Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Này, công chúa bảo ngươi ngẩng đầu lên!"

     — tiểu nha hoàn đứng bên cạnh vênh mặt hất hàm sai khiến, "Còn không nhanh lên!"

     Kỳ Băng Chi trách cứ nàng một tiếng, "Tiểu Mai, không được vô lễ như vậy."

     Tiểu Mai kia bĩu môi, không nói nữa.

     Thẩm Thập Cửu chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút mờ mịt.

      Sau khi Kỳ Băng Chi nhìn thấy rõ mặt y, tâm tình mới hơi thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó lại nổi lên nghi hoặc.

     Chỉ bằng diện mạo của người này, sao có thể lọt vào mắt Bùi Tranh?

     Hay là người nay còn có điều gì khác?

     "Ngươi tên gì?"

     Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn đáp, sau một lúc trầm ngâm Kỳ Băng Chi mới hỏi tiếp, "Ngươi hành nghề y bao lâu rồi?"

     "Bẩm, bẩm công chúa, thần không nhớ rõ, từ khi thần bắt đầu có ký ức thần vẫn luôn đi theo sư phụ học y......"

     "Không nhớ rõ?" Trong lòng Kỳ Băng Chi nảy lên nghi hoặc, "Loại chuyện này sao lại không nhớ rõ, chẳng lẽ ngươi bị mất trí nhớ sao?"

     Chu Ngô trả lời, "Nhị công chúa có điều không biết, nơi này của hắn, có chút vấn đề."

     Hắn chỉ chỉ đầu mình, "Ngày thường chính là một bộ dáng ngu ngốc, nếu không phải phương diện y thuật của hắn có chút hiểu biết, Giang thái y cũng sẽ không giữ hắn lại."

     Thẩm Thập Cửu bất mãn nhỏ giọng nói thầm, "Đầu của ta không hề có vấn đề..... sư phụ còn khen ta thông minh....."

     Kỳ Băng Chi hiểu rõ gật gật đầu, nhưng sự nghi ngờ của nàng đối với Thẩm Thập Cửu lại tăng lên rất nhiều.

     Sao có thể trùng hợp như vậy, người này cũng có chút ngu ngốc?

     Bỗng nhiên nàng nghĩ tới cái gì, ngập ngừng hỏi, "Không biết nhị vị có thể giúp ta một chuyện này nữa không?"

     Chu Ngô chắp tay, "Công chúa cứ việc phân phó."

     Trên mặt Kỳ Băng Chi lộ ra một bộ dáng bi thống, "Ai, còn không phải là vì ba năm trước Tam muội Nhu Nhu có quan hệ thân thiết nhất với ta bị tiểu nhân tính kế, thân thể bị trọng thương......"

     Nói tới đây nàng liền rưng rưng nước mắt, "Còn thỉnh hai vị xem bệnh cho tam muội của ta, xem chân nàng còn có thể đứng lên một lần nữa hay không."

     Chu Ngô đáp, "Nhị công chúa yên tâm, hai người bọn thần nhất định sẽ tận tâm tận lực chữa bệnh cho tam công chúa."

     Thẩm Thập Cửu đứng ở bên cạnh cũng gật đầu.

     Thoạt nhìn khi nhắc tới tam công chúa y cũng không có bất kỳ phản ứng nào, giống như hoàn toàn không quen biết nàng.

     Kỳ Băng Chi tin tưởng bộ dàng này y không thể giả vờ được, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng đã xua tan những hoài nghi của mình đối với Thẩm Thập Cửu.

     Sau khi dặn dò nhị công chúa hôm nay nhớ phải bôi thuốc lên vết thương trên cổ tay, không được dính nước, Chu Ngô cùng Thẩm Thập liền lui xuống trước.

     Hai người bọn họ đã được an bài chỗ ở bên cạnh Thủy Tạ Cư, đồ vật trong phòng rất đơn giản, nhưng phẩm chất đều là thượng thừa.

     Kỳ Băng Chi trực tiếp phái người tiến cung thỉnh tam công chúa tới phủ thừa tướng, nghe nói là dạo gần đây mẫu phi của tam công chúa là Hi quý phi sức khỏe không tốt, không thể chăm sóc tốt tam công chúa, cho nên người làm tỷ tỷ này nguyện ý chăm sóc cho muội muội của mình.

     Nhưng Kỳ Y Nhu cũng không nguyện ý xuất cung, rời xa mẫu phi của mình.

     Bởi vì địa vị trong cung của Hi quý phi lúc này vô cùng nguy hiểm, hoàng hậu nương nương lúc nào cũng nhắm đến nàng, có Kỳ Y Nhu ở bên cạnh thì còn có thể giúp đỡ chiếu cố nàng một chút.

     Nhưng hiện tại Kỳ Y Nhu bị cưỡng ép rời đi rồi, tình cảnh của Hi quý phi lại càng tràn ngập nhiều nguy cơ. 

     Sau khi Kỳ Y Nhu tới phủ thừa tướng, Kỳ Băng Chi liền sắp xếp cho nàng ở cùng một chỗ với Chu Ngô và Thẩm Thập Cửu.

     Sương phòng kia đối với hạ nhân là quá tốt, nhưng nó quá mức đơn sơ và tồi tàn khi để một công chúa vào ở.

     Kỳ Y Nhu từ lâu đã thay đổi hoàn toàn khác xa với một nàng công chúa kiêu canh ngạo mạn, ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng mà không coi ai ra gì ngày xưa.

     Hiện tại cả người nàng đã vô cùng gầy yếu, sắc mặt xám trắng bất thường, nàng đang ngồi trên một cái ghê có tính chất đặc biệt.

     Chu Ngô cùng Thẩm Thập Cửu cẩn thận kiểm tra chân của Kỳ Y Nhu, phát hiện xương bánh chè của nàng đã vỡ nát, căn bản là không có khả năng đứng lên một lần nữa, Kỳ Băng Chi không thể không biết về tình trạng này của Kỳ Y Nhu.

     Khi Chu Ngô đi bẩm báo tình hình lại với Kỳ Băng Chi, thì Thẩm Thập Cửu ở lại sương phòng cùng với Kỳ Y Nhu.

     Kỳ Y Nhu ngây ngốc ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài mà không chuyển mắt sang nơi khác, trong mắt nàng không có một chút ánh sáng nào.

     Đã đến phủ thừa tướng được mấy ngày, mà nàng ngay cả một câu cũng không nói. 

     Thẩm Thập Cửu đứng ở bên cạnh có chút lo lắng, đi đến gần nàng, nhẹ giọng nói, "Tam công chúa điện hạ, ngài khát không, có muốn uống chút nước hay không?"

     Kỳ Y Nhu lắc đầu cực chậm, giống như là mấy lão nhân không có sực lực.

     "Vậy ngài có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?"

     Kỳ Y Nhu vẫn lắc đầu.

     Thẩm Thập Cửu lại đến gần vài bước, quan tâm hỏi, "Vậy ngài có lạnh hay không? Có muốn mặc thêm y phục không, đừng để bị cảm lạnh nha......"

     "Cảm ơn, không cần......"

     Giọng nói Kỳ Y Nhu cũng không còn trong trẻo giống như trước đây, mà có chút khàn khàn. 

     Thẩm Thập Cửu "A" một tiếng, không khí tức khắc lại lạnh xuống.

     "Nếu không, để thần rót cho ngài một chén nước đi......"

     Thẩm Thập Cửu đang muốn đi đến bên cạnh bàn.

     Kỳ Y Nhu chợt lôi kéo cổ tay áo y, "Thật sự không cần, cảm ơn ý tốt của ngươi, ta muốn ở một mình một lát......"

     Thẩm Thập Cửu liền xoay người lại.

     "Sư phụ của thần nói, khi mà nữ nhân nói muốn ở một mình một lát, ý chính là nói mau tới ôm ta một cái......"

     Thẩm Thập Cửu nhìn Kỳ Y Nhu, đôi mắt trong veo lấp lánh, "Tam công chúa điện hạ, ý của ngài cũng giống như vậy sao?"

      Kỳ Y Nhu bị đôi mắt đó nhìn làm cho sững sờ, người này, rõ ràng lớn lên xấu như vậy, nhưng tại sao lại có một đôi mắt đẹp như thế? 

     Đôi mắt sạch sẽ đơn thuần như vậy, cực kỳ hiếm thấy.

     "Ý của ta không phải vậy..... nhưng mà, ngươi có thể ở lại bồi ta."

     Thẩm Thập Cửu lộ ra vẻ mặt tươi cười, lấy một băng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Kỳ Y Nhu.

     "Công chúa điện hạ, ngài không vui sao?"

     Kỳ Y Nhu một lúc lâu cũng không nói gì, khi mà Thẩm Thập Cửu cho rằng nàng sẽ không trả lời, nàng lại đột nhiên mở miệng.

     "Đúng vậy, ta không vui......"

     "Đã rất lâu rồi ta không hề vui vẻ một xíu nào, ba năm? Bốn năm? Hay là còn lâu hơn nữa, những hạnh phúc vui vẻ mà ta từng có đều chỉ là mây khói thoảng qua.  Mỗi ngày ta ở trong cung đều sống trong lo lắng đề phòng và lúc nào cũng cô độc đau khổ....."

     Ánh mắt Kỳ Y Nhu càng ngày càng ảm đạm, "Huống hồ, ta là một người có lỗi, làm gì có tư cách mà vui vẻ."

     Nàng bất giác sờ sờ đầu gối không còn cảm giác của mình, "Ta chịu trừng phạt như vậy còn không đủ, ta..... tội của ta..... nên dùng cả đời này để báo đáp....."

     Thẩm Thập Cửu nghe ra bi thương vô cùng trong giọng nói của nàng, không biết nên an ủi nàng như thế nào, "Công chúa điện hạ....."

     Kỳ Y Nhu nở một nụ cười cực kỳ chua xót, "Những lời này, ta chưa từng nói qua với bất kỳ ai, hiện tại nói cho ngươi biết, là bởi vì, bởi vì....."

     Nàng hít vào một hơi thật sâu, "..... bởi vì ngươi làm ta nhớ đến một cố nhân."

     Đôi mắt Thẩm Thập Cửu chớp chớp, "Cố nhân của công chúa là ai?"

     "Là thân nhân của ta, đệ đệ của ta, một người đã vong mạng."

     Trong ánh Kỳ Y Nhu đã mông lung một tầng hơi nước.

     "Ta lúc trước ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng, cậy sủng mà kiêu, làm rất nhiều chuyện thương tổn tới nó, ta đã từng nhiều lần nói muốn nó chết, nhưng mà không ngờ được nó thật sự đã chết. Đến giây phút cuối cùng gặp nó, ta vẫn không quên hung hăng đẩy nó một cái....."

     Kỳ Y Nhu bật khóc, "Ta hối hận, ta thật sự hối hận, ta cũng là bị người khác xúi giục, mới hận nó thấu xương như vậy, nhưng kỳ thật từ lúc nhỏ nó đã rất tốt với ta, chỉ là lúc ấy ta bị che mất hai mắt, quên mắt thật ra nó ra một người vô cùng thiện lương và ấm áp......"

     Kỳ Y Nhu nói không ra lời, che mắt lại khóc không thành tiếng. 

     Những áp lực kìm nén trong lòng lâu nay, nhưng lúc này ở trước mặt một người xa lạ mới có thể nói ra.

     Khóe mắt Thẩm Thập Cửu cũng đã ươn ướt theo, y ngồi ở chỗ đó, nhìn Kỳ Y Nhu khóc đến mức bả vai run lên, yên lặng nâng ống tay áo xoa xoa hai mắt của mình.

     Kỳ Y Nhu khóc xong, cảm xúc cuối cùng cùng bình tĩnh trở lại.

     "Chuyện ngày hôm nay, không được nói cho ai biết."

     Thẩm Thập Cửu khép hai ngón tay lại giơ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chân thành, "Thần bảo đảm, sẽ không nói ra, công chúa điện hạ xin yên tâm."

     Kỳ Y Nhu không thể nhịn cười được với bộ dáng này của y.

     Vào lúc này Chu Ngô cũng đã quay lại, sau khi hắn vào sương phòng, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên, trốn tránh không nhìn vào mắt của Thẩm Thập Cửu.

     "Khụ, tam công chúa, nhị công chúa nói muốn gặp hai người."

     Thẩm Thập Cửu có chút kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình, "Ta cũng phải đi sao?"

     Chu Ngô gật đầu.

     Mấy hạ nhân từ bên ngoài đi vào, dẫn Kỳ Y Nhu ra khỏi phòng, đi về phía Thủy Tạ Cư, Thẩm Thập Cửu cũng ngoan ngoãn đi theo ra cửa.

     Sau khi tới Thủy Tạ Cư, tam công chúa được khiêng vào bên trong mành, mà Thẩm Thập Cửu lại lẻ loi đứng ở bên ngoài sảnh, bên cạnh còn có mấy hạ nhân nhìn chằm chằm y. Chu Ngô bước vào Thủy Tạ Cư, cuối đầu xuống, đứng cùng với những hạ nhân đó.

     Thẩm Thập Cửu vô cùng khó hiểu nhìn hắn, thậm chí nhỏ giọng kêu hắn một tiếng, nhưng Chu Ngô hình như không có nghe thấy.

     Mành khẽ nhúc nhích, một bóng người xuất hiện phía sau.

     "Thẩm Thập Cửu."

     Thẩm Thập Cửu đáp, "Tham kiến nhị công chúa."

     "Ngươi cũng biết tội?"

     Thẩm Thập Cửu ngây người, y biết tội gì? Y không có phạm tội gì nha.

     Kỳ Băng Chi phía sau mành lại nói, "Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi hạ độc tam công chúa, khiến cho chân nàng vĩnh viễn không thể tốt lên, ngươi có biết tội của mình chưa?"

     Thẩm Thập Cửu vội vàng lắc đầu, "Thần không có, thần không có hạ độc tam công chúa....." 

     Kỳ Y Nhu lạnh lùng nói, "Còn không biết hối cải, đồng bạn Chu Ngô của ngươi đã tự mình xác nhận, chẳng lẽ là giả?"

     Vẻ mặt Thẩm Thập Cửu không dám tin tưởng, nhìn Chu Ngô, "Chu Ngô, không phải ngươi nói đúng không? Ngươi mau giúp ta giải thích một chút với công chúa, ta thật sự không có hạ độc....."

     Ai ngờ Chu Ngô tiến lên một bước, chắp tay hướng Kỳ Y Nhu nói, "Bẩm nhị công chúa, lúc Thẩm Thập Cửu sắc thuốc cho tam công chúa, hắn xác thật là có bỏ qua mấy loại dược mà thần chưa từng thấy, nhưng thần cũng không dám kết luận, những loại dược đó có độc hay không."

     Thẩm Thập Cửu rất là kinh ngạc, "Không phải lúc ta nấu thuốc có cho ngươi xem qua sao? Đều không phải là loại thảo dược quý hiếm gì, ở các dược phòng bình thường cũng có thể mua được."

     Kỳ Băng Chi đánh gãy y, "Một khi đã như vậy, người đâu, mau mang giấy mực tới, để hắn viết phương thuốc ngay bây giờ."

     Mấy hạ nhân mang bàn cùng với giấy mực tới, ấn Thẩm Thập Cửu ngồi xuống trước bàn. 

     Thị nữ đắc lực bên người Kỳ Băng Chi là Tiểu Mai đi tới, nhét bút lông vào trong tay y.

     "Mau viết đi!"

     Thẩm Thập Cửu tuy rằng kinh hoảng không thôi, nhưng y vẫn nỗ lực cầm bút, chịu đựng sợ hãi trong lòng, chậm rãi viết lên trên giấy.

     Sau khi viết xong, Tiểu Mai cầm lấy phương thuốc kia đi tới đưa cho Cho Ngô xem.

     Sau khi Chu Ngô nhìn kỹ đơn thuốc một lúc lâu rồi nói, "Nhị công chúa, thần đã nhìn kỹ rồi, phương thuốc này xác thật không có vấn đề gì."

     Giọng Kỳ Băng Chi hơi đổi, "Ngươi....."

     Nàng hừ lạnh một tiếng, "Thôi, Tiểu Mai, đem phương thuốc lấy lại đây, ta tự xem!"

     Tiểu Mai cầm phương thuốc đi vào trong mành.

     Sau khi Kỳ Băng Chi nhận lấy mảnh giấy, chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền cảm giác có chút không thích hợp.

     Chữ viết ở trên đó mảnh khảnh, đầu bút lông sắc bén, không thể tưởng tượng được Thẩm Thập Cửu có dung mạo bình thường kia, chữ viết tay lại có thể đẹp như thế.

     Nhưng Kỳ Băng Chi càng nhìn càng cảm thấy nét chữ này cực kì quen thuộc, trên đó tràn ngập các loại thảo dược, gương mặt của nàng dần trở nên vặn vẹo.

     Chợt, nàng nghĩ tới cái gì, vội vàng nói với Tiểu Mai, "Mau! Lấy tấu chương để trên kệ sách lại đây cho ta! Nhanh lên!"

     Tiểu Mai thấy công chúa nhà mình rốt ruột như vậy, nhanh chóng đi lấy tấu chương mang tới.

     Tấu chương này là lúc trước Kỳ Băng Chi thừa dịp Bùi Tranh không ở trong phủ, đi vào trong thư phòng của hắn tự mình lấy đi, bên trên tấu chương chỉ viết bốn chữ "Khải tấu ngô hoàng". 

     Sau khi lấy tấu chương liền đặt ở bên cạnh phương thuốc cẩn thận so sánh, Kỳ Băng Chi càng xem càng cảm thấy giống nhau, nhưng chữ trên tấu chương thật sự quá ít, nàng cũng không thể hoàn toàn xác định.

     "Tiểu Mai, ngươi lại đây xem, hai chữ này có giống nhau không?"

     Tiểu Mai đi qua, cẩn thận nhìn nhìn, "Công chúa, người cũng biết là nô tỳ không biết chữ, nhưng mà thoạt nhìn qua, hai chữ này đúng là cực kỳ giống nhau."

     Tay Kỳ Băng Chi đang cầm phương thuốc kia đột nhiên run lên, nàng tuy chưa từng nhìn thấy nét chữ nào khác của Bùi Tranh, nhưng loại trùng hợp này lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng làm sao có thể không suy nghĩ nhiều!

     "Nhị công chúa, thần thật sự không có hạ độc, nhưng loại thảo dược đó đều tốt cho thân thể....."

     Thẩm Thập Cửu ủy khuất cực kỳ, nước mắt lưng tròng, y không biết tại sao Kỳ Băng Chi lại đột nhiên chất vấn y như vậy.

     Bên trong mành Kỳ Băng Chi ghé vào bên tai Tiểu Mai dặn dò một phen, Tiểu Mai đi ra, thẳng sống lưng đứng ở hậu đường.

     "Được rồi, việc này trong lòng công chúa đã có định đoạt, ngươi đi về trước đi."

     Thẩm Thập Cửu rầu rĩ đáp lại, lại nhìn về phía mành, "Kia tam công chúa điện hạ......"

     Tiểu Mai không kiên nhẫn nói, "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi trở về thì nhanh trở về đi! Nhị công chúa cùng tam công chúa ôn chuyện, cũng đến phiên ngươi hỏi tới sao!"

     Thẩm Thập Cửu cúi đầu, nắm một góc y phục của mình không trả lời, chậm rãi đi tới cửa bước ra ngoài.

     Chu Ngô cũng hành lễ, "Nhị công chúa, nếu việc này là hiểu lầm, vậy thần cũng xin lui xuống trước." 

     Ai ngờ Tiểu Mai đi tơi nói, "Từ từ, ngươi không thể đi, công chúa còn có chuyện muốn hỏi ngươi."

     Chu Ngô nhìn về phía mành, đành phải ở lại một mình.

     Thẩm Thập Cửu đi rồi, Kỳ Băng Chi sai người kéo mành lên, chậm rãi đi ra.

     Chu Ngô đứng ở tại chỗ không dám ngẩng đầu, vẫn luôn khẩn trương nhìn dưới mặt đất.

     "Ngươi thật đúng là to gan, dám trêu đùa với bản công chúa? Trước đó ngươi rõ ràng đã đồng ý mà sao lúc nãy sao ngươi dám tự mình đổi ý!"

     Kỳ Băng Chi đi tới trước mặt Chu Ngô, giọng nói nhẹ nhàng, còn mang theo một chút trách cứ nhưng cũng không quá nghiêm khắc.

     Chu Ngô sợ tới mức không dám ngẩng đầu, sau khi hắn thấy Thẩm Thập Cửu liền đổi ý, không muốn đổ oan cho y, rốt cuộc Thẩm Thập Cửu vẫn là một người vô cùng đơn thuần thiện lương, hắn vẫn còn có lương tâm, không thể vì chút tiền tài mà làm hại y.

     "Sao không nói gì?" Ngón tay Kỳ Băng Chi qua một chiếc khăn hương chạm vào cằm của Chu Ngô, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên.

     Chu Ngô bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt của Kỳ Băng Chi.

     Tuy rằng hắn đã ở phủ thừa tướng được mấy ngày, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy rõ diện mạo của nhị công chúa.

     Chỉ thấy người trước mặt làn da trắng nõn tinh xảo, đôi mặt như mị như tơ câu nhân, hơi hơi nghiêng mắt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng lúc nói chuyện nhẹ nhàng khép mở, càng ngày càng gần trước mặt Chu Ngô.....

     Chu Ngô hoảng loạn lui về phía sau một bước, vết đỏ trên cổ không thể nào che giấu được, lúc trước hắn vẫn luôn đi học y ở khắp nơi, vội vàng nghiên cứu y thuật, còn chưa bao giờ thân mật qua với một cô nương nào, bây giờ chỉ có một chút trêu chọc hắn liền chịu không nổi.

     Kỳ Băng Chi thấy bộ dáng này của hắn, dùng khăn hương che miệng lại nhẹ nhàng cười cười, xoay người lại đi trở về sau bức mành.

     Mành một lần nữa được buông xuống, trái tim trong lồng ngực Chu Ngô vẫn luôn đập bùm bùm không ngừng.

     "Công chúa cho ngươi lui xuống." Tiểu Mai đứng ở bên cạnh hắn nói.

     Chu Ngô ngốc ngốc "A" một tiếng, quay người hành lễ rồi rời đi.

     Tiểu Mai chợp thấp giọng, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được nói, "Công chúa muốn ngươi tối nay lại đến."

     Thẩm Thập Cửu một mình trở về sương phòng của mình, nằm lên trên giường, kéo chăn qua che hết mặt mình.

     Trong lòng y vẫn cảm thấy vô cùng ủy khuất, không duyên không cớ bị oan uổng như vậy, ủy khuất đến mức vành mắt hồng hồng, nằm ở phía dưới cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra.

     Ở bên ngoài một mình thật sự quá vất vả, y nhớ sư phụ, nhưng mà vì sao sư phụ còn chưa có tới tìm mình?

     Sư phụ có phải ở bên ngoài đã bị người khác khi dễ hay không?

     Trong lòng Thẩm Thập Cửu đúng lúc xuất hiện một ít hình ảnh: Thẩm Hoan dùng khói độc làm mù mắt một đám đạo tặc.

     Ném độc trùng vào mấy tên công tử cường đoạt dân nữ nhà lành, làm mấy tên đó đoạn tử tuyệt tôn.

     Múa may cánh tay thối rữa giả, hù dọa đám tiểu hài tử ở trên phố hoảng sợ tới mức khóc thút thít không ngừng chạy loạn khắp nơi, đơn giản là vì mấy tiểu hài tử đó đụng ngã Thẩm Thập Cửu.

      Hạ thuốc sổ lên người đàn bà đanh đá chửi đổng ở trên phố.....

     Như vậy xem ra sự phụ hẳn là có thể bảo vệ tốt chính mình, chỉ cần nàng đừng ra ngoài khi dễ người khác là được.

     Thẩm Thập Cửu  nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần sư phụ hảo y liền hảo, nhưng mà y thật sự rất nhớ sư phụ, nhớ căn nhà trúc nhỏ xíu cũ nát kia..... Sư phụ rốt cuộc đi nơi nào, tại sao còn chưa tới đón y, y đã tiết kiệm được rất nhiều bạc, có thể hiếu kính sư phụ.....

     Nghĩ nghĩ, Thẩm Thập Cửu liền cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

     Sau khi y tỉnh dậy, sắc trời đã tối đen, bên trong sương phòng tối đen như mực.

     Y sờ soạng xuống giường, cảm giác có chút đói bụng, liền đi đến bên bàn rót một chén nước để lót bụng.

     Sau khi uống nước xong y liền hướng mắt nhìn về phía bên ngoài, thì thấy có một bóng người đang ngồi ở trong sân.

     Y cảm thấy có chút kỳ quái, liền lặng lẽ đi ra ngoài.

     Người trong sân hóa ra là Kỳ Y Nhu, nàng an tĩnh ngồi trên ghế của mình, ngửa đầu nhìn trời đêm.

     "Tam công chúa, ngài như thế nào còn chưa ngủ nha?"

     Thẩm Thập Cửu cũng đi đến một bên ghế đá ngồi xuống.

     Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, trăng sáng treo cao, sao trời sáng lấp lánh, đẹp như một bức họa.

     Đến gần, Thẩm Thập Cửu mới phát hiện ra Kỳ Y Nhu có chút không đúng, y phục của nàng thế nhưng có dính đầy máu đỏ tươi, hình như là từ đầu gối chỗ chảy ra.

     "Công chúa điện hạ, đầu gối của người đang chảy máu!"

     Thẩm Thập Cửu sốt ruột chạy vào trong phòng, lấy hòm thuốc ra, sau đó khẩn trương băng bó cho Kỳ Y Nhu.

     "Công chúa điện hạ ráng chịu đựng một chút, rất nhanh máu sẽ không còn chảy ra nữa!"

     Kỳ Y Nhu đau đến sắc mặt trắng bệch, gật gật đầu.

     Sau khi băng bó xong, Thẩm Thập Cửu quan tâm hỏi, "Đây là có chuyện gì, tại sao đầu gối của người lại chảy máu?"

     Kỳ Y Nhu thoạt nhìn có chút khó xử, không quá nguyện ý trả lời.

     Thẩm Thập Cửu nâng cánh tay lên,  thập phần thiện giải nhân ý nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Kỳ Y Nhu.

     "Không có việc gì, nếu như người bị thương có thể tới tìm thần, thần có thể giúp người chữa trị."

     "Là Kỳ Băng Chi." Kỳ Y Nhu bỗng nhiên nói, "Nàng sẽ định kỳ kiểm tra chân của ta, nếu có một chút dấu hiệu tốt hơn, liền sẽ lại làm cho chân ta bị thương lại. Cho nên, ngươi không cần phí công, chân của ta, là vĩnh viễn cũng trị không hết......"

     Trong mắt Thẩm Thập Cửu tràn đầy khiếp sợ, "Như thế nào, tại sao lại như vậy..... nhị công chúa không phải là tỷ tỷ của người sao?"

     "Tỷ tỷ gì chứ, nàng chưa bao giờ xem ta như muội muội của mình, ta chỉ là một quân cờ để nàng đạt được mục đích của mình mà thôi."

     Kỳ Y Nhu chậm rãi nói, "Việc ban ngày ta nói với ngươi như vậy là do nàng ép."

     "Khi còn nhỏ ta không rành thế sự, nàng liền bắt đầu ở bên tai ta xúi giục sai xử, nhưng ta không hiểu, còn tưởng rằng nàng là muốn tốt cho ta. Hiện tại thì tốt rồi, một tay nàng nắm giữ vận mệnh của ta, mà mẫu phi của ta cũng bị mẫu hậu của nàng, hoàng hậu nương nương chặt chẽ khống chế....."

     Kỳ Y Nhu nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt.

     Thẩm Thập Cửu thấy thế vội vàng hỏi nàng, "Công chúa điện hạ, có phải miệng vết thương lại đau hay không? Thần bôi thuốc cho người được không?"

     "Không cần." Kỳ Băng Chi chỉ chỉ vào ngực mình, "Là nơi này của ta đau, thuốc nào cũng không có tác dụng."

     Thẩm Thập Cửu không biết nên an ủi nàng như thế nào, liền an an tĩnh tĩnh ngốc ở một bên bồi nàng.

     Nửa đêm, Thẩm Thập Cửu đỡ Kỳ Y Nhu trở về phòng của mình.

     Y đè đè cái bụng trống rỗng của mình, cũng tính toán trở về tiếp tục ngủ, ngủ rồi sẽ không cảm thấy đói bụng nữa.

     Nhưng mà lúc y vừa muốn đóng cửa, lại đột nhiên nhìn về phía đối diện thấy cửa phòng của Chu Ngô mở ra một khe nhỏ, một bóng người chợt vụt qua.

     Thẩm Thập Cửu cảm thấy kỳ quái, tại sao trễ như vậy mà Chu Ngô lại chưa đi ngủ?

     Y vừa định kêu hắn, liền thấy hắn vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

     Thẩm Thập Cửu cũng đi theo. 

     Nhưng sau khi rời khỏi hậu viên, Chu Ngô một đường đi rất nhanh, đi qua rất nhiều đường vòng, sau đó biến mất không thấy.

     Thẩm Thập Cửu đi theo ở phía sau trở nên hoa mắt, y nhìn địa phương xa lạ xung quanh, có chút bối rối, phía trước Chu Ngô cũng không nhìn thấy y.

     Y nhỏ giọng kêu một tiếng, "Chu Ngô?"

     Không ai trả lời.

     Giọng y lớn hơn một chút, "Chu Ngô? Chu Ngô ngươi ở đâu?"

     Chỉ có gió đêm thổi qua lá cây tạo ra âm thanh sàn sạt.

     Bốn phía tối tăm, còn có mấy cái cây to lớn, theo gió phiêu diêu, không khí có chút dọa người.

     Thẩm Thập Cửu trực tiếp la lớn, " Xin hỏi có ai không?"

     Nhưng vẫn không có ai đáp lại y.

     Lúc này chỗ ngoặt phía trước đột nhiên xuất hiện trên mặt đất một bóng đen cao lớn, không nhanh không chậm mà tới gần.

     Trái tim nhỏ của Thẩm Thập Cửu đã dâng lên tới cổ họng.

     Là, là quỷ sao sẽ tới ăn thịt mình sao.

     Y sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, ngồi xổm xuống, co rúm lại trên mặt đất, che lỗ tai lại không ngừng lắc đầu.

     "Không nhìn thấy ta..... không nhìn thấy ta..... đừng ăn ta..... trên người ta không có thịt không thể ăn..... đi ăn những người mập mạp đi..... ngươi không nhìn thấy ta....."

     Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay khác mạnh lẽ kéo lên, Thẩm Thập Cửu đột nhiên mở mắt, trong miệng kêu to, "A a a"

     Bùi Tranh nhíu nhíu mày, ngón tay che miệng y lại, kéo y đến trước mặt mình, mặt mày tuấn lãng tràn đầy không kiên nhẫn nhìn chằm chằm y.

     "Câm miệng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro