Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Chủ tử, ngài tỉnh."

     Thừa Phong đang đứng ở mép giường, đáy mắt tràn đầy lo lắng.

     Giang Du Bạch vừa vặn bưng chén thuốc tiến vào, vội vàng chạy tới kiếm tra.

     Mạch tượng vững vàng hơn một ít, nhưng vẫn thập phần mỏng manh, tình trạng xuất huyết trong cơ thể cũng tạm thời giảm bớt.

     "Tới, uống thuốc đi."

     Chén thuốc đưa tới bên môi Bùi Tranh, hắn lại không nhúc nhích.

     Giang Du Bạch tưởng hắn mới vừa tỉnh lại, hẳn là cũng không có chút sức lực nào, liền kêu Thừa Phong nâng hắn từ trên giường dậy. 

     Ai ngờ Thừa Phong mới vừa đỡ hắn ngồi dậy, bỗng nhiên Bùi Tranh dương tay đánh nghiêng chén thuốc.

     Chén thuốc lập tức rơi xuống mặt đất, nước thuốc màu đen văng ra khắp nơi.

     Tay Giang Du Bạch bị bỏng một chút, trong lòng hắn vốn dĩ đã rất tức giận, đột nhiên đứng dậy.

     "Bùi Tranh! Ngươi phát điên cái gì!"

     Bùi Tranh hơi hơi nâng mí mắt lên, đáy mắt dày đặc tơ máu.

     Động tác vừa rồi hao hết tất cả sức lực hắn, môi hắn hiện tại tái nhợt như tuyết, không ngừng thở phì phờ, ánh mắt nhìn Thừa Phong.

     Thừa Phong cúi đầu xuống, tránh ánh mặt của hắn.

     Đáy lòng Bùi Tranh chợt lạnh, chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo ập đến, lạnh đến mức máu cả người hắn đều đông lại.

     Cổ họng hắn đột nhiên dâng lên một vị tanh ngọt, cúi người xuống, phun ra một ngụm máu tươi trên tấm đệm sẫm màu.

     Hóa ra sau khi hộc ra máu, cơ thể lại đau như vậy......

     Giang Du Bạch nhanh chóng chạy đến kéo cổ tay hắn để bắt mạch, Bùi Tranh lại không chịu phối hợp, ném hắn ra, tự mình muốn xuống giường.

     Chính là trên người hắn ngoại thương nội thương một đống lớn, hơn nữa vừa mới tỉnh lại cũng không có sức lực, căn bản là không xuống giường được.

     Ai ngờ Bùi Tranh cư nhiên mạnh mẽ vận khí tự mình đứng lên, hắn một tay che ngực lại, một tay khác đỡ cái bàn bên cạnh.

     Hắn đi chân trần không có xỏ giày, mảnh sứ vỡ trên mặt đất đâm vào gan bàn chân hắn, máu ngay lập tức chảy ra.

     Thừa Phong đang muốn đi đến đỡ hắn, lại bị Bùi Tranh duỗi tay nắm lấy cổ áo, Bùi Tranh căn bản là không có chút sực lực gì, nhưng mà Thừa Phong cũng không dám trách ra.

     "Người...... đâu......"

     Thừa Phong nói, "Chủ tử, ngài trở về giường nằm trước đi, uống thuốc đã rồi lại nói."

     Đáy mắt Bùi Tranh một mảnh màu đỏ tươi, "Trả lời...... ta......."

     Thừa Phong thấy hắn không đứng thẳng được sắp sửa ngã xuống, vội vàng đỡ lấy cánh tay của hắn.

     "Chủ tử, điện hạ, đến nay không có tin tức gì, đã suốt 5 ngày, bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, ngây ngốc một ngày liền sẽ bị đông cứng, cũng, cũng không tìm được....."

     Thân hình Bùi Tranh chợt lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

     "Tiếp tục tìm!" Hắn nghẹn ngào giọng nói rống giận, một cổ choáng váng nháy mắt ập đến, không thể không chống đỡ hai tay lên bàn khó khăn lắm mới đứng vững được.

     Lúc này tiểu nha hoàn bưng bữa trưa vào, nhẹ nhàng đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, Giang Du Bạch kêu nàng đi xuống sắc một chén thuốc khác mang vào đây.

     Sau đó Giang Du Bạch đi tới trước mặt Bùi Tranh, vẻ mặt đạm mạc nhìn hắn.

     "Bùi đại nhân, nội lực của ngươi đã bị tổn hại cực lớn, gân mạch yếu ớt, nếu lại mạnh mẽ vận khí, võ công tẫn phế là việc nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn nửa đời sau nằm liệt trên giường để vượt qua sao?"

     Gân xanh trên trán Bùi Tranh bạo khởi, bàn tay đang chống đỡ không ngừng run rẩy, chân khí trong cơ thể đang va chạm lung tung, căn bản không chịu hắn khống chế.

     "Từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống, ngươi có thể giữ được tính mạng là bởi vì trong cơ thể ngươi có chân khí hùng hậu che chở, nếu là người bình thường không có nội lực, nhất định sẽ chết vì nội tạng đã bị dập nát, thậm chí là thi cốt vô hồn*."

     (*thi cốt vô hồn: nghĩa là chết mất xác)

     Vành mắt Giang Du Bạch đỏ hồng, "Bùi đại nhân, nói như vậy có thể nghe hiểu ý tứ của ta đi. Nếu ngài đã tỉnh, nhiệm vụ hoàng thượng phân phó cho ta cũng đã hoàn thành. Thuốc ngài nhớ uống đúng giờ, ta trở về cung trước."

     Nói xong, Giang Du Bạch xoay người định rời đi, cổ tay đột nhiên bị người khác nắm lấy.

     Sức lực toàn thân Bùi Tranh đều tập trung ở trên tay, niết xương tay của Giang Du Bạch kêu rắc rắc, đôi mắt hắn hồng hồng như là sắp chảy máu, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Du Bạch.

     "Ngươi..... lặp lại lần nữa......"

     Giang Du Bạch không màng đau đớn trên cổ tay, một cái tay khác hung hăng đẩy Bùi Tranh một cái.

     "Ta nói lại ba lần bốn lần, một trăm lần một ngàn lần cũng là như thế này! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta giải thích cho ngươi biết thi cốt vô hồn nghĩa là gì sao!"

     Giang Du Bạch rốt cuộc cũng nhịn không được, Bùi Tranh hôn mê 5 ngày, hắn cũng đi theo tìm kiếm dưới vực sâu, ở nơi rộng  trắng xóa kia lang thang không có mục tiêu mà tìm kiếm một người, cái loại cảm giác vô lực cùng tuyệt vọng này sẽ bị phóng đại vô tận.

     Hắn dùng 5 ngày mới có thể tiếp thu được hiện thực này, cũng khi ở một đêm khuya tĩnh lạnh mới âm thầm chảy nước mắt.

     Chính là hiện tại đối mặt Bùi Tranh, hắn lại không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, trực tiếp rống lớn ra tới.

     "Điện hạ đã chết, biến mất, không tìm thấy, sẽ không trở lại! Như vậy đủ rõ ràng sao! Rõ ràng, rõ ràng người bức cho điện hạ nhảy vực chính là ngươi, vì cái gì chỉ có ngươi trở lại! Vì cái gì chỉ có ngươi còn tồn tại! Điện hạ...... Điện hạ đến tột cùng cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì, mà ngươi lại muốn bức hắn đến tuyệt cảnh như thế......."

     Giang Du Bạch lại nói không ra, nghiêng ngả lảo đảo xoay người chạy ra khỏi phòng.

     Bùi Tranh lảo đảo làm đổ hộp thức ăn trên bàn, đồ ăn nóng bỏng bên trong bị đổ hết ra ngoài khiến cho áo choàng hắn cũng bị bẩn, tay hắn cũng bị phỏng, đỏ rực cả một mảng lớn. 

     Nhưng mà hắn vẫn cứ đứng yên tại chỗ, như là không cảm nhận được đau đớn.

     Trước mắt hiện ra một bóng người đỏ như lửa bồng bềnh, phiêu lãng theo gió trên vách núi lạnh lẽo, mỹ lệ lại trương dương.

     Hắn muốn vươn tay chạm vào đến bóng người kia một chút, thân ảnh kia lại đột nhiên trốn về phía sau, ngay sau đó nhanh chóng ngã xuống vách núi.

     Trái tim Bùi Tranh đột nhiên căng thẳng, cuống quít muốn tiến lên ôm lấy thân ảnh kia, nhưng cánh tay lại bắt hụt vào khoảng không.

     Hắn không cam lòng tiếp tục tiến về phía trước, thất hồn lạc phách đi về phía cửa.

     Đẩy cửa ra, gió tuyết gào thét ập vào, bên ngoài trời sáng sủa, khắp nơi đều là tuyết trắng chói mắt.

     Đôi mắt Bùi Tranh không thích ứng được với màu trắng chói mắt này, ánh mắt mờ dần đi, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

     Hắn đỡ lấy khung cửa, thở hổn hển, y phục đơn bạc, nháy mắt đã bị đông cứng lại.

     Trước đây vốn dĩ hắn không sợ lạnh chút nào, nhưng mà hiện giờ thời tiết chỉ lạnh như vậy, lại có thể khiến hắn lạnh đến mức mất đi ý thức.

     Cũng có thể là bởi vì máu trên người đã lạnh đi.

     Thừa Phong yên lặng đi theo phía sau hắn, thời khắc nhìn chằm chằm bóng của hắn, phòng ngừa hắn đột nhiên té xỉu trên mặt đất.

     Bùi Tranh chỉ cảm thấy sức lực cả người đều đang chậm rãi bị rút ra từ trong cơ thể, nội lực đã không còn lại bao nhiêu.

     Đúng vậy, lúc rơi xuống vách núi, hắn rõ ràng đã dùng toàn bộ nội lực của bản thân để bảo vệ tiểu nhân nhi, dẫn tới nội lực trong cơ thể của hắn không đủ, mới bị trọng thương như vậy.

     Vì vậy làm sao tiểu nhân nhi có thể sẽ thi cốt vô hồn được?

     Hắn không tin!

     Hắn không tin!

     Hắn không tin y đã chết!

     Hắn không tin người ấy sẽ biến mất khỏi thế giới này bằng cách như vậy!

     — nhất định là đám phế vật kia không tìm kiếm kĩ, nhất định còn có chỗ chưa lục soát!

     Bùi Tranh bước ra khỏi cửa phòng dẫm lên tuyết còn mới trên mặt đất, vết máu còn sót lại trên chân hắn lập tức tan thành một màu đỏ.

     Hắn muốn đích thân đi tìm!

     Tuyết vẫn còn đang rơi, bay lả tả đáp xuống trên vai, trên mu bàn chân cùng với trên tóc của Bùi Tranh.

     Trời lạnh đến mức ngay cả băng tuyết rơi xuống trên người hắn cũng không thể tan chảy.

     Thừa Phong nhìn chủ tử nhà mình đang đi mà lung lay như sắp ngã, sau lưng có một chuỗi dấu chân dính máu trên nền tuyết trắng xóa, trong lòng hắn chua xót không thôi.

     Kỳ thật tất cả mọi người đã nhận định, cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức đã rơi xuống vách núi bỏ mình, thi cốt vô hồn, hoàng thượng cũng đã hạ chiếu chiêu cáo với thiên hạ.

     Chỉ là vốn không có bao nhiêu người biết được sự tồn tại của cửu hoàng tử, bởi vậy khi mất cũng không có nhiều người để ý đến.

     Thật ra trong triều có không ít đại thần đã từng vô số lần thượng gián, thỉnh cầu hoàng thượng xử tử nhi tử của Ninh quý phi người đã thông đồng với địch phản quốc, nhưng mà đã trôi qua nhiều năm như vậy, hoàng thượng đều biểu hiện ra ngoài bộ dáng hoàn toàn không thích cửu hoàng tử, bởi vậy tất cả các đại thần mới dần dần không kháng nghị nữa.

     Hiện tại cửu hoàng tử đã qua đời, những đại thần đó ngoài mặt tỏ vẻ bị thương, kỳ thật họ đều đang cảm thấy vô cùng may mắn đi......

     Thừa Phong cởi chiếc áo choàng dày nặng trên người mình ra, nhanh bước tới khoác lên trên người Bùi Tranh.

     "Chủ tử, trước tiên ngài chờ ở chỗ này đi, thuộc hạ đi chuẩn bị ngựa."

     Bùi Tranh không nói gì, Thừa Phong biết hắn là ngầm đồng ý, vội vàng lui xuống chuẩn bị.

     Bùi Tranh một mình đứng ở trên tuyết, mặt mày sắc bén ngày xưa hiện tại tái nhợt, hoảng hốt không có tiêu cự.

     Hắn giấu lòng bàn tay dưới cổ tay áo, sớm đã bị nắm chặt ra vết máu.

     Mỗi khi cảm giác cơ thể chính mình không chống đỡ được muốn ngã xuống, hắn liền nắm chặt hơn, thẳng đến khi máu tươi theo khe hở ngón tay chảy xuống, nóng bỏng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bàn chân.

     Ở một bên hàng lanh dài cách đó không xa, hình như lại xuất hiện một bóng hình màu đỏ, bóng người đó chậm rãi đi về phía hắn, áo choàng màu đỏ sau lưng tung bay. Bùi Tranh gắt gao nhìn chằm chằm bóng người kia, không dám chớt mắt, hắn sợ rằng nếu mình chớp mắt, bóng người kia sẽ biến mất khi hắn mở mắt ra.

     Mãi cho đến khi đôi mắt chua xót đau nhức mờ dần đi, bóng hình kia rốt cuộc cũng đi tới trước mặt hắn.

     Nháy mắt mọi mong đợi trong mắt Bùi Tranh biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng, thay vào đó bằng sự chán ghét.

     Người tới không ai khác, chính là Kỳ Băng Chi đang mặc một thân hồng y.

     Nghi thức đại hôn của nàng cùng với Bùi Tranh còn chưa có hoàn thành, cũng không được xem là thê tử của Bùi Tranh, nhưng hiện tại nàng đã ở trong phủ thừa tướng, ở trong Thủy Tạ Cư ngay bên cạnh hậu viên.

     Ngay cả trong cung những ngày này cũng phải mặc những bộ y phục có màu tối vì sự việc của cửu hoàng tử, Kỳ Băng Chi lại mặc một màu đỏ kinh diễm như vậy.

     "Đại nhân, thiếp nghe nói ngài đã tỉnh, nên nhanh chóng lại đây thăm ngài." Trong mắt Kỳ Băng Chi tràn đầy lo lắng, thoạt nhìn vô tràn đầy tình ý chân thành.

     "Đây là thuốc của ngài, ngài mau uống đi, bên ngoài lạnh như vậy, ngài vừa mới tỉnh, sao có thể đi ra ngoài chịu lạnh như vậy."

     Kỳ Băng Chi chỉ đạo tiểu nha hoàn bên cạnh bê thuốc tới, nghiễm nhiên như thể nàng là nữ chủ nhân của phủ thừa tướng.

     Bùi Tranh không tiếp nhận chén thuốc, ngược lại ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỳ Băng Chi từ trên xuống dưới.

     Kỳ Băng Chi bị hắn nhìn có chút sợ hãi, cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy dưới chân Bùi Tranh có một bãi máu lớn, nàng lo lắng khẩn trương nắm lấy cánh tay Bùi Tranh.

     "Đại nhân, vết thương của ngài nghiêm trọng như thế, tại sao Giang thái y lại không có băng bó cho ngài, không khỏi quá mức thất trách......"

     Ai ngờ Bùi Tranh thế nhưng giơ tay ném nàng ra xa, tuy rằng cơ thể hắn thập phần suy yếu, nhưng sức lực vẫn lớn hơn rất nhiều so với Kỳ Băng Chi.

     Kỳ Băng Chi bất ngờ bị hắn ném xuống đất, không cẩn thận làm đổ chén thuốc, khiến nước thuốc văng hết lên người nàng.

     "A......"

     Kỳ Băng Chi kêu lên vì bị bỏng, ngã ngồi ở trên nền tuyết, nước mắt ủy khuất nháy mắt liền trào ra.

     "Đại nhân......"

     Bùi Tranh từ trên cao nhìn xuống nàng, trước sau không nói một lời, nhấc chân bước qua người nàng.

     — tiểu nha hoàn bên kia vội vàng đi qua đỡ Kỳ Băng Chi từ trên nền tuyết dậy, Kỳ Băng Chi lau nước mắt, nhìn bóng lưng Bùi Tranh, móng tay chậm rãi đâm vào trong lòng bàn tay.

     Bùi Tranh một mình đi tới đại môn của phủ thừa tướng, Thừa Phong đã chuẩn bị ngựa chờ ở đó, phía sau còn có mấy đội vệ binh cùng với cấm vệ quân đang sắp hàng chỉnh tề.

     Tuy rằng mọi người đều biết, không có khả năng sẽ tìm được người, nhưng mà thừa tướng đại nhân cứ khăng khăng, bọn họ chỉ đành nghe theo.

     — hạ nhân bên cạnh chỉ đơn giản băng bó lòng bàn chân đang chảy máu của Bùi Tranh, sau đó giúp hắn đi ủng.

     Bùi Tranh xoay người lên ngựa, trạng thái cực kỳ không tốt, đầu váng mắt hoa, lúc nào cũng có thể sẽ từ trên ngựa ngã xuống.

     Lòng bàn tay hắn đã dính đầy vết máu, không cách nào khơi dậy lí trí nữa, Bùi Tranh đột nhiên cắn đầu lưỡi của mình, mùi vị máu tươi trong nháy mắt tràn ngập trong miệng.

     Mùi máu trực tiếp xộc vào trong não, một ít máu tươi này có thể giữ cho hắn tỉnh táo nhất có thể.

     Hít sâu mấy lần, hắn một lần nữa mạnh mẽ điều động một chút nội lực còn sót lại trong cơ thể, hắn cảm nhận được gân mạch toàn thân đều đang phản kháng, Bùi Tranh không để ý tới, nhìn chằm chằm phía trước, giục ngựa phi nước đại.

     Đội quân phía sau cũng vội chạy theo phía sau, thẳng hướng đến khu vực săn bắn bên ngoài Đế Đô thành.

     Gió tuyết gào thét bên tai, trái tim trong lồng ngực Bùi Tranh đập loạn xạ.

     Bất an, nôn nóng, không cam lòng, không dám tin tưởng......

     Tiểu nhân nhi kia làm sao dám, làm sao dám cứ như vậy rời đi!

     Là không muốn hắn thành thân với người khác sao?

     Kia vì cái gì không nói, vì cái gì không nói cho hắn!

     Từ trước đến giờ không phải cái gì cũng đều nguyện ý nói với hắn sao, cho dù hắn phiền lòng không muốn nghe, tiểu nhân nhi cũng sẽ không nhịn được lải nhải ở bên tai hắn. 

     Nhưng mà bắt đầu từ khi nào, tiểu nhân nhi đã không còn gần gũi với hắn như trước nữa......

     Hắn giận, giận vì y dám xa cách mình, giận vì y không ngừng đẩy hắn ra xa, cố  thoát ra khỏi hắn.

     Nếu tiểu nhân nhi chịu cúi đầu, nguyện ý chịu thua trước, chịu mềm mại cầu xin mình, hắn không thành thân cũng được, chỉ cần tiểu nhân nhi có thể trở về, có thể ngốc ở bên người mình, tất cả đều không quan trọng.

     Chỉ cần y có thể trở về, hắn sẽ nói hết cho y, nói cho y biết tất cả những chuyện không thể nói ra......

     Không phải nói ngoan ngoãn chờ ở trong tiểu lâu sao, vì sao lại bỏ đi khi mà không nói lời nào?

     Vẫn là nói bởi vì y đã làm tam công chúa bị thương, sợ hoàng thượng trách tội?

     Nhưng có hắn ở đó, sao có thể mặc kệ tiểu nhân nhi, nếu hoàng thượng trách phạt, cũng đã có hắn đứng ra bảo hộ.

     Bởi vì tiểu nhân nhi mà hắn đã nhiều lần làm ra việc lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của kế hoạch, phải nói, không biết bắt đầu từ khi nào mà hắn đã sớm đem tiểu nhân nhi kia đặt vào trong vòng kế hoạch của chính mình.

     Giam cầm tiểu nhân nhi lại bên người, mặc kệ y có nguyện ý hay không, dùng hết mọi thủ đoạn, kỳ thật, đều là ngăn không để y rời khỏi mình mà thôi.

     Đây là loại cảm giác gì, không thể rõ ràng hơn.

     Nhưng này lại là điều mà Bùi Tranh tâm lãnh máu sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ trải qua......

     Ngựa nhanh chóng chạy vào khu vực săn bắn, nơi này cũng đã bị tuyết trắng bao trùm tất cả.

     Giục ngựa chạy vào trong rừng, rốt cuộc cũng đến chỗ phía dưới vách núi kia.

     Nhưng mà phóng mắt nhìn quanh, trời đất một mảnh xa vời, tuyết đọng lại trắng xóa trải dài ngàn dặm, núi non nhấp nhô phía xa xa cũng bị tuyết che phủ.

     Bùi Tranh muốn xoay người xuống ngựa, nhưng chân lại không có sức, chỉ có thể dựa vào thân ngựa mới đứng vững, ủng lún thật sâu vào trong tuyết mềm xốp.

     Hắn một mình đi về phía trước, mỗi một bụi cỏ, mỗi một thân cây hắn đều cẩn thận nghiêm túc tìm, thậm chí quỳ trên mặt đất, xem những hốc cây sâu thẳm đó.

     Không có......

     Không có......

     Vẫn là không có......

     Không có một chút ít dấu vết nào......

     Đầu gối Bùi Tranh bị đông cứng, muốn dứng dậy, nhưng không thể đứng lên nổi, lại ngã mạnh xuống trên mặt tuyết.

     Tiểu nhân nhi đầu gối cũng từng bị thương, đau đến đứng dậy không nổi, khi đó hắn đã đối xử với y như thế nào?

     Trước mắt Bùi Tranh có chút mơ hồ, trong thân thể truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế.

     Người phía sau đuổi theo kịp, đội quân ngay sau đó tản ra, lại bắt đầu ở dưới chân núi cẩn thẩn tìm kiếm.

     Thừa Phong xuống ngựa, nhìn thấy Bùi Tranh đang quỳ gối bất động bên một thân cây, vội vàng chạy đến.

     "Chủ tử, mau đứng lên, ngài hiện tại không chịu được lạnh."

     Bùi Tranh tùy ý để hắn đỡ mình dậy, ánh mắt xám xịt không có tiêu cự, khó khăn lắm mới đứng vững, lại cất bước đi về phía trước.

     Thừa Phong chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của hắn, chỉ có thể nhắm mắt đi theo phía sau hắn không gần cũng không xa.

     Đã từng cho rằng chủ tử của mình là người tàn nhẫn vô tình nhất trên đời, không quan tâm đến bất kỳ người hay đồ vật nào, sẽ không có uy hiếp, có thể vĩnh viễn theo đuổi quyền thế địa vị, vĩnh viễn thanh lãnh cường ngạnh.

     Nhưng mà hiện tại xem ra là hắn sai rồi.....

     Sắc trời dần dần tối.

     Bùi Tranh đi cực chậm, tìm kiếm cả ngày, hắn đã lệch hướng khỏi những người khác, liền phát hiện một cổ đàm quái dị.

     Trời giá rét. nước trong cổ đàm lại không kết băng, thậm chỉ còn tỏa ra hơi nóng nhàn nhạt.

     Bùi Tranh đi tới bên mép nhìn vào, mặt nước đen nhánh, phản chiếu ra sắc mặt tái nhợt cùng với đôi mắt màu đỏ tươi của hắn.

     Hắn đột nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt, cổ đàm này không thích hợp.

     Hắn nhấc chân lên, bước vào trong cổ đàm, hồ nước kia thế nhưng nóng hổi, ấm áp thấm vào khắp người hắn, ngay cả những vết thương trên người hình như cũng không còn đau như trước nữa.

     Tiếp tục đi về phía trước, nước qua tới chân, vòng eo, ngực hắn..... 

     Thừa Phong đứng ở trên bờ thấy thế nôn nóng không thôi, nhìn dáng vẻ dường như hắn cũng định nhảy xuống nước ngay lập tức.

     Nhưng nước cũng chỉ đến ngang ngực Bùi Tranh, nước trong cổ đàm thì ra chỉ sâu có như vậy.

     "Chủ tử, trong cổ đàm này thuộc hạ cũng đã tìm kiếm mấy lần, nhưng cũng không có phát hiện bất kì tung tích gì, ngài mau lên đi."

     Cơ thể Bùi Tranh cứng đờ, giống như hy vọng cuối cùng trong lòng đột nhiên tan thành mây khói.

     Hắn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích hồi lâu.

     Hốc mắt chua xót rốt cuộc không chống cự được, phá tan cấm chế chảy ra, giọt nước nóng bỏng nhỏ vào trong nước, tạo thành từng vòng gợn sóng.

     Bùi Tranh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều bị rút ra, quanh thân bị khí nóng bao phủ, lại phảng phất như đang ở trong trời đông giá rét, lạnh thấu xương thấu tâm.

      Một cổ chân khi cuối cùng trong thân thể hắn cũng bị biến mất hầu như không còn, rốt cuộc không có bất luận cái gì chống đỡ, thân mình ầm ầm ngã xuống, chìm sâu vào trong hồ nước đen kịt.

     Cảm xúc ấm áp không qua đỉnh đầu, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn hắc ám, máu chỗ trái tim không hề lưu động, người trong hồ nước chậm rãi nhắm hai mắt lại.

     Lại lần nữa mở mắt, trước mắt đã không còn huyết sắc che trời lấp đất nữa, Bùi Tranh nằm ở trên giường ấm áp, lò lửa trong phòng cũng cháy cực lớn.

     Trên người hắn vết thương trải rộng khắp nơi, từ trong ra ngoài, vỡ nát.

     Những vết thương bên ngoài đều đã được băng bó lại, có thể cảm giác được cơ thể cũng đã hơi khôi phục được một chút sức lực.

     Nhưng vết thương chí mạng nhất lại là chỗ trái tim, giống như là có người cắt vỡ da thịt, đánh gãy gân mạch, mài nhỏ cốt nhục, moi trái tim đẫm máu ra, ném vào trên nền tuyết lạnh băng khiến nó đông cứng lại.

     Hiện tại cơ thể hắn nằm ở chỗ này, nhưng hồn hắn sớm đã treo trên vách núi nơi mà người đó ngã xuống......

     Thấy Bùi Tranh tỉnh lại, Kỳ Băng Chi ngồi ở mép giường rốt cuộc lộ ra chút vui mừng, hồng y trên người nàng đã được thay ra, chỉ mặc một bộ thường phục.

     "Đại nhân, ngài đã tỉnh, ngài thấy thế nào đỡ hơn chưa, hạ nhiệt chưa?"

     Nói xong, Kỳ Băng Chi định vươn tay muốn chạm vào trán Bùi Tranh, lại bị Bùi Tranh ngăn lại, giữ chặt cổ tay nàng.

     "Đại nhân, ngài làm sao vậy......"

     Kỳ Băng Chi giãy giụa hai cái, cổ tay càng bị nắm chặt, đau đến mức khiến nàng sắp khóc.

     Bùi Tranh đẩy tay nàng ra, tự mình cố sức chống người ngồi dậy.

     "Cút."

     Nước mắt Kỳ Băng Chi chợt bùng lên, "Đại nhân, thiếp biết hiện tại khẳng định ngài thực thương tâm, thiếp, thiếp chẳng qua là muốn an ủi ngài một chút, cũng không có ý gì khác, thiếp chỉ là lo lắng cho ngài....."

     "Ta nói, cút." Mắt Bùi Tranh nhìn chằm chằm phía trước, môi mỏng không hề có huyết sắc, phun ra lời nói lạnh băng đến cực điểm.

     Kỳ Băng Chi cắn chặt cánh môi, chỗ vết thương lòng bàn tay lại bị vỡ ra.

     Nàng không rõ, người kia rõ ràng đã chết, vì cái gì mà Bùi Tranh vẫn không chịu liếc mắt nhìn mình một cái, nàng vì hắn, không màng mẫu hận ngăn trở, một hai phải nhận hết khinh nhục gả vào đây, chẳng qua là vì thích hắn mà thôi.

     "Đại nhân, sự tình của Trường Ức, thiếp làm tỷ tỷ cũng rất là khổ sở, khi nó còn ở trên đời, bị một chút khinh nhục cùng ủy khuất, tam muội muội cũng thật là không hiểu chuyện, luôn xung đột với Trường Ức, nhưng mà nói đi nói lại dù sao Trường Ức cũng không thể đâm nàng một dao như thế, này quá bất kính....."

     Bùi Tranh đột nhiên quay đầu lại, nhìn Kỳ Băng Chi, ánh mắt âm trầm phức tạp.

     Kỳ Băng Chi còn tưởng rằng hắn là nghe lọt, tiếp tục nói, "May mắn tam muội muội có thể bảo vệ được một mạng, bằng không cho dù Trường Ức còn sống, chỉ sợ phụ hoàng cũng sẽ để nó sống không bằng chết, cho nên nó rời đi như vậy cũng coi như là một loại giải thoát đi."

     Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên bị người khác bóp chặt cổ.

     Ánh mắt Bùi Tranh tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi nói cái gì!"

     Kỳ Băng Chi không thở được, gương mặt đỏ lên, "Trường Ức, nó đã chết, đại nhân, cho dù, ngài không thể chấp nhận, nhưng đây cũng là sự thât......"

     Chết?

     Nàng dám nói y đã chết?

     Bùi Tranh ném nàng xuống đất, sau đó ho dữ dội, cổ họng lại cảm nhận được vị tanh ngọt.

     Hắn xốc chăn lên, thất tha thất thểu đi xuống giường, đi đến trước mặt Kỳ Băng Chi đã ngã xuống đất.

     "Sự thật? Cái gì là sự thật, ngươi có tận mắt nhìn thấy hắn rơi xuống vách núi, hay tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn không?"

     Kỳ Băng Chi hơi sững sờ lắc đầu, "Thiếp, đều không có nhìn thấy, chính là......"

     "Chính là cái gì?" Bùi Tranh lau vết máu tươi tràn ra ở khóe miệng, "Đều không có nhìn thấy mà dám hồ ngôn loạn ngữ? Ta cho ngươi thể diện, không phải bởi vì ngươi là công chúa, mà bởi vì ngươi chính là đích nữ của hoàng hậu, ngươi tốt nhất tự mình hiểu lấy! Còn dám nói ra những lời như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi!"

     Kỳ Băng Chi không ngừng rơi lệ, từng câu từng chữ Bùi Tranh nói đều khắc sâu vào trong lòng, nàng nỗ lực nhiều như vậy, mới tới được bên người hắn, hắn lại đối xử với mình như vậy sao.

     "Ngài thích tên ngốc đó như vậy sao?"

     Kỳ Băng Chi đột nhiên cười cười, "Vậy ngươi, sao ngươi lại bức đến mức khiến cho hắn phải đi nhảy vực?"

     Ánh mắt Bùi Tranh biến đổi, ngồi xổm xuống, hung hăng nắm lấy cằm của Kỳ Băng Chi.

     "Ngươi dám, lặp lại lần nữa!"

     "Thích hắn như vậy, lại bất lực trơ mắt nhìn hắn chết, loại mùi vị này không dễ chịu đi."

     Kỳ Băng Chi nhìn hắn, cong khóe môi, "Vậy ngài có biết, kỳ thật trước kia hắn không có ngốc hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro