Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Du Bạch không cần tiến lên bắt mạch, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng suy yếu này của Bùi Tranh, trong lòng liền hiểu rõ, hắn nhất định là hắn lại đi luyện nội lực.

Kể từ khi hắn nhảy xuống vực bị thương, cơ thể Bùi Tranh đã bị trọng thương nặng nề, mỗi lần hắn vận nội lực, nhất định sẽ bị phản phệ nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn luôn mạnh mẽ vận dụng nội lực, không hề bận tâm đến cơ thể vỡ nát của mình.

Giang Du Bạch muốn tiến lên bắt mạch cho Bùi Tranh, kiểm tra xem hắn bị thương thế nào, còn chưa kịp đi qua, đã bị một ánh mắt lạnh băng của Bùi Tranh làm cho dừng bước.

"Được, ta biết ngươi không muốn thấy ta, ta thấy ngươi cũng cảm thấy phiền." Giang Du Bạch nói, "Nhưng thương thế của ngươi không trị không được......"

"Như vậy đi, để ta kêu hai tiểu học đồ của ta tới xem bệnh cho ngươi."

"Học đồ?" Bùi Tranh nhướng mày.

"Đúng vậy, Thái Y viện vừa mới nhận hai tiểu hài tử rất có thiên phú, một người tên Chu Ngô, người còn lại là Thẩm Thập Cửu."

Nghe thấy tên của mình, cơ thể phía dưới chăn của Thẩm Thập Cửu cứng đờ, cái tay đang để bên hông y lại đè xuống.

Giang Du Bạch nhìn Kỳ Băng Chi nói, "Vốn dĩ không muốn dẫn hai người bọn hắn tới, nhưng mà nghe nói bệnh tình của nhị công chúa lại nặng hơn, vì vậy ta nghĩ hay là để hai người bọn họ tạm thời ở lại trong phủ, lúc nào cũng có thể chiếu cố được nhị công chúa."

Kỳ Băng Chi nghe xong lời này, che miệng mũi lại nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

"Nguyên lai Giang thái y còn có suy xét này, thật có tâm."

Giang Du Bạch gật đầu với nàng, "Vậy ta đi trước dặn hai người bọn họ một số chuyện, không quấy rầy Bùi đại nhân nghỉ ngơi nữa, một lát nữa ta sẽ cho bọn họ tới xem ngươi."

Nói xong Giang Du Bạch liền nhanh chóng rời khỏi tiểu lâu.

Kỳ Băng Chi cũng đưa mắt ra hiệu ý bảo Lý Ngọc bảo nhanh lui xuống đi, Lý Ngọc không tình nguyện nhìn Bùi Tranh, ai ngờ Bùi Tranh đang dựa vào mép giường nhắm hai mắt lại, Lý Ngọc không có cách nào, chỉ có thể mang theo những người khác lui xuống.

Từ chỗ Kỳ Băng Chi đang đứng còn cách giường khá xa, có chút không nhìn thấy rõ mặt Bùi Tranh.

Hắn đã năm ngày rồi chưa hồi phủ.

Phủ thừa tướng to như vậy, khắp nơi đều lộ ra cảm giác cô độc lạnh lẽo, ở trong đây một lúc lâu liền cảm giác như đã trải qua nhiều ngày đông giá rét, lạnh đến thấy tim.

"Đại nhân....."

Bùi Tranh nghe thấy giọng nói, nhấc mí mắt lên nhìn qua.

"Sao còn chưa đi?"

Kỳ Băng Chi tự mình bưng chén canh nóng kia, đi về phía trước hai bước.

"Đại nhân, ngài cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

"Thanh tịnh một chút, sẽ tốt hơn."

Kỳ Băng Chi cắn môi, "Ngài uống canh trước đi, nếu không một lát nữa sẽ nguội."

Bùi Tranh phiền lòng, hắn phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể đè nén nội lực chạy loạn khắp nơi trong cơ thể xuống, sau khi nôn ra máu, trong cổ họng lúc này vẫn còn tràn ngập mùi vị tanh ngọt.

Chỉ là mùi ngoài mùi máu tươi thì còn mang theo một ít mùi vị thuốc đắng, đầu lưỡi Bùi Tranh chạm khóe miệng, nghĩ đến xúc cảm vừa rồi mà mình cảm nhận được trên môi.

Ấm áp, tinh tế, mềm mại, còn thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào......

Là cái gì?

Bỗng nhiên, Bùi Tranh cảm giác được một dòng nước ấm áp  từ sâu trong thân thể truyền đến, bôn ba du tẩu khắp các gân mạch cùng với tứ chi của hắn, khiến nội lực hỗn loạn trong cơ thể chậm rãi bình ổn lại.

Hắn có chút kinh ngạc, viên thuốc vừa rồi mình nuốt xuống kia cư nhiên có công hiệu lớn như vậy.

Kỳ Băng Chi thấy sắc mặt hắn thay đổi, để chén canh qua một bên, sốt ruột đi tới mép giường, tay bám vào cánh tay của Bùi Tranh.

"Đại nhân, ngài làm sao vậy? Có phải vết thương lại đau hay không?"

Bùi Tranh giơ tay muốn hất tay nàng ra, ai ngờ hắn không nắm chắc lực độ, một cổ chân khí theo lòng bàn tay chảy ra, trực tiếp khiến Kỳ Băng Chi ngã xuống đất.

Nước mắt Kỳ Băng Chi nháy mắt chảy ra, nàng biết Bùi Tranh không thích mình, chỉ lợi dụng mình, nhưng nàng vạn không nghĩ tới Bùi Tranh cư nhiên sẽ động thủ với mình.

Bùi Tranh cố sức thu hồi chân khí trong lòng bàn tay, nhìn Kỳ Băng Chi ngã trên mặt đất, ánh mắt bớt lạnh đi một chút.

Trong lòng Kỳ Băng Chi lập tức mừng thầm, tàn nhẫn cắn đầu lưỡi của mình, khóe miệng chảy ra một vệt máu, vẻ mặt thương tâm muốn chết.

"Đại nhân, ta chỉ là muốn quan tâm ngài mà thôi......"

"Không cần." Giọng nói Bùi Trang mang theo một chút khàn khàn, "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Kỳ Băng Chi biết lúc này mình có nói thêm gì nữa cũng vô ích, ngoan ngoãn nghe lời trở về mới là tốt nhất, nàng nhịn không cho nước mắt chảy ra, bộ dáng ôn lương hiền thục, gật gật đầu.

Kỳ Băng Chi chống tay đứng lên, đột nhiên có chút lảo đảo, sau đó kinh hô một tiếng lao về phía giường.

Bùi Tranh nhất thời không thể đẩy nàng ra, hơn nửa người của Kỳ Băng Chi đều dán lên cánh tay của Bùi Tranh.

Thời tiết hôm nay thực sự rất lạnh, Kỳ Băng Chi lại mặc một bộ y phục rất mỏng, lần ngã này khiến những đường cong trên cơ thể nàng lộ ra không sót chút nào.

Nàng hoảng loạn vội vàng đứng thẳng dậy, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, thế nhưng nàng lại thấy được một gò đất nhỏ dưới tấm chăn.

Tức khắc, cơ thể Kỳ Băng Chi cứng đờ tại chỗ, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nhô lên, hô hấp có chút run rẩy.

Đường viền này rõ ràng là đang che giấu một người ở bên trong.

Là ai! Là ai dám can đảm nằm trên chiếc giường này! Dám can đảm nằm bên cạnh Bùi Tranh!

Chẳng lẻ trong lúc này không biết, bên người Bùi Tranh lại xuất hiện một người khác?

Không có khả năng! Bùi Tranh rõ ràng vẫn luôn ân thầm tìm kiếm nơi Kỳ Trường Ức rơi xuống, từ lúc đó đến nay hắn vẫn không tin Kỳ Trường Ức thật sự đã chết, sao có thể chấp nhận được những người khác?

Mặc kệ là ai, nàng nhất định sẽ không buông tha cho người đó!

Trên mặt Kỳ Băng Chi không thể kiềm chế được nữa, ánh mắt mang theo tàn nhẫn, hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, muốn nhìn xem người này rốt cuộc là ai.

Tay nàng nhanh chóng vươn qua người Bùi Tranh muốn túm lấy chăn định vén lên, một góc chăn bị nhấc lên, phía dưới lộ ra một mảnh nhỏ y phục trắng thuần.

Trước khi Kỳ Băng Chi có thể nhấc toàn bộ chăn lên, cổ tay chợt bị một người nắm lại, hơi hơi dùng sức, cổ tay nàng truyền đến một cảm giác đau đớn dữ dội.

Đau đớn này bỗng nhiên đánh thức lý trí của nàng, nàng vội vàng che giấu hoàn toàn cảm xúc trên mặt, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Bùi Tranh, lại thấy Bùi Tranh chỉ lười nhác mở nửa con mắt liếc nhìn nàng.

Kỳ Băng Chi biết mình đã vượt quá giới hạn, giật giật cổ tay, "Đại nhân, điều ngài cần nhất hiện tại chính là nghỉ ngơi, vẫn là..... vẫn là đừng để người khác quấy rầy."

"Người khác?" Bùi Tranh cười lạnh, "Nhị công chúa hoa mắt sao, nơi này trừ bỏ ngươi, làm gì còn người nào khác?"

Kỳ Băng Chi nhìn chằm chằm phía dưới chăn, tức giận đến mức cả người phát run, lại chỉ có thể đè thấp giọng nói, "Ta biết, trong lòng đại nhân không thể chứa đụng thêm bất kì kẻ nào, nhưng sẽ luôn có một số kẻ tiểu nhân không biết tốt xấu, không biết mang theo tâm tư gì để tiếp cận đại nhân, sợ là có tính toán......"

"Ồ?" Bùi Tranh nhẹ nhàng kéo tay, thu hết biểu tình phức tạp trên mặt Kỳ Băng Chi vào đáy mắt, hắn vô cùng muốn xé lớp mặt nạ ngụy trang trên mặt nàng xuống, nhưng không ngờ nàng lại bình tĩnh như vậy.

"Còn nhị công chúa thì mang theo tâm tư gì?"

Biểu tình Kỳ Băng Chu cứng đờ, cực kỳ ủy khuất rơi nước mắt.

"Đại nhân, ngài nghĩ thiếp như vậy sao? Thiếp..... thiếp chưa bao giờ có bất kì một ý nghĩ không an phận nào, thiếp chỉ muốn giống như bây giờ bồi đại nhân..... là tốt..... thiếp tin tưởng, một ngày nào đó đại nhân sẽ quên đi quá khứ, quên hết đi những việc không thoải mái....."

Bùi Tranh nghe thấy lời này của nàng chỉ cảm thấy huyết khí bình phục lại bắt đầu dâng lên, dương tay ném nàng ra, "Không thoải mái? Ta nói như vậy khi nào? Vẫn là y tồn tại khiến ngươi không cảm thấy thoải mái?"

Kỳ Băng Chi bị hất ra sau đó và đập vào chiếc bàn bên cạnh, nàng đỡ bàn để có thể đứng vững.

Tâm sự trong lòng bị người khác chọc thủng cảm giác thật không tốt, móng tay nàng bấu chặt vào cạnh bàn.

"Thiếp, thiếp chưa từng nghĩ vậy, thiếp cũng chưa bao giờ hại nó, nếu muốn nói, năm lần bảy lượt đối địch với nó rõ ràng là Nhu Nhu, không có quan hệ gì với thiếp! Đại nhân đến bây giờ vẫn còn vì một người đã chết mà lộn xộn cả ngày, tâm thần không yên, thiếp thay đại nhân cảm thấy không đáng giá như vậy!"

Sắc mặt Bùi Tranh âm thầm đáng sợ, chợt từ trên giường đứng lên, thân hình lung lay, sau đó đi tới chỗ Kỳ Băng Chi đang đứng.

Kỳ Băng Chi không khỏi có chút sợ hãi, mắt hắn rõ ràng đang nhìn mình, nhưng tựa như là đang nhìn một thứ gì đó lạnh lẽo, không có một chút độ ấm nào.

Bùi Tranh đi tới trước mặt nàng, vươn tay, ngón tay thon dài tái nhợt không có một chút huyết sắc nào, xương ngón tay nhô lên, lộ ra gân máu xanh nhạt phía dưới.

Cổ Kỳ Băng Chi bị ngón tay lạnh lẽo nắm lấy, nàng mở to hai mắt, hô hấp có chút khó khăn.

"Bổn tướng đã nói, để ngươi ở lại trong phủ, là vì cái gì....." Bùi Tranh đè thấp giọng, đôi mắt đột nhiên căng chặt, "Về sau cái gì nên nói cái gì không nên nói, không cần bổn tướng dạy ngươi đi."

Sắc mặt Kỳ Băng Chi đỏ lên, nước mắt không ngăn được chảy xuống.

"Hiện tại, ngươi cút về Thủy Tạ Cư đi! Về sau, không được phép bước vào hậu viên này nửa bước."

Bùi Tranh buông lỏng tay ra.

Sau khi Kỳ Băng Chi được thả ra, vội vàng hô hấp, nàng cúi đầu xuống, trong mắt tràn đầy phẫn hận cùng ghen ghét, phẫn hận đối với tiểu nhân nhi đã chết, còn ghen ghét là đối với người đang được giấu kín trên giường kia.

Hít sâu mấy lần, Kỳ Băng Chi thay gương mặt nhu nhược đáng thương ra, từ xa liếc nhìn chiếc giường an tĩnh kia, cuối cùng xoay người ra tiểu lâu.

Kỳ Băng Chi đi rồi, Bùi Tranh chợt cúi người xuống, nắm chặt bàn, thật lâu không thể động đậy, vừa động chính là đau đớn  tê tâm liệt phế từ khắp nơi truyền đến.

Hắn đứng một lúc lâu, mới che ngực lại, chậm rãi đi về giường.

"Lên."

Người dưới chăn động đậy, nhưng không có chui ra.

Bùi Tranh không kiên nhẫn, cố sức nắm một gốc chăn xốc lên, lúc này một thân ảnh nho nhỏ đang ngoan ngoãn nằm ở phía dưới mới lộ ra.

Hai tay Thẩm Thập Cửu che mặt, từ khe hở ngón tay lặng lẽ lén nhìn ra ngoài, vừa lúc đối điện với Bùi Tranh, y bỏ tay xuống nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ đều đi rồi sao?"

Bùi Tranh lại nhìn chằm chằm y không đáp, mắt hắn quét một vòng quanh người y nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Thẩm Thập Cửu nghi hoặc cúi đầu, lúc này mới phát hiện vạt áo của mình thế nhưng lại bị mở ra, lộ ra một chút da thịt trắng nõn, bên tai y nóng lên, vội vàng vươn tay kéo lên.

"Ngạch, Bùi đại nhân, ta, ta,..... nếu không có việc gì, ta liền đi trước....., không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa....."

Mới vừa rồi Thẩm Thập Cửu ở dưới chăn đã nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của mọi người, mặc dù có nhiều chuyện y nghe không hiểu, nhưng y biết hiện tại tâm tình Bùi Tranh cực không tốt, bởi vậy bây giờ nhanh chóng chạy khỏi nơi này mới là điều đúng đắn.

Ai ngờ y còn chưa kịp đi được một bước, cánh tay đã bị người khác kéo lại.

Lực của bàn tay đó cực nhẹ, chỉ cần Thẩm Thập Cửu nhẹ nhàng giãy ra khẳng định là có thể thoát ra, nhưng cơ thể y lại dừng lại không nhúc nhích.

Bùi Tranh đứng ở trước mặt Thẩm Thập Cửu, cao hơn y hẳn một cái đầu, hiện tại hơi hơi cúi người xuống nhìn y, ánh mắt tối sầm.

Thẩm Thập Cửu vô thức lùi lại một bước, Bùi Tranh ngay lập tức theo sau.

Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Bùi Tranh liền có một cảm giác quen thuộc kì lạ, lúc ấy y ôm tiểu hắc miêu được nuông chiều vào trong lòng, miêu lại không quậy không nháo ngoan ngoãn nằm ở trong lòng y.

Lại nói thân thể mảnh khảnh thoạt nhìn vô cùng tinh tế mềm mại của y, thật sự, thật sự quá mức quen thuộc......

Ánh mắt Thẩm Thập Cửu ngây thơ vô tội, trong lòng có chút sợ hãi.

"Ngươi rốt cuộc là ai!"

"Ta, ta là Thẩm Thập Cửu a......"

"Ngươi là đồ đệ của Giang Du Bạch?"

Thẩm Thập Cửu lắc đầu, "Không, không phải, sư phụ ta, không phải Giang thái y......"

"Nói! Sư phụ ngươi là ai!" Ngữ khí Bùi Tranh có chút lo lắng, ánh mắt cũng thập phần sắc bén, phảng phất như sắp ăn thịt người.

Thẩm Thập Cửu bị hắn dọa sợ, đôi mắt có chút ươn ướt, người trước mặt này thật sự quá đáng sợ, y không muốn nói chuyện với hắn nữa.

"Ta...... Sư phụ không cho ta nói cho người khác...... ngài đừng hỏi ta......"

Thẩm Thập Cửu tựa hồ như sắp khóc, khuôn mặt nhỏ nhăn hết lại.

     Đôi mắt vốn trong veo sáng ngời của y lúc này đã đỏ hoe, đáng thương vô cùng nhìn Bùi Tranh, trên hàng mi dài treo vài giọt ngọc trai trong suốt như pha lê sắp rớt xuống, thật sự khiến người ta thương tiếc.

     Nhưng nhìn sống mũi thấp cùng với lỗ mũi hơi hếch lên của y, khuôn miệng có chút xấu xí, cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt là đẹp nhất.

     Chợt, Bùi Tranh như nghĩ tới cái gì, cố chút sức giơ tay lên, vươn về phía dưới cổ của Thẩm Thập Cửu.

     Thẩm Thập Cửu ngây ngốc đứng yên, không dám lộn xộn, chỉ có thể tuỳ ý để cái tay kia đẩy vạt áo y ra, lộ ra làn da trắng nõn không tì vết được bao bọc trong mấy lớp quần áo.

     Làn da trên người y so với trên mặt đẹp hơn rất nhiều, trắng nõn như ngọc, da dẻ non mịn, giống như là làn da được dưỡng ra từ việc từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, phảng phất như nhẹ nhàng chạm vào là có thể vắt ra nước.

     — khi tiếp xúc với khí lạnh, Thẩm Thập Cửu không nhịn được rùng mình một cái.

     Sau khi Bùi Tranh nhìn thấy xương quai xanh trơn bóng của y, trong ánh mắt Bùi Tranh không khỏi cảm thấy thất vọng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

     Không có, không có hình xăm, không có hồng liên.....

     Cái gì cũng không có......

     Đúng vậy, lần trước ở tửu lâu không phải đã thấy được một chút sao, ngươi rốt cuộc còn chờ mong cái gì nữa?

     Chờ mong y sẽ trở lại bên cạnh ngươi sao?

     Sao có thể, chỉ cần y còn ôm một chút mong đợi đối với ngươi, y sẽ không, lựa chọn phương thức rời đi quyết tuyệt như vậy......

     Rốt cuộc nên làm gì bây giờ, hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.....

     Bùi Tranh nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy một cổ vô lực từ lòng bàn chân dâng lên, ý thức hắn chậm rãi rút đi, ngay sau đó cơ thể ngay lập tức ngã về phía trước.

     Trận hôn mê lúc nãy hắn còn có thể giữ lại một chút ý thức, nhưng hiện tại là hoàn toàn ngất đi.

     Thẩm Thập Cửu còn đang cúi đầu chỉnh lại vạt áo của mình, thuận tiện dùng cổ tay áo lau nước mắt ở trên khoé mắt, kết quả vừa ngẩng đầu lên, một bóng đen trước mặt đã trực tiếp ngã lên người y.

     Thẩm Thập Cửu cơ hồ là theo bản năng mở cánh tay ra muốn đỡ hắn, đáng tiếc người nam nhân này cao hơn y một cái đầu, cũng không mềm mại nhỏ nhắn giống như Tiểu Mao Vũ có thể trực tiếp ôm lấy.

     Bàn tay vòng ra phía sau hắn, đầu cúi xuống gục lên bả vai của Thẩm Thập Cửu, hơi thở nhẹ nhàng của hắn khiến cổ y ngứa ngáy.

     — một cơ thể ấm áp bỗng nhiên dán vào người y, cơ thể nhỏ bé của Thẩm Thập Cửu không chống đỡ nổi, cùng nhau ngã xuống giường.

     "Bịch" một tiếng, hai người đồng thời ngã xuống giường mềm mại, Thẩm Thập Cửu kêu lên một tiếng, cả người y bị đè ở phía dưới, người phía trên dán chặt vào y, ngay cả lồng ngực nhỏ cũng bị đè khiến hô hấp y có chút khó khăn.

     "Ngài..... đứng lên..... a..... ta sắp...... không thể..... thở được......"

     Nhưng Bùi Tranh vẫn cứ đè lên người y không nhúc nhích.

     Thẩm Thập Cứu với tới cánh tay hắn, kéo gần lại, ngón tay đặt lên cổ tay hắn bắt mạch.

     Không có việc gì lớn, là viên thuốc mới vừa nãy đút cho hắn uống đã phát huy tác dụng, nhưng mà cơ thể hắn suy yếu, nhất thời không chịu nổi dược hiệu nên mới hôn mê bất tỉnh.

     Thẩm Thập Cửu yên lòng, tay nhỏ đẩy đẩy ngực hắn, đáng tiếc đẩy nửa ngày mà hắn vẫn cứ bất động, y phục trước ngực hắn có chút cứng rắn, hẳn là vết máu trên đó đã khô cạn.

     Thẩm Thập Cửu dứt khoát không động vào hắn, mình cẩn thận động một chút, cuối cùng từ dưới thân hắn dịch ra bên ngoài.

     — sau vài động tác, y phục Thẩm Thập Cửu hơi hỗn độn, phát quan cũng lỏng khiến tóc tai hỗn loạn, lỗ tai không biết là vì nóng hay vì cái gì, mà đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

     Y còn không quên kéo chăn qua để đắp cho người đang hôn mê bất tỉnh kìa.

     Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

     "Bùi đại nhân, ta là Chu Ngô của Thái Y viện, Giang thái y kêu ta tới để bắt mạch cho ngài."

     Thẩm Thập Cửu ngay lập tức khẩn trương lên, đi vòng quanh trong phòng, không biết nên trốn ở chỗ nào mới tốt.

     Ai ngờ cửa trực tiếp bị đẩy ra.

     "Bùi đại nhân, Giang thái y có nói cho dù ngài nói không muốn xem bệnh thì ta vẫn phải xem bệnh cho ngài, cho nên, tiểu nhân mới ca gan đẩy cửa vào......"

     Sau khi Chu Ngô mới vừa bước vào, nhìn thấy Thẩm Thập Cửu liền kinh ngạc không thôi.

     "Thẩm Thập Cửu? Sao ngươi lại ở chỗ này? Bên ngoài mọi người đang tìm ngươi ở khắp nơi, nguyên lai ngươi đã tới rồi a, sao không nói trước cho ta một tiếng?"

     Chu Ngô vừa nói vừa đi vào.

     Thẩm Thập Cửu cười vô cùng thiếu tự nhiên, "Ta..... ta tình cờ tìm thấy nơi này...... cái kia, mới vừa nãy ta đã xem qua cho Bùi đại nhân rồi, chúng ta đi nhanh đi, không cần quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi......"

     Thẩm Thập Cửu trực tiếp đẩy Chu Ngô vừa mới vào ra ngoài, đóng chặt cửa lại, sau đó y mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

     Vẻ mặt Chu Ngô hoài nghi đáng giá y từ tên xuống dưới, sau đó ghé sát vào y nói, "Thẩm Thập Cửu, ngươi đặc biệt không am hiểu nói dối."

     Thẩm Thập Cửu ngẩn người, ngẩng đầu lên, "Mới, mới không có đâu..... ta..... ta sẽ không, sẽ không nói dối..... sư phụ dạy nói dối là không phải..... không phải..... đứa trẻ ngoan....."

     Y càng nói giọng càng nhỏ.

     Chu Ngô che miệng bật cười, "Ha ha ha ha ha xem bộ dáng này của ngươi, ha ha ha ha nếu ngươi không nối dối thì tên của ta sẽ viết ngược lại. Nhanh thành thật đi! Rốt cuộc mới vừa rồi ngươi đã đi đâu!"

     "Ta không có!" Giọng Thẩm Thập Cửu chợt lớn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang, "Ta chính là nơi nào cũng không có đi!"

     Chỉ cần giọng y đủ lớn, liền có thể nói mình không có nối dối.

     "Chậc chậc chậc, ngươi tự soi gương đi, mặt đầy hoa đào, có phải coi trọng tiểu nha hoàn nào hay không?"

     Thẩm Thập Cửu nghe thấy lời nào có chút thẹn thùng. "Ta không có, ngươi đừng có nói bậy, chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này đi, Giang thái y có phải đang đợi chúng ta hay không?"

     Y lôi kéo Chu Ngô ra ngoài, Chu Ngô lại kéo y đi về một hướng khác.

     "Ai nha tiểu ngốc tử ngươi đi ngược đường rồi! Lối ra ở đằng kia! Còn có, Giang thái y đã hồi cung trước rồi, để chúng ta ở lại chăm sóc cho nhị công chúa, cho nên....." Thẩm Thập Cửu khó hiểu, "Cho nên cái gì?"

     "...... Cho nên sau này chúng ta phải ở lại phủ thừa tướng, vui vẻ không?"

     Thẩm Thập Cửu dừng bước.

     Muốn bọn họn, ở lại phủ thừa tướng!!!!

     "Ngươi không phải muốn đi mua sao? Sao lại dừng lại?" Chu Ngô quay lại kéo Thẩm Thập Cửu vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, "Chúng ta còn phải đi Thuỷ Tạ Cư xem bệnh tình của nhị công chúa, nếu chậm trễ thì chúng ta không gánh vác nổi đâu, cho nên đi mau đi mau....."

     Thẩm Thập Cửu tuỳ ý để Chu Ngô kéo y đi, ra khỏi hậu viên, xuyên qua rừng trúc, đi tới trước cửa Thuỷ Tạ Cư.

     Chu Ngô gõ cửa, nha hoàn đi vào bẩm báo, qua một lúc sau, cửa lại mở ra một lần nữa.

     "Nhị vị vào đi, nhớ nhỏ giọng một chút, cơ thể công chúa mệt mỏi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi."

     Hai người đáp lại, rồi nhẹ nhàng bước chân vào.

     Thuỷ Tạ Cư này so với tiểu lâu hậu viên là hoàn toàn bất đồng phong cách, vật phẩm trang hoàng bên trong hết sức xa hoa, khắp nơi đều là mành trướng màu hồng phấn, gió thổi khiến mành trướng bay theo.

     Phảng phất toả ra một mùi thơm thoang thoảng câu nhân.

     Dưới chân trải thảm lông dày nặng, bởi vậy khi hai người bước đi cũng không có phát ra tiếng động gì.

     Kỳ Băng Chi đang nửa nằm trên chiếc ghế tựa trong phòng, màn che phủ xuống, không nhìn thấy rõ gương mặt nàng.

     "Tham kiến nhị công chúa."
   
     "Tham kiến nhị công chúa."

     Thẩm Thập Cửu cùng Chu Ngô hành lễ.

     "Nhị vị không cần đa lễ, mau đứng lên đi."

     Giọng Kỳ Băng Chi vô cùng mềm nhẹ.

     "Công chúa....." tiểu nha hoàn đứng một bên cầm một chiếc ghế gỗ lại đây, nhẹ nhàng đặt cổ tay của Kỳ Băng Chi lên phía trên.

     Chỉ thấy chỗ cổ tay Kỳ Băng Chi rõ ràng có vài vệt đỏ, thoạt nhìn có hơi sưng, như là mới vừa bị thương không lâu.

     Chu Ngô cực kỳ ân cần tiến lên, cung kính nói, "Công chúa, tiểu nhân tới vì muốn xem xét vết thương của công chúa."

     "Cảm ơn."

     Cổ tay Kỳ Băng Chi đặt trên ghế, bởi vậy Chu Ngô chỉ có thể nửa quỳ trên mặt đất, tất cung tất kính xem xét vết thương của nàng.

     "Hẳn là không có trở ngại gì, không có tổn thương đến gân cốt, chỉ cần bôi chút thuốc mỡ là được."

     Chu Ngô đứng dậy, lui về bên cạnh Thẩm Thập Cửu.

     Bên trong mành Kỳ Băng Chi rút tay về, ngồi thẳng lên, "Cảm ơn."

     Sau đó nàng phất phất tay, tiểu nha hoàn đứng bên cạnh liền kéo mành lên, Kỳ Băng Chi liền nhìn thấy hai người đang đứng ở ngoài mành, vô tình quét mắt qua nhìn bọn họ.

     Mắt.

     Ai ngờ, vừa mới liếc mắt một cái lại khiến cả người nàng chấn động, máu trên người đều bắt đầu chảy ngược lên.

     Bóng người mảnh khảnh mặc bạch y đang cúi đầu xuống kia, sao cảm giác hết sức quen thuộc.

     Cái nhìn thoáng qua trong tửu lâu, một góc của y phục trắng trên giường trong tiểu lâu......

     Hoá ra người mà Bùi Tranh che giấu chính là y!

     Trong nháy mắt Kỳ Băng Chi đã khẳng định điểm này, nhưng nàng cũng chỉ có thể đè nén nội tâm đang xúc động điên cuồng xuống, trên mặt mang theo tươi cười, nhìn Thẩm Thập Cửu.

     Giọng nói nhẹ nhành, "Ngươi, có thể ngẩng đầu lên cho ta nhìn một chút được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro