muốn như thế nào liền như vậy đi." Kỳ Trường Phong nói, "Nói hết chưa? Nói xong ta phải đi."

     Kỳ Trường Ức dùng sức xoa xoa nước mắt, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kỳ Trường Phong, "Tứ ca ca..... huynh gần đây có phải sống không tốt hay không?"

     Cơ thể Kỳ Trường Phong cứng lại, hốc mắt cảm thấy có chút nóng lên.

     Sống không tốt?

     Liệu có ai quan tâm rốt cuộc hắn có làm tốt hay không?

     Trừ bỏ tiểu ngốc tử này, hình như chưa từng có người nào hỏi mình câu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro