Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hai má Kỳ Trường Ức bị niết thật sự quá đau, y hít sâu hai cái.

     "Bùi ca ca, huynh có thể nói với phụ hoàng hay không, đừng để Đường ca ca đi tới nơi nguy hiểm như vậy."

     "Nếu ta nói không thể thì sao?" Bùi Tranh chợt buông lỏng tay ra, 

     Nước mắt Kỳ Trường Ức ngay lập tức trào lên khóe mắt, nắm vạt áo trước ngực Bùi Tranh.

     "Bùi ca ca....."

     Bùi Tranh dùng sức áp xuống lửa giận trong lòng, lạnh giọng, "Ngươi là vì hắn nên mới tới cầu xin ta?"

     Hắn tiến đến nói vào bên tai tiểu nhân nhi, "Vậy ngươi hẳn là biết nên cầu xin như thế nào?"

     Cơ thể Kỳ Trường Ức đột nhiên run lên hai cái, cuống quít cúi đầu xuống, "Ta..... ta....."

     Bùi Tranh dựa về phía sau, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm y, không nói lời nào.

     Trong lòng Kỳ Trường Ức trầm xuống, nhắm mắt lại, chợt tiến đến bên môi Bùi Tranh, đem đôi môi đỏ mọng mềm mại của mình dán lên môi Bùi Tranh.

     Đôi môi đỏ không có kết cấu, đầu lưỡi nhỏ mềm mại vươn ra muốn chui vào trong miệng Bùi Tranh, nhưng mà người đối diện đóng chặt khớp hàm, đầu lưỡi của y mấy lần cũng chưa thể duỗi vào được, tiểu nhân nhi liền ủy khuất rơi nước mắt.

     Y lau nước mắt, sau đó ghé sát vào cổ Bùi Tranh, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm yết hầu nhô lên của hắn, lông mi run rẩy treo đầy nước mắt.

     Nhìn thấy Bùi Tranh vẫn không có phản ứng gì, tay nhỏ Kỳ Trường Ức nương theo y phục của Bùi Tranh chui vào bên trong. Bàn tay nhỏ kia nhu nhược như không có xương, không biết tiếp theo nên làm như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng dán vào làn da dưới tay.

     Một bàn tay khác duỗi đến phía dưới, ý đồ muốn cởi bỏ đai lưng của hắn, chính là nửa ngày cũng không thể nào cởi được, tiểu nhân nhi gấp đến độ nước mắt lại bừng lên.

     Bàn tay kia đột nhiên bị người trước mặt nắm lấy, cằm nhỏ tinh xảo trắng nõn cũng bị nắm lấy nâng lên.

     "Chỉ có thể làm được như vậy sao?" Khóe miệng Bùi Tranh cong lên, ngay sau đó xoay người một cái, áp lên trên người tiểu nhân nhi, lập tức chiếm thế thượng phong.

     Thân hình cao lớn dán vào bên trên, một tay vén y phục trên người tiểu nhân nhi ra, lộ ra da thịt bóng loáng trắng nõn bên trong, duỗi bàn tay ra sức chà xát, lưu lại mấy vệt đỏ, động tác thô bạo không một chút ôn nhu nào.

     Sau đó Bùi Tranh cúi đầu xuống lấp kín môi lưỡi y, một nụ hôn mang theo ý vị trùng phạt hung hăng áp xuống.

     — nghĩ đến tiểu nhân nhi là vì người khác mà cầu tình, mới chủ động với mình như vậy, hắn liền cảm thấy lửa giận trong lòng khó có thể bình ổn được.

     Khi người dưới thân bị hôn đến thất điên bát đảo, ý thức mơ hồ, đột nhiên Bùi Tranh dừng lại động tác, nhéo cằm y để y nhìn về phía mình.

     Hai mắt tiểu nhân nhi sớm đã đẫm lệ mông lung, đáy mắt ngập nước, khẽ nhếch môi, dồn dập thở hổn hển.

     "Ta là ai?"

     "Bùi, Bùi ca ca....."

     "Sau này đừng để ta nghe thấy tên một người khác từ trong miệng của ngươi, nhớ kỹ chưa?"

     Kỳ Trường Ức rơm rớm nước mắt nhìn hắn, khụt khịt hai cái.

     Bùi Tranh dùng sức, nắm chặt cằm y đến mức để lại dấu ngón tay ở trên đó.

     "Trả lời ta!"

     "Nhớ, nhớ kỹ...... Bùi ca ca......"

     Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, thả lỏng tay, xuống giường, xoay người đi ra cửa, không thèm liếc mắt nhìn tiểu nhân đang nằm trên giường lấy một cái. 

     Vừa đóng cửa lại, nằm ở trên giường, tiểu nhân nhi y phục xộc xệch vội vàng kéo chăn mỏng qua, trùm kín thân mình, sau đó cuộn tròn nằm ở bên trong, nước mắt không tiếng động lặng lẽ chảy xuống.

     Không biết đã khóc bao lâu, rồi y mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Bữa tối cũng không ăn, chỉ uống thuốc, rồi sau đó lại tiếp tục chui vào trong chăn.

     Lý Ngọc có chút khó hiểu, rõ ràng ban ngày điện hạ vẫn còn vui vẻ hoạt bát, sao tới tối lại trở nên không có tinh thần như vậy.

     Hôm sau, Giang Du Bạch lại tới bắt mạch cho Kỳ Trường Ức, tiểu nhân nhi  trốn ở trong chăn, không chịu ra ngoài gặp người khác, chỉ để lộ ra cánh tay nhỏ trắng như ngọc như tuyết.

     Giang Du Bạch không nghĩ nhiều, bắt mạch cho y.

     "Sao hôm nay mạch tượng có chút không ổn định? Có phải đêm qua không nghỉ ngơi tốt hay không?"

     Giang Du Bạch nói xong liền muốn kéo chăn ra, tiểu nhân nhi lập tức kinh hô một tiếng, sau đó càng quấn chăn chặt hơn.

     "Giang thái y..... ta, ta đêm hôm qua ngủ muộn, không có việc gì nghiêm trọng đâu....."

     Kỳ Trường Ức phi thường lo lắng, nếu Giang Du Bạch xốc chăn lên sẽ nhìn thấy dấu vết trên cằm cùng với cổ mình.

     "Mấy ngày trước đây mạch tượng đều vô cùng ổn định, đã không có gì đáng ngại, chỉ cần đừng chịu cái gì kích thích là được. Điện hạ, hôm nay ta phải hồi cung, rời khỏi Thái Y Viện nhiều ngày như vậy, chắc chắn tồn đọng rất nhiều việc cần ta xử lý."

     Tiểu nhân nhi trốn ở trong chăn rốt cuộc cũng lộ ra đôi mắt, nhìn Giang Du Bạch.

     "Giang thái y, ngươi phải hồi cung sao?"

     "Đúng vậy, nếu ta có thời gian sẽ lại đến xem ngươi. Cho dù ta không có ở đây, ngươi cũng phải ngoan ngoãn uống thuốc mỗi ngày, hảo hảo dưỡng bệnh cho thật tốt, có nghe không?"

     "Ta đã biết, Giang thái y."

     Giang Du Bạch lại dặn dò Lý Ngọc một số điều cần chú ý, sau đó dường như lại nghĩ tới cái gì, nói với Kỳ Trường Ức, "Điện hạ, ngài có biết Bùi đại nhân đi nơi nào không?"

     Tiểu nhân nhi phía dưới chăn lắc đầu.

     Giang Du Bạch nói, "Ta nghe người trong phủ nói, Bùi Tranh hình như là có việc muốn đi ra ngoài mấy ngày, ta còn tưởng hắn sẽ nói trước cho ngài một tiếng."

     "Bùi ca ca, huynh ấy cái gì cũng không có nói với ta....." Giọng tiểu nhân nhi càng lúc càng nhỏ.

     "Hảo, điện hạ, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, hắn không nói khẳng định là không có chuyện gì lớn. Ta đi đây."

     "Giang thái y, trên đường trở về cẩn thận một chút."

     Lý Ngọc tiễn Giang Du Bạch ra cửa, sau đó đóng cửa lại, quay trở về mép giường.

     "Điện hạ, ngài đây là làm sao vậy? Sao lại trốn ở trong chăn không chịu ra ngoài? Ngài cảm thấy lạnh sao?"

     Kỳ Trường Ức ở dưới chăn hai tai đỏ bừng, lắc lắc đầu.

     Y nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lộ ra, trên cằm còn có hai vết ngón tay rõ ràng.

     Lý Ngọc có chút kinh ngạc, "Điện hạ, ngài bị sao vậy? Là, là Bùi đại nhân làm sao?"

     Kỳ Trường Ức không nói gì, chậm rãi gật gật đầu.

     Lý Ngọc nói, "Điện hạ, ngài cùng Bùi đại nhân, lại có chuyện gì vậy?"

     Lý Ngọc đột nhiên nghĩ tới những lời tứ hoàng tử nói ngày hôm đó, vội vàng hỏi, "Điện hạ, có phải ngài hỏi Bùi đại nhân một số chuyện không nên hỏi không, khiến cho Bùi đại nhân không cao hứng?"

     Thấy Kỳ Trường Ức không trả lời, trong lòng Lý Ngọc đã hiểu.

     "Điện hạ, thứ cho nô tài nói thẳng, tứ hoàng tử bị hoàng thượng lạnh nhạt, nên trong lòng bất bình, lại lấy cớ tới xem ngài, cùng ngài nói một số việc không vui, không biết trong lòng tứ hoàng tử đang suy nghĩ cái gì, ngài đừng bận tâm."

     "Tiểu Ngọc Tử, ngươi đừng nói tứ ca ca như vậy....."

     "Điện hạ, có một số việc ngài không hiểu rõ, nhưng nô tài lại có thể thấy được rõ ràng. Tứ hoàng tử biết ngài cùng Bùi đại nhân quan hệ không bình thường, ngài xem lúc trước khi chúng ta ở trong cung, ngài có xảy ra chuyện gì tứ hoàng tử có đến thăm ngài không? Chẳng qua hiện tại ngài đang được Bùi đại nhân che chở nên tứ hoàng tử mới tới thôi."

     Lời này làm Kỳ Trường Ức lâm vào trầm tư thật sâu, y thật lâu cũng không có nói gì.

     Lý Ngọc thấy thế cũng không nói tiếp nữa.

     Buổi chiều có nha hoàn lại đây đưa đồ, Lý Ngọc đi qua mở cửa, thế nhưng  còn có lão quản gia của phủ Thừa tướng đi theo phía sau.

     "Ngọc công công." Quản gia cùng Lý Ngọc chào hỏi, "Điện hạ tốt không?"

     "Không biết quản gia tới đây là có chuyện gì không?" Lý Ngọc hỏi.

     "Cũng không có gì quan trọng....."

     Kỳ Trường Ức ở trong phòng nghe được đối thoại của hai người ngoài cửa,  liền để lão quản gia đi vào phòng.

     "Tham kiến điện hạ." Lão quản gia hành lễ nói.

     Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng cười với hắn.

     Quản gia nói, "Điện hạ, mấy ngày gần đây đại nhân có việc phải ra ngoài khả năng thời gian tới sẽ không hồi phủ, nên đại nhân kêu lão nô tới bẩm báo một tiếng. Nhưng mà đại nhân cũng phân phó, nói chúng ta phải hảo hảo chiếu cố ngài, hơn nữa đại nhân còn nói nếu điện hạ muốn ra khỏi phủ, chỉ cần nói với lão nô một tiếng là được."

     "Ta có thể ra ngoài sao? Có phải Bùi ca ca sẽ không cấm ta ra ngoài đúng không?"

     "Đúng."

     Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Trường Ức cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, lặng lẽ cong cong mặt mày.

     Nhưng mà ngày đó khi y muốn đi ra ngoài, lại bị trận thế trước mặt dọa cho sợ ngây người.

     Đi theo sau lão quản gia là hai hạ nhân khác, còn có mười bảy mười tám hộ vệ, chỉnh chỉnh tề tề đứng ở cửa phủ thừa tướng chờ y.

     "Điện hạ, chúng ta đi thôi."

     Kỳ Trường Ức có chút khẩn trương lôi kéo ống tay áo Lý Ngọc, "Tiểu Ngọc Tử, nhiều người như vậy, ta có chút sợ....."

     Lý Ngọc an ủi nói, "Điện hạ, những chuyện này khẳng định là do Bùi đại nhân phái tới để bảo vệ ngài, ngài đừng sợ, nô tài đi nói với quản gia một tiếng."

     Lý Ngọc kéo lão quản gia sang một bên, tận tình khuyên bảo nửa ngày.

     Lão quản gia lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, chỉ để lại hai thị vệ có võ công cao cường nhất đi theo phía sau.

     "Hai người các ngươi nhất định phải cẩn thận trông chừng điện hạ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được phép lơ là."

     "Tuân lệnh."

     Đại môn phủ thừa tướng mở ra, một cổ gió lạnh thấu xương hiu quạnh tức khắc vọt vào, Kỳ Trường Ức có rúm lại một chút, thở ra một luồng hơi trắng xóa.

     Phát ra một tiếng thở dài.

     "Ha....."

     Đi đến trên đường cái, đường phố đế đô thành người đến người đi, ngựa xe như nước, tuy rằng thời tiết vô cùng lạnh, nhưng Kỳ Trường Ức đã rất lâu rồi không có ra ngoài, cho nên y vẫn rất vui vẻ.

     Bên ngoài tiểu thương bán rất nhiều những thứ mới lạ, nhưng mà Kỳ Trường Ức dường như không có một chút hứng thú nào.

     Hội hoa đăng đã diễn qua lâu như vậy, cư nhiên còn có mấy sạp bán hoa đăng, Kỳ Trường Ức kéo Lý Ngọc đi qua xem một chút.

     "Tiểu công tử, thích cái nào chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ bán rẻ cho ngài, đây đều là hàng thủ công nhưng rất tinh xảo." Tiểu thương thấy người tới y phục bất phàm, tướng mạo mỹ diễm, liền biết đây không phải là người bình thường.

     Chính là Kỳ Trường Ức ngó trái ngó phải, ánh sáng lấp lánh trong mắt chậm rãi biến mất, "Quên đi, Tiểu Ngọc Tử chúng ta đi thôi."

     Lý Ngọc biết y không tìm thấy thứ mình thích, "Công tử, ngài xem bên kia còn mấy chỗ bán, chúng ta đi qua xem một chút đi."

     Hai người lại ở trên phố đi dạo một lát, nhưng mà Kỳ Trường Ức lại không hài lòng với bất kỳ chỗ bán hoa đăng nào khác.

     "Điện hạ, ngài muốn tìm hoa đăng như thế nào? Nô tài sẽ tìm người đi làm cho, hà tất một hai phải mua ở trên đường?" Lý Ngọc sửa lại cổ áo cho Kỳ Trường Ức.

     "Đã không có,  rốt cuộc tìm không thấy, không có chính là không có......"

     Kỳ Trường Ức nói xong hốc mắt liền chậm rãi đỏ lên, y chỉ thích hoa đăng hình con thỏ trên đầu đội hoa sen kia, dù thế nào cũng tìm không thấy.

     "Làm sao có thể? Điện hạ, nhất định là có thể tìm được, chúng ta lại đi dạo, ngài đừng thương tâm, được không?" Lý Ngọc thấy tiểu nhân nhi khóe mắt ướt át, vội vàng dỗ y.

     Kỳ Trường Ức rầu rĩ "ừm" một tiếng, tuy rằng rất thất vọng, nhưng vẫn tùy ý để Lý Ngọc kéo y đi, lại ở chỗ khác đi dạo một lát.

     Quả nhiên, vẫn không có tìm được hoa đăng hình dạng như vậy.

     Ở bên ngoài đi dạo đã lâu như vậy, Lý Ngọc cũng có chút lo lắng cho cơ thể điện hạ nhà mình.

     "Điện hạ, không bằng hôm nay đi tới đây thôi, ngài vừa mới khỏe lại, nô tại lo lắng cho cơ thể điện hạ bị nhiễm phong hàn, lần sau chúng ta lại đi dạo, tiếp tục tìm đồ vật ngài muốn được không?"

     Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn gật đầu, đoàn người liền trở về phủ Thừa tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro