Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trong đại sảnh lớn của phủ thừa tướng, nghi thức được mọi người mong chờ nhất trong buổi lễ sắp tiến hành, là lễ bái đường.

     Lão giả chưởng sự kia nói trước hết mọi người đừng nóng nảy, tạm thời chờ một lúc, đợi đến giờ lành sẽ tiếp tục lễ bái đường.

     Mọi người liền nhanh chóng trở về vị trí của mình, tốp năm tốp ba uống rượu tán gẫu chờ đợi.

     Bùi Tranh sau khi đợi đám người đó tạm thời đi ra chỗ khác, nhếch miệng cười lạnh, nắm hồng lăng kéo Kỳ Băng Chi đến phía sau bức bình phong đặt trong phòng.

     Những kẻ nhiều chuyện thấy một màn như vậy chỉ cười cười không nói.

     Mới vừa đi vào, Bùi Tranh liền kéo hồng lăng đanh quấn quanh trên người mình xuống, bước chân không chút lưu tình nào đạp lên nó, sau đó hất chiếc khăn voan trên đầu Kỳ Băng Chi xuống đất, ngón tay lạnh băng bóp cổ nàng.

     "Là ngươi cầu xin hoàng thượng, bắt ta phải thả tam công chúa ra?"

     Kỳ Băng Chi sợ hãi run rẩy, nhẹ nhàng nói, "Là....."

     Bùi Tranh nhìn ánh mắt né tránh của nàng, nheo mắt nói, "Không cần vội vàng trình diễn dáng vẻ tỷ muội tình thâm gì, bổn tướng biết, nhị công chúa rất thông minh."

     Vành mắt Kỳ Băng Chi lập tức đỏ lên, "Đại nhân, ta, ta nghe không hiểu ngài đang nói cái gì....."

     Bùi Tranh siết chặt bàn tay đang hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỳ Băng Chi không nói.

     Lúc này, Thừa Phong đột nhiên không hề báo trước mà vọt tới bên cạnh Bùi Tranh, vẻ mặt nôn nóng.

     "Chủ tử, đã xảy ra chuyện......"

     Bùi Tranh buông lỏng tay thả Kỳ Băng Chi ra, nàng rất có ý thức, ngay lập tức nâng tay áo lên lau vệt nước trên khóe mắt, sau đó yên lặng nhặt khăn voan đỏ lên xoay người đi ra ngoài.

     Thừa Phong nói, "Chủ tử, mới vừa rồi đám người tuần tra phía dưới đã phát hiện tam công chúa đang bị thương hôn mê ở trong vườn, ở đó chỉ có một mình Lý Ngọc, hắn cũng bị thương, nhưng mà cái gì cũng không chịu nói."

     Sắc mặt Bùi Tranh ngay lập tức thay đổi.

     Thừa Phong tiếp tục nói, "Thuộc hạ lập tức phái người đi tiểu lâu xem xét, chính là, điện hạ cũng không có ở đó."

     Ánh mắt Bùi Tranh tối sầm, xoay người đi ra khỏi đại sảnh, làm lơ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp bước nhanh tới hậu viên.

     Tối nay tâm thần hắn vẫn luôn không yên, cho nên mới tranh thủ trước khi nghi thức được tiến hành đi đến tiểu lâu, chỉ khi đã ôm chặt tiểu nhân nhi vào trong lòng, hắn mới có thể thoáng an tâm một ít.

     Đi vào hậu viên, hoa đăng treo khắp vườn vẫn còn đang phát sáng, nhưng mà tiêu lâu lại hoàn toàn tối đen.

     Dĩ vãng, chỉ cần hắn nghĩ đến, sẽ luôn có một tiểu nhân nhi ngày ngày đêm đêm chờ hắn, xuân hạ thu đông, năm nào cũng vậy, thế nhưng cũng đã trôi qua năm năm.

     Năm năm, gần hai ngàn ngày đêm.

     Tim Bùi Tranh đột nhiên hẫng một nhịp, một cổ vô danh bực bội bất an nháy mắt nảy lên trong lòng, tối nay không giống như lúc trước, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt không tốt.

     Hơi thở hỗn loạn, hắn gọi Thừa Phong tới.

     "Phái người đi tìm, hiện tại ngay lập tức!"

     Thừa Phong nhắc nhở hắn, "Chủ tử, những người ở trong đại sảnh...... tối nay dù sao cũng là ngày đại hôn của ngài......"

     Ánh mắt Bùi Tranh lạnh đến đáng sợ, ngón tay siết chặt phía dưới cổ tay áo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

     Thừa Phong lập tức im lặng, nhận lệnh vội vàng rời đi.

     Một mình Bùi Tranh đứng ở hậu viên, đối mặt với bóng đêm hư không.

     Chỗ vách đá này gió nổi rất lớn, ánh trăng cũng bị mây đen bao phủ toàn bộ, sắc trời không rõ, như là thời tiết muốn thay đổi.

     Kỳ Trường Ức cảm thấy vô cùng lạnh, ngón tay đã không còn cảm giác, áo choàng cũng đã bị đá trên mặt đất cứa rách.

     Y gian nan cử động cơ thể, cảm giác đầu gối hơi đau, y cúi đầu nhìn xuống thì mới phát hiện xương bánh chè của mình bị trẹo, nhưng bởi vì hai chân đông cứng, nên y cũng không cảm thấy đau lắm.

     Cũng có thể là bởi vì còn có những chỗ khác còn đau hơn.

     Kỳ Trường Ức chống thân mình chậm rãi đứng lên, trên đùi không dám sử dụng lực, từ từ từng bước đi đến bên vách núi.

     Gió lạnh dưới đáy vực gào thét thổi lên, khiến mái tóc đen dài sau lưng y bay tứ phía.

     Kỳ Trường Ức sờ khóe mắt của chính mình, có chút ươn ướt, chắc là bị gió thổi ra chút nước mắt đi, bởi vì y không thể khóc được nữa, y đã chảy quá nhiều nước mắt, không thể rơi thêm giọt nào nữa rồi.

     Lần trước tới chỗ vách đá này, gió không có lạnh như vậy, có Bùi ca ca bồi y, kéo y đứng cách vách núi rất xa.

     Bọn họ đã nói cái gì?

     Có chút nhớ không rõ, bọn họ đã thật lâu không có tử tế ngồi nói chuyện với nhau.

     Mà hiện tại, có lẽ hắn, hẳn là đang bái đường đi.

     Giai ngẫu thiên thành, duyên trời tác hợp.

     Còn y, y là cái gì?

     Có lẽ không là cái gì đi, Bùi ca ca vốn dĩ không quan tâm đến y, không phải sao?

     Không quan tâm đến cảm nhận của y, không quan tâm y thích cái gì, hiện tại có phải hắn cũng không quan tâm đến liệu có còn ở đó hay không.

     Thành thân, sẽ có người có thể danh chính ngôn thuận gọi hắn là phu quân, con đường làm quan của hắn sẽ thông thuận, quyền thế ngập trời.

     Còn sau đó, con cháu mãn đường, công thành danh toại.

     Mà chính mình, hai bàn tay trắng, đằng sau cũng không có gì.

     Kỳ Trường Ức chậm rãi ngồi xuống, cẳng chân lủng lẳng trên vách núi, y một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, ngốc ngốc ngồi ở đó, nhìn bầu trời đêm.

     Đáng tiếc, tối nay trời không có sao.

     Xoa xoa mắt, vẫn không nhìn thấy, duỗi tay ra muốn sờ vào ánh trăng hư vô mờ mịt kia một chút, nhưng mà khoảng cách quá xa, không thể chạm vào nó được.

     Nhận ra mắt hình như hơi nhòe đi, nếu không sao lại nhìn thấy được ánh mắt vui mừng, đỏ tươi, sáng ngời như trước kia đang ở trước mắt.

     Kỳ Trường Ức thật sự giơ tay ra trước mắt huơ huơ vài cái, mệt đến thở không ra hơi, trên trán cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng, y phục bung ra một chút khiến cho gió lạnh lùa vào.

     Y dường như là không còn cảm thấy lạnh nữa, dù sao cơ thể y cũng đã sớm đông cứng hoàn toàn rồi.

     Lại muốn ho khan, một ngụm máu tươi dâng lên trong cổ họng, Kỳ Trường Ức ôm ngực lại, liều mạng đè ép nó xuống.

     Y đột nhiên có một loại cảm giác, cơ thể của mình có lẽ sẽ không trụ nổi qua đêm nay.

     "Bùi ca ca."

     Kỳ Trường Ức hét lên.

     Chỉ tại nơi vách đá hoang vắng và không có ai này, y mới dám nói lên những suy nghĩ trong lòng.

     Y đã bị nhốt ở trong tiểu lâu kia đã bao lâu rồi? Ngày nào cũng chỉ có thể làm bạn cùng với thuốc đắng, khô khan nhàm chán, y muốn rời khỏi nơi đó, muốn đi ra ngoài.

     Chính là không có người nào có thể hóa giải được những gì tích tụ trong lòng còn y lại vô lực phản kháng, ngày ngày đêm đêm càng tích càng sâu.....

     "Bùi ca ca."

     Huynh đã nói, vĩnh viễn tin tưởng huynh, đứng ở bên cạnh huynh, vĩnh viễn không rời khỏi huynh.....

     Ta làm được, nhưng lần này huynh chính là người đã rời đi trước, là huynh lụa chọn người khác, làm phu quân của người khác, còn ta chẳng là cái gì, cho nên lần này ta sẽ rời đi.

     Như lúc này đây, ta không nghe lời huynh nói, không có ngoan ngoãn chờ huynh trở về......

     Nếu ta rời đi, không hề quấy rầy huynh, huynh có vui không.....

     "Bùi ca ca."

     Còn nhớ rõ lần đầu tiên hai ta gặp nhau, tuyết trắng hồng mai, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, đáng tiếc rốt cuộc ta cũng chưa thể nhìn thấy một trận tuyết lớn giống như vậy một lần nào nữa.

     Năm nay tuyết vẫn chưa rơi, không biết bây giờ có thể rơi một chút hay không.

     Cũng không biết, về sau còn có cơ hội tái kiến hay không......

     "Bùi, Bùi ca ca......"

     Chuyện của mẫu phi, ta trách huynh, hận huynh, chính là, chính là......

     Tất cả những cảm xúc phức tạp đó, so ra đều kém xa với việc ta yêu huynh.

     Ta yêu huynh, nhưng ta rất thống khổ.

     Mẫu phi nói không nên dễ dàng hận người khác, bởi vì hận sẽ khiến người đó thống khổ, nhưng tại sao yêu cũng sẽ khiến ta thấy thống khổ như vậy.

     Thống khổ sắp chết mất......

     Thống khổ muốn đi chết......

     Bên vách núi có một thân ảnh nho nhỏ cuộn tròn lại, vùi đầu vào trong khuỷu tay, bộ dáng quạnh quẽ, hơi thở nhẹ nhàng đến mức tưởng chừng như trong nháy mắt sẽ tan biến theo cơn gió lạnh.

    Không biết đã ngồi được bao lâu, đêm càng lúc càng tối. 

     Kỳ Trường Ức cử động cơ thể đông cứng của mình, nắm chặt chiếc áo choàng đỏ như lửa sau lưng hơn một chút.

     Đột nhiên, dưới chân núi dần hiện lên những ánh đuốc, lúc đầu chỉ có vài chấm nhỏ, sau lại càng ngày càng nhiều, cực kỳ nhanh chóng hướng lên trên núi.

     Kỳ Trường Ức nhìn những cây đuốc càng ngày càng gần, không khỏi khẩn trương, y muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại không nghe theo sai khiến của y.

     Trong rừng cây phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc, lộc cộc lộc cộc, như là nhà giam đang dần dần thu hẹp lại, dồn ép về hướng vách núi.

     — con ngựa dẫn đầu chạy ra khỏi rừng cây, Bùi Tranh trên lưng ngựa vẫn một thân y phục đỏ tươi, còn chưa kịp thay.

     Hắn thấy được tiểu nhân nhi đang ngồi bên vách núi, xoay người nhảy xuống ngựa.

     Những người theo phía sau cũng đã chạy tới, ánh đuốc thắp sáng chỗ vách núi này.

     Đám người không dám hành động thiếu suy nghĩ, lặng lẽ vây quanh vách núi từng chút một.

     "Điện hạ." Bùi Tranh đi về phía trước một bước, "Nơi đó gió lớn, lại đây."

     Kỳ Trường Ức nghe thấy giọng của Bùi Tranh, xoay người lại, thấy được y màu đỏ trên người hắn, ngay sau đó ngẩn ra, lại nhích ra phía trước một chút.

     "Không được lại đây......"

     Bùi Tranh đứng lại tại chỗ, "Hảo, ta không qua, ngươi lại đây bên ta này, được chứ?"

      Kỳ Trường Ức lắc lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.

     "Bùi ca ca."

     "Ân."

     "Huynh đi đi."

     Cơ thể Bùi Tranh cứng đờ, ngón tay siết chặt, "Cái gì?"

     Kỳ Trường Ức cúi đầu, phát hiện móng tay mới mọc của mình không biết từ khi nào lại bị nứt ra, bây giờ vết máu đều đã đông lại.

     "Huynh đi đi, ta, không muốn trở về, ta không muốn cùng huynh trở về....."

     Bùi Tranh không nhúc nhích, trong ánh mắt lóe lên lửa giận, âm trầm so với bóng đêm còn u ám hơn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh tiểu nhân nhi đang run rẩy ở trong gió lạnh kia, cưỡng chế xúc động muốn tiến lên kéo y lại.

     Kỳ Trường Ức nắm chặt bàn tay, móng tay bị gãy kia đâm vào lòng bàn tay non nớt, lại chảy ra chút máu, ấm áp làm tiểu nhân nhi khôi phục lại chút xúc giác.

     Y cắn chặt môi, run run rẩy rẩy đứng lên, xoay người lại hướng mặt về phía mọi người.

     Phía sau là vực sâu vạn trượng tối đen không thấy đáy, phía trước là ánh đuốc bao vây tứ phía kín đáo không một kẽ hở.

     Áo choàng đỏ rực phía sau lưng Kỳ Trường Ức tung bay phấp phới trong gió, mái tóc đen phía sau cũng bị gió thổi tản ra, chỗ cổ áo cũng lộ một chút xương quai xanh trắng nõn, còn có thể nhìn thấy cánh hoa hồng liên hết sức yêu mị kia.

     Mà tiểu nhân nhi đứng ở trong gió, giống như là một đóa hồng liên nở rộ rực rỡ trong trời đông gió rét.

     Chính là đóa hồng liên này bề ngoài vũ mị động lòng người, bên trong kỳ thật là một mảnh rách nát tràn đầy tro tàn.

    "Bùi ca ca, ta muốn nói cho huynh biết, trước kia trước kia, những ngày ấy đối với ta quả thật rất hạnh phúc, tuy rằng khi đó huynh đối với ta thật không tốt, nhưng ta vẫn rất vui vẻ..... Có thể nhận thức huynh, là phúc khí của ta, chính là phúc khí của ta hình như gần hết rồi....."

     Thân mình Kỳ Trường Ức chậm rãi lùi về phía sau, tựa hồ như nhớ lại chuyện gì đó lúc trước, đáy mắt tràn đầy thống khổ.

     "Trường Ức, nghĩa là nhớ lâu. Nếu ái hầu như không còn, liền dùng hận tới lấp đầy. Mặc kệ là ái hay là hận, huynh phải vĩnh viễn nhớ đến ra."

     Nửa bàn chân của Kỳ Trường Ức đã treo trên không, "Bùi ca ca, hận một người vô cùng khó, nhưng mà, yêu một người lại càng khó hơn..... Ta ngốc như vậy, yêu hay hận đều làm không tốt....... Cho nên, đều không muốn làm nữa......"

     Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khóe miệng chợt nở nụ cười, "Nếu có kiếp sau, ta nhất đinh phải trở nên thông minh hơn một chút, chúng ta, nhất định không được trở thành dáng vẻ giống như bây giờ....."

     Trên má chợt lạnh, Kỳ Trường Ức duỗi tay lau, có chút vệt nước đọng lại.

     Tiếp theo càng nhiều lạnh lẽo rơi ở trên tay, một chút một chút, càng ngày càng dày đặc.

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu lên, trước mắt có từng mảng trong suốt như pha lê đang từ từ rơi xuống, bị gió thổi tung bay đầy trời, giống như là bạc điệp đang chơi đùa nhảy múa, đẹp không sao tả xiết.

     Là tuyết.

     Tuyết rơi.

     Sau khi kiềm nén thời tiết lạnh giá lâu như vậy, trận tuyết đầu mùa cuối cùng cũng rơi vào tối nay.

     Đôi mắt xám tro của Kỳ Trường Ức cũng khẽ động, vươn tay đón lấy mấy bông tuyết, nhưng lòng bàn tay y quá lạnh, bông tuyết kia hơn nửa ngày mới hoà tan, hoá thành từng vệt nước nho nhỏ.

     Đám người đang cầm đuốc đều không khỏi có chút phân tâm, ngẩng đầu nhìn từng đợt tuyết trắng xoá từ trên trời rơi xuống, càng ngày càng nhiều, tất cả chồng chất ở dưới chân. Bùi Tranh vẫn luôn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhi, nhìn thấy cơ thể của y đang lung lay sắp ngã xuống vách núi, tâm hắn dường như cũng bị người rút ra đặt ở trên vách núi. Thiên ngôn vạn ngữ để ở cổ họng, nhưng một câu cũng không thể nói ra, ngực nặng nề khó chịu.

     Cùng ta trở về, ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi, vốn tưởng rằng về sau nói cũng không muộn, nào ngờ còn chưa đủ thời cơ để nói ra.

     Nhưng mà sau này là khi nào, nào có cái gì gọi là thời cơ chuẩn xác......

     Điện hạ, trước lại đây, trước cùng ta trở về, được không?

     Đột nhiên, ánh mắt tiểu nhân nhi bên vách núi nhìn về phía Bùi Tranh, môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động nói câu gì đó, sau đó liền nhắm hai mắt lại, thân hình mềm như bông ngã về phía sau.

     Bùi Tranh cơ hồ là trực tiếp vọt tới bên vách núi, duỗi tay về chỗ hư không, vốn muốn chộp được một cơ thể nhỏ bé ấm áp, nhưng thứ hắn chộp được chỉ là một chiếc áo choàng rách nát tung bay trong gió.

     Những tên hộ vệ đang cầm đuốc còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy hai bóng người trên vách núi lần lượt ngã xuống.

     Thừa Phong sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức vọt đến bên vách núi, hét lên, "Chủ tử."

     Nhưng bên vách núi tối đen như mực, chỉ có tiếng gió gào thét, còn những thứ khác thì không thể nghe hay nhìn thấy được.

     "Đi xuống tìm!"

     "Là!"

     Đám người vội vàng chỉnh tề rút vào trong rừng nhanh chóng, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía dưới chân núi.

     — dưới ánh trăng xám xịt, tuyết trắng bay lả tả.

     Ở dưới chân núi tìm suốt một đêm, nhưng cũng không tìm thấy gì.

     Thẳng cho đến khi trời gần sáng, mới có người phát hiện ngọc bài của Bùi Tranh bên dòng suối, nhanh chóng chạy đi bẩm báo với Thừa Phong.

     Thừa Phong lập tức dẫn người tiếp tục tìm kiếm dọc theo dòng suối, liền phát hiện một cổ đàm* rất lớn.

     (*cổ đàm: cái ao)

     Thời tiết lạnh như vậy, nhưng nước chỗ cổ đàm kia lại không hề kết băng, mà Bùi Tranh đang nằm ở trên bờ của cổ đàm, người đầy vết máu.

     Thừa Phong đi tới xem thử, hô hấp thập phần mỏng manh, xem ra là trọng thương đến mức hôn mê bất tỉnh, hắn lập tức phái người đưa Bùi Tranh trở về, chính mình ở lại tiếp tục tìm kiếm.

     Tiếp tục tìm kiếm cửu hoàng tử.

     Hắn biết rằng nếu chủ tử tỉnh lại, cũng sẽ lệnh cho mình ở chỗ này tiếp tục tìm kiếm.

     Sau khi đưa Bùi Tranh đi, đoàn người lại tiếp tục tìm kiếm chỗ cổ đàm này rất nhiều vòng, nhưng cũng không phát hiện tung tích của cửu hoàng tử.

     Thậm chí một chút vết máu nào khác cũng không tìm thấy.

     Chẳng lẽ, điện hạ rơi xuống chỗ khác?

     Lại tìm suốt một ngày, chính là dưới chân núi này phạm vị thật sự quá lớn, cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy thì không biết khi nào mới có thể tìm hết toàn bộ chỗ này.

     Thừa Phong trở lại phủ thừa tướng trước, những quan viên lúc trước tới phủ tham dự đại hôn đã sớm được tiễn về.

     Hắn cằm lệnh bài của Bùi Tranh, tự chủ trương đi điều động cấm vệ quân, tính cả các thị vệ ở trong phủ, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm dưới chân núi lại một lần nữa.

     Lúc đến Thái Y viện, Giang Du Bạch cũng vừa mới bắt mạch cho hoàng thượng xong đang trên đường trở về, hòm thuốc trên người còn chưa kịp buông xuống, đã bị Thừa Phong kéo đi.

     Đi vào phủ Thừa tướng, Giang Du Bạch còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Bùi Tranh nằm ở trên giường bất động, hơi thở yếu ớt bộ dáng như sắp chết.

     Hắn nhận thức được tình hình nghiêm trọng, cuống quít chạy đến bắt mạch cho Bùi Tranh.

     "Mạch tượng mỏng manh, thân thể bị thương nặng, nội lực thập phần hỗn loạn, ngũ tạng lục phủ đã chịu chấn động lớn, xuất huyết nội nghiêm trọng....."

     Hắn lấy ngân châm của mình ra, sau đó kêu Thừa Phong cởi y phục của Bùi Tranh ra, để ngân châm có thể dễ dàng đâm vào.

     Bộ hỉ phục màu đỏ đã bị vô số cành đào cứa rách nát, từng vết thương chằng chịt huyết nhục lẫn lộn, bởi vì trời giá rét, vết máu đều đã khô lại.

     "Nhanh cởi ra!"

     Thừa Phong vội vàng mạnh mẽ cởi bỏ y phục, huyết nhục từ những miệng vết thương đó lập tức bị xé mở, máu loãng nháy mắt phun ra, làm ướt cả giường dưới thân Bùi Tranh.

     Nhưng những vết thương này không phải là vết thương chí mạng, mấu chốt là chấn thương nội tạng.

     Giang Du Bạch nhanh chóng hạ châm, trước tạm thời ổn định lại hơi thở hư vô mờ mịt của người nằm trên giường.

     "Đốt thêm lửa đi, thân mình hắn bị hàn, nếu một lát nữa không ấm lại sẽ bị lạnh hoàn toàn."

     Giang Du Bạch lại nhanh chóng kê một đơn thuốc khác, sai người mau chóng đi sắc thuốc, còn mình tiếp tục kiểm tra dấu hiệu của người nằm trên giường.

     Lúc này một hộ vệ mặc hắc y vội vã chạy từ bên ngoài vào, toàn thân phủ đầy tuyết trắng.

     "Báo cáo tổng trưởng, chúng ta đã toàn lực tìm kiếm hơn ba lần, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của cửu hoàng tử. Núi bị tuyết che phủ, sẽ che giấu hết tất cả dấu vết, tìm kiếm trong tuyết sợ là khó càng thêm khó....."

     Bàn tay đang châm cứu của Giang Du Bạch chợt cứng đờ.

     Thừa Phong bước qua nắm chặt lấy cổ áo của tên hộ vệ kia, "Ngươi có ý gì!"

     Tên hộ vệ kia lí nhí, "Ý của thuộc hạ là, việc này thật sự quá mức kỳ quặc, cửu hoàng tử giống như là biến mất giữa hư không, dù thế nào cũng tìm không thấy....."

     "Tiếp tục lục soát! Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu chờ đến khi chủ  tử tỉnh lại mà còn không tìm thấy người, từng người các ngươi đều chờ chôn chôn cùng điện hạ đi!"

     Hộ vệ kia hoảng hoảng sợ trả lời, "Là là", liền vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng ra vọt vào trong màn tuyết.

     Thừa Phong xoay người lại, liền nhìn thấy Giang Du Bạch đang đứng ở trước mặt mình.

     "Vừa rồi hắn nói cái gì? Cửu hoàng tử, biến mất?" Giang Du Bạch nhìn chằm chằm Thừa Phong, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Sao Bùi Tranh lại bị trọng thương như vậy? Điện hạ rốt cuộc đi nơi nào?"

     Thừa Phong rũ mắt xuống, "Chờ chủ tử tỉnh lại sẽ nói cho ngươi biết."

     Giang Du Bạch căm giận trừng mắt nhìn hắn, nắm chặt tay, cắn răng nỗ lực khôi phục lý trí của mình.

     Hiện tại tình huống Bùi Tranh vô cùng không ổn, đây không phải là thời điểm để hành động theo cảm tính, hắn xác thật trước tiên phải chữa trị cho Bùi Tranh.

     "Ta phải trở về Thái Y Viện."

     Thừa Phong nghe xong nắm chặt cổ tay của hắn, "Không được."

     Giang Du Bạch bị hắn chọc cho tức giận đến mức hét lớn một tiếng, "Không được cái gì không được! Ta trở về lấy dược, cứu chủ tử ngươi! Bằng không ngươi muốn nhìn thấy hắn chết trước sao!"

     Thừa Phong sửng sốt, chậm rãi buông lỏng tay, tránh ra, không nói lời nào.

     Giang Du Bạch trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, để lại một trận gió tuyết thổi vào phòng.

     Sau khi lấy được viên thuốc cứu mạng, cho Bùi Tranh uống xong.

     Giang Du Bạch chỉ đang thực hiện thiên chức trị bệnh cứu người của mình, một ánh mắt cũng chưa từng phân cho Thừa Phong.

     Hoàng thượng phái người tới thăm hỏi, đã biết Bùi Tranh là vì cứu cửu hoàng tử, mới cùng ngã xuống vách núi, cũng không trách cứ gì nhiều, chỉ tặng một chút dược liệu trân quý.

     Sau khi công công đến thăm Bùi Tranh hồi cung, liền bẩm báo với hoàng thượng tung tích cửu hoàng tử từ lúc rơi xuống đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín.

     Vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn kia, đột nhiên đỏ hốc mắt, đứng ở bên cửa sổ nhìn tuyết lớn bên ngoài.

     Thật lâu sau, hắn nâng tay lên lau khóe mắt, công công phía sau ngay lập tức đưa tới một chiếc khăn lụa vàng.

     "Hoàng thượng, ngài cũng đừng quá thương tâm, bảo trọng thân thể......"

     "Ngươi nói, trẫm có phải đã làm quá mức hay không." Hoàng thượng có tiếp nhận khăn tay kia.

     "Nhi tử của trẫm, trẫm lại không thể đối xử tốt với nó, chỉ có thể vắng vẻ nó, làm lơ nó, thậm chí là đối xử ác ý với nó, mới có thể bảo toàn nó...... Trẫm, không phải là một phụ thân tốt, cũng không có lời nào để đối mặt với Ninh Nhi....."

     Công công kia trấn an nói, "Hoàng thượng, việc này không thể trách ngài, lúc trước Ninh quý phi làm ra loại chuyện này, tứ hoàng tử hiểu được nên bo bo giữ mình, nhưng mà cửu hoàng tử lại bị đại thần trong triều yêu cầu phải bị xử tử, nếu không phải ngài dùng hết phương pháp ngăn lại, chỉ sợ cửu hoàng tử đã sớm..... Ai....."

     Hoàng thượng một mình đi ra đại môn của cung điện, "Trẫm biết, nó cùng với Bùi Tranh...... Chính là thói đời không đồng ý loại li kinh phản đạo này, trẫm giao nó cho Bùi Tranh, bởi vì nghĩ rằng nó ở bên ngoài sẽ vui vẻ hơn một chút so với việc ở trong cung, nhưng trong triều náo động, trẫm không thể không hạ một số chiếu chỉ......"

     Hoàng Thượng duỗi tay tiếp được một bông tuyết, khóe mắt lại ươn ướt, "Đứa nhỏ kia, nhất định đã sớm thấy đau lòng....."

     Đều cho rằng năm nay sẽ không có tuyết rơi, ai ngờ thế nhưng cuối cùng lại rơi lớn như vậy, suốt mấy ngày cũng chưa dừng lại.

     Thiên địa vạn vật đều bị tuyết trắng thuần khiết này bao trùm, trắng xóa chạy ngàn dạm, nhìn thấy thấy điểm cuối.

     Mai viên ở hậu viện phủ thừa tướng đỏ rực như biển, ở dưới bầu trời trắng xóa nở rộ dị thường yêu dã, trong hoa viên còn treo một ít hoa đăng rách nát, đều đã bị gió lạnh thổi rơi tan tác, nhưng không ai tháo xuống.

     Bùi Tranh hôn mê suốt 5 ngày.

     Ý thức của hắn lúc có lúc không, đôi mắt khốn đốn không mở ra được, mỗi bộ phận trên cơ thể hắn dường như cũng bị giam cầm, không thể động đậy.

     Hắn cũng chỉ có thể hãm thật sâu ở trong bóng đêm hỗn loạn, trầm luân giãy giụa, nhìn không thấy một tia sáng.

     Ôm trong lòng ngực của hắn, khối ấm áp mềm mại kia, tươi sáng, tươi đẹp, ở trong thân thể hắn tùy ý mọc rễ nảy mầm, là cái gì?

     Lại giống như cái gì đều không có.

     Không đúng, trước khi hắn nhắm mắt lại, quá trình rơi xuống cực nhanh, hắn rõ ràng ôm lấy tiểu nhân nhi cả người lạnh băng, bị hắn xoa vào trong ngực, ôm chặt lấy.

     Làm sao có thể biến mất......

     Rốt cuộc tuyệt vọng đến mức nào mà ngay cả việc muốn sống cũng cảm thấy mệt mỏi, là nhìn không thấy con đường phía trước, lại không có đường lui, mới bị bức tới chỗ vách núi đó.

     Đã từng có một ánh sáng ấm áp giống như lửa đỏ vậy đâm vào nội tâm âm lãnh cứng rắn của hắn, khiến nó có một vết nứt, bây giờ lại đột nhiên thu ánh sáng trở về, để lại hắn ở trong vực sâu bóng tối vô tận. 

     Mơ tưởng.

     Mơ tưởng.

     Mơ tưởng!

     Mơ tưởng rời đi!

     Người trên giường đột nhiên mở mắt, đáy mắt một mảnh màu đỏ tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro