Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Cơ thể của Kỳ Trường Ức mềm nhũn, chỉ cảm thấy khắp người lạnh kinh khủng, đầu óc cũng choáng váng, nội dung của thánh chỉ vừa rồi không ngừng quanh quẩn ở trong đầu y.

     Cả người y như bị người nào đó rút hết gân cốt, quỳ cũng không quỳ được, bị Kỳ Y Nhu đẩy như vậy, trực tiếp ngã xuống đất, làm sao cũng không đứng dậy được.

     Lý Ngọc đỏ mắt, liều mạng tránh khỏi trói buộc, chạy tới muốn nâng Kỳ Trường Ức dậy.

     "Điện hạ, ngài đứng lên đi, đứng lên...... trên mặt đất lạnh như vậy, cơ thể của ngài sẽ không chịu nổi......"

     Tuy rằng hắn đã dùng hết sức lực để kéo tiểu nhân nhi dậy, nhưng mà hai chân của tiểu nhân nhi lại vô lực, ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể không ngừng run lên.

     Ngón tay y bấu chặt lấy mặt đất, bàn tay bị Kỳ Y Nhu dẫm lên trở nên ửng đỏ và sưng lên, trong đó có một ngón tay đã bị gãy, máu chảy ra rất nhiều.

     Lý Ngọc nhanh chóng chạy tới kéo ngón tay y ra, "Điện hạ, đừng dùng sức, đừng dùng sức nữa......"

     Nhưng mà không biết tiểu nhân nhi lấy sức lực từ nơi nào, Lý Ngọc có cố hết sức, cũng không thể kéo tay y từ trên mặt đất lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay y lưu lại vết máu ở trên mặt đất. 

     Kỳ Trường Ức cúi đầu xuống, không nhìn rõ biểu tình trên mặt, lúc này đây trong thời tiết giá lạnh, y như bị đông cứng lại giống như một khối băng, máu cả người đều đông cứng lại.

     Kỳ Y Nhu thấy bộ dáng này của y, trong lòng không hề thấy áy náy, ngược lại tiếp tục châm chọc, "Đừng có giả bộ, đẩy có một cái liền không đứng lên nổi sao? Cơ thể của ngươi không phải mãnh mai như vậy, không biết xấu hổ sao, còn không nhanh đứng lên!"

     Kỳ Y Nhu nói xong lại muốn đi tới đẩy Kỳ Trường Ức, nhưng Lý Ngọc lại đột nhiên đứng dậy, không màng tất cả đẩy Kỳ Y Nhu ngã xuống mặt đất, sau đó nhào qua đánh nàng.

     Chỉ nghe thấy trong phủ thừa tướng không ngừng vang lên những tiếng hét chói tai, "Người đâu, người đâu, nhanh chóng kéo kẻ điên này xuống cho ta! Ta muốn xử tử hắn, ta nhất định phải băm xác hắn thành từng mảnh!"

     Mấy cung nhân nhanh chóng chạy tới, muốn lôi Lý Ngọc đi, ai ngờ Lý Ngọc gắt gao bóp chặt cổ Kỳ Y Nhu, móng tay cào vào da nàng đến mức chảy máu, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay.

     — lão quản gia đang quỳ trên mặt đất lúc này đột nhiên đứng thẳng dậy, làm bộ mình không đứng vững, đâm thẳng vào đám cung nhân, trong đó có một người không cẩn thận dẫm lên tay Kỳ Y Nhu, tức khắc nàng kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết. 

     "Tam công chúa điện hạ, thật sự là ngượng ngùng, lão nô quỳ lâu như vậy, đầu gối có chút không vững, mong rằng công chúa điện hạ thứ tội."

     "Phản, tất cả các ngươi đều phản rồi! Ta nhất định phải trị tội các ngươi, nhất định phải trị tội các ngươi!"

     Lão quản gia âm thầm cười lạnh một tiếng, đưa mắt ra hiệu, những nô bộc khác lúc này cũng ngay lập tức đứng dậy, ngăn toàn bộ những cung nhân đang muốn tiến lên lại.

     Hai đám người tức khắc dây dưa cùng một chỗ, phân không rõ địch ta xô đẩy, chen chúc, đánh nhau, toàn bộ phủ Thừa tướng hỗn loạn bất kham, những tiếng kêu đau vang lên hết đợt này đến đợt khác.

     Lúc này tiểu nhân nhi vẫn luôn ngồi quỳ ở trên mặt đất mới nhúc nhích, chậm rãi đứng lên, thân mình lảo đảo hai cái.

     Y nhìn một đống hỗn loạn ở trong sân, ánh mắt mê mang, tìm không thấy tiêu cự.

     Y không biết hiện tại mình phải làm cái gì bây giờ, trong lòng chỉ có một ý niệm, rời xa nơi này, rời xa mọi người, tìm một nơi không có người, trốn đi, một mình ở lại nơi đó.

     Đầu gối cùng ngón tay y đều đau đến lợi hại, nhưng dường như y không có cảm thấy đau đớn chút nào, lung lay đi tới cửa, bước ra khỏi phủ thừa tướng, đi tới đường cái.

     Y phục trắng tuyết dính chút dơ bẩn, trái tim tiểu nhân nhi phảng phất trống rỗng, nơi đó lạnh băng một mảnh, không còn nhịp đập, giống như bị ai đó đâm một đao thật sâu, máu ở đó không ngừng chảy ra ngoài.

     Y chỉ là không ngừng về phía trước, bước đi, bước đi, không có mục đích, không có quy tắc, giống y như một cái xác không hồn lạnh như băng.

     Sắc trời đã dần dần tối sầm, trên đường phố hàng vạn ngọn đèn được thắp lên,  mọi người tốp năm tốp ba đi dạo, trên mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc.

     Tiểu nhân nhi cô đơn chiếc bóng, cả người đầy vết thương,  khóe mắt càng ngày càng ướt át, mơ hồ không thấy rõ con đường phía trước.

     Bên cạnh người đi đường vội vàng đi ngang qua không cẩn thận đụng vào y, y đứng không vững, trực tiếp ngã mạnh xuống mặt đất, lòng bàn tay bị chà xát, máu ngay lập tức lăn xuống.

     Người nọ vội vàng xin lỗi, muốn nâng y dậy, "Tiểu công tử thật xin lỗi, ngươi không sao chứ?"

       Ánh mắt Kỳ Trường Ức xám xịt, ảm đạm không chút ánh sáng, né tránh tay của người nọ, tự mình lảo đảo lắc lư đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

     Có thể là bị ngã đau, nước mắt y bắt đầu chảy xuống, bị gió thổi qua lạnh buốt thấu xương.

    Không có người sẽ lau nước mắt giúp y, y chỉ có thể tự mình nâng tay lên, dùng sức lau nước mắt, chà sát gương mặt khiến nó đỏ rực lên.

     Y vẫn luôn đi dọc theo đường phố rộng lớn, không biết đã đi bao lâu, cơ thể đông cứng lạnh lẽo, vết máu ở móng tay cùng với lòng bàn tay cũng đã khô cạn.

     Tuy đang là buổi tối nhưng trên đường phố của Đế Đô thành người vẫn rất đông đúc, đám đông vô cùng rộn ràng náo nhiệt.

     Kỳ Trường Ức lẻ loi đi đến một hẻm nhỏ u ám, theo chân tường chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, ôm đầu gối, đầu nhỏ vùi sâu xuống, nước mắt rơi hết vào trong y phục.

     Bùi ca ca cùng nhị tỷ tỷ sắp đại hôn......

     Bọn họ là một đôi kim đồng ngọc nữ, lương duyên trời cho, đều là những người rất ưu tú lợi hại, còn chính mình thì sao, ngốc như vậy, y không thể đánh đồng với bọn họ......

     Ông trời nhất định không thích tiểu hài tử ngu ngốc như y, cho nên mới đối với mình không tốt như vậy, mọi người đều vô cùng thích tiểu hài tử thông minh, còn mình cho dù như thế nào cũng không học được những thứ đó, cho nên, vĩnh viễn sẽ không có người thật sự thích mình.....

     Tiểu nhân nhi liền dựa vào ven tường, vẫn luôn yên lặng khóc lóc, không có chú ý tới phía sau đột nhiên hiện ra vài bóng người.

     Phủ thừa tướng vẫn là một mảnh hỗn loạn, mãi đến khi Bùi Tranh đột nhiên trở về, toàn bộ người trong phủ lúc này mới an tĩnh lại.

     Bùi Tranh đứng ở cửa, mắt lạnh quét qua những người trong viện, lại phát hiện trong phủ thiếu mất một bóng người.

     Hắn đè xuống lửa giận trong lòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lý Ngọc, đáy mắt tối tăm đáng sợ.

     Lý Ngọc vội vàng tiến tới hành lễ, sao đó dường như nghĩ tới cái gì, tìm một vòng ở trong sân, nhưng vẫn không thấy được tiểu điện hạ nhà mình, mồ hôi lạnh phía sau lưng tức khắc ứa ra.

     "Bùi, Bùi đại nhân, không thấy điện hạ! Phải làm sao bây giờ a!"

     Kỳ Y Nhu che lại vết thương trên cổ, "Lại không phải là không tìm thấy được, một người lớn như vậy sao có thể không tìm được, cần gì mà phải làm quá lên như vậy?"

     Bùi Tranh lắc mình một cái, tốc độ cực nhanh đứng trước mặt Kỳ Y Nhu, dọa cho nàng sợ tới mức lùi về sau một bước, thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất.

     Bùi Tranh nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Không biết tam công chúa tới phủ của bổn tướng làm cái gì?"

     Kỳ Y Nhu nhìn vào đôi mắt đen không thấy đáy của hắn, có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngạnh cổ nói, "Ta, ta cùng nhị tỷ tới truyền đạt thánh chỉ, ai ngờ Bùi đại nhân thế nhưng không có ở trong phủ......"

     Ánh mắt Bùi Tranh biến đổi, "Nếu ta không ở, ai cho các ngươi truyền thánh chỉ?"

     Hắn nói lại tiến lên một bước, nhìn xuống Kỳ Y Nhu, ánh mắt hung ác như là muốn xé xác nàng.

     Kỳ Y Nhu hơi hơi trợn tròn mắt, không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Băng Chi đang đứng ở bên cạnh như muốn cầu xin sự giúp đỡ, trong miệng không phát ra tiếng, "Nhị tỷ....."

     Kỳ Băng Chi đi tới, nhẹ giọng nói, "Bùi đại nhân, Nhu Nhu cũng là vô tâm, thỉnh ngài không cần trách cứ."

     "Vô tâm?" Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Ta thấy rõ ràng tam công chúa chính là cố ý."

     "Bùi Tranh, ngươi đừng quên thân phận của ngươi, đừng quên người sắp thành hôn với ngươi là ai!" Kỳ Y Nhu đột nhiên la lớn.

     Ai ngờ những lời nói này lại khiến sâu thẳm trong lòng Bùi Tranh đau đớn, hắm trầm giọng, "Lý Ngọc, kể lại kỹ càng tỉ mỉ việc vừa xảy ra cho ta."

     Lý Ngọc lau vết máu ở khóe miệng, sau đó mới kể lại rõ ràng việc vừa xảy ra, nói Kỳ Y Nhu nhằm vào điện hạ nhà mình như thế nào trong quá trình đó còn thêm mắm thêm muối một phen.

     Kỳ Y Nhu nghe xong phản bác nói, "Ngươi nói bậy! Ta đánh hắn khi nào? Con mắt nào của ngươi thấy ta động thủ?"

     "Tam công chúa, mắt của nô tài còn chưa bị móc ra đâu, hai con mắt đều nhìn thấy được, ngài không chỉ đánh điện hạ, còn giẫm đứt một ngón tay của điện hạ, tay đứt ruột xót a, không biết điện hạ đau đến cỡ nào đâu....."

     Kỳ Y Nhu hơi hơi mở to hai mắt nhìn, cuống quít lắc đầu, "Ta không có, ta không có, ta rõ ràng là giẫm rất nhẹ, ngón tay của hắn chính là hắn tự mình bẻ gãy."

     Lời còn chưa nói xong, cổ Kỳ Y Nhu đột nhiên bị bóp chặt, những lời còn lại đều nuốt vào trong bụng.

     Bùi Tranh híp mắt, ngón tay hơi dùng sức, hô hấp Kỳ Y Nhu khó khăn, gương mặt đỏ bừng lên, ngón tay không ngừng giãy giụa vùng vẫy.

     Toàn bộ người trong sân không một ai dám lộn xộn, Bùi Tranh tức giận quá rõ ràng, dường như nếu ai dám tiến lên khuyên can hắn thì ngay lập tức bị thủ hạ của hắn chém đứt đầu, trong mắt Kỳ Băng Chi tràn ngập lo lắng, tiến lên ngăn cản, "Bùi đại nhân, Bùi đại nhân......"

     Bùi Tranh lạnh lùng nhìn nàng một cái, sức lực trên tay cuối cùng cũng buông lỏng.

     Cơ thể Kỳ Y Nhu không còn chỗ dựa, mềm như bông nằm liệt trên mặt đất, nàng kịch liệt ho khan vài tiếng, nước mắt từ khóe mắt trào ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đứng ở trước mặt mình.

     "Bùi Tranh! Ta là công chúa, là nữ nhi phụ hoàng yêu nhất! Ngươi cư nhiên dám đối xử với ta như vậy, ngươi không sợ phụ hoàng sẽ trách tội ngươi sao?" Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, hơi hơi cúi người nhìn xuống.

     "Xem ra tam công chúa vẫn không hiểu rõ thế cục, người đâu, dẫn tam công chúa đi, bổn tướng vì hoàng thượng phân ưu giải nạn, còn có thể thay hoàng thượng hảo hảo dạy dỗ một phen."

     Mấy hộ vệ phủ thừa tướng lập tức muốn tiến lên lôi Kỳ Y Nhu đi, Kỳ Y Nhu sợ hãi không ngừng né tránh, tay chân cùng sử dụng bò khắp nơi, bò đến bên người Kỳ Băng Chi, lôi kéo góc váy nàng cầu xin.

     "Nhị tỷ, nhị tỷ, tỷ mau cứu muội, Bùi Tranh hắn điên rồi, hắn có phải bị điên rồi hay không? Hắn làm sao dám đối xử với muội như vậy?"

     Kỳ Băng Chi nhìn vào mắt Bùi Tranh, ánh mắt phức tạp, nàng nghĩ cẩn trọng hơn so với Kỳ Y Nhu một chút, tự nhiên cũng biết lần đại hôn này sau lưng đại biểu cho quyền thế cùng lợi ích, bằng vào thế cục hiện giờ trong triều, nàng biết giữa Bùi tranh cùng với mình và tam muội, khẳng định hoàng thượng sẽ không chút do dự mà lựa chọn Bùi Tranh.

     "Nhu Nhu, muội nghe lời chút, ta tin tưởng Bùi đại nhân, cũng sẽ không trách phạt ngươi quá mức....."

     Kỳ Băng Chi kéo váy của mình về, không chút dấu vết lui về phía sau nửa bước.

      Kỳ Y Nhu không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn, "Nhị tỷ, tỷ......"

     Tất cả những gì Kỳ Y Nhu làm, không chỉ là vì chính mình, còn bởi vì giữa Kỳ Trường Ức cùng với Bùi Tranh có quan hệ không thể cho ai biết, uy hiếp tới địa vị của Kỳ Băng Chi, nàng cũng là giúp Kỳ Băng Chi xả giận, không nghĩ tới hiện tại Kỳ Băng Chi lại đối xử như vậy với nàng.

     Kỳ Y Nhu ngốc lăng, một câu cũng không nói được, thất hồn lạc phách bị hộ vệ kéo xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro