Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ba năm sau.

     — giữa núi rừng xanh tối cây cối um tùm, có một làn khói lượn lờ.

     Làn khói kéo dài mười dặm không tiêu tan, nếu vào nhầm nhất định sẽ bỏ mình vì bị trúng độc.

     — một thân ảnh xuyên bạch y, cõng giỏ tre bước chân nhẹ nhàng xuyên qua làn khói đi vào bên trong, thường thường khom lưng hái chút thảo dược ném vào giỏ tre sau lưng, sau đó lại nhảy nhót biến mất giữa làn khói.

     Y đi tới bên cạnh một dòng suối, dòng suối còn ẩn ẩn bốc lên nhiệt khí, bên cạnh còn có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu. 

     Để giỏ tre lên thuyền, chèo thuyền nhỏ lung lay đi sâu vào trong rừng núi.

     Ngọn núi hai bên cao vút lên tận mây, thung lũng sâu thẳm không nhìn thấy con đường phía trước, nơi này được thế nhân gọi là "Quỷ cốc".

     Hàng trăm ngàn năm qua chưa từng có người nào tìm được tới đây, bởi vậy thế nhân đều cho rằng nơi này cũng không tồn tại.

     Thuyền nhỏ lướt qua những núi non hiểm trở, cuối cùng ngừng lại ở một cánh đồng cỏ lau cao đến thắt lưng.

     Bóng người kia lại khoác giỏ tre lên lưng, xuyên qua bụi cỏ đi vào.

     — phía sau bụi cỏ, là mấy căn nhà trúc yên tĩnh, trong nhà trúc khối bốc lên nghi ngút, thoáng như thể đang ở bên ngoài bồng lai tiên cảnh.

     "A a a a....."

     Vài tiếng kêu thảm thiết từ trong căn nhà trúc truyền ra, chỉ thấy một bóng dáng đen tuyền nháy mắt từ bên trong vội vàng chạy ra ngoài, phía sau mông tự hồ như là đang cháy, nhanh chóng chạy đến dòng suối bên ngoài ngọn cỏ.

     "Sư phụ!"

     Giỏ tre bị ném xuống đất, bạch y vội vàng chạy theo phía sau.

     Bụi cỏ bị cháy tạo thành một con đường nhỏ, bóng đen bò ra khỏi dòng suối, ngồi ngốc ở trên bờ.

     "Sư phụ, người không sao chứ, có bị thương không?"

     Bạch y chạy tới, ngồi xổm ở một bên cẩn thận kiểm tra tình trạng của sư phụ.

     "Thập Cửu, thí nghiệm của ta lại thất bại oa oa oa, ta đã làm tám mươi mốt lần, còn lấy toàn bộ kinh thư ra, tại sao ta còn chưa thành công oa oa oa, một đời thanh danh của "Quỷ y" ta sẽ bị hủy hoại oa oa oa....."

     Thập Cửu lau nước mắt cho sư phụ, lại sơ ý làm rớt mặt nạ da người bị cháy trên mặt sư phụ, y vội vàng luống cuống tay chân muốn đeo lại cho sư phụ, nhưng mũi và mắt đã bị dính hết lại lẫn lộn không đúng chỗ.

     Thẩm Hoan dứt khoát vứt mặt nạ da người trên mặt mình xuống đất, lộ ra khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp phía dưới, nhìn như được bão dưỡng rất tốt, mặt mày linh động tràn đầy vẻ phong tình.

     Nàng cũng không sử dụng thuật biến thanh nữa mà trực tiếp chuyển sang giọng nói nhẹ nhàng ban đầu của mình.

      "Thập Cửu, mau giúp vi sư nhìn xem, mặt thật của ta không có bị cháy hỏng đúng không?"

     Thập Cửu thò lại gần, từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn hết một lượt, "Không có, sư phụ, người yên tâm, người vẫn đẹp giống như trước."

     Thẩm Hoan lúc này mới lau nước mắt, cười lên, nàng nhìn nhân nhi ngồi xổm trước mắt mình, gương mặt này lớn lên nhìn vô cùng bình thường, cũng chỉ có hai mắt sáng lấp lánh, khi nhìn người khác vô cùng chân thành.

     Thẩm Hoan sờ sờ mặt đồ nhi, sờ từ cằm đến sau tai, xác nhận mặt nạ trên gương mặt này vẫn còn rất chắc chắn, không có một khe hở nào, lúc này mới yên lòng.

     Vì để bảo hộ đồ nhi ngốc này của mình, nàng cũng thật lao tâm khổ tứ như Lão Mẫu.*

     (*Lão Mẫu: Lão Mẫu là đại biểu cho người mẹ linh tánh vô hình của nhân loại chúng ta, là tổng gốc rễ căn bản của vũ trụ vạn vật, là vị thần chính tối cao trong tam giới mười phương của vũ trụ, là vị chủ tể sáng tạo vũ trụ vạn vật vạn linh.)

     "Thập Cửu, con có biết, vì sao mỗi lần vi sư rời núi, đều phải cải trang đeo mặt nạ không?"

     Thập Cửu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc trả lời, "Sư phụ mỗi lần đều phải cải trang thành một ông lão, hẳn là....."

     Mặt Thẩm Hoan tràn đầy mong chờ nhìn y.

     "...... Hẳn là vì người muốn ăn bánh bao hấp miễn phí ở cửa thành, lão bản mập mạp kia nói qua, chỉ là là lão nhân cùng với tiểu hài tử đều không thu tiền....."

     Ánh sáng trong mắt Thừa Hoan vụt tắt, thở dài một tiếng, vỗ vỗ trán của mình, sau đó đứng dậy.

     "Ai, là bởi vì thế đạo bên ngoài rất loạn, chỉ có người nhìn bình thường một chút mới có thể bình an. Quên đi, vi sư sao lại hỏi con vấn đề này chứ. Xem ra ta phải tiếp tục thí nghiệm mới được, chỉ như vậy mới có thể chữa khỏi não dưa của con....."

     Thẩm Hoan vừa nói vừa đi về nhà trúc, thấy Thập Cửu ở phía sau không đuổi kịp, xoay người vẫy tay với y, "Lại đây đi tiểu ngốc tử."

     Thập Cửu vẫn đứng im không nhúc nhích, vành mắt lại đỏ hồng.

     "Sư phụ, có phải người ghét bỏ con hay không, không muốn con nữa....."

     Thẩm Hoan thấy cặp mắt hạnh thuần khiết vô tội rưng rưng nước mắt của y, tức khắc đau lòng.

     "Nói bừa cái gì vậy, vi sư nếu không muốn con nữa, lúc trước sẽ không cứu con lên, để con chết đuối trong nước rồi."

     Nghe thấy lời này, nước mắt Thập Cửu sắp nhỏ xuống, "Sư phụ....."

     Thẩm Hoan vội vàng giải thích, "Không đúng không đúng, ý của vi sư không phải là muốn con chết đuối, ý của vi sư là, là..... Ai, dù sao con chỉ cần nhớ kỹ, người vi sư yêu thương nhất chính là tiểu đồ nhi con, biết không?"

     Thập Cửu khụt khịt hai tiếng, gật gật đầu.

     Thẩm Hoan lau nước mắt cho y, nhìn tiểu đồ nhi duy nhất mà mình thu nhận này, trong mắt tràn ngập quan tâm cùng lo lắng.

     Nàng không có nói cho y, kỳ thật lần đầu tiên nàng gặp được y, là ở một trấn nhỏ bên ngoài Đế Đô thành, khi đó cơ thể y suy yếu cực kỳ.

     Lúc ấy Thẩm Hoan cải trang thành một lão lang trung, lần đầu tiên nàng nhìn thấy tiểu nhân nhi xinh đẹp yếu ớt nằm ở trên giường, nàng đã có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu với y, vận mệnh dường như có ràng buộc vô hình nào đó với mối quan hệ giữa bọn họ, cho nên nàng ra tay giúp đỡ họ một phen.

     Chính là không nghĩ tới, lần thứ hai gặp được y, thế nhưng lại ở trong một con suối ở Quỷ cốc.

     Nơi này không ai có thể tiến vào, y lại có thể dọc theo dòng suối trôi đến đây, việc này khiến cho Thẩm Hoan càng thêm kiên định giữa bọn họ nhất định có liên hệ nào đó.

     Lúc ấy cả người tiểu nhân nhi đều là máu, sắp tắt thở.

     Thẩm Hoan mang y về nhà trúc của mình, hao hết trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng cứu được hắn.

     Nhưng mà khi tiểu nhân nhi tỉnh lại lại mất đi ký ức của mình, không biết mình tên là gì, không biết mình là ai, cũng không biết mình đã từng đau khổ như thế nào.

     Thẩm Hoan nghĩ, có lẽ là do ý trời để y quên đi tất cả quá khứ, làm lại từ đầu. Thẩm Hoan lẻ loi một mình sống ở trong Quỷ cốc lâu như vậy, nàng cũng cảm thấy có chút tịch mịch. Có tiểu nhân nhi làm bạn, mỗi ngày trôi qua cuối cùng cũng có chút màu sắc.

     Thẩm Hoan dạy y nhận biết các loại dược, dạy y y thuật, ai ngờ y thật sự ở phương diện này có chút thiên phú, học được nhanh chóng, thậm chí có thể nghĩ ra chút phương pháp phối dược mà Thẩm Hoan cũng chưa từng nghĩ đến.

     Thẩm Hoan còn đặt tên cho y, Thẩm Thập Cửu, bởi vì thời điểm y được cứu tỉnh lại vừa vặn là mười chín ngày.

     Thẩm Thập Cửu tuy rằng đơn thuần ngu ngốc chút, nhưng cực kỳ hiếu kính Thẩm Hoan người sư phụ này, y là đồ đệ duy nhất của nàng, y luôn không ngừng ngại sùng kính và khen ngợi Thẩm Hoan.

      — một thầy một trò sống vô cùng tự tại tiêu sái trong núi ngăn cách với thế gian bên ngoài.

     Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã ba năm.

     "Hảo, đồ nhi ngoan, đừng khóc, mau cùng vi sư trở về thay y phục đi."

     Thập Cửu gật đầu, "Sư phụ..... mau thay y phục ướt ra..... ngàn vạn lần đừng để..... bị cảm lạnh....."

     Y nói đứt quãng, không ngừng khóc nấc lên, chọc Thẩm Hoan muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến đỏ bừng mặt.

     "Sư phụ..... mặt người rất đỏ..... có phải hay không..... cảm lạnh a....."

     "Ha ha ha ha......" Thẩm Hoan rốt cuộc cũng không nhịn được, ôm bụng cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt.

     "Đồ nhi đừng nói nữa, vi sư sắp cười chết rồi, con có biết nhìn con y hệt một con ếch nhỏ hay không ha ha ha....."

     Thẩm Hoan xua xua tay, vừa cười vừa đi về nhà trúc.

     Thẩm Thập Cửu ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt ngừng chảy, tiếng nấc cũng ngừng lại, nhìn bóng dáng Thẩm Hoan cười cong cả eo, ủy khuất đi theo.

     Sư phụ nhất định là không yêu y nữa, sư phụ trước kia đều nói y dễ thương giống thỏ con, hiện tại lại biến thành ếch xanh.

     Y ủy khuất.

     Trong nhà trúc vô cùng hỗn độn, xung quanh lò lửa khói bốc lên đen thui, đáy nồi cũng bị thủng một lỗ.

     Thẩm Hoan đã thay một thân y phục sạch sẽ, trên mặt cũng dán một chiếc mặt nạ mới.

     Thầy trò hai người vây quanh bên lò bếp phát ngốc.

     "Sư phụ, chúng ta phải nấu cơm như thế nào đây?"

     Thẩm Hoan ôm cánh tay, nhướng mày, "Đi, vi sư mang con vào trong thành dùng bữa!"

     Thập Cửu hưng phấn đôi mắt phát sáng, "Sư phụ tốt nhất!"

     Hai người vào thành lớn nhất Đế Đô thành, Đế Đô thành.

     Nơi này dưới chân thiên tử, náo nhiệt phồn hoa vô cùng.

     Bên đường bày đầy hàng hóa rực rỡ muôn màu, các loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau.

     Tửu lâu tốt nhất nơi này chính là Nhất Phẩm Hương, ở chỗ này có thể thưởng thức được mỹ thực khắp cả thiên hạ.

     Thẩm Hoan hôm nay đeo một chiếc mặt nạ nam tử trung niên, Thập Cửu bên cạnh thoạt nhìn cũng có tướng mạo bình thường.

     Hai người đứng ở trước Nhất Phẩm Hương, Thập Cửu có chút khẩn trương lôi kéo ống tay áo Thẩm Hoan, "Sư phụ, nơi này khẳng định rất mắc đi, chúng ta không có tiền....." Thẩm Hoan liếc mắt nhìn y, "Hừ, ai nói, chỉ một bữa thôi vi sư vẫn có thể trả được, sợ gì, vào đi!"

     Nói xong nàng nghênh ngang bước vào giống như một người có rất nhiều tiền, Thập Cửu cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau.

     Tiểu nhị vội vàng tiến lên tiếp đón hai người, "Nhị vị khách quan, đến, ngồi ở đại sảnh bên này."

     Thẩm Hoan vẫy vẫy tay, một bộ dáng nhà giàu mới nổi, "Không, chúng ta muốn ngồi ở nhã gian trên lầu hai."

     Tiểu nhị lộ vẻ mặt khó xử, "Khách quan ngại quá, nhã gian trên lầu hai đã không còn chỗ ngồi riêng nữa, xin ngài có thể hạ mình ngồi ở đại sảnh được không, hoặc là tìm một chỗ khác?"

     Thẩm Hoan sờ sờ cằm cân nhắc.

     Thẩm Thập Cửu lặng lẽ kéo kéo ống tay áo nàng, giọng nói mềm mềm mại mại, "Sư phụ, con đói."

     Thẩm Hoan nhanh chóng quyết định, "Được, sảnh đường thì sảnh đường, chúng ta liền ủy khuất một chút đi."

     Tiểu nhị vô cùng cao hứng dẫn hai người đi đến đại sảnh ngồi xuống.

     Thẩm Hoan gọi rất nhiều đồ ăn, từng món từng món một được bưng lên bàn, Thẩm Thập Cửu cầm đũa chép chép miệng, mắt trông mong nhìn Thẩm Hoan ngồi bất động.

     Thẩm Hoan ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đáng thương hề hề của tiểu đồ nhi, "Nhanh ăn đi, tiểu quỷ đói, con không lớn nhưng sức ăn không nhỏ, vi sư sắp không nuôi nổi con nữa." Thẩm Thập Cửu đang ngậm đùi gà trong miệng, mơ hồ nói, "Sư phụ không cần sợ, con lớn rồi, con có thể hành nghề y kiếm tiền, con nuôi người." Ở đại sảnh cũng ngồi không ít người, đều vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, ồn ào náo nhiệt.

     Thầy trò hai người ăn uống no đủ, Thẩm Hoan đứng dậy theo tiểu nhị đi trả tiền, kêu y ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây.

     Thập Cửu ngoan ngoãn ngồi yên, chống cằm, mũi chân lắc qua lắc lại.

     Đột nhiên, âm thanh ồn ào xung quanh biến mất, tất cả mọi người đều đồng loạt yên lặng, chỉ vùi đầu vào ăn, mặt sắp vùi vào trong đĩa.

     Thập Cửu kỳ quái không thôi, đứng dậy nhìn xung quanh.

     Ngoài cửa chợt một đội thị vệ ùa vào, xếp hàng đứng ở cạnh cửa ngăn cản những người khác, tạo ra một lối đi.

     Sau đó có một người đi đến, mặc một thân y phục màu huyền sắc, tướng mạo tuấn mỹ, nhưng khí chất dị thường lạnh lẽo, khiến Thập Cửu nhịn không được run lập cập.

     Y nhìn người nọ đi lên nhã gian trên lầu hai, đi vào một gian phòng, sau đó đóng chặt cửa lại, y thế nhưng cảm thấy một cổ cảm xúc nùng liệt bi thương dâng lên trong lòng.

     Ngay sau đó cảm giác được trong ngực truyền đến một cơn đau âm ỉ, đau đến hai mắt y đẫm lệ mông lung, ghé vào trên bàn không biết làm sao.

     Y cũng không biết chính mình là làm sao vậy, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.

     Sau khi người nọ vào phòng, mọi người trong đại sảnh phảng phất nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu cãi cọ ồn ào nói chuyện với nhau.

     Thập Cửu yên lặng bò lên trên bàn, cuối cùng cũng cảm giác được trong lòng thoải mái chút.

     Y quay đầu, thấy sư phụ đang trò chuyện vui vẻ với chưởng quầy, y liền quay lại.

     Tiểu nhị vừa lúc từ bên cạnh đi ngang qua, Thập Cửu gọi hắn lại.

     "Xin hỏi một chút, người vừa rồi mới tiến vào là ai a, vì cái gì mà mọi người đều rất sợ hắn vậy?"

     Tiểu nhị bị lời này của y hoảng sợ, nhìn nhìn khắp nơi, lúc này mới dám nhỏ giọng nói ở bên tai y, "Khách quan ngài chắc là từ nơi khác tới đi, không biết Bùi thừa tướng?"

     Thập Cửu chớp chớp mắt, "Không biết....."

     "Ai, Bùi thừa tướng này, chính là một vị quan viên trong triều đình....." Tiểu nhị giơ ngón tay cái, "Có thể nói là dưới một người trên vạn người a, hơn nữa mấy năm tính tình càng thêm cổ quái, nếu làm phật lòng đại nhân sẽ không có một kết cục tốt, cho nên mọi người thấy đại nhân đều kẹp chặt cái đuôi làm người."

     Thập Cửu gật đầu, nhỏ giọng nói, "Hắn thực hung sao?"

     Khóe miệng tiểu nhị giật giật, "Này thật ra hung hay không hung cũng không phải vấn đề, đại nhân còn thường xuyên cười đâu, nhưng nếu đại nhân cười với ngươi, đã nói lên mạng của ngươi không còn lâu."

     Cả người tiểu nhị run run, không muốn nói thêm nữa, xoay người lại bận việc.

     Thập Cửu nâng mặt suy nghĩ, tiếp tục ngồi yên đợi sư phụ.

     Y đột nhiên cảm giác được dưới chân có một cổ lông xù xù chạm vào, vừa cuối đầu nhìn xuống, cư nhiên thấy được một con tiểu hắc miêu.

     Tiểu miêu kia lông cả người đều là màu đen, bóng loáng, vừa nhìn liền biết là được một người quyền quý nuôi dưỡng.

     Tiểu miêu cuộn tròn bên chân hắn vô cùng ngoan ngoãn, thường thường dùng chân nhỏ nhiều thịt cọ vào mắt cá nhân của y, nhìn dáng vẻ như là muốn y ôm một cái.

     Thập Cửu nhìn tiểu miêu mắt tròn xoe, lòng như nhũn ra, y khom lưng ôm tiểu miêu lên, tiểu miêu dường như có linh tính, vươn đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay y.

     Thập Cửu nở nụ cười, ôm tiểu miêu, dùng tay vuốt dọc bộ lông đen óng ả trên lưng nó, tiểu miêu thoải mái nheo nheo mắt, ngoan ngoãn nằm trong lòng y không nhúc nhích.

     "Meo....."

     Tiểu miêu kêu khe khẽ.

     "Meo, meo....."

     Thập Cửu học theo nó cũng mềm mại kêu hai tiếng.

     Tiểu miêu cao hứng lên, nhẹ nhàng trèo lên y phục của y rồi cuộn tròn trên vai y, cái đuôi lông xù quét ở trên mặt Thập Cửu, chọc đến Thập Cửu cười khanh khách lên.

      — một người một miêu chơi đến vui vẻ, thì có một người lại vội vội vàng vàng từ cửa bước vào, hình như là một hạ nhân, vừa tới hắn đã vội vàng tìm kiếm khắp đại sảnh của tửu lâu, thậm chí còn cúi xuống bàn nhìn xung quanh.

     Đột nhiên, hạ nhân ngẩng đầu nhìn về phía của Thập Cửu, sau đó nhìn chằm chằm vào y giống như sẵn sàng giương nanh múa vuốt nhào lại đây.

     Thập Cửu bị tư thế của hắn dọa sợ, kinh hoảng thất thố còn chưa kịp suy nghĩ, liền quay người bỏ chạy, tiểu miêu trên vai vô cùng linh hoạt chui vào vạt áo trước ngực y, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ.

     Thập Cửu chạy quanh đại sảnh, né tránh tiểu nhị đang bưng đồ ăn, bò qua mấy cái bàn trống, nhảy qua mấy chồng ghế xếp chồng lên nhau.....

     Hạ nhân kia không linh hoạt bằng y, đâm vào tiểu nhị đang bưng đồ nóng trên tay, đá đổ bàn ghế, đẩy ngã các vị thực khách vô tội.....

     Toàn bộ đại sảnh đột nhiên hỗn loạn, chỉ có thể thấy bóng dáng hai người ngươi truy ta đuổi chạy tán loạn khắp nơi.

     Thẩm Hoan cùng chưởng quầy cò kè mặc cả một lúc lâu cũng không thu được chỗ tốt gì, sau khi nhịn đau thanh toán, thấy cảnh tượng trong đại sảnh, liền ôm cánh tay đứng ở một bên xem trò hay.

     Chờ sau khi nhìn thấy rõ ràng người bị truy đuổi chính là tiểu đồ nhi của mình, Thẩm Hoan tức muốn hộc máu, "Đồ nhi! Chạy nhanh lên! Sao lại chạy chậm như vậy! Vi sư ngày thường dạy con như thế nào! Tăng tốc lên, vung tay lên! Không thể để bị bắt được!"

     Sắc mặt chưởng quầy một hồi trắng một hồi xanh, "Đừng đừng đừng chạy! Đừng đuổi theo! Đừng làm đổ đồ của ta!"

     Thập Cửu vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, chạy ngang qua một chỗ rẽ, "Bang" một tiếng, đụng trúng lồng ngực của người nào đó.

     Y lập tức bị choáng váng, không tự chủ được lùi về sau, tay còn nhớ rõ cẩn thận che chở cho tiểu miêu trước ngực.

     Mắt thấy mình với tiểu miêu sắp bị ngã xuống đất, Thập Cửu đột nhiên cảm giác được có một bàn tay đặt lên hông của y, nhẹ nhàng kéo lại, y liền ngã vào một cái ôm ấm áp.

     — mùi đàn hương nhàn nhạt truyền đến, Thập Cửu cảm thấy tim đập bình bịch, hơi thở không ổn định.

      Hơi nóng truyền đến từ lồng ngực nơi mà hai tay y áp vào, y có thể cảm giác được tiếng tim đập hữu lực của người nọ.

     Bên tai giống như truyền đến tiếng hít khí lạnh của những người khác trong đại sảnh, trong đầu Thập Cửu đột nhiên có tiếng ong ong, y ngẩng đầu, vừa lúc đâm vào đôi mắt hẹp dài sâu thẩm của người nọ.

     Bàn tay đang ôm eo y còn chưa rút lại, Thập Cửu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sừng sờ một lúc, sau lại cảm giác được vạt áo trước ngực bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy ra.

     Bên tai Thập Cửu nóng lên, hoảng loạn giơ tay nắm lấy ngón tay kia.

     Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, làn da quá mức non mịn, xương cốt nhỏ bé, thoạt nhìn so với cái tay đang bị y nắm lấy thì nhỏ hơn một vòng.

     Ánh mắt người nọ chợt lạnh xuống, Thập Cửu vô ý ngẩn người.

     Vạt áo trước ngực hoàn toàn bị đẩy ra, lộ ra một mảnh nhỏ xương quai xanh trắng nõn hõm xuống phía dưới, làn da trơn bóng nhẵn nhụi không tì vết như ngọc, vô cùng chói mắt.

     Bùi Tranh híp mắt, không chút do dự, buông hai tay xuống.

     "Đi ra ngoài."

     — dường như tiểu hắc miêu vẫn đang trốn trong lồng ngực Thập Cửu có thể nghe hiểu được tiếng người, thành thật lộ đầu nhỏ ra ngoài, tròn xoe đôi mắt nhìn Bùi Tranh, tràn đầy vô tội.

     "Ta lặp lại lần nữa, đi ra."

     Tiểu miêu kia lưu luyến không rời từ lòng ngực của Thập Cửu chui ra ngoài, nhảy lên bàn tay Bùi Tranh, dường như tiêu miêu muốn lấy lòng nên dùng đôi quấn lấy ngón tay hắn.

     Thập Cửu đột nhiên bị ném ra xa, quanh thân ấm áp cùng mùi đàn hương nhàn nhạt nháy mắt biến mất, y lảo đảo mấy cái, vịn lấy cái bàn bên cạnh.

     Bùi Tranh trước mắt thực sự rất đáng sợ, xem ra tiểu miêu này là của hắn, cho nên vừa rồi y.....

     Thập Cửu cảm thấy áy náy, cúi đầu xuống, "Thực xin lỗi, ta không biết tiểu miêu này là của ngài, ta vừa rồi không nên ôm nó chạy khắp nơi..... thực xin lỗi......"

     Bóng người trước mắt chợt nhoáng lên, Thập Cửu ngẩng đầu, lại phát hiện người nọ đã sớm mang theo tiểu miêu rời đi, đến liếc mắt nhìn cũng chưa thèm nhìn một cái, y cắn cắn môi, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi.

     Hạ nhân đuổi theo Thập Cửu cuối cùng cũng đã chạy đến, xoa eo, giọng nói cực lớn, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi chạy cái gì! Ngươi có phải muốn trộm miêu của đại nhân ta? Ngươi tên miêu tặc* to gan lớn mật!"

     (*miêu tặc: trộm mèo)

     Vành mắt Thập Cửu đỏ hồng, "Ta không phải..... ta không có muốn trộm..... chỉ là bộ dáng vừa rồi của ngươi dọa ta..... ta còn tưởng là ngươi tới cướp Tiểu Mao Vũ....."

     Hạ nhân kia nói chuyện vô lý, "Ngươi còn biết tên miêu nhà ta, còn nói là không muốn trộm miêu! Đại nhân nên bắt ngươi lại, sao có thể có lòng tốt như vậy không so đo với ngươi! Còn nói cái gì ta dọa đến ngươi, lá gan ngươi nhỏ như vậy sao! Làm bộ làm tịch, thật là người xấu hay giở trò quỷ!"

     Thập Cửu thấy bộ dáng hùng hổ dọa người của hắn, nắm chặt tay, giọng nói cũng lớn lên, "Ngươi vừa rồi nếu nói chuyện bình thường với ta, đừng đuổi theo ta, ta sẽ không bị dọa chạy đâu! Ngươi mới là người xấu xí! Ngươi là! Ngươi là đại ngu ngốc!"

     Hạ nhân kia bị y rống sửng sốt một chút, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi còn dám mắng ta! Ta muốn đánh chết ngươi!"

     Hắn nói xong lại giương nanh múa vuốt muốn xông tới, ai ngờ Thập Cửu cũng không chịu thua, cũng muốn nhào lên đánh lại hắn.

     "Dừng tay!"

     Một tiếng quát khẽ sắc bén.

     Sắc mặt nô bọc lập tức biến đổi, lập tức co rúm lại.

     — một nam tử mặc hắc y giắt kiếm bên hông đi tới, nói với tên hạ nhân kia, "Tất cả việc hôm nay đều là do ngươi sơ suất, còn dám ở đâu hô to gọi nhỏ, mất hết mặt mũi đại nhân, còn không nhanh cút về."

     "Rằng."

     Hạ nhân kia cúi đầu vâng dạ, trước khi đi còn vung nắm đấm về phía Thập Cửu, Thập Cửu cũng không chịu thua trừng mắt nhìn hắn.

     Hắc y nhân mặt vô biểu tình, nhàn nhạt liếc Thập Cửu một cái, không nói gì, xoay người đi lên cầu thang bên cạnh.

     Những người khác trong đại sảnh cũng dần dần tản đi, những người vây xem xung quanh nhìn toàn bộ quá trình còn tưởng rằng hôm nay Bùi thừa tướng nhất định sẽ trách phạt thật nặng tên miêu tặc kia, bởi vì tiểu hắc miêu kia chính là bảo bối của phủ thừa tướng, mọi người trong phủ đều yêu quý nó.

     Ai ngờ bọn họ không được xem tiết mục hay như mong đợi, mọi người đều cảm thấy Bùi thừa tướng hôm nay có chút không thích hợp.

     Thẩm Hoan đẩy mọi người ra đi đến bên cạnh Thập Cửu, "Đồ nhi, thế nào rồi, không bị thương chứ?"

     Thập Cửu nhìn thấy sư phụ, liền không nhịn được cảm thấy vô cùng ủy khất, "Sư phụ.... con không có việc gì....."

     "Hảo hảo, đồ nhi, giờ cũng không còn sớm, chúng ta nhanh trở về đi, ngoan, trở về vi sư dạy cho con mấy chiêu, lần sau có thể chạy nhanh hơn chút."

     Thẩm Hoan vừa nói, vừa kéo Thẩm Thập Cửu đi về phía cửa.

     Khi đi ngang qua cầu thang kia, tình cờ có một người từ trên đó bước xuống, mặc một thân y phục cẩm tú hoa văn phức tạp, ung dung cao quý.

     "Phong hộ vệ, phiền toái ngươi đặc biệt tới đón ta."

     "Nhị công chúa nói quá lời, đây đều là việc ti chức nên làm."

      Nghe thấy xưng hô này, Kỳ Băng Chi đang đứng trên cầu thang sững người một chút, ngay sau đó lại cười lên.

     Nàng đang muốn tiếp tục bước xuống lầu, lại thấy cạnh cửa chợt lóe qua một bóng dáng màu trắng, đơn bạc tinh tế, cực kỳ giống......

     Kỳ Băng Chi chợt hoảng loạn, vội vàng lao ra khỏi cửa, đứng ở trên đường lớn nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy được gì.

     Nàng tự giễu cười cười, trên đời này vóc dáng người giống người khắp nơi đều có, chính mình rốt cuộc còn lo lắng hãi hùng cái gì.

     Người kia đã chết, đây là điều mà tất cả mọi người đều công nhận.

     Chỉ là trừ bỏ Bùi Tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro