Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Thẩm Thập Cửu bị hắn dọa sợ, ngốc ngốc nói, "Sư phụ nói, nói, y giả nhân tâm, cứu người bị thương là bổn phận, chúng ta nhất định phải tận lực cứu giúp người khác......"

     "Ngươi luôn mồm nhắc tới sư phụ của mình, nhưng hiện tại không phải hắn đã đi rồi sao, không cần ngươi nữa?" Bùi Tranh cố ý lạnh như băng nói.

     Thẩm Thập Cửu vốn dĩ không tìm được sư phụ đã vô cùng thương tâm rồi, lại nghe thấy lời này, liền mím môi cảm thấy ủy khuất không thôi.

     "Mới, mới không có...... Sư phụ, sư phụ sẽ không không cần ta, nàng chỉ là vội chuyện khác cho nên mới đi trước thôi..... nhất định sẽ trở lại đón ta!"

     "Phải không?" Đôi mắt Bùi Tranh sâu thẳm không nhìn thấy đáy, nhưng quanh thân hắn lại có một chút mùi rượu, cảm xúc kích động càng trở nên dày đặc.

     Lại qua một lúc lâu, hai người trở lại phủ thừa tướng.

     Lần này là Thẩm Thập Cửu cúi đầu xuống đi ở phía trước, Bùi Tranh không nhanh không chậm đi theo ở phía sau.

     Trong phủ im ắng, tất cả mọi người đã đi nghỉ ngơi.

     Thẩm Thập Cửu vội vã trở về sương phòng của mình, vừa định đóng cửa lại, lại bị một bàn tay khác ngăn cản.

     Bùi Tranh không màng đến sự kinh ngạc của Thẩm Thập Cửu, trực tiếp đi vào trong sương phòng nhỏ đơn sơ của y.

     Thẩm Thập Cửu có chút khẩn trương, y cảm thấy đêm nay Bùi Tranh đặc biệt khó nắm bắt, một hồi giống như tâm tình rất tốt, một hồi lại vô cùng hung ác giống như là muốn ăn tươi nuốt sống y.

     Hiện tại đã gần đêm khuya, Bùi Tranh cư nhiên còn không quay về nghỉ ngơi, Thẩm Thập Cửu buồn ngủ đến mức hai mắt cơ hồ muốn díp chặt lại.

     "Đại, đại nhân..... ưm....." Đang nói Thẩm Thập Cửu liền ngáp một cái, trong mắt còn đọng nước.

     "Ngài, ngài không buồn ngủ sao?"

     Bùi Tranh liếc y một cái, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nói, "Đi mang rượu tới."

     Thẩm Thập Cửu nghi hoặc, đã uống nhiều rượu như vậy, còn muốn uống sao? Vậy tại sao lại không trở về phòng của mình mà uống, vì cái gì mà muốn uống ở chỗ của y, quấy rầy y ngủ.

     Nhưng mà những lời này đương nhiên là y không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nói, "Đại nhân, ta không biết rượu ở chỗ nào....."

     "Trong phòng của ta."

     Thẩm Thập Cửu ngẩn người, thật ra y biết phòng của Bùi Tranh ở đâu, nhưng y cũng chưa bao giờ tiến vào chỗ đó.

     Toàn bộ phủ thừa tướng có hai nơi không ai được phép tiến vào, một chỗ là hậu viên, một chỗ khác chính là nơi mà Bùi Tranh ở.

     Thẩm Thập Cửu chậm rì rì đi tới cửa, nhìn bên ngoài tối đen như mực, trong lòng có chút sợ hãi, kỳ thật vào buổi tối y không dám đi ra ngoài một mình, y sợ tối.

     "Còn chưa đi?" Bùi Tranh không biết đứng ở phía sau y từ lúc nào, giọng nói tựa hồ từ trên đỉnh đầu truyền đến.

     "Đi, đi ngay đây!" Thẩm Thập Cửu hạ quyết tâm, kéo cửa ra, hít sâu một hơi sau đó vùi đầu chạy ra ngoài.

     Bùi Tranh nhìn bóng dáng sốt ruột hoảng hốt của y, ánh mắt vô cùng phức tạp.

     Thẩm Thập Cửu một bên cúi đầu chạy nhanh ở trong đêm đen, một bên tự cổ vũ mình ở trong lòng.

     "Ta không sợ, ta dũng cảm, ta không sợ, ta dũng cảm......"

     Cuối cùng cũng nhìn thấy nơi Bùi Tranh ở, y vội vàng tăng tốc chạy thẳng vào, sau khi bước vào cổng vòm, y mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

     Nơi này thoạt nhìn còn không có lớn bằng hậu viên, trong sân có mấy cái cây cùng núi giả, xung quanh sân còn có một hành lang dài.

     Thẩm Thập Cửu xuyên qua hành lang dài, đi tới trước cửa phòng của Bùi Tranh, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.

     Xộc vào mũi y là một mùi đàn hương thoang thoảng, lượn lờ ở chóp mũi có chút say nồng, giống y như đúc mùi hương trên người của Bùi Tranh.

     Thẩm Thập Cửu hít sâu vài cái, cảm thấy rất là dễ ngửi.

     Trong phòng tối tăm, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào một chút.

     Sau khi Thẩm Thập Cửu đã quen với bóng tối, cơ hồ có thể thấy rõ cấu tạo trong căn phòng này, y không tìm thấy đèn đuốc ở chỗ nào, liền trực tiếp dùng hai tay sờ soạng tìm kiếm.

     Đi đến bên một cái kệ cao, trên kệ có đủ các loại sách cổ, thư pháp cùng với vài bức họa, phía sau kệ chính là những vò rượu.

     Thẩm Thập Cửu cao hứng vỗ vỗ tay, không nghĩ tới có thể tìm thấy dễ dàng như vậy.

     Y cẩn thận vòng ra phía sau kệ, chọn một bình rượu nho nhỏ, cầm ở trên tay thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.

     Nhưng nhỏ như vậy khẳng định không đủ cho đại nhân uống.

     Y lại chọn vò rượu lớn nhất, nhưng đáng tiếc là hai tay của y không thể cầm được, ngược lại lại khiến y mệt đến mức thở không ra hơi.

     Cuối cùng, Thẩm Thập Cửu chọn ra một vò rượu lớn vừa đủ, tuy rằng lúc ôm lên cũng có chút cố sức, nhưng y vẫn ôm nó đi ra ngoài.

     Khi đi đến cạnh cửa, y đặt vò rượu xuống, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mới ôm vò rượu lên đi trên hành lang.

     Gió đêm vào lúc này đột nhiên lớn lên, lá rụng ở trên mặt đất bị cuốn lên xoay tròn bay múa, tạo thành một âm thanh sàn sạt khiến người nghe có chút sợ hãi.

     Thẩm Thập Cửu ôm vò rượu ở trong lòng, vốn dĩ cũng không tính đi mau, nhưng trong lòng y vô cùng sợ hãi, vì vậy vội vội vàng vàng bước nhanh về phía trước.

     Ai ngờ phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, thanh âm mềm mại thanh thúy, nghe thấy tiếng ở cách y không xa, y đi tới đâu thì tiếng đó cũng đi sát theo phía sau mình tới đó.

     Thẩm Thập Cửu quả thực sắp bị dọa choáng váng, nửa đêm ở chỗ này không có khả năng sẽ có người xuất hiện mới đúng.

     Nếu không phải là người vậy thì cái gì đi theo phía sau y.

     Bước chân Thẩm Thập Cửu đột nhiên dừng lại, cổ cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại nhìn xem, trong cổ họng không tự chủ được nuốt nước miếng.

     Không đợi y kịp quay hẳn đầu lại, một bóng đen từ dưới đất nhảy lên, nhào thẳng tới trước mặt y.

     "A."

     Thẩm Thập Cửu bị một vật thể không biết tên đâm trúng, cánh tay của y bị hất ngược lên, vò rượu bị ném lên không trung.

     Nút chặn ở miệng vò rượu bị rớt ra, rượu bên trong bị đổ hết ra ngoài, đổ cả lên đầu Thẩm Thập Cửu.

     Thẩm Thập Cửu ngã xuống đất, mông cũng bị đập xuống đất, vò rượu rơi xuống vỡ thành từng mảnh, cũng có vài mảnh vỡ rơi vào trên cổ Thẩm Thập Cửu.

     Trước ngực giống như bị thứ gì đó dẫm lên, đè lên ngực y, từ cằm truyền đến cảm xúc ẩm ướt nóng bỏng.

     Thẩm Thập Cửu híp mắt lại, phát hiện tiểu hắc miêu đang ngoan ngoãn ghé vào trên người y, một chút lại một chút liếm cằm y.

      "A! Tiểu Mao Vũ! Là ngươi a!" Nỗi sợ hãi của Thẩm Thập Cửu đều bị quét sạch.

     Kể từ lần trước tiểu hắc miêu được Bùi Tranh thả chạy lúc ở hậu viên, hắn liền nhốt nó ở chỗ này, không cho nó chạy loạn khắp nơi ở trong phủ nữa, cũng bởi vậy Thẩm Thập Cửu đã thật lâu đều không có nhìn thấy nó.

     Bất chấp trên người đã ướt đẫm rượu, Thẩm Thập Cửu ngồi dậy, ôm tiểu miêu, vùi mặt ở trên người nó cọ tới cọ lui, không muốn buông tay.

     "Đã lâu không thấy, ngươi có nhớ ta hay không?"

     "Meo." Tiểu miêu kêu một tiếng, dùng bàn chân nhỏ đầy thịt cào vào mặt Thẩm Thập Cửu, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, giống như đang gãi ngứa.

     "Ân! Ta cũng nhớ ngươi!" Thẩm Thập Cửu cầm lấy móng vuốt nhỏ của nó đưa lên bên miệng hôn một cái.

     Thẩm Thập Cửu vô cùng thích tiểu miêu dễ thương với luôn dính lấy y này, chỉ là y không biết tiểu miêu này đối với những người khác vô cùng hung dữ, toàn phủ  trên dưới không ai dám làm gì nó.

     — một người một miêu dính lấy nhau nửa ngày, Thẩm Thập Cửu mới nhớ tới nhiệm vụ của mình khi tới đây để làm gì.

     Nhưng mà hiện tại không chỉ làm vỡ bình rượu, mà còn tắm bằng chất lỏng tinh khiết ở trong đó, làm sao y dám trở về nói chuyện với Bùi Tranh.

     "Tiểu Miêu Vũ người nói ta nên làm cái gì bây giờ, có phải chủ nhân của ngươi sẽ giận ta hay không a?"

     "Meo meo?" Tiểu hắc miêu chỉ biết mềm mại kêu với y.

     "Đại nhân nhất định sẽ tức giận, hắn có phải sẽ đánh ta hay không? A a a ta không dám trở về......"

     Thẩm Thập Cửu lại vùi mặt vào trong lông mềm mại của tiểu miêu.

     "Ngươi đang làm gì?"

     — một giọng nói vang lên ở sau lưng của Thẩm Thập Cửu, cả người Thẩm Thập Cửu run lên, mặt vẫn còn vùi vào lông của tiểu miêu không chịu ngẩng đầu lên.

     Bùi Tranh trực tiếp đi qua, xách cổ y nhấc thân ảnh nhỏ bé từ dưới đất lên.

     — một mùi rượu cực kỳ nồng nặc theo gió thổi tới, so với trên người Bùi Tranh còn nồng hơn rất nhiều.

     Bùi Tranh cúi sát vào người y ngửi ngửi, mày nhíu lại.

     "Ngươi trộm uống rượu?"

     Thẩm Thập Cửu rầu rĩ nói, "Ta, ta không có......"

     Bùi Tranh nới lỏng cổ áo phía sau, để y đứng vững lại.

      "Ngẩng đầu lên."

     Thẩm Thập Cửu lảo đảo một hồi mới ngẩng đầu lên khỏi tiểu hắc miêu, nhưng vẫn cúi đầu thấp xuống, tựa hồ như đang làm sai chuyện gì.

     Bùi Tranh chú ý tới mảnh nhỏ đầy đất, đã biết chuyện xảy ra chuyện gì, lại thấy thân mình đơn bạc của trước mắt đang không ngừng run rẩy trong gió đêm, có lẽ là rất lạnh.

     Không hiểu sao đáy lòng Bùi Tranh lại nổi lên một tia mềm mại, lại xách cổ áo sau lưng của Thẩm Thập Cửu lên, bước đi.

     Trong lòng Thẩm Thập Cửu còn đang ôm chặt tiểu miêu, hai bàn chân nhấc lên gần như không chạm đất được, một đường giống như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng theo bước chân của Bùi Tranh.

     Bùi Tranh xách theo người trực tiếp đẩy cửa phòng của mình ra, ném người vào, sau đó mình cũng đi vào, đóng cửa rồi khóa lại, động tác lưu loát tự nhiên.

     Sau khi Thẩm Thập Cửu nghe thấy động tĩnh phía sau, khẩn trương không thôi, ôm chặt tiểu miêu vào trong ngực, ánh mắt nhìn Bùi Tranh cư nhiên có chút đề phòng, thì thầm không rõ ràng.

     "Đại, đại nhân...... Ngài ngài ngài muốn...... Làm cái gì...... Ta...... Sư phụ của ta nói...... Trai đơn gái chiếc không thể ở chung một phòng......"

     Bùi Tranh nhìn thấy bộ dáng này của y, cố ý tới gần một chút, thấp giọng nói, "Vậy, cô nam quả nam thì sao?"

     Thẩm Thập Cửu mở to hai mắt nhìn, bên trong toàn là kinh hoảng thất thố, "Vậy...... vậy thì càng không được......"

     Bùi Tranh cong cong khóe môi tâm tình rất tốt, hai bước đi đến bên cạnh bàn, thắp nến lên.

     "Yên tâm, ta đối với ngươi, không có hứng thú."

     Nghe thấy lời này, Thẩm Thập Cửu mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng không biết vì sao trong lòng còn ẩn ẩn có chút thương tâm.

     Y biết rằng gương mặt hiện tại của mình không được đẹp, sư phụ nói khuôn mặt ban đầu của y đã bị hủy dung, cho nên mới làm cho y một cái mặt nạ và muốn y luôn đeo nó mọi lúc mọi nơi, nói cách khác gương mặt thật của y phía dưới lớp mặt nạ khả năng sẽ càng xấu hơn.

     Đại nhân nói lời này nhất định là ghét bỏ mình, ngoại trừ sư phụ sẽ không có ai khác thích mình hay là yêu mình. 

     Nghĩ tới sư phụ, Thẩm Thập Cửu càng thêm thương tâm khổ sở, y không biết cách che dấu cảm xúc của mình như thế nào, khi không vui liền treo hết ở trên mặt.

     — một bộ y phục sạch sẽ được quăng lại đây, đáp đúng lên đầu của Thẩm Thập Cửu.

     "Thay."

     Thẩm Thập Cửu lấy y phục xuống, lộ ra đôi mắt, "Thay, thay ở chỗ này sao?"

     Bùi Tranh nhướng mày nhìn y, "Ân."

     Thẩm Thập Cửu nắm chặt bộ y phục rộng lớn kia, lại không dám cự tuyệt yêu cầu của Bùi Tranh, chỉ phải cau mày, trước đem tiểu hắc miêu ở trong lòng đặt lên trên ghế.

     Bùi Tranh ngoắc ngón tay đối với tiểu hắc miêu kia, tiểu hắc miêu nhanh chóng từ trên ghế nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn hai ba bước nhảy lên bả vai của Bùi Tranh, sau đó cuộn lấy đuôi cùng với chủ tử của mình nhìn chằm chằm Thẩm Thập Cửu.

     Xác thật y phục trên người Thẩm Thập Cửu đã quá lạnh, nhất định phải nhanh chóng thay ra, bằng không sẽ sinh bệnh mất.

     Tai y đỏ bừng vì xấu hổ, bối rối quay lưng lại, cởi bỏ y phục của mình.

     Bùi Tranh hơi hơi híp mắt, nhìn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của y, dưới ánh nến lay động, tảng lớn tảng lớn làn da trắng nõn như ngọc lưu ly quanh quẩn xoay quanh trước mắt hắn.

     Cuối cùng hai tay Thẩm Thập Cửu run rẩy mặc y phục rộng thùng thình vào, thắt lưng quanh eo được buộc chặt hết mức.

     Cơ thể y vốn dĩ nhỏ xinh giống như nữ nhi, hiện tại mặc y phục lớn như vậy vào, vạt áo kéo quét trên mặt đất, cổ tay áo cũng dài cũng buông thõng xuống, giống như một hài tử trộm xuyên y phục của người lớn.

     Thẩm Thập Cửu đang muốn xoay người lại, nhưng cuối cùng lại vướng phải vạt áo dưới chân, vừa quay người lại liền quỳ thẳng xuống trước mặt Bùi Tranh.

     Tiếng đập xuống đất rất rõ ràng, đầu gối khẳng định sẽ tím tái, y không thể tự mình đứng lên ngay lập tức, quỳ gối ở đó hai mắt đẫm lệ nhìn Bùi Tranh.

     Bùi Tranh nhìn thấy đôi mắt rưng rưng đẫm lệ của y, liền ma xui quỷ khiến tiến lên phía trước, ôm lấy eo Thẩm Thập Cửu nhấc y lên từ trên mặt đất.

     "Đa tạ đại nhân......" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, từ trong khoang mũi truyền ra, giống như là tiếng khóc.

     Đầu óc Bùi Tranh nhất thời trống rỗng, sau đó nhìn thấy vết máu trên cổ y.

     "Làm sao vậy?" Ngón tay di chuyển còn nhanh hơn so với suy nghĩ, người bị chạm đến đau đến mức rụt người lại.

     "Khả năng, có thể là vừa rồi, bị những mảnh vỡ đó cắt trúng, bất quá không quan trọng....."

     Biểu tình Thẩm Thập Cửu tựa hồ như không có chuyện gì quan trọng, vết thương này lỡ mà lệch khỏi quỹ đạo vài cái, khả năng sẽ cắt đứt yết hầu của y.

     Bùi Tranh không biết vì sao, cư nhiên nghĩ lại mà sợ.

     Trực tiếp kéo người đi tới giá cắm nến trên bàn, ở dưới ánh sáng nhìn rõ ràng hơn, vết thương kia có chút sâu, máu theo cổ chảy xuống y phục của y.

     Bất quá y phục này có màu đen, cho nên có nhiễm chút máu cũng không nhìn ra, Bùi Tranh thường xuyên mặc y phục màu đen, xem ra cũng vì lý do này.

     "Có thuốc không?" 

     Thẩm Thập Cửu chỉ chỉ y phục của mình ở bên kia, "Còn có một ít."

     Bùi Tranh đi qua cầm lấy y phục của y tới, sau khi tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng hắn cũng lấy ra vài chai lọ lớn nhỏ từ trong cổ tay áo của y.

     "Dùng cái kia, lọ màu tím kia......" Thẩm Thập Cửu nhỏ giọng nói.

     Bùi Tranh lấy lọ thuốc màu tím lại đây, sau khi mở ra, một mùi thuốc bay ra.

     Ngón tay Bùi Tranh dính lấy một chút thuốc mỡ mát lạnh, sau đó bôi lên cổ Thẩm Thập Cửu.

     Làn da dưới ngón tay tinh tế giống như dương cao chi ngọc, càng bôi ánh mắt Bùi Tranh càng thêm âm trầm.

     Thẩm Thập Cửu không ngừng tránh ánh mắt của y, mắt y nhìn chằm chằm vào chỗ khác, hô hấp gấp gáp.

     Ngón tay Bùi Tranh chậm rãi đi xuống, đẩy vạt áo y ra một chút, tiếp tục bôi thuốc mỡ lên.

     Tuy nhiên phía dưới y phục huyền sắc, bỗng nhiên lại lộ ra một chút màu đỏ, thoạt nhìn như là chu sa, với hình dạng mảnh mai không đều nhau, uốn lượn và kéo dài dọc theo làn da trắng nõn.

     Hô hấp Bùi Tranh đột nhiên cứng lại, hai tay dùng sức, lột y phục trước ngực của Thẩm Thập Cửu ra.

     Rõ ràng phía trên xương quai xanh bất ngờ xuất hiện vài vết đỏ, tuy rằng không liên kết thành hoa văn rõ ràng nào nhưng lại có màu đỏ tươi đẹp chói mắt.

     Đây là cái gì?

     Như thế nào lúc trước xem thì không có, mà bây giờ lại xuất hiện?

     Hơn nữa cũng là ở trên xương quai xanh,  không khỏi quá mức trùng hợp.

     Bùi Tranh nâng đôi mắt hẹp dài lên, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thập Cửu.

     "Đây là cái gì?"

     Thẩm Thập Cửu nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn ngực của mình, sau khi phát hiện thứ đó lộ ra ngoài, cuống quít muốn giữ chặt vạt áo của mình để che nó lại.

     "Sư phụ nói, đây, đây là bớt."

     "Bớt? Vì sao trước kia không có? Nói thật!"

     "Ta, ta nói thật, sư phụ nói, nói thể chất của ta đặc thù, cho nên, cho nên bớt có đôi khi sẽ xuất hiện, có đôi khi, có đôi khi sẽ biến mất."

     Thẩm Thập Cửu bị dọa đến có chút lắp bắp, vết bớt của y là được sư phụ dùng thuốc đặc thù để che giấu nó đi, mấy năm gần đây chỉ mới xuất hiện một lần, lần này là lần thứ hai.

     Nhưng cả hai lần đều không có hiện ra đầy đủ.

     Thẩm Thập Cửu cũng không biết khi nào dấu vết này sẽ xuất hiện, cho nên lời nói của y xác thực là sự thật.

     Về phần chân tướng, chỉ sợ trước mắt chỉ có Thẩm Hoan đang biến mất mới biết rõ sự tình.

     Thẩm Thập Cửu thoạt nhìn gấp đến độ sắp khóc, nhưng vẫn nhớ kỹ lời nói của Bùi Tranh, đôi mắt vẫn không nhìn về phía Bùi Tranh.

     "Meo?"

     Tiểu hắc miêu đột nhiên kêu một tiếng, tựa hồ là muốn ngăn cản Bùi Tranh đang khi dễ Thẩm Thập Cửu.

     Giờ phút này trong đầu Bùi Tranh vô cùng hỗn loạn, các loại suy nghĩ cùng suy đoán chen chúc ập tới, hắn chỉ cảm thấy máu khắp người mình đang kêu gào ầm ĩ, sắp làm hắn mất đi lý trí.

     Ngón tay hắn chợp nâng lên, nắm lấy cằm nhỏ của Thẩm Thập Cửu, hơi hơi nâng lên.

     Sau đó dùng một bàn tay khác xoa xoa sau tai Thẩm Thập Cửu hai lần, sau đó ánh mắt hắn liền thay đổi, tiếp tục nắm lấy cằm của Thẩm Thập Cửu quay qua quay lại, giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

     Bùi Tranh cũng có biết một chút kĩ thuật dịch dung, lúc trước cũng không phải không có người mang mặt nạ da người.

     Nhưng theo hắn biết, dù mặt nạ tinh xảo đến đâu, cũng không có khả năng hoàn toàn dán sát vào da mặt thật, nếu cẩn thận tìm kiếm, nhất định cũng sẽ lộ ra một chút kẽ hở.

     Nhưng mà, chỗ cằm cùng với cổ Thẩm Thập Cửu nhẵn nhụi một mảnh bóng loáng, không có kẻ hở, không có khả năng sẽ mang theo mặt nạ.

     Bùi Tranh chợt vô lực rũ cánh tay xuống, cười nhạt.

     Hắn rốt cuộc đang chờ đợi cái gì?

     Đã ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, loại mộng như này còn thiếu sao?

     Nhưng mà không phải lần nào hắn cũng lẻ loi một mình tỉnh lại trong gió lạnh, không phải lần nào đưa tay ra cũng chỉ chạm vào một khoảng không trống rỗng hay sao?

     Hắn đã cố gắng nhớ lại nhiều lần, những lời cuối cùng tiểu nhân nhi nói với hắn là gì, nhưng từ trước đến nay không bao giờ có câu trả lời.....

     "Ngươi đi đi."

     Bùi Tranh dùng hết sức lực toàn thân đè nén nội tâm phập phồng của mình, mới có thể làm giọng nói của mình bình đạm không có một tia gợn sóng, sau đó hắn quay người lại.

     Thẩm Thập Cửu vừa rồi bị dọa đến mức rơi vài giọt nước mắt, tự mình lau đi, sau đó yên lặng kéo cổ áo của mình lại.

     "Đại nhân, ta đi rồi."

     Thẩm Thập Cửu đi đến cạnh cửa, nhìn bóng lưng của Bùi Tranh, nhưng mà giá cắm nến lại chợp dập tắt, trước mắt y một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy rõ.

     Thẩm Thập Cửu bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

     Thân ảnh trong bóng đêm cuối cùng cũng cử động, trên vai còn có một con tiểu hắc miêu, "meo meo" kêu hai tiếng,  nó là người duy nhất chứng kiến đêm nay.

     Một mình Thẩm Thập Cửu chậm rãi trở về sương phòng của mình, dọc theo đường đi còn vấp ngã hai lần do vướng phải vạt áo to rộng này, khiến y không kìm được mà bật khóc.

     Sao lại thế này, y luôn có thể chịu được đau đớn, vì cái gì hiện giờ lại không ngừng khóc?

     Không chỉ là vết thương trên cổ đau, đầu gối đau, lòng bàn tay cũng đau, kỳ thật đau nhất là lại là ở ngực, bén nhọn, như là bị ai đó dùng dao đâm thật mạnh, ngay cả đầu y cũng có chút đau đớn.

     Thẩm Thập Cửu trở về trong sương phòng của mình, nhấc ống quần lên nhìn nhìn, đầu gối quả nhiên là có chút sưng đỏ, tự mình bôi chút thuốc mỡ, không biết ngày mai có thể có thể đỡ hơn một chút hay không.

     Sau khi thu dọn xong, Thẩm Thập Cửu mệt cực kỳ, ngay cả y phục cũng chưa kịp cởi ra, ngã lên trên giường, sau đó cuốn chăn bọc mình thành nhộng sau đó nằm sấp xuống ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ còn có thể ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng từ y phục trên người truyền đến.

     Chỉ là không ai biết, che giấu ở dưới chăn cùng dưới lớp y phục ở trên xương quai xanh, thế nhưng chậm rãi hiện ra một đóa hồng liên hết sức chói mắt, nhưng thực mau lại biến mất không thấy nữa.

     Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thập Cửu bởi vì tư thế ngủ quỷ dị, mà khi tỉnh dậy toàn thân tê mỏi, bên ngoài bầu trời vẫn xám xịt.

     Y duỗi người, y phục hỗn độn từ trên giường bò dậy, cổ áo rộng lớn trực tiếp từ bả vai y trượt xuống, lộ ra hơn phân nữa bả vai trắng ngọc.

     Y vừa ngáp vừa xuống giường, chỉnh lại cổ áo của mình, sau đó mở cửa phòng ra.

     Đối diện là Chu Ngô cũng vừa lúc từ trong phòng đi ra, thoạt nhìn tinh thần vô cùng tốt, tốt hơn nhiều so với Thẩm Thập Cửu đang không mở được mắt.

     Thẩm Thập Cửu rất tò mò tối hôm qua rốt cuộc hắn đã đi đâu, không nghĩ tới Chu Ngô đã đi thẳng về phía mình.

     "Thẩm Thập Cửu! Nhanh rời giường rửa mặt! Ngươi nhìn ngươi xem, hai mắt còn chưa mở nổi!"

     Chu Ngô đi tới trước sương phòng của Thẩm Thập Cửu, chợt mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc che miệng.

     "Thẩm Thẩm Thẩm Thập Cửu! Ngươi ngươi ngươi!"

     "Ta như thế nào?"

     "Ngươi đang mặc y phục của ai?"

     Hai mắt Thẩm Thập Cửu vẫn còn đang lơ mơ ngay lập tức tỉnh táo lại, cùng Chu Ngô hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

     Sau đó y lớn tiếng nói, "Đây là y phục của ta! Ta ta ta mới mua!"

     Sau đó "Bang" một tiếng đóng cánh cửa phòng lại ngay trước mặt Chu Ngô.

     Trái tim y đập thình thịch không ngừng, nhanh chóng quay về đổi lại y phục của mình, sau đó nhét y phục của Bùi Tranh xuống dưới đáy rương của y, lúc này mới dám mở cửa ra.

     Không nghĩ tới Chu Ngô cư nhiên còn đứng ở ngoài cửa, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Thẩm Thập Cửu không nói gì.

     Thẩm Thập Cửu có tật giật mình, mặc kệ hắn, tự mình ra ngoài.

     "Ta, ta ta muốn đi ra ngoài, ngươi đừng chắn đường của ta."

     Chu Ngô đi theo phía sau y, nhìn dáng vẻ của hắn giống như có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Thẩm Thập Cửu vẫn luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngậm chặt miệng một chữ cũng không muốn nói.

     May mắn lúc này có người tới giải vây, là một thị vệ gác cổng của phủ thừa tướng, nói là ngoài cửa có người tới, nói là muốn tìm Thẩm Thập Cửu.

     "Tìm ta?" Thẩm Thập Cửu chỉ vào chính mình, rất là kỳ quái.

     "Đúng vậy." Thị vệ nói, "Bọn họ nói muốn tìm một tiểu hài nhi có vóc dáng nho nhỏ trong phủ, nói tới đây, ta nghĩ chỉ có ngươi."

     Thị vệ so đỉnh đầu của Thẩm Thập Cửu với bả vai của mình.

     Thẩm Thập Cửu bất mãn "Hừ" một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo thị vệ có vóc dáng cao lớn đi ra cửa.

     Chỉ nhìn thấy vài người đứng ngoài cửa, một nam nhân mập mạp quen thuộc mặt mũi bầm dập đứng ở chính giữa, bên cạnh hắn còn có một nam tử trung niên, tướng mạo đoan chính, nhìn dáng vẻ hình như là trưởng bối.

     Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thập Cửu, vẻ mặt của nam nhân mập kia biến sắc, nhưng vẫn cung kính hành lễ.

     "Thực xin lỗi, Thẩm đại gia! Ta sai rồi! Ta tới nhận lỗi với ngài!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro