Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Có bản lĩnh này, vẫn là đệ nên quan tâm chính mình nhiều hơn đi, chuyện của ta không cần đệ nhọc lòng."

     "Đệ đã biết, tứ ca ca, về sau đệ sẽ không lắm miệng nữa." Kỳ Trường Ức cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.

     — Lý Ngọc đứng một bên nghe không nổi nữa, có chút tức giận bất bình thay cho điện hạ nhà mình, "Tứ hoàng tử điện hạ, chủ tử chỉ là......"

     Kỳ Trường Phong nhìn về phía Lý Ngọc, trong ánh mắt có chút ý tứ cảnh cáo.

     "Nơi này khi nào có chỗ cho ngươi xen miệng vào? Ngươi chỉ là một nô tài, ngươi chăm sóc điện hạ nhà mình thành cái bộ dạng này, ta còn chưa có hỏi tội ngươi."

     Kỳ Trường Ức nhanh chóng tiến lên kéo Lý Ngọc ra sau lưng.

     "Tứ ca ca, huynh không cần trách cứ Tiểu Ngọc Tử, hắn cũng là lo lắng cho đệ mà thôi. Tiểu Ngọc Tử đối với đệ rất tốt, hắn đã chịu quá nhiều khổ sở, đều bởi vì đệ......"

     "Điện hạ, ngài đừng nói như vậy, đây đều là nô tài cam tâm tình nguyện."

     Kỳ Trường Phong có chút không kiên nhẫn đánh gãy hai người, "Được rồi, chủ tớ các ngươi tình thâm, chờ đến khi không có ai thì hẵng biểu diễn."

     Nói xong hắn lại cẩn thận nhìn nhìn Kỳ Trường Ức.

     "Ta có đôi khi rất tò mò, đệ rốt cuộc có thủ đoạn gì mà có thể khiến cho một người hai người đều đối xử tốt với đệ như vậy, có một cái nô tài trung thành và tận tâm như vậy còn chưa đủ, ngay cả Triệu Lệ Đường cũng có thể vì đệ mà đối nghịch với Bùi Tranh."

     Kỳ Trường Ức tức khắc có chút khẩn trương hỏi, "Đường ca ca làm sao vậy?"

     Kỳ Trường Phong hơi hơi kinh ngạc.

     "Đệ không biết? Hoàng thượng phái Triệu Lệ Đường đi đến doanh trại của quân địch ở ngoài biên cương, Triệu tướng quân dẫn theo một đội quân nhỏ như vậy xâm nhập vào sâu bên trong trận địch, thật sự là có chút nguy hiểm."

     "Tại sao phụ hoàng lại để Đường ca ca đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?"

     Kỳ Trường Phong cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên những chuyện này đều là vì Bùi ca ca của đệ hết sức thổi gió bên cạnh hoàng thượng. Những việc này hắn không có nói cho đệ biết sao? Còn những chuyện khác thì sao?"

     "Đệ, đệ đã nhiều ngày không có gặp Bùi ca ca." Ngón tay Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng cầm ống tay áo của mình, "Gần đây hình như huynh ấy rất bận....." Kỳ Trường Phong biết y tuyệt đối sẽ không nói dối, "Nếu như vậy, ta cũng không tiện nhiều lời, còn có chút sự tình chờ đến lúc đó tự mình hắn nói cho đệ, ta còn muốn nhìn xem hắn sẽ nói với đệ như thế nào. Đệ hảo hảo bảo trọng thân thể, ta đi trước."

     Kỳ Trường Ức lưu luyến không rời nhìn bóng dáng Kỳ Trường Phong xoay người rời đi, "Tứ ca ca, huynh còn đến thăm đệ nữa không?"

     Kỳ Trường Phong không nói gì, bước chân lại đột nhiên dừng lại, rồi sau đó tựa như không nghe được gì, bước chân biến mất ở cuối đường nhỏ.

     Kỳ Trường Phong một đường đi nhanh, khi đi đến cửa hậu viên, có một bóng người chắn trước mặt hắn.

     Bùi Tranh nhìn thấy hắn tựa hồ không hề có chút kinh ngạc nào, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, nhàn nhạt nói, "Tứ hoàng tử điện hạ, sao tới trong phủ cũng không có người nào bẩm báo một tiếng, thứ thần chậm trễ."

     "Nơi này không có người nào khác, không cần hư tình giả ý với ta như vậy."

     Kỳ Trường Phong dời mắt đi, hắn không nghĩ tới thế nhưng sẽ đụng phải Bùi Tranh đột nhiên trở về.

     "Thần đối với tứ hoàng tử chính là tôn kính đến cực điểm, sao ngài lại cho rằng đó là hư tình giả ý?"

     Bùi Tranh cố ý tiến lên một bước, muốn đem tất cả sự tuyệt vọng hiện lên trên mặt người trước mặt thu vào đáy mắt.

     Kỳ Trường Phong nghe ra sự châm chọc trong lời nói kia, cảm xúc căng chặt lập tức trở nên không chịu nổi.

     Hắn hét lớn, "Bùi Tranh! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi rốt cuộc vì cái gì muốn đối với ta như vậy! Ta đường đường là tứ hoàng tử, ngươi muốn bức ta phải làm gì cái gì ngươi mới bằng lòng thu tay lại!"

     Hai mắt Kỳ Trường Phong đỏ ngầu, "Ta tự nhận chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ngươi, nếu bàn về chuyện có lỗi, cũng là Bùi gia các ngươi có lỗi với ta cùng Trường Ức!"

     "Bùi gia là Bùi gia, ta là ta, đừng lẫn lộn ta với bọn họ." Bùi Tranh chợt kề sát vào bên tai hắn, thấp giọng nói, "Nếu không phải niệm ngươi là tứ hoàng tử, là tứ ca ca của hắn, ta sẽ khiến ngươi ngay cả hoàng tử cũng không làm được."

     Kỳ Trường Phong rõ ràng có chút chấn kinh, "Không có khả năng, ngươi chỉ là một thừa tướng mà thôi, sao lại có năng lực lớn như vậy. Ta là nhi tử của phụ hoàng, sao phụ hoàng có thể nghe lời nói của người ngoài như ngươi, phụ hoàng hiện tại chỉ là nổi nóng mà thôi, phụ hoàng nhất định còn sẽ trọng dụng ta....."

     "Phải không? Nếu là ngài lại âm thầm làm chút gì đó, ta cũng không dám bảo đảm....."

     Bùi Tranh cố ý không nói hết câu, hắn đứng thẳng dậy, cất bước đi vào bên trong hậu viên.

     Kỳ Trường Phong còn muốn giữ chặt hắn tiếp tục chất vấn, lại bị Thừa Phong đi tới từ phía sau chặn lại.

     "Tứ hoàng tử, mời trở về đi."

     Kỳ Trường Phong thật sâu nhìn bóng lưng của Bùi Tranh, phất tay áo rời đi.

     Bùi Tranh đi về phía tiểu lâu.

     Thời gian lâu như vậy, gặp lại Kỳ Trường Phong, hơn nữa lại là một Kỳ Trường Phong ủ rũ như vậy, hắn thế nhưng cũng không có một loại cảm giác báo thù cường liệt giống như trước nữa.

     Vốn dĩ Kỳ Trường Phong một đường thuận buồm xuôi gió, bình bộ thanh vân*, địa vị của hắn là vô pháp lay động.

     (*bình bộ thanh vân: một bước lên mây; một bước tới trời)

     Nhưng mà hắn chỉ vì cái trước mắt, bốn phía mượn sức quan viên trong triều, thậm chí còn cùng với thế lực của hoàng hậu kết hợp với nhau, cuối cùng lại trở thành trở ngại trong mắt hoàng thượng."

     Đi vào bên trong tiểu lâu, bên trong lại không có một bóng người.

     Tiểu nha hoàn đi tới hành lễ nói, "Đại nhân đang tìm điện hạ sao, điện hạ đang ở chỗ mai viên, nô tỳ sẽ đi thỉnh điện hạ trở về."

     "Không cần."

     Bùi Tranh nói xong, một mình đi đến chỗ mai viên.

     Rất xa là có thể nhìn thấy tiểu nhân nhi đang đứng ở trên đường nhỏ, khoác một chiếc áo choàng lông xù xù, mái tóc đen cũng không có búi lên, xõa ở sau lưng, khí sắc thoạt nhìn tốt hơn nhiều, môi cũng đã hồng nhuận như xưa.

     "Tiểu Ngọc Tử, ngươi cẩn thận chút, đừng để bị ngã."

     Ánh mắt Kỳ Trường Ức gắt gao nhìn chằm chằm vào cái cây bên cạnh.

     Một bóng đen từ trên cây nhảy xuống, trong tay Lý Ngọc còn đang ôm một thứ lông lá đen tuyền.

     "A, nó thật đáng yêu nha!"

     Kỳ Trường Ức vui vẻ kêu một tiếng, ôm lấy cục đen tuyền trong tay Lý Ngọc vào trong lòng, để nó nằm ở trong ngực vừa hôn vừa vuốt ve nó, nhìn y cực kỳ vui vẻ.

     Bùi Tranh lúc này mới thấy rõ ràng, hóa ra là một con tiểu miêu, toàn thân đen bóng, màu lông thật xinh đẹp.

     "A!"

     Kỳ Trường Ức chợt kêu lên một tiếng sợ hãi.

     Bùi Tranh bước nhanh tới, nhấc thứ đen tuyền lên ném vào trong ngực Lý Ngọc, sau đó cẩn thận cầm lấy tay Kỳ Trường Ức nâng lên, cẩn thận xem xét.

     Liền nhìn thấy hai vết xước chói mắt trên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu nhân nhi, hơi hơi rỉ máu, Bùi Tranh đột nhiên sinh khí.

     "Ai cho ngươi ra đây? Ai cho ngươi ôm nó?"

     Kỳ Trường Ức bị hắn dọa sợ, hơn nữa vết thương trên tay cũng vô cùng đau, vành mắt lập tức hồng hồng, cực kỳ ủy khuất.

     "Ta, ta thấy nó ở trên cây không xuống được, nên mới kêu Tiểu Ngọc Tử trèo lên cứu nó......"

     "Ném."

     Lý Ngọc run rẩy ôm con mèo lười nhỏ trong ngực, ngập ngừng hỏi hắn, "Đại nhân, ngài nói là ném nó đi sao?"

     "Nghe không hiểu?" Ngữ khí Bùi Tranh cực kỳ đáng sợ.

     "Này....."

     Lý Ngọc nhìn Kỳ Trường Ức cầu xin giúp đỡ, dù sao cũng là một sinh mệnh nhỏ, hắn thật sự không đành lòng xuống tay.

     Kỳ Trường Ức nhanh chóng giữ chặt tay Bùi Tranh, quơ quơ.

     "Bùi ca ca không cần..... huynh buông tha nó đi, ta về sau sẽ không ôm nó nữa, có được không?"

     Bùi Tranh như cũ lạnh mặt không nói lời nào. 

     Thấy hắn không nói gì Kỳ Trường Ức liền vòng tay lên ôm eo Bùi Tranh, cằm để ở trước ngực hắn.

      "Bùi ca ca, cầu xin huynh....."

     Bùi Tranh mỗi lần nghe y mềm mại năn nỉ, lửa giận trong lòng đều sẽ chuyển hóa thành một loại cảm xúc mênh mông mãnh liệt khác.

     Hắn không nói gì, vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn mảnh khảnh của tiểu nhân nhi, cho dù mặc nhiều y phục như vậy, vòng eo kia chỉ cần một tay là có thể ôm hết. 

     Kỳ Trường Ức cuống quít nói, "Tiểu Ngọc Tử, mau đem nó đi nơi khác nuôi đi."

      Lý Ngọc không nghe thấy Bùi Tranh nói gì, không dám lộn xộn, ánh mắt vẫn luôn nhìn Bùi Tranh.

     Nhìn ra Bùi Tranh tựa hồ cũng không có ý cự tuyệt, Lý Ngọc ôm lấy tiểu miêu, nhanh chóng hành lễ, sau đó vội vàng chạy đi.

     "Ha." Lúc này Kỳ Trường Ức mới nhẹ nhàng thở ra.

     Bùi Tranh đụng phải bàn tay nhỏ lạnh lẽo của y, "Lạnh?"

     Kỳ Trường Ức thở ra, "Có, có chút....."

     Bùi Tranh ôm y về tiểu lâu, bọc y dưới chiếc áo choàng rộng lớn của mình.

     Sau khi trở lại tiểu lâu, Giang Du bạch đã ở bên trong đợi sẵn.

     Nhìn thấy máu ở trên tay Kỳ Trường Ức, hắn vội vàng lấy hòm thuốc, kéo tiểu nhân nhi đến trước mặt, lấy thuốc bột ra đổ lên miệng vết thương để cầm máu.

     "Lại xảy ra chuyện gì! Bị thứ gì cào vậy?"

     "Giang thái y, hậu viên bên kia có một tiểu miêu trên cây, vô cùng vô cùng đáng yêu!"

     Ngữ khí Kỳ Trường Ức có chút hưng phấn, miệng vết thương chợt đau xót, y cau mày kêu lên một tiếng.

     "A......"

     "Còn biết đau? Loại mèo hoang này tính tình rất hung hãn, tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng có thể đả thương người."

     Giang Du Bạch băng bó vết thương trên tay lại cho y, sau đó nói, "May mắn miệng vết thương không sâu, mấy ngày nữa đừng để vết thương dính nước, rất nhanh sẽ lành lại."

     "Đã biết, Giang thái y."

     Giang Du Bạch sau khi băng bó vết thương cho Kỳ Trường Ức liền rời khỏi tiểu lâu, vừa rồi có người vội vàng gọi hắn, hắn còn tưởng rằng điện hạ lại bị chuyện gì nghiêm trọng.

     Hạ nhân lại thêm vài cục than vào trong bếp lò, bên trong tiểu lâu dần dần trở nên nóng hơn.

     Bùi Tranh cho lui tất cả hạ nhân, bên trong tiểu lâu chỉ còn lại hai người.

     Hắn cởi áo choàng, đi đến mép giường ngồi xuống, tiểu nhân nhi lại có chút co quắp đứng ở bên bếp lò, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

     Bùi Tranh cố ý không để ý tới y, làm bộ không nhìn thấy, nằm ngửa ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

     Tiểu nhân nhi cọ tới cọ lui dịch đến mép giường, rốt cuộc cũng nhịn không được, nhẹ giọng nói, "Bùi ca ca, huynh có biết hôm nay ta gặp được ai không?"

     Bùi Tranh mở mắt, không nói gì mà chờ y nói tiếp.

     "Là tứ ca ca."

     Sắc mặt Bùi Tranh rõ ràng trở nên âm trầm, hắn duỗi tay kéo tiểu nhân nhi ngồi xuống giường, cởi áo choàng màu trắng đang khoác bên ngoài ra cho y.

     "Tứ ca ca hình như bị phụ hoàng xử phạt, đúng không?"

     Bùi Tranh kéo tay tiểu nhân nhi để y lại gần mình, một tay nắm cằm y, "Hắn nói cái gì với ngươi?"

     "Không, chưa nói cái gì hết." Kỳ Trường Ức rụt tay về phía sau.

     Bùi Tranh tăng thêm lực đạo, "Không chịu nói? Cũng đúng, rốt cuộc là thân huynh đệ cùng một mẫu phi, mặc kệ thế nào, hắn vẫn thân cận hơn với ngươi so với một người ngoài xa lạ như ta, có phải hay không?"

     Ngữ khí của hắn vừa âm lệ vừa đáng sợ, khiến Kỳ Trường Ức không khỏi sợ hãi, y ngoan ngoãn trả lời.

     "Tứ, tứ ca ca nói, Đường ca ca hiện tại rất nguy hiểm..... Ưm....."

     Lời còn chưa nói xong, môi đột nhiên bị Bùi Tranh chặn lại, ngay sau đó cảm nhận được đầu lưỡi đau xót, trong miệng nếm được mùi máu tươi.

     Bùi Tranh nhéo má, nhìn chằm chằm vào mắt y.

     "Còn có đâu."

     "Tứ ca ca còn nói, đều do huynh..... do huynh thổi gió bên tai phụ hoàng....."

     "Vậy nếu đúng là do ta thì sao." Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Ngươi hiện tại là muốn, giúp hắn cầu tình?"

     "Ta..... Bùi ca ca, huynh nhằm vào Đường ca ca như vậy. là bởi vì ta sao? Bởi vì Đường ca ca luôn giúp ta, cho nên huynh mới đối phó với huynh ấy sao?"

     "Cửu hoàng tử điện hạ, ngài không nên nghĩ nhiều như vậy, ta đối phó với Triệu Lệ Đường, chỉ là vì củng cố quyền thế của ta ở trong triều mà thôi."

     Trong ánh mắt Bùi Tranh lộ ra tàn nhẫn, "Hắn động tới đồ vật của ta, đương nhiên phải trả giá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro