Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ý gì?

Cái gì mà trước đây cửu hoàng tử không ngu ngốc?

Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức trời sinh như thế, không phải là điều mà mọi người đều biết sao?

"Nói rõ ràng!"

Tay của Bùi Tranh đột nhiên tăng thêm sức lực, Kỳ Băng Chi cảm thấy cằm của mình như sắp bị hắn bóp nát.

Nàng đau đến mức trước mắt cũng mờ hẳn đi, đứt quãng nói, "Xem ra đại nhân cũng không biết..... cũng đúng..... nếu không phải mẫu hậu nói cho ta, ta cũng sẽ không biết rõ như vậy."

Nguyên lại, Kỳ Trường Ức khi còn nhỏ đã thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã biết ngâm thơ, điếu văn, còn biết nói lời ca tụng, được hoàng thượng vô cùng yêu thích.

Chính là khi đó Kỳ Trường Ức vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong hậu cung, ngày thường cũng không hay xuất đầu lộ diện, bởi vậy không có bao nhiêu người biết rõ về y khi còn nhỏ.

Mẫu phi của y là do người ngoại tộc cống nạp cho hoàng thượng, nàng cũng không yêu hoàng thượng, bởi vậy nàng đối với hoàng thượng vẫn luôn lãnh đạm.

Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng hoàng thượng thích nàng sủng nàng, ban thưởng cho nàng những vật tốt nhất, thậm chí còn cho nàng ở một tẩm cung riêng, không cho phép ai tới quấy rầy nàng.

Khi đó so với tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong, hoàng thượng càng yêu thích tiểu nhi tử Kỳ Trường Ức này hơn, bởi vì từ nhỏ Kỳ Trường Ức đã cực kỳ giống với mẫu phi của mình, ngũ quan diễm lệ, ngoan ngoãn khả nhân.

Hoàng thượng còn đặt kỳ vọng rất cao vào y, nói y sau này lớn lên nhất định có thể thành tài.

Nhưng mà không ngờ khi y bảy tuổi, đột nhiên Kỳ Trường Ức lại lâm bệnh nặng, sốt cao mấy ngày mấy đêm không khỏi, sốt cao đến mức cháy cả đầu óc.

Sau khi tỉnh lại, Kỳ Trường Ức liền trở nên có chút bất đồng, nói chuyện ấp úng, hoàn toàn không giống trước kia thông minh lanh lợi.

Kỳ Trường Ức càng ngày càng lớn, khác thường cũng càng ngày càng rõ ràng, tâm tư y đặc biệt đơn thuần, đơn thuần đến mức có thể nói là ngu dốt.

Ở thư phòng nghe tiên sinh giảng dạy cùng với các huynh đệ tỷ muội khác, nhưng y vẫn không thể hiểu được những gì tiên sinh dạy, còn bị các hoàng tử công chúa liên tục đổi biện pháp trêu cợt, mỗi lần trở về đều mang theo nửa người thương tích.

Ninh quý phi đau lòng, liền cầu hoàng thượng để y không cần đi học nữa, hoàng thượng đồng ý, thậm chí còn sẽ tự mình dạy y vài thứ.

Sau đó nữa, lại xảy ra việc Ninh quý phi thông đồng với địch phản quốc.

Kỳ Trường Ức không có mẫu phi che chở, lớn lên trong sự sợ hãi, thẳng đến khi gặp gỡ Bùi Tranh.

"Cái gì mà sinh bệnh nặng, bất quá đều là, lý do thoái thác đối với người ngoài mà thôi....." Kỳ Băng Chi cảm giác không khí trong thể dần dần bị rút đi, nàng cố hết sức lực mới có thể nói ra câu tiếp theo.

"Nó biến thành dáng vẻ này, tất cả đều là, do người khác!"

Bàn tay trên cổ chợt buông lỏng, Kỳ Băng Chi vội vàng thở ra, mặt nàng nghẹn đỏ bừng, ho khan hồi lâu mới dần dần bình ổn.

"Người khác? Người nào làm?"

"Tứ hoàng tử......" Kỳ Băng Chi nhìn Bùi Tranh nói, "...... Kỳ Trường Phong."

Ánh mắt Bùi Tranh đột nhiên biến đổi, hắn nắm chặt cổ áo Kỳ Băng Chi, kéo nàng tới trước mặt mình, "Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?"

"Ta biết, chín năm trước, tứ hoàng tử lúc đó mười ba tuổi dẫn theo cửu hoàng tử mới bảy tuổi chuồn ra ngoài cung chơi, hai người bên ngoài phát sinh tranh chấp, tứ hoàng tử vì trừng phạt cửu hoàng tử, muốn nó một mình leo qua bức tường trong cung, ai ngờ cửu hoàng tử không cẩn thận ngã xuống từ trên bức tường cao như vậy, đập đầu xuống đất, sau đó sốt cao ba ngày liền không khỏi......"

"Ta nghĩ Kỳ Trường Ức hẳn là cũng không nhớ rõ, nghe nói, nguyên nhân hai người ở bên ngoài cung tranh chấp là bởi vì một tiểu khuất cái, thật là hoang đường......"

"Câm miệng!" Bùi Tranh không biết vì sao, hai mắt lại đỏ lên, biểu tình cũng thực không thích hợp.

Hắn giống như lâm vào thống khổ nào đó, dùng thời gian rất lâu mới tìm được giọng nói của mình, "Đó là, vào ngày nào của chín năm trước?"

Kỳ Băng Chi bị bộ dáng của hắn dọa đến, ngơ ngác trả lời, "Tháng chạp ngày hai mươi sáu, đại hàn."

Oanh một tiếng, dây cung trong đầu Bùi Tranh đứt đoạn, hồi ức như hồng thủy mãnh thú nháy mắt ùa về.

Đột nhiên một cổ đau đớn tê tâm liệt phế đau đớn dâng lên trong cơ thể, đầu óc như là bị ai đó chém thành hai nửa, Bùi Tranh ôn ngực, cơ hồ thở không ra hơi.

Chợt máu tươi tràn ra từ bên môi hắn, trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.

Ý thức chậm rãi rút ra khỏi cơ thể, dần dần mơ hồ, trôi dạt bên ngoài một mảnh băng tuyết địa, trôi dạt qua Đế Đô thành phồn hoa náo nhiệt, bay tới vào một con ngõ nhỏ phủ đầy bông tuyết.

Bùi Tranh mười lăm tuổi, lại sống trong con hẻm nhỏ u ám và tối tăm như vậy.

"Lão gia, xin thương xót, cho con cơm ăn đi..... con có thể làm việc, sức lực của con rất lớn, có thể làm việc lấy tiền công....."

— một tiểu khất cái đầu bù tóc rối đứng ở trước cửa của một nhà quyền quý, chân trần giẫm lên tuyết mới trên mặt đất, chỗ nứt da trên mu bàn tay đã bị thối rữa chảy mủ.

"Ai, một tên khất cái, cút đi! Đừng đứng ở chỗ này ô uế cửa nhà của lão gia ta! Nhanh cút đi!"

Lão quản gia kia duỗi chân đá trúng ngực tiểu khất cái, khiến hắn lăn xuống bậc thang, vùi vào trong tuyết.

Tiểu khất cái cả người gầy gò ốm yếu không đến hai lượng thịt, vóc dáng cũng không cao, thoạt nhìn qua rất yếu ớt, mảnh vải trên người rách nát tả tơi, căn bản là không ngăn được gió lạnh.

Hắn nằm sấp trên tuyết hồi lâu cũng không đứng lên được, vừa rồi lăn xuống trán của hắn đập vào bậc thang, đau đến mức đầu váng mắt hoa.

Quản gia kia thấy tiểu khất cái còn nằm ở trước cửa không chịu rời đi, vô cùng tức giận, đi đến chỗ hắn đang nằm, sau đó dẫm mạnh lên ngón tay hắn.

"Uy, đừng ở chỗ nảy giả chết! Mau tỉnh dậy, rồi nhanh đi tìm chỗ khác chết đi, muốn chết cũng đừng chết ở trước cửa nhà ta!"

Tiểu khất cái cảm thấy ngón tay truyền đến đau đớn xuyên tim, rốt cuộc hắn cũng khôi phục chút ý thức, cuống quít muốn rút ngón tay ra, nhưng tên quản gia kia lại không chịu nhấc chân lên.

"Nha, tỉnh, ta biết ngươi chỉ đang làm bộ thôi! Này không phải rất có tinh thần sao! Vừa rồi ta kêu ngươi như thế nào ngươi cũng không chịu đứng dậy! Ngươi đang đùa giỡn ta sao!"

Quản gia nghiến răng nghiến lợi, dưới chân lại tăng thêm chút sức lực, tiểu khất cái đau đến thân mình cuộn tròn lại, không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên dùng một cái tay khác liều mạng đẩy ngã tên quản gia kia.

Quản gia bị đẩy ngã dúi dụi, lau sạch tuyết trên mặt, tức giận trừng mắt nhìn tiểu khất cái.

"Ngươi dám đẩy ta! Ngươi tên cẩu tạp chủng này! Hôm nay cho dù thế nào ta cũng phải hảo hảo giáo huấn ngươi một phen!"

Quản gia phẩy tay kêu người hầu từ sau cánh cửa đi ra, thô lỗ kéo tiểu khất cái từ dưới đất lên, trực tiếp lôi vào bên trong phủ, sau đó đóng chặt cổng lại.

Quản gia sai người kéo tiểu khất cái một đường dài tới hậu viên trong phủ, ngay sau đó hắn bị tên đó đánh đập dã man.

Đánh cho đến khi tiểu khất cái hấp hối, thương tích đầy mình ngã xuống nền tuyết, tên quản gia kia mới chịu ngừng tay.

Vừa định sai người vứt tiểu khất cái ra ngoài từ cửa sau, ném hắn tới một con hẻm nhỏ không có người qua lại chờ chết.

Đột nhiên chủ nhân trong phủ đã trở lại.

Vị chủ nhân này không phải là người bình thường, kỳ thực hắn là một quan viên đang làm việc ở trong triều, chức quan ngũ phẩm, họ Triệu danh Tuần.

Quản gia vội vàng tươi cười nịnh nọt chạy đến, "Đại nhân, tiểu khất cái này không coi ai ra gì to gan lớn mật, tiểu nhân trừng trị nó một phen, đang muốn tống cổ nó ra ngoài." Triệu Tuần nhìn bóng dáng đơn bạc kia, cất bước đi qua.

Quan gia có chút kinh ngạc, "Đại nhân, tên khất cái này trên người rất dơ bẩn, ngài vẫn nên cách xa nó một chút, đỡ phải nhiễm thứ dơ bẩn gì."

"Không sao."

Triệu Tuần đi qua, duỗi tay vén sợi tóc bẩn dính trên gương mặt của tiểu khất cái.

Khi khuôn mặt trắng nõn tú mỹ bên dưới lộ ra, khiến những người khác đều kinh ngạc sửng sốt.

Tuy rằng trên mặt hắn dính đầy bụi bẩn, nhưng đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài run nhè nhẹ, sống mũi cao thanh tú, môi mỏng tái nhợt không chút huyết sắc, chiếc cằm tinh xảo thanh tú, cực kỳ mỏng manh yếu ớt.....

Cặp mắt kia chậm rãi mở ra, con ngươi hẹp dài tràn đầy thất kinh cùng sợ hãi, mặt mày còn còn mang theo một chút tôn quý.

— một tiểu khất cái lưu lạc đầu đường xó chợ ăn xin mà sống, sao có thể có bộ dáng như thế này?

Triệu Tuần kiềm nén sự kinh ngạc trong đáy mắt, làm ra vẻ mặt quan tâm, ngón tay không tự chủ được vén cổ áo hắn lên.

Hơi thở tiểu khất cái cực mỏng manh, giọng cũng cực nhỏ, "Đại nhân, cầu xin ngài, tha, tha cho con một mạng đi....."

Triệu Tuần không nói gì, nhưng quản gia kia lại nhìn ra một chút ý vị khác thường từ trên mặt hắn.

"Đại nhân của ta tấm lòng rộng lượng, lại chưa nói muốn mạng của ngươi! Người đâu, mang hắn tới khách phòng để hắn tạm thời ở đó, đi thỉnh đại phu đến xem một chút, nhất định phải hảo hảo chiếu cố, có nghe hay không!"

Mấy tên nô bọc kia còn không hiểu vì sao sắc mặt quản gia lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng cũng vội vàng phản ứng lại, kéo người xuống dưới.

Triệu Tuần đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn bóng dáng tiểu khất cái kia rời đi.

"Đại nhân, thế nào?" Quản gia tiến lại, "Tiểu nhân chính là thấy nó có chút tư sắc, mới sai người mang theo nó trở về, ai ngờ tính tình thật hung dữ." Triệu Tuần nắn vuốt ngón tay, "Hung dữ! Hung dữ mới có tư vị chinh phục, ngươi nói có phải hay không?"

Hai người ngay sau đó nhìn nhau cười.

Tiểu khất cái không nghĩ tới vận khí của mình lại may mắn như vậy, gặp được một người tốt bụng , thu lưu chính mình không nói, còn được coi như là một tiểu thiếu gia để mà nuôi dưỡng, mỗi ngày đều được hầu hạ đồ ăn nước uống ngon miệng.

Vết thương trên người hắn cũng gần như lành lặn, vết nứt da cũng đã được trị hết, làn da khôi phục trắng nõn mượt mà, ăn mặc một thân cẩm y hoa phục, thoạt nhìn tôn quý cực kỳ.

Triệu đại nhân đã quá tuổi tứ tuần, lại không có thê nhi, thường xuyên bận việc triều chính, thật sự là một vị quan có lương tâm tốt.

Tiểu khất cái cảm thấy băn khoăn vì được ăn ở miễn phí nên đã chủ động thỉnh cầu đi theo hầu hạ bên người Triệu Tuần.

Quản gia lập tức đáp ứng, "Ta vốn dĩ là muốn chờ ngươi tu dưỡng một hồi, nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, ta cũng không thể ngăn cản ngươi."

Trong lòng tiểu khất cái tràn đầy vui mừng, bưng chén canh dưỡng sinh nóng hầm hập đến thư phòng Triệu Tuần.

Khi đẩy của vào, Triệu Tuần đang ngồi dưới ánh nến viết tấu chương, sau khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy người tới, âm thầm hít một hơi thật sâu, mỉm cười.

"Lại đây."

Tiểu khất cái thật cẩn thận bưng canh qua, đưa tới trước mặt Triệu Tuần.

"Đại nhân, ngài vất vả rồi, uống chút canh nóng đi cho ấm người."

Triệu Tuần nhận lấy chén canh, nhưng lại đặt nó trở lại trên bàn, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Đừng câu nệ, tới, lại đây ngồi." Triệu Tuần vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.

Tiểu khất cái lộ vẻ mặt khó xử, "Đại nhân, này, chỉ sợ không quá thích hợp đi....."

Triệu Tuần trực tiếp duỗi tay kéo hắn một phen, hắn lại không chút phòng bị, liền bị Triệu Tuần kéo ngồi lên trên đùi hắn.

"Có cái gì không thích hợp? Nơi này là thư phòng của bản đại nhân, không người dám tới." Triệu Tuần dùng bàn tay to nhéo vòng eo mảnh khảnh của hắn, "Trừ ngươi ra."

Tiểu khất cái sợ tới mức cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy phía dưới mông bị đồ vật đáng sợ gì cường ngạnh chọc vào, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào.

Triệu Tuần giơ tay gạt hết đồ vật trên bàn sang một bên, sau đó bế người trong lòng đặt lên bàn, nhanh tay xé y phục trên người hắn.

"Lão tử đã đợi lâu như vậy, ta nuôi dưỡng ngươi tốt như vậy, tuy rằng cơ thể này vẫn còn gầy yếu, nhưng không có việc gì, dưỡng lại là được." Triệu Tuần cởi y phục của hắn nhưng một lúc lâu sau cũng không cởi ra được, chờ không kịp liền trực tiếp cởi quần của mình ra trước.

Tiểu khất cái bắt đầu liều mạng giãy giụa, hai chân đá lung tung.

Triệu Tuần trực tiếp tách hai chân hắn ra, thở gấp nói, "Được rồi, đừng giãy giụa, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi cho rằng ta nuôi ngươi là vì cái gì, đương nhiên là vì hầu hạ lão tử! Ngươi còn không muốn? Lúc ta cho ngươi vào trong phủ ở sao không thấy ngươi cự tuyệt?"

Nước mắt tiểu khất cái chảy ra, dùng hết sức lực toàn thân để tránh thoát.

"Ta..... ta không biết..... không biết ngài là muốn như vậy..... ngài buông ta ra..... ta đi..... buông ta ra....."

Triệu Tuần bị hắn cào, nóng giận, dùng ngón tay vén tóc hắn ra sau, ghé vào bên tai hắn thì thầm, "Hiện tại muốn chạy? Ta nói cho ngươi, muộn rồi! Ngươi còn dám phản kháng? Ta cho ngươi phản kháng!"

Vừa nói Triệu Tuần vừa nắm đầu hắn đập mạnh xuống bàn.

Trán của tiểu khất cái trong nháy mắt đổ máu, máu loãng tràn ngập một bên mắt, mở ra nửa con mắt đều là máu đỏ.

Hắn thấy chén canh nóng hổi trên bàn, không quan tâm cầm lên ném ngược ra phía sau.

Chén canh vừa vặn đổ lên ngực Triệu Tuần, hắn lập tức bị đau đến kêu to lên.

Tiểu khất cái mượn cơ hội này vội vàng nhảy từ trên bàn xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa.

Ai ngờ hắn vừa mới chạy ra tới cửa, đã bị quản gia đang canh giữ ở cạnh cửa dùng gậy đánh bất tỉnh.

Sau khi mở mắt ra lần nữa, tiểu khất cái liền phát hiện mình bị ném vào phòng chứa củi, bốn phía tối tăm chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ.

Y phục trên người vẫn còn nguyên, nhưng vết thương trên trán lại càng thêm nghiêm trọng, miệng vết thương không được xử lý, vết máu đã khô lại.

Cửa phòng chứa củi bị người khác mở ra, quản gia đi vào, hắn sai mấy người kéo tiểu khất cái từ trên mặt đất lên, trực tiếp kéo ra hậu viên.

Hậu viện có một cây đại thụ, tiểu khất cái bị trói cổ tay lại treo ở trên cây, mũi chân khó khăn lắm mới có thể chạm được xuống đất, toàn bộ trọng lượng cả người đều tập trung ở chỗ cổ tay. Mấy tên nô bọc cầm roi mềm lại đây, không nói hai lời mà hung hăng quất hắn mười mấy cái liên tiếp, cho đến khi da tróc thịt bong.

"Ngươi thật là to gan! Dám làm đại nhân bị thương! Ngươi liền ở chỗ này tự mình ngẫm lại cho ta, khi nào tỉnh ngộ thì mới có thể xuống!" Nói xong quản gia mang theo một đám người rời đi.

Tiểu khất cái há nửa miệng, nửa ngày cũng không thể thở nổi, thương thế trên người hắn thực nghiêm trọng, máu loãng chảy xuống theo cơ thể, chảy vào nền tuyết trắng dưới chân, hòa tan thành một vũng máu cùng với tuyết.

Vừa rồi khi bị quất, hắn ra một thân mồ hôi lạnh, hiện giờ lại bị gió lạnh thổi qua, khiến cơ thể hắn không nhịn được run rẩy trong gió tuyết.

Đau đớn trên người càng lúc càng tê dại, mí mắt cũng trở nên nặng nề, rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi hôn mê bất tỉnh.

Ngày thứ hai, quản gia lại mang theo nô bộc lại đây, hỏi hắn biết sai chỗ nào chưa.

Tiểu khất cái hạ mắt xuống không trả lời, một trận đòn hiểm lại ập tới.

Ngày thứ ba vẫn như cũ.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm.....

Suốt bảy ngày, tiểu khất cái vừa bị treo ở trên cây vừa bị đánh suốt bảy ngày.

Mỗi một lần đau đến mức ngất xỉu, hắn đều cảm thấy mình không có khả năng tỉnh lại, nhưng ngày hôm sau hắn vẫn luôn ở trong đau đớn tỉnh lại.

Mỗi ngày đều có tiểu nha hoàn đến đút cho hắn mấy ngụm nước, phòng ngừa để hắn không chết.

Bọn họ tra tấn hắn, lăng nhục hắn, chính là muốn hắn cúi đầu nhận sai, muốn hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, chính là tiểu khất cái thà chết cũng không chịu.

Rốt cuộc, hắn cũng tìm thấy một cơ hội để mình có thể chạy trốn.

Hôm nay là ngày tháng chạp ngày hai mươi sáu, đại hàn.

Tiểu nha hoàn đang đút cho hắn vội vàng nhét vào trong tay hắn một mảnh chén sứ nhỏ, sau đó lại làm bộ như không có việc gì bỏ đi.

Tiểu khất cái hoảng loạn đem mảnh nhỏ niết vào trong lòng bàn tay, cắt rách lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau, hắn chỉ cảm thấy khẩn trương trái tim đập bùm bùm như sắp nhảy ra ngoài.

Một đêm kia, tiểu khất cái dùng mảnh sứ cắt đứt sợi dây thừng trói cổ tay, từng bước từ trong phủ đảo tẩu ra ngoài.

Hắn không dám ngừng lại, mỗi một miệng vết thương trên người đều đau đến mức tê tâm liệt phế, hắn không thể ngừng lại, chỉ có thể nhanh lên, mau chạy, mau rời khỏi nơi này.

Gió lạnh thổi xuyên qua y phục hắn, máu trên người hắn bị tuyết làm đông lại, không hề nhỏ xuống.

Hắn trốn vào trong một cái hẻm nhỏ, cơ thể co rúm lại trốn vào trong đống chiếu rơm rách nát, sau đó cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, chậm rãi nhắm mắt lại mất đi ý thức.

Không biết hôn mê bao lâu, hoảng hốt giống như nghe được có người đang nói chuyện, một bàn tay nhỏ ấm áp xoa xoa trán hắn.

Đôi tay kia rất nhỏ, nhưng lại mềm như bông nóng hầm hập, làm hắn không tự chủ được liền muốn lại gần nguồn nhiệt đó hơn.

"Ngươi muốn ta ôm sao? Ta ôm ngươi một cái được không? Ngươi chảy thật nhiều máu nha, có phải có người khi dễ ngươi hay không?"

Hắn biết nhất định hiện tại mình đang rất chật vật, chính là chủ nhân đôi tay kia lại không chút ghét bỏ, ngược lại còn mỏ rộng vòng tay nhỏ ôm lấy hắn, ôm đầu của hắn vào trong ngực, còn một chút một chút nhẹ nhàng vuốt tóc của hắn an ủi.

"Hảo hảo, không khóc không khóc nha, có phải miệng vết thương đau hay không, ta thổi cho ngươi một chút liền không còn đau nữa."

Dường như có một luồng khí nóng thổi tới miệng vết thương trên trán hắn, ấm áp, có thể hòa tan băng giá cả người hắn.

"Ngươi có có phải đói bụng không, ta đi mua đồ ăn ngon cho ngươi nha, ngươi ngoan ngoãn ở chờ này chờ ta có được không?"

Tiểu khất cái không mở mắt ra được, chỉ có thể nhìn qua một cái khe nhỏ, một bóng trắng nho nhỏ chạy qua trước mắt, chạy ra ngoài ngõ nhỏ, còn không yên tâm quay đầu lại nhìn hắn mấy lần, ngay sau đó liền biến mất không thấy.

Này hết thảy quá mức hư ảo, quá mức không chân thật, loại thiện ý ấm áp này, hắn chưa từng gặp qua, bởi vậy hắn cho rằng mình chỉ là xuất hiện ảo giác, thực mau lại lâm vào hôn mê.

Quả nhiên là ảo giác a, tiểu nhân nhi kia rời đi thật sự không có quay lại.

Ngược lại đầu ngõ lại truyền đến động tĩnh rộn ràng nhốn nháo, có vài người đi đến.

Người đi đầu đi đến trước mặt hắn, thoạt nhìn có vẻ bằng tuổi với hắn, nhưng lại ăn mặc y phục đẹp đẽ quý giá, cao ngạo tôn quý, khí chất phi phàm.

Tiểu khất cái đã thoáng khôi phục chút ý thức, nhưng hắn vẫn như cũ không thể động đậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, động một chút miệng vết thương trên người liền đau đớn vô cùng.

Quý nhân kia mở miệng nói, "Nguyên lai là một tên khất cái dơ bẩn, còn một hai phải mang về cung, ta thấy nó càng ngày càng không có quy củ, ỷ vào sủng ái của hoàng thượng mà dám tùy ý làm bậy như vậy!"

Người bên cạnh cho rằng tiểu khất cái còn đang hôn mê, nên thấp giọng khuyên giải, "Tứ hoàng tử điện hạ, ngài đừng nóng giận, khất cái này lai lịch không rõ, tất nhiên không thể mang về, huống hồ hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta vẫn là mau chóng hồi cung thôi."

Tứ hoàng tử kia vạn phần khinh thường liếc nhìn tên khất cái ngã gục trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, liền muốn xoay người rời đi.

Ai ngờ tiểu khất cái lại đột nhiên mở mắt, có chút sợ hãi nhìn người xuất hiện bên ngoài ngõ nhỏ, là người của Triệu phủ đã đuổi tới đây!

Làm sao bây giờ! Hắn nên làm cái gì bây giờ!

Tiểu khất cái hao hết sức lực ngồi dậy, bò tới bên chân của tứ hoàng tử, duỗi tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo hắn.

"Cầu..... người..... cứu cứu..... ta..... cầu"

Hắn nói một câu đứt quãng, bên hông hắn tràn đầy vết máu dơ bẩn.

Tứ hoàng tử chán ghét liếc hắn một cái, duỗi chân đá hắn sang một bên, "Đừng chạm vào ta, dơ muốn chết!"

Đám hộ vệ hắn mang theo bên người thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên kéo tiểu khất cái sang một bên, không chút lưu tình ném hắn vào vách tường, mặc kệ thân thể mềm như bông của hắn buông thõng xuống nền đất, còn không quên đi qua đá mấy cái lên miệng vết thương của hắn.

"Ngươi tên khất cái dơ bẩn này! Cũng không ước lượng mình bao nhiêu lượng, ai cũng dám chạm vào, ngươi ăn gan hùm mật gấu sao!"

Tứ hoàng tử kia chỉ khoanh tay đứng bên cạnh quan sát, nhìn tiểu khất cái bị dẫm đến mức cuộn tròn lại vô lực phản kháng.

Tầm mắt thình lình đối diện với ánh mắt tiếu khất cái kia, tứ hoàng tử bị ánh mắt lạnh lùng quật cường cùng với hận ý tràn ngập làm cho giật mình, kinh hô một tiếng, "Ngươi cư nhiên còn dám trừng ta!"

Mấy hộ vệ nghe thấy lời này, dẫm mạnh thêm, tiểu khất cái dùng hết sức ngẩng đầu lên, tầm mắt giấu ở phía sau mái tóc rối bù.

Tứ hoàng tử ngăn mấy tên hộ vệ lại, xoay người đi ra khỏi hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói, "Gặp phải thứ dơ bẩn như vậy, thật là đen đủi!"

Sau khi ra khỏi hẻm nhỏ, vừa lúc đụng phải mấy người của Triệu phủ.

Quản gia Triệu phủ nhìn ra người này nhất định là quyền quý, cười đến gần nói, "Vị công tử này, xin hỏi có nhìn thấy một tiểu khất cái bị thương hay không?"

Tứ hoàng tử cười nhạo một tiếng, hảo tâm chỉ vào hẻm nhỏ, "Người ở bên trong, bất qua không biết tốt xấu bị ta giáo huấn một phen."

Quản gia cười cảm tạ, dẫn theo người vọt vào hẻm nhỏ......

Tiểu khất cái lại bắt về Triệu phủ, lần này đổi lấy chính là hình phạt càng thêm nghiêm khắc, hắn vẫn cứ không chịu khuất phục chút nào, thậm chí lúc Triệu Tuần cường ngạnh muốn tiến vào, tiểu khất cái liền giơ chân đá nát bảo bối của hắn.

Triệu Tuần tức giận đến mất đi lý trí, sai người đem tiểu khất cái sống sờ sờ đánh chết, chặt đứt ngón tay của hắn, lặng lẽ sai người ném hắn vào khu nghĩa địa lúc nửa đêm.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, phủ trắng hết cả nghĩa địa.

—  Trên mặt đất tuyết mênh mông, có một vết máu dài, giống như có người bò ra khỏi nghĩa địa, sau  bò tới trên đường lớn.

— một bóng người màu đỏ nằm ở giữa đường lớn, toàn thân đầy máu, máu nhuộm đỏ có một mảng tuyết trắng lớn.

— một chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, ngồi trên đó chính là thiếu niên thái y thiên tài đang trên đường đến hoàng cung nhâm mệnh, họ Giang danh Du Bạch.

Từ đó đến bốn năm sau, Bùi gia rốt cuộc nhận về con trai độc nhất đang lưu lạc bên ngoài, sau đó Bùi Tranh thượng vị thừa tướng đương triều, có tiếng tàn nhẫn thô bạo máu lạnh vô tình. Chuyện thứ nhất chính là tìm cớ trùng trị Triệu Tuần lúc ấy đã từ quan, Triệu phủ trên dưới ba mươi mấy người, xử tử toàn bộ. Mà Triệu Tuần lại bị giam ở trong mật lao của phủ thừa tướng nhận hết hình phạt, sau đó bị ném vào quân doanh, tùy ý mấy chục tên nam tử thô tráng tra tấn đến chết. Tên quản gia kia, thì bị rút hết ngón tay ngón chân, sau đó bị ném vào nghĩa địa chôn sống.

Nghe nói Bùi thừa tướng còn từng tìm kiếm một cái tiểu nha hoàn ở Triệu phủ, cuối cùng không có kết quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro