Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Băng Chi truyền Giang Du Bạch đến là vì chứng đau đầu của mình lại tác phát.

Từ ba năm trước nàng đã mắc phải căn bệnh không thể giải thích này, ngay cả Giang Du Bạch cũng không thể nhìn ra nguyên nhân và cũng không thể trị hết cho nàng, nhưng kỳ thật trong lòng Giang Du Bạch đã sớm kết luận nàng là đang giả vờ.

Cưỡng ép giả vờ ba năm, hơn nữa còn uống nhiều chén thuốc đắng nghét như vậy, bất quả cũng là vì đổi lấy một chút thương hại của Bùi Tranh.

Cánh cửa Thủy Tạ Cư mở ra, Kỳ Băng Chi được cung nữ đỡ ra, sắc mặt còn có chút trắng bệch.

Nàng nhìn thấy hai người cúi đầu đứng ở ngoài cửa, ngẩn người hỏi, "Giang thái y, nhị vị này là?"

Giang Du Bạch nói, "Bọn họ là học đồ mới tới của Thái Y viện, ta nghe nói bệnh tình của nhị công chúa rất nghiêm trọng, liền dẫn theo hai người bọn họ tới để giúp đỡ một chút, không nghĩ tới thoạt nhìn công chúa cũng không có gì đáng trở ngại."

Kỳ Băng Chi có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, mày nhăn lại chút, "Bệnh đau đầu này của ta chỉ là bệnh cũ mà thôi, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là đại nhân quan tâm ta, nên mới luôn phiền toái Giang thái y tới xem bệnh cho ta."

Giang Du Bạch thầm nghĩ, Bùi Tranh quan tâm ngươi sao? Hắn chỉ sợ rằng nếu ngươi chết thì địa vị quyền thế của mình bị ảnh hưởng mà thôi.

"Là, nhị công chúa nói đúng, ai thì không biết, nhưng Bùi đại nhân đối với công chúa đúng thật là quan tâm chăm sóc, ân ái vô cùng khiến người khác ghen tị."

Mặt Giang Du Bạch đầy ý cười, nhưng ngữ khí vẫn luôn có chút âm dương quái khí như vậy.

Bởi vì người trong phủ đều biết Bùi Tranh đối với nhị công chúa từ trước đến nay đều không nóng không lạnh mặc kệ không hỏi gì, cho nên những lời Giang Du Bạch vừa nói kia chính là những lời bậy bạ.

Sắc mặt Kỳ Băng Chi quả nhiên càng tái nhợt hơn, nàng miễn cưỡng cười, "Giang thái y chắc cũng đã nghe rồi, đại nhân hiện tại mới hồi phủ, ta muốn đi nghênh đón, không biết Giang thái y ở nơi này chờ, hay là đi với ta?"

Giang Du Bạch không nghe nổi giọng điệu của nàng với tư cách là nữ chủ nhân phủ thừa tướng, "Vừa lúc, ta cũng có việc muốn thương lượng với Bùi đại nhân. Thập Cửu, Chu Ngô các ngươi ở nơi này chờ ta."

"Là."

Hai người ngoan ngoãn đồng ý, nhìn theo đám người đi ra tiền viện.

Người đi rồi, Thẩm Thập Cửu tức khắc thả lỏng, lúc y đối mặt với nhị công chúa kia thì cảm giác cả người đều không thoải mái.

Chu Ngô đứng im tại chỗ không nhúc nhích chờ đợi, Thẩm Thập Cửu cong cong chân, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm trước cửa Thủy Tạ Cư, còn lôi kéo vạt áo của Chu Ngô.

"Ngươi cũng ngồi xuống nghỉ một lát đi, bọn họ nhất định sẽ không trở lại ngay đâu."

Chu Ngô còn có chút khẩn trương, hắn lắc đầu, "Ta không ngồi đâu, ngươi ngồi mình đi, ta không mệt."

Thẩm Thập Cửu không quan tâm đến hắn nữa, tay chống cằm, thoạt nhìn thảnh thơi, mũi chân còn hơi nhếch lên.

Chu Ngô không thể không bội phục tâm trí của tiểu ngốc tử này, y hẳn là không biết sự khủng bố của vị Bùi thừa tướng này, hiện tại mới có tâm tư ngồi nghỉ ngơi.

Chợt bụi cỏ cách đó không xa hiện lên một bóng đen, tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng Thẩm Thập Cửu vẫn nhìn ra, hình như là tiểu hắc miêu mà mình đã gặp qua ở Nhất Phẩm Hương.

Đôi mắt y lập tức sáng lên, đứng dậy, đi về phía bụi cỏ kia.

"Này, Thẩm Thập Cửu! Mau trở lại! Ngươi đừng chạy loạn khắp nơi!" Chu Ngô ở phía sau sốt ruột gọi y.

Nhưng trong ánh mắt Thẩm Thập Cửu chỉ có tiểu hắc miêu mềm mụp lông xù xù kia, đẩy bụi cỏ ra, nó đang nằm ngoan ngoãn ôm đuôi cuộn tròn lại giống như một quả bóng, đôi mắt đen lúng liếng mở to không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thập Cửu.

Thẩm Thập Cửu nhẹ nhàng tới gần, hơi thở cũng nhẹ lại, trong miệng còn học tiếng mèo kêu, "Meo, meo....."

Tiểu hắc miêu cũng kêu "meo" theo một tiếng, như thể đang đáp lại y, kêu xong nó lại liếm bàn chân nhỏ đầy thịt của mình.

Thẩm Thập Cửu chậm rãi giơ tay ra, đang muốn bế nó lên, ai ngờ tiểu hắc miêu kia đột nhiên đứng lên, nhanh như chớp chạy ra ngoài bụi cỏ, chạy về phía rừng trúc.

Thẩm Thập Cửu "A" một tiếng, cũng đứng lên theo, nhanh chóng đuổi theo tiểu hắc miêu.

Rừng trúc này rất lớn, tiểu hắc miêu kia cực kỳ thuần thục chạy xuyên qua đó, không tới một hồi liền chạy tới cửa của một sân viện.

Tiểu miêu dừng lại ở trước cửa của sân viện, nhìn thoáng qua phía sau, tựa hồ là đang xác định phía sau có người đi theo nó, chờ đến khi nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thập Cửu xuất hiện, nó liền "meo" một sau đó tiếng tiến vào bên trong.

Thẩm Thập Cửu đứng ở trước cửa, nhìn thấy trước cửa viết hai chữ "Hậu viên", y có chút do dự, không dám trực tiếp tiến vào.

Bên trong hậu viên rất lớn, vừa đến liền nhìn thấy tòa tiểu lâu tinh xảo mà lúc nãy mình vừa thấy đang ở bên trong.

Thẩm Thập Cửu nhìn thấy tiểu hắc miêu đang nằm ở trên cây, ôm cành cây vẫy đuôi với Thẩm Thập Cửu.

"Tiểu Mao Vũ, mau lại đây."

Thẩm Thập Cửu vẫy tay với tiểu hắc miêu, nhưng mà tiểu hắc miêu kia lại không để ý tới y, vẫn cứ nằm im ở trên thân cây.

"Ngươi không muốn chơi cùng ta sao? Vậy ta phải đi đây."

Thẩm Thập Cửu làm bộ muốn xoay người rời đi, nhưng dư quang vẫn đang nhìn bóng đen đang nằm ở trên cây.

Quả nhiên, bóng đen trên thân cây lay động, nhìn dáng vẻ giống như là muốn nhảy xuống từ trên cây, nhưng cành cây kia cũng không hề thấp so với mặt đất.

Thẩm Thập Cửu sợ nó bị thương, liền không giả vờ nữa nhanh chóng chạy vọt qua, khi tiểu hắc miêu nhảy từ trên cành cây xuống, vừa lúc nhảy vào trong ngực của Thẩm Thập Cửu.

"Tiểu Mao Vũ ngươi không ngoan nha." Thẩm Thập Cửu sờ đầu nhỏ nó, "Chỗ cao như vậy, lỡ như ngươi bị thương thì làm sao bây giờ."

Tiểu hắc miêu ở trong lòng y cọ cọ, đôi mắt mở to tròn, ngửa đầu nhìn y, chiếc lưỡi hồng thuận lè ra liếm liếm bàn tay nhỏ của y.

"Ngứa nha." Thẩm Thập Cửu cười rộ lên, ôm tiểu hắc miêu hôn hôn nó, "Ngươi sao lại đáng yêu như vậy, ta rất thích ngươi."

Y ôm tiểu hắc miêu đứng dưới tàng cây cọ tới cọ lui, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của hai người.

"Tiểu lâu đã quét dọn sạch sẽ chưa, đại nhân đã trở lại, tối nay nhất định sẽ ở đây."

"Hồi Lý quản gia, đều đã quét dọn sạch sẽ, chăn đệm cũng đã được thay mới....."

"Ai kêu ngươi đổi!" Giọng Lý quản gia lớn hơn vài phần, có chút tức giận, "Đại nhân đã nói qua mọi thứ trong tiểu lâu không được phép động vào, ngươi sao dám tự ý làm bậy như vậy!"

Tiểu nha hoàn kia hoảng sợ, vâng vâng dạ dạ nói, "Nô, nô tỳ biết sai rồi, Lý quản gia đừng nóng giận, nô tỳ lập tức đi đổi lại liền."

Nói xong tiểu nha hoàn liền vội vội vàng vàng chạy đi.

Lý quản gia đứng ở tại chỗ thở dài một tiếng, đang muốn cất bước đi, chợt ngước mắt nhìn lên, thấy cách đó không xa có một người đứng dưới tàng cây.

Người nọ mặc một thân y phục trắng thuần, mái tóc được búi hết lên bằng phát quan*, đơn giản sạch sẽ, dáng người mảnh khảng, vạt áo nhẹ nhàng bay theo gió, phảng phất giống như một cành liễu yếu ớt trong gió.

Trong lòng Lý quản gia khẽ động, bóng dáng nhìn quá giống ấy khiến hắn cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác, dùng sức chớp chớp mắt, nhưng bóng dáng đó vẫn còn đứng ở tại chỗ không rời đi.

Hắn chậm rãi đi qua, cổ họng nghẹn ngào, không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể run rẩy vươn tay qua, chạm vào bả vai của người nọ.

Thẩm Thập Cửu hoảng sợ, xoay người lại, liền thấy có một người đang đứng ở trước mặt y, hốc mắt người nọ tràn đầy nước mắt đang nhìn mình, khiến cho y không dám cử động.

Khi y nhìn thẳng vào trong mắt hắn, Thẩm Thập liền nhìn thấy được một tia thất vọng cực độ hiện lên trong mắt hắn.

Lý quản gia cuống quít nâng ống tay áo lên lau nước mắt đi, gương mặt này thập phần xa lạ, bề ngoài vô cùng bình thường, kém xa vạn dặm so với gương mặt nhỏ nhắn trong trí nhớ của hắn.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Ngươi có biết hậu viên này là chỗ không được tùy tiện đi vào hay không?"

Thẩm Thập Cửu bị hắn hỏi có chút phát ngốc, không biết nên đáp lại như thế nào, ôm tiểu hắc miêu, ánh mắt trong veo vô tội.

Thấy được tiểu hắc miêu đang nằm trong ngực y, Lý quản gia liền lầm tưởng y là một nô gia chăm miêu* mới.

(*nô gia chăm miêu: người hầu chăm sóc mèo)

Chỉ không nghĩ tới tiểu miêu này cư nhiên có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng y như vậy, phải biết rằng nuôi nó lâu như vậy, cả phủ ngoại trừ Bùi Tranh thì không ai có thể thuần hóa con tiểu hắc miêu được nuông chiều này.

"Hảo, nếu tìm được nó rồi, thì nhanh chóng ra ngoài đi, đại nhân đã trở lại, làm việc nhất định phải cẩn thận một chút, về sau đừng để nó chạy loạn khắp nơi nữa."

Thẩm Thập Cửu ngốc ngốc gật đầu.

Lý quản gia lại nhìn y một cái, xoay người rời đi.

Thẩm Thập Cửu nhìn bóng dáng Lý quản gia, không biết vì sao y có một cảm giác vô cùng quen thuộc với người đó, cho dù vừa rồi khi hắn nói chuyện với mình vẫn luôn xụ mặt nghiêm túc, Thẩm Thập Cửu cũng không cảm thấy hắn đáng sợ.

Lại cúi đầu cọ cọ vào lưng tiểu hắc miêu, bộ lông lúc xờ vào cảm giác vô cùng mềm mại thoải mái, mùi vị đặc trưng của tiểu hắc miêu khiến trong lòng Thẩm Thập Cửu ngọt ngào vô cùng.

Y vừa hôn tiểu hắc miêu, vừa cúi đầu đi ra ngoài, nhưng mà đi hơn nửa ngày, mà vẫn chưa nhìn thấy cửa ra đâu, Thẩm Thập Cửu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn khắp nơi.

Không xong, chỗ này là chỗ nào, hình như là y đi nhầm đường rồi.

Thẩm Thập Cửu có chút bối rối, quay người lại, nhưng sau khi rẽ vài vòng, ai ngờ đi một hồi y lại đi đến trước tiểu lâu.

Chỗ hậu viên này tuy rằng bị che khuất, nhưng kỳ thật ở bên trong rất rộng lớn, hơn nữa còn có rất nhiều cây cối núi giả cùng với nhiều đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, thành công khiến Thẩm Thập Cửu hoa mắt chóng mặt.

Nghĩ đến mấy năm qua y vẫn luôn sống trong Quỷ cốc cùng với sư phụ, trước nay chưa từng nhìn thấy phủ đệ rộng lớn như vậy, khi ở Thái Y viện nếu muốn đi chỗ nào cũng đều có người chỉ dẫn, làm sao giống như bây giờ chỉ có thể đi loạn khắp nơi.

Thẩm Thập Cửu đứng trước tòa tiểu lâu, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao.

Ai ngờ một bóng người đột nhiên từ bức tường bên cạnh nhảy xuống, đáp xuống ngay trước mặt Thẩm Thập Cửu.

Thẩm Thập Cửu hoảng sợ, tiểu hắc miêu trong lòng cũng bị dọa sợ, kêu "meo meo" hai tiếng, cào lấy y phục của Thẩm Thập Cửu muốn chui vào trong trong ngực y.

Thẩm Thập Cửu vội vàng vỗ về tiểu hắc miêu ở trong ngực mình, còn nhẹ giọng an ủi nó, "Không có việc gì không có việc gì nha, đừng sợ đừng sợ....."

Người trước mặt không nhúc nhích, chỉ nhìn Thập Cửu cùng với tiểu miêu không an phận trong lòng y, ánh mắt lạnh lẽo thập phần phức tạp.

Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mặt hẹp dài tràn ngập ý vị tìm tòi nghiên cứu kia, ngay sau đó mở to hai mắt.

"Ngươi, ngươi, ngươi là....."

Bùi Tranh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai mắt y, tuy nói đôi mắt y cũng cũng có chút tròn tròn, nhưng không phải là mắt hạnh, chỉ là bên trong chứa đựng một hồ nước, đơn thuần sáng ngời không tì vết.

Hắn còn tưởng rằng chỉ có nhìn thấy ánh mắt trong suốt như vậy từ người đó mà thôi.

Trong lòng chợt căng thẳng, Bùi Tranh giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của y.

"Ngươi là ai?"

Thẩm Thập Cửu bị ánh mắt sắc bén của hắn doạ sợ, y bất giác lùi lại phía sau một chút.

"Ta, ta tên là Thẩm Thập Cửu."

"Thẩm Thập Cửu....." Bùi Tranh tăng thêm một ít sức lực, lại lẩm bẩm một tiếng, "Thẩm Thập Cửu....."

"Meo" một tiếng, tiểu hắc miêu trong lòng Thẩm Thập Cửu ló đầu nhỏ ra, nhìn Bùi Tranh, tựa như không hài lòng với bộ dáng hung ác như vậy của Bùi Tranh.

Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Ngươi là đồ vật nhỏ không có lương tâm, người nào ngươi cũng dám chạy theo?"

Hắn duỗi tay xách tiểu miêu ra, ném nó lên cành cây bên cạnh.

Tiểu hắc miêu kia kêu lên hai tiếng, liếc mắt nhìn hai người một cái, trực tiếp từ trên cành cây cao nhảy xuống đất, đảo mắt một cái liền không thấy bóng dáng nó đâu.

Thẩm Thập Cửu có chút kinh ngạc, thì ra Tiểu Mao Vũ có thể tự mình nhảy từ trên cây xuống, mới vừa rồi y còn lo lắng nó ngã nên vội vàng chạy đến đỡ nó.

Nhận thấy tâm tư người trước mắt đã bị tiểu miêu kia mang đi mất, Bùi Tranh không vui nắm lấy cổ tay của y, quả nhiên khiến Thẩm Thập Cửu đau đến nhíu mày lại.

"Đau..... đau quá....."

Ngũ quan trên gương mặt bình thường của y nhăn hết lại, thoạt nhìn lại có vài phần xấu xí, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng mềm mại động lòng người.

Thẩm Thập Cửu chỉ cảm thấy cổ tay mình đau đến mức chết lặng, y chịu không nổi nữa, duỗi tay đẩy đẩy ngực Bùi Tranh.

Không nghĩ tới Bùi Tranh cư nhiên bị y đẩy đến mức phát ra tiếng, cơ thể còn giật giật, buông lỏng cổ tay y ra.

Thẩm Thập Cửu vội vàng ôm cổ tay cổ mình, sau đó xoa xoa lên chỗ bị nắm đau.

Nhưng đột nhiên y phát hiện trên cổ tay của mình thế nhưng lại dính máu, đỏ tươi đặc sệt chói mắt.

Y vội vàng kêu lên một tiếng, vội vàng kiểm tra một bàn tay khác của mình, trên bàn tay đó dính đầy máu tươi, là bàn tay mới vừa nãy đẩy Bùi Tranh ra.

Y có chút hốt hoảng nhìn Bùi Tranh, chỉ thấy sắc mặt Bùi Tranh có chút tái nhợt, mày nhíu lại, hô hấp rõ ràng có chút không xong, y phục huyền sắc trên người hắn cho dù thấm đẫm máu tươi cũng không thể nhìn ra chỗ nào không thích hợp.

Nhưng khi Thẩm Thập Cửu cúi người lại gần, liền ngửi thấy mùi rỉ sắt che trời lấp đất, mới vừa rồi y quá mức hoảng sợ, mới không thể ngửi thấy mùi máu tanh như vậy.

"Ngươi sao vậy, có phải bị thương hay không, hình như rất nghiêm trọng, ngươi không sao chứ? Ngươi còn có thể nghe thấy ta nói không?"

Thẩm Thập Cửu vươn ngón tay ra quơ quơ ở trước mặt hắn, Bùi Tranh nhấc mí mắt lên liếc y một cái, thần sắc hờ hững.

"Cút."

Môi mỏng phun ra một từ, Bùi Tranh liền xoay người đi về phía tiểu lâu.

Thẩm Thập Cửu đứng ở tại chỗ âm thầm nắm chặt tay, nhìn bóng dáng lung lay sắp đổ phía trước, thập phần không yên tâm.

Chỗ y phục trước ngực hắn chỉ sợ sớm đã thấm đẫm máu đi, nếu như không nhanh chóng cầm máu nhất định sẽ có tổn thương rất lớn đối với cơ thể của hắn.

Bởi vì y cũng đã từng bị trọng thương, cho nên Thẩm Thập Cửu biết vết thương sẽ đau đớn như thế nào, sao người kia lại có biểu hiện bình thản như vậy, giống như là không hề có cảm giác gì?

Đang nghĩ ngợi lung tung, liền thấy người đang bước trên bậc thang chợt khom người xuống, che ngực lại phun ra một ngụm máu tươi, máu chảy theo cằm nhỏ xuống mặt đất.

Nhưng hắn cũng không có dừng lại, đẩy cửa bước vào tiểu lâu.

Thẩm Thập Cửu nhìn cánh cửa không có đóng lại kia, cắn  răng một cái, vội vàng chạy vào, "Bang" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Đồ vật trong tiểu lâu nhìn vô cùng đơn giản và tinh xảo, bên trong có một cái giường lớn mềm mại, có một người đang nằm trên đó, lặng yên không một tiếng động.

Thẩm Thập Cửu nhéo tay để khiến bản thân mình bình tĩnh lại, cẩn thận đi qua, chỉ thấy Bùi Tranh an an tĩnh tĩnh nằm ở đó, mày giãn ra, hình như là đang hôn mê.

Tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của Bùi Tranh, Thẩm Thập Cửu nửa quỳ bên cạnh giường, nhăn mày lại suy tư, qua một lúc lâu, mới cầm cổ tay Bùi Tranh để lại trên giường.

Mạch tượng hắn có chút hỗn loạn, có thể cảm giác được một cổ chân khí đang tán loạn trong cơ thể, hẳn là bởi vì mạnh mẽ vận công dẫn tới nội tạng bị hao tổn, cho nên hắn mới bị hộc máu.

Thẩm Thập Cửu tìm kiếm trong ống tay áo của mình, lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là từng viên thuốc nhỏ màu đỏ, Thẩm Hoan cũng đã cẩn thận dặn dò y khi nào xảy ra tình huống nguy cấp mới được dùng, vì vậy nên mỗi một viên đều cực kỳ trân quý.

Lấy một viên ra, sau đó đóng nắp cất hộp nhỏ lại vào trong ống tay áo.

Thẩm Thập Cửu cẩn thận cầm viên thuốc kia, chậm rãi bò tới bên người Bùi Tranh, tay nhỏ cạy bờ môi y ra, nhét viên thuốc màu đỏ vào miệng hắn.

Nhưng Thẩm Thập Cửu mỏi mắt trông mong một hồi lâu, lâu đến mức viên thuốc sắp bị hoà tan ở trong miệng hắn, nhưng vẫn không nhìn thấy Bùi Tranh nuốt xuống.

Nếu viên thuốc kia tan ở trong miệng hắn, vậy hoàn toàn mất đi tác dụng, Thẩm Thập Cửu có chút bối rối.

Y giống như tiểu miêu cực nhẹ cực nhẹ chọc chọc chọc mặt Bùi Tranh, "Mau tỉnh lại nha."

Không có động tĩnh.

Lại chọc hai cái, "Mau nuốt xuống đi nha."

Vẫn không có động tĩnh.

Lại chọc hai cái, "Thuốc sắp tan rồi, sẽ rất lãng phí."

Vẫn không có động tĩnh như cũ.

Thẩm Thập Cửu đi xung quanh giường, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đột nhiên, y nghĩ tới một cách, chính là......

Hai tai của y đỏ bừng lên.

Thời khắc mấu chốt, cứu người quan trọng, những cái khác đều không quan trọng, đúng, không quan trọng.

Trong lòng Thẩm Thập Cửu suy nghĩ lung tung rối loạn một hồi, mới bình tĩnh lại, lặng lẽ bò lên trên giường, tránh đi cơ thể của Bùi Tranh, quỳ xuống bên cạnh hắn.

Hít sâu mấy lần, sau đó chậm rãi cúi người xuống, mặt kề sát lại gần mặt Bùi Tranh.

Tuy rằng ánh sáng trong tiểu lâu có chút u ám, phía trên giường càng thêm tối tăm, nhưng mà khi y đến gần, Thẩm Thập Cửu vẫn không nhịn được tim đập càng lúc càng nhanh.

Người dưới thân hai mắt nhắm chặt hô hấp rất nông, nhưng lại nóng như thiêu đốt, nhẹ nhàng phả lên trên mặt Thẩm Thập Cửu, vì y có đeo mặt nạ nên không thể nhìn ra sắc đỏ trên mặt, nhưng lỗ tai đỏ bừng lại không có cách nào che lấp được.

Người trước mặt hôn mê, hàn ý lạnh thấu xương trên người hắn đã bớt đi vài phần, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

Lông mày lạnh lùng sắc bén, hai mắt hẹp dài, gương mặt tái nhợt không có chút máu, cùng với đôi môi hơi hơi mở ra.....

Thẩm Thập Cửu nhắm mắt lại, áp môi của mình lên, sau khi chạm vào đôi môi mát lạnh mềm mại  của hắn, nhịn không được rùng mình hai cái, đầu lưỡi nhỏ chậm rãi vói vào, chạm vào viên thuốc đã hơi hơi tan ra, đầu lưỡi tức khắc nếm được vị đáng ngắt.

Hô hấp run rẩy, đẩy đẩy viên thuốc kia xuống yết hầu hắn, lại không cẩn thận chạm vào một chỗ nào đó mềm mại ấm áp.

Thẩm Thập Cửu giống như bị điện giật mở to hai mắt, vội vàng rút đầu lưỡi ra, sau đó y lại cúi xuống nhẹ nhàng áp vào miệng hắn thổi thổi. 

Cổ họng người dưới thân cuối cùng cũng động đậy, nuốt viên thuốc kia xuống.

Thẩm Thập Cửu nhẹ nhàng thở ra, ngồi phịch xuống giường, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi, hai chân có chút mềm nhũn ra mất hết sực lực.

Đây là lần đầu tiên  y tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, y khẩn trương đến mức hô hấp một lúc lâu cũng không thể nào bình tĩnh lại được.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Nhị công chúa, Giang thái y, nếu đại nhân đã nói không muốn nhìn thấy hai vị, tự nhiên là có đạo lý của đại nhân, mong hai vị thông cảm, không nên quấy rầy việc nghỉ ngơi của đại nhân."

Là Lý quản gia ngăn cản.

"Lý quản gia, ta chỉ là sai người tới đưa một chút canh bổ cho đại nhân mà thôi, đại nhân bận việc triều chính, nhất định không được hủy hoại thân thể. Canh này là tự tay ta nấu, rất là bổ dưỡng....."

"Nhị công chúa, nô tài đã nói rõ ràng, huống hồ việc nấu canh vất vả là công việc của hạ nhân, công chúa chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, không cần vất vả như thế."

"Lý quản gia....." Kỳ Băng Chi còn muốn nói gì đó, lại bị người khác đánh gãy.

"Lý Ngọc, công chúa không thể vào, vậy ta có thể vào đúng không, ta có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với Bùi đại nhân, ngươi đừng cản ta."

Nói xong Giang Du Bạch muốn đi vào, nhưng lại bị Lý quản gia ngăn lại.

"Giang thái y, ngài đừng  nô tài khó xử......"

Giang Du Bạch thấy vẻ mặt năn nỉ của hắn, nhướng mày, "Được được được, vậy để ngày khác ta lại đến....."

Nói xong muốn xoay người rời đi, chợt, hắn đột nhiên phát hiện bậc thang trước tiểu lâu có vài giọt màu đỏ, hình như là vết máu, hắn vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra.

Kỳ Băng Chi cùng với Lý Ngọc cũng thấy vết máu, đều có chút khẩn trương.

Giang Du Bạch đứng lên, giơ đầu ngón tay dính vết máu, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lý Ngọc nói, "Đại nhân nhà ngươi bị thương? Máu có thể nhỏ xuống mặt đất, nhất định là thương thế không nhẹ, ngươi đã băng bó cầm máu chưa?"

Lý Ngọc ngẩn người, "Này...... Nô tài không biết...... nhưng mà mới vừa rồi đại nhân còn vận dụng khinh công tới....."

Sắc mặt Giang Du Bạch biến đổi, trực tiếp tiến lên đẩy cửa tiểu lâu.

Thẩm Thập Cửu nghe thấy người ngoài cửa muốn tiến vào, đã sớm sợ tới mức cả người cứng còng, quỳ ở bên cạnh Bùi Tranh, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Y yên lặng khẩn cầu trong lòng, đi mau đi mau, ngàn vạn lần đừng đi vào nha, bằng không hiện tại chân y mềm nhũn căn bản không có biện pháp xuống giường trốn đi.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Cửa tiểu lâu đột nhiên bị mở ra, Thẩm Thập Cửu mở to hai mắt nhìn, nín thở.

Chợt, một bóng đen xẹt qua trước mắt, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, một tấm chăn trùm lên đầu của Thẩm Thập Cửu, bị một lực mạnh mẽ kéo qua, nằm ở bên trong giường, hơn nữa còn bị thân ảnh cao lớn bên cạnh che đậy kín mít.

Y còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, muốn nhìn Bùi Tranh một cái, chăn chợt phủ qua đầu,  y liền chìm vào trong bóng tối.

Trái tim Thẩm Thập Cửu đập loạn xạ, có thể cảm giác được ngón tay thon dài hữu lực đang đặt trên eo mình, y vừa muốn cử động, đã bị cánh tay kia gắt gao đè lại, hai chân cũng bị một cái chân dài khác đè lại ở dưới chăn không thể động đây.

Thẩm Thập Cửu tức khắc không dám lộn xộn, hai tay nắm chặt chăn, hé miệng nhỏ ra để hô hấp.

Sau khi mấy người ngoài cửa đi vào, liền thấy Bùi Tranh đang nghiêng người dựa vào mép giường.

Hắn trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn không ra dáng vẻ bị thương chút nào.

Bùi Tranh hơi hơi giương mắt nhìn về phía mấy người kia, trong ánh mắt lạnh băng tràn đầy vẻ không kiên nhẫn cùng phiền chán.

Lý Ngọc vội vàng giải thích, "Đại nhân, Giang thái y nói hình là ngài bị thương, không yên tâm cho nên đến xem, đến nỗi nhị công chúa....."

Lý Ngọc dừng một chút không có nói tiếp.

Kỳ Băng Chi cười cười lấy lòng hắn, "Đại nhân, thiếp vô cùng lo lắng cho sức khỏe của ngài, cho nên mang cho ngài một ít canh bổ, ngài mau uống nhân lúc nó còn nóng đi."

Bùi Tranh áp xuống bực bội trong , thu hồi ánh mắt, giơ tay nhéo nhéo giữa mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro