Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Thẩm Thập Cửu bị một tiếng xin lỗi này dọa sợ, mở to hai mắt nhìn mấy người trước mặt.

     Nam tử trung niên cười cười với Thẩm Thập Cửu, "Tiểu công tử, nghịch tử hôm qua thật sự là quá mạo phạm, nó bị lão nhân trong nhà nuông chiều quá mức, thỉnh ngài đừng để trong lòng."

     Kỳ thật tối hôm qua sau khi Bùi Tranh xả giận cho y, Thẩm Thập Cửu đã không còn tức giận nữa, thậm chí còn cảm thấy béo gia gia đáng thương, ngón tay hắn đã bị đại nhân bẻ gãy.

     "Không có việc gì, là ta  không cẩn thận đụng vào hắn trước, hẳn là ta phải xin lỗi mới đúng......"

     "Ai, đừng nói như vậy, nó ngày thường ở bên ngoài là bộ dáng gì ta đã nghe nói qua một chút, ta đã hảo hảo giáo huấn nó một phen, ta đảm bảo nó về sau sẽ không dám tái phạm nữa."

     Nam tử trung niên kia cư xử vô cùng hòa ái hiền lành, khiến Thẩm Thập Cửu cảm thấy hơi ngượng ngùng.

     Sau khi nói thêm vài lời xin lỗi, béo gia gia kia còn cúi đầu thật sâu trước Thẩm Thập Cửu mấy lần, sau đó bị nam tử trung niên nắm lấy cổ áo kéo đi.

     Thẩm Thập Cửu vừa đi về sương phòng của mình, vừa hỏi quản gia Lý Ngọc bên cạnh.

     "Lý quản gia, trong nhà béo gia gia kia, rất lợi hại sao?"

     Lý Ngọc kỳ quái nhìn y một cái.

     Thân là người của phủ thừa tướng, ở Đế Đô thành này nếu muốn đi ngang thì cứ đi ngang, còn cần lo lắng trong nhà của ai có lợi hại hay không sao?

      Nhưng nếu là Thẩm Thập Cửu hỏi, Lý Ngọc liền kiên nhẫn nói cho y biết.

     "Vị nam nhân trung tử thoạt nhìn cực uy nghiêm kia, lúc trước là một phó tướng thủ vệ biên cương, dưới trướng của Trấn Viễn đại tướng quân Triệu Lệ Đường, sau đó mới đến Đế Đô thành này, trở thành thủ lĩnh của đội cấm vệ quân."

     Hắn dừng một chút, "Quyền thế sao, ừ đúng là có một chút, đủ để hù họa bá tánh bình dân, nhưng đối với phủ thừa tướng của chúng ta thì vẫn không là gì."

     "A? Thì ra là như vậy, như vậy đại tướng quân kia thì sao? Hắn có lợi hại không?"

     Lý Ngọc nghiêng đầu nhìn y, "Ngươi nói Triệu tướng quân sao?"

     Thẩm Thập Cửu gật gật đầu.

     Lý Ngọc đè thấp giọng, "Suỵt, ở phủ của chúng ta không được thảo luận người kia."

     Thẩm Thập Cửu cũng nhỏ giọng hỏi, "Tại sao vậy?"

     Lý Ngọc nhíu mày, "Tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm gì, làm tốt chuyện của ngươi là được. Bây giờ cũng không còn sớm, có phải nên đi đưa thuốc cho hai vị công chúa không?"

     Thẩm Thập Cửu vỗ vỗ đầu, "Đúng vậy! Ngươi không nói có ta thì suýt nữa ta quên mất!" 

     Y liền vội vội vàng vàng chạy về sương phòng của mình.

     May mắn Chu Ngô đã sắc thuốc xong liền đưa qua cho nhị công chúa Kỳ Băng Chi rồi, nên Thẩm Thập Cửu chỉ cần đi đưa thuốc cho Kỳ Y Nhu.

     Đầu gối của Kỳ Y Nhu có vẻ đã đỡ hơn, nhưng tình hình thực ra còn tệ hơn trước, Thẩm Thập Cửu suy nghĩ thật nhiều cách muốn giúp nàng chữa khỏi chân, nhưng lại phát hiện mình vẫn vô lực không có cách nào. 

     Nếu có sư phụ có ở đây thì tốt rồi, nói không chừng sư phụ sẽ có cách.

     Thẩm Thập Cửu nhìn Kỳ Y Nhu uống thuốc xong, sau đó lại lấy chút thuốc mỡ tới, cẩn thận bôi lên đầu gối bị thương của nàng.

     Sau khi bôi xong, y vừa ngẩng đầu lên, y liền thấy đôi mắt của Kỳ Y Nhu lấp lánh nước mắt.

     Kỳ Y Nhu có chút xấu hổ quay mặt đi lau nước mắt, Thẩm Thập Cửu vội vàng cúi đầu xuống nhìn mặt đất, nhìn bàn nhìn ghế, sau đó dùng dư quang trộm nhìn Kỳ Y Nhu.

     "Nhìn cái gì mà nhìn, có cát bay vô mắt ta!"

     Thẩm Thập Cửu nói thầm, "Nhưng mà nơi này cũng không có cát......"

     "Có!" Kỳ Y Nhu lớn tiếng với y, "Ta nói có là có!"

     Thẩm Thập Cửu gật gật đầu phụ họa với nàng, ""Đúng đúng đúng, công chúa điện hạ nói đúng, có là có!"

     Kỳ Y Nhu bị giọng điệu chân thành của y chọc cười.

     Thẩm Thập Cửu cũng không nhịn được nở nụ cười, hai người không hiểu gì cười hơn nửa ngày mới dừng lại được.

     Kỳ Y Nhu hỏi y, "Ngươi không phải là người của Thái Y Viện sao, còn muốn ngốc ở trong phủ thừa tướng bao lâu nữa?"

     Thẩm Thập Cửu nói, "Ta cũng không biết."

     "Vậy bệnh đau đầu của nhị công chúa, ngươi đã nghĩ ra cách chữa trị chưa?"

     Nhắc tới vấn đề này Thẩm Thập Cửu liền bĩu môi, u sầu đầy mặt, cằm đặt lên trên bàn.

     "Không có, khó như vậy, ta sẽ không....."

     Kỳ Y Nhu an ủi y, "Không sao đâu, trên đời này có rất nhiều bệnh khó chữa, cho dù ngươi có là quỷ y, cũng không có khả năng đảm bảo toàn bộ bệnh đều có thể chữa khỏi không phải sao? Cho nên làm hết sức là tốt rồi, không cần quá thương tâm."

     Mắt thấy khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thập Cửu vẫn không giãn ra được, Kỳ Y Nhu dứt khoát nói, "Ta đói quá, ta kêu người đưa điểm tâm nói, ngươi bồi ta ăn, được không?" Thẩm Thập Cửu miễn cưỡng gật đầu.

     Sau một lát, nha hoàn đưa điểm tâm gõ cửa tiến vào, mang theo một dĩa nhỏ bánh dứa tinh xảo, bánh hoa quế thơm ngào ngạt cùng với bánh hoa tươi.

     Thẩm Thập Cửu chưa từng ăn qua những loại điểm tâm này, sau khi ăn một miếng, hương vị ngọt ngào thơm dẻo rất ngon, y lập tức mê mẩn.

     Kỳ Y Nhu nhìn y vui vẻ ăn điểm tâm, tạm thời quên mất phiền não, cũng cảm thấy tâm tình của mình tốt lên.

     Nàng hỏi tiểu nha hoàn kia, "Nhị công chúa hôm nay thế nào?"

     Tiểu nha hoàn tất cung tất kính, "Hồi tam công chúa, nhị công chúa hôm nay không có ở trong phủ."

     "Không ở trong phủ?" Kỳ Y Nhu tò mò, "Đi nơi nào?"

     "Đi theo đại nhân, vừa mới ra khỏi phủ không lâu, nói là muốn tiến cung."

     Trong lòng Kỳ Y Nhu hiểu rõ, "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

     — Thẩm Thập Cửu đang ăn điểm tâm ở một bên nhưng kỳ thực là vẫn luôn dựng hai lỗ tai lên, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, y nhịn đã lâu, thật sự là nhịn không được.

     "Công chúa điện hạ, đại nhân, hôm nay cũng tiến cung sao?"

     Kỳ Y Nhu buồn cười nhìn y, cầm một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, "Ngươi không phải đều đã nghe được sao, còn hỏi ta làm cái gì?"

     "A." Tâm tình Thẩm Thập Cửu rõ ràng lại sa sút xuống, nhăn mặt, điểm tâm đặt ở một bên cũng không muốn ăn nữa.

     Kỳ Y Nhu chỉ phải cầm lấy một miếng điểm tâm nhét vào trong tay y, "Đúng vậy, bọn họ tiến cung cùng nhau, nhưng ngươi yên tâm tuy rằng đại nhân đi cùng nhị công chúa, ta cũng đảm bảo giữa bọn họ không có quan hệ gì."

     Thẩm Thập Cửu chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn về phía Kỳ Y Nhu.

     Kỳ Y Nhu không vội vàng rót cho mình một ly nước, uống một ngụm trước sau đó mới giải thích với Thẩm Thập Cửu.

     "Ta đã biết trước là mấy ngày nay hoàng thượng sẽ tổ chức yến tiệc ở trong cung, mời tất cả mọi người trong hậu cung cùng với các quan viên triều thần trong triều đến tham dự yến tiệc, mục đích là nghênh đón thủ lĩnh Man tộc A Mộc Lặc từ Man tộc xa xôi đến Thiên triều của chúng ta."

     "A Mộc Lặc, cái tên thật kỳ quái nha."

     "Tên của người Man tộc đều như vậy." Kỳ Y Nhu cũng không kinh ngạc, "Lần yến hội này tổ chức ba ngày, bởi vậy Bùi đại nhân phỏng chừng ba ngày này phải thường xuyên tiến cung. Còn có, nhị công chúa vẫn phải lấy thân phận là đích nữ của hoàng hậu để tham dự."

     Kỳ Y Nhu nhìn về phía Thẩm Thập Cửu, "Ngươi biết việc này có nghĩa là gì không?"

     Thẩm Thập Cửu nghiêm trang nỗ lực tự hỏi, sau đó lắc lắc đầu, "Ngu ngốc."

     "Ngu ngốc, có nghĩa là thân phận của nàng không phải là thê tử của Bùi đại nhân, nghĩa là giữa Kỳ Băng Chi với Bùi Tranh, không có quan hệ gì."

     Thẩm Thập Cửu suy nghĩa nửa ngày, cuối cùng cũng trộm nở nụ cười.

     Sau khi ở trong phòng của Kỳ Y Nhu một lúc lâu, Thẩm Thập Cửu mới ra ngoài.

     Sau khi dùng xong cơm trưa cùng với bữa tối, y lại đi đưa thuốc cho Kỳ Y Nhu, thời gian còn lại y vẫn luôn ngốc ở trong tiểu viện tự chơi một mình.

     Sống cùng với sư phụ ở trong núi ba năm, Thẩm Thập Cửu đã sớm luyện được khả năng nói chuyện một mình, đối với hai cọng cỏ đuôi chó mà y cũng đã bịa được một đống câu chuyện về nó.

     Sau đó tiểu hắc miêu kia cũng không biết từ nơi nào chạy đến chỗ sân này, Thẩm Thập Cửu liền cùng tiểu miêu chơi đùa, chơi đến vô cùng vui vẻ.

     Trước khi đi ngủ, y còn cố ý tắm rửa, toàn thân đều sạch sẽ thơm ngào ngạt, sau đó lên giường quấn chăn ngủ thiếp đi.

     Trong lúc đêm khuya tĩnh lặng, đại môn phủ thừa tướng lại mở ra, Kỳ Băng Chi cùng Bùi Tranh mới từ trong cung trở về.

     — bước vào trong phủ, Kỳ Băng Chi liền bụm mặt, vừa khóc lóc vừa trở về Thủy Tạ Cư của mình.

     Trước khi yến hội đêm nay bắt đầu, hoàng thượng gọi hai người bọn họ đến nói chuyện, nhưng toàn bộ quá trình Bùi Tranh luôn lảng tránh nói về hôn sự của hai người.

     Hắn vẫn luôn muốn thương thảo với hoàng thượng việc mấy năm gần đây Man tộc phát triển vượt bậc, mắt thấy Man tộc càng ngày càng cường đại, tình hình biên cương có chút bất ổn.

     Tuy hắn đã nhiều lần bẩm báo vấn đề này với hoàng thượng, nhưng hoàng thượng dường như không quan tâm lắm nên luôn hướng chủ đề này đến chuyện hôn sự của hắn.

     Trong lòng Bùi Tranh chán nản đến mức không bày ra một chút sắc mặt tốt nào trong toàn bộ yến tiệc.

     Sau khi để hạ nhân bên người lui xuống, Bùi Tranh lẻ loi một mình đi dạo trong phủ thừa tướng, xuyên qua vài viện, hắn thế nhưng bất tri bất giác đi đến chỗ sương phòng này.

     Duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào.

     Trên giường cách đó không xa quả nhiên có một ngọn núi nhỏ nhô lên, an an tĩnh tĩnh, hô hấp nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

     Ban ngày Thẩm Thập Cửu chơi vô cùng mệt, hiện tại đã chìm vào trong mộng đẹp, trong mộng của y là một mảnh mênh mông tuyết trắng, y mặc một bộ y phục lông xù, giống như một con thỏ nhỏ, nhảy nhót dẫm lên tuyết trắng. 

     Bỗng nhiên cảm giác được phía sau hình như có người đang đến gần, Thẩm Thập Cửu ở trong tuyết quay đầu lại, nhưng không có cái gì, ngược lại bên hông lại có cảm giác bị đụng chạm, nặng nề, y bị trói chặt ở nơi đó, không thể động đậy.

     Thẩm Thập Cửu "ưm" một tiếng, nhỏ giọng nũng nịu nói, "Ưm..... nặng quá..... đừng đè ta..... ta muốn..... đắp người tuyết....."

     Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Thẩm Thập Cửu trở mình, chép chép miệng, lại tiếp tục đắp người tuyết ở trong mộng.

     Một giấc ngủ này tựa hồ không được ngon lắm, eo đau chân mỏi, cánh tay cũng nặng trĩu không nhấc lên nổi, giống như toàn thân trên dưới đều bị người khác đụng chạm, khiến y cảm thấy rã rời.

     Có thể là nằm mơ mệt đi, dù sao thì y đã đắp người tuyết cả đêm. 

     Sau khi rời giường thay y phục, Thẩm Thập Cửu nhìn thấy trên người mình còn xuất hiện vài vết đỏ khả nghi.

     Làn da y mỏng, có thể nói là cực kỳ được nuông chiều, hơi dùng sức một chút cũng có thể để lại vết đỏ.

     Có thể là hôm qua trong lúc chơi không cẩn thận đụng vào đâu đó đi, Thẩm Thập Cửu cũng không quan tâm đến nó nữa.

     Y đẩy cửa phòng ra, không khỏi rùng mình một cái, thời tiết hình như càng ngày càng lạnh hơn.

     Chu Ngô ở phía đối diện cũng mở cửa phòng ra, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thập Cửu lại trực tiếp tránh đi, luôn cố y vô tình trộm ngắm y, ánh mắt cổ quái lại phức tạp.

     Sau khi bị hắn nhìn rất nhiều lần, Thẩm Thập Cửu cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, đi thẳng đến trước mặt Chu Ngô, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

     "Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

     Chu Ngô xấu hổ ho khan hai tiếng, "Không, không có, không có......"

     Nhưng mà trên thực tế, nội tâm Chu Ngô đã hoảng sợ đến mức luống cuống, không ai biết rạng sáng hôm nay hắn đã thấy được một chuyện kinh hoàng, nhưng không dám nói ra.

     Hắn nhìn thấy, Bùi Tranh bước ra từ trong sương phòng của Thẩm Thập Cửu.

     Lại liên tưởng đến lần trước nhìn thấy trên người Thẩm Thập Cửu xuyên y phục huyền sắc, Chu Ngô cảm thấy nhất định là mình đã biết được một chuyện trọng đại, nhưng hắn không dám nói ra.

     Sau khi vội vàng nói vài câu với Thẩm Thập Cửu, Chu Ngô liền lấy cớ rời đi trước để đến chỗ nhị công chúa.

     Đi vào Thủy Tạ Cư, Kỳ Băng Chi còn đang nghỉ ngơi chưa dậy, nhưng Tiểu Mai đã trực tiếp dẫn Chu Ngô vào.

     "Tham kiến nhị công chúa."

     "Vào đi." Giọng Kỳ Băng Chi từ phía sau bức màn truyền đến.

     Chu Ngô cúi đầu đi vào.

     Một lúc lâu sau, Chu Ngô mới ra khỏi Thủy Tạ Cư, hắn đã kể hết những gì mà mình đã nhìn thấy cũng như phỏng đoán của mình cho Kỳ Băng Chi nghe.

     Kỳ Băng Chi tức giận đến mức cả người phát run, phun ra lời nói tràn ngập ghen ghét cùng tàn nhẫn.

     "Thẩm Thập Cửu, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

     Sau đó, có ý chỉ từ trong cung truyền tới, nói là Hi quý phi mẫu phi của tam công chúa Kỳ Y Nhu qua đời, nguyên nhân là do bệnh tình phát tác, không thể cứu được.

     Là nữ nhi duy nhất của Hi quý phi, Kỳ Y Nhu được đưa trở lại cung để chuẩn bị cho hậu sự của mẫu phi.

     Mà Thái Y viện cũng vì sự tình bận rộn, muốn triệu một trong hai người Thẩm Thập Cửu hoặc là Chu Ngô trở về.

     Kỳ Băng Chi liền để Chu Ngô trở lại, để Thẩm Thập Cửu lưu lại trong phủ thừa tướng, nàng vẫn còn có một nón nợ phải giải quyết với Thẩm Thập Cửu.

     Trước khi Chu Ngô rời đi, hắn đã đến Thủy Tạ Cư ở lại một lúc lâu, mới lưu luyến không rời trở về hoàng cung.

     Bởi vậy nhiệm vụ điều trị thân thể của Kỳ Băng Chi, liền rơi xuống trên người Thẩm Thập Cửu.

     Mỗi ngày y đều đưa thuốc đến Thủy Tạ Cư, sau đó y liền ngoan ngoãn trở về ngốc ở trong sương phòng của mình, có tiểu miêu mỗi ngày tới làm bạn với y, cũng không đến mức quá nhàm chán.

     Nhưng ngày hôm nay, Thẩm Thập Cửu ở trong sân đợi một lúc lâu, tiểu hắc miêu lại không có tới tìm y, ngược lại lại chờ được tiểu nha hoàn Tiểu Mai bên người Kỳ Băng Chi.

     "Thẩm Thập Cửu! Mau đi xem công chúa, công chúa bị thương rồi! Nhanh lên!"

     Thẩm Thập Cửu nhanh chóng cầm theo hòm thuốc và đi theo Tiểu Mai đến Thủy Tạ Cư.

     Chỉ thấy Kỳ Băng Chi đang đứng trên bậc thang phía trước cửa Thủy Tạ Cư, bên cạnh có vài hạ nhân đang vây chung quanh, luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho đúng.

     "Người tới! Mau tránh ra, nhanh lên!" 

     Tiểu Mai hét lên với đám người đang đứng phía trước, những người khác vội vàng né sang một bên.

     Thẩm Thập Cửu ôm hòm thuốc đi qua, nhìn thấy trên mặt đất chảy ra một vũng máu lớn.

     Trên cổ tay Kỳ Băng Chi có hai vết cào rất sâu, kéo dài đến tận cánh tay, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, máu còn đang không ngừng chảy ra.

     "Meo."

     Thẩm Thập Cửu nghe thấy tiếng tiểu miêu kêu, lúc này mới phát hiện Tiểu Mao Vũ đang bị hai tên nô bộc ấn ở trên mặt đất, không giãy giụa được, mà móng vuốt của tiểu miêu cũng dính máu tươi.

     Nó yếu ớt lại bất lực nhìn Thẩm Thập Cửu, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin giúp đỡ.

     "Ngươi còn nhìn cái gì! Còn không nhanh cầm máu cho công chúa!"

     Thẩm Thập Cửu mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy thuốc bột cầm máu nhẹ nhàng rắc lên miệng vết thương của nàng, Kỳ Băng Chi đau đến mức cả người không ngừng run rẩy.

     Thẩm Thập Cửu lại lấy ra một miếng băng gạc màu trắng để lau sạch vết máu cùng với thuốc bột xung quanh miệng vết thương, Kỳ Băng Chi cau mày thật chặt.

     Tiểu Mai liền hét to với Thẩm Thập Cửu, "Ngươi không thể nhẹ tay một chút sao, công chúa đã đau đến mức nhíu mày, mà ngươi sao lại còn mạnh tay như vậy!"

     Thẩm Thập Cửu ủy khuất bĩu môi, nhỏ giọng oán giận, "Ta rõ ràng đã rất nhẹ....."

     Cuối cùng máu cũng đã ngừng chảy, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu, hất định sẽ để lại sẹo.

     Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kỳ Băng Chi liền thay đổi.

     "Không được! Không thể để lại sẹo, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho ta, không được để lại một dấu vết nào!" 

     Thẩm Thập Cửu suy nghĩ nửa ngày, mới nói, "Nhưng mà, ta không biết điều chế thuốc không để lại sẹo, chỉ có sư phụ của ta mới có thể làm được."

     "Vậy tìm sư phụ ngươi tới!"

     "Sư phụ ta, không biết đã đi nơi nào, ta cũng không tìm thấy......"

     Kỳ Băng Chi lại nhìn về phía tiểu miêu đang im lặng, Tiểu Mai cũng nhìn về phía tiểu miêu kia oán hận nói, "Tất cả đều tại thứ xúc vật này, dám cả gan cào khiến công chúa bị thương, công chúa chịu ôm nó rõ ràng là cho nó đủ thể diện, trong phủ thừa tướng này chẳng lẽ đúng là miêu còn tôn quý hơn cả người!"

     "Người đâu! Nhanh chóng ném tiểu miêu này ra ngoài, nhìn thật chướng mắt." Tiểu Mai vênh mặt hất hàm sai khiến, dáng vẻ tự tin mười phần.

     Nhưng đám hạ nhân bên cạnh lại vô cùng khó xử, bọn họ nào dám vứt vỏ tiểu miêu này, hiện tại đại nhân không có ở đây, nếu đại nhân mà biết sợ người bị ném đi chính là bọn họ.

     Tiểu Mai thấy không có người nào dám động thủ, lập tức nổi giận.

     Nàng đi theo bên cạnh Kỳ Băng Chi nhiều năm như vậy, lúc trước khi ở trong cung, tuy rằng Kỳ Băng Chi không được sủng ái, nhưng tốt xấu cũng là đích nữ của hoàng hậu, những người khác cũng không dám thất lễ với nàng.

      Nhưng từ khi tới phủ thừa tướng này, không còn người nào chân chính phủng công chúa ở trong lòng bàn tay, hiện tại ngay cả tiểu miêu làm công chúa bị thương cũng không ai dám trừng phạt. Tiểu Mai trực tiếp đi tới muốn tự mình bắt tiểu miêu kia lại, Thẩm Thập Cửu thấy thế khẩn trương không thôi, vội vàng giành trước một bước ôm tiểu hắc miêu lên.

     Tiểu hắc miêu khi ở trong ngực Kỳ Băng Chi liền cào loạn xạ lung tung, nhưng khi được Thẩm Thập Cửu bế lên lại vô cùng ngoan ngoãn, thu móng vuốt lại, dùng lòng bàn tay thịt mum múp của mình cọ cọ vào tay Thẩm Thập Cửu.

     "Công chúa điện hạ, Tiểu Mao Vũ thật ngoan, ngài có thể đừng vứt bỏ nó....."

     Ánh mắt Thẩm Thập Cửu nhìn Kỳ Băng Chi tràn đầy cầu xin.

     Ai ngờ Kỳ Băng Chi nhìn một người một miêu ở chung vô cùng tốt thì lại càng tức giận thêm, nàng liếc nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai ngay lập tức hiểu rõ.

     "Thẩm Thập Cửu, ngươi mau đưa tiểu miêu cho ta, việc này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi không cần xen vào việc của người khác!"

     Tiểu Mai muốn trực tiếp đoạt lấy tiểu miêu trong ngực của Thẩm Thập Cửu, nhưng Thẩm Thập Cửu lại trốn về phía sau một chút.

     "Tiểu Mao Vũ nhất định là biết sai rồi, về sau nhất định sẽ không dám nữa, đúng hay không? Tiểu Mao Vũ?" Thẩm Thập Cửu cúi đầu hỏi tiểu miêu đang nằm trong lòng của mình.

     Tiểu hắc miêu giống như là có linh tính, cũng biết tình cảnh hiện tại của mình rất là nguy hiểm, nó sợ hãi chui vào trong vạt áo trước ngực của Thẩm Thập Cửu, muốn giấu cơ thể của mình đi, chỉ lộ ra hai cái tai mèo lông xù.

     "Meo, meo....."

     Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu nói, "Ngươi nghe, nó nói."

     Tiểu Mai trừng mắt với y, "Thẩm Thập Cửu! Ngươi sao có thể nghe hiểu được lời nói của súc sinh, đừng làm bộ làm tịch! Ngươi mau đưa nó cho ta!" 

     Vừa nói Tiểu Mai vừa tiến tới gần Thẩm Thập Cửu, nàng đã đưa tay ra để nắm lấy hai cái tai mèo của nó.

     "Ta nghe hiểu được!" Thẩm Thập Cửu bảo vệ hai tai của tiểu miêu, lại cầu xin Kỳ Băng Chi.

     "Công chúa điện hạ, cầu ngài buông tha cho Tiểu Mao Vũ, nó ngày thường tuy có hơi làm càn một chút, nhưng nếu không ép buộc nó, nó cũng sẽ không hại người."

     Kỳ Băng Chi nâng cổ tay bị thương của mình lên, nhìn Thẩm Thập Cửu, ánh mắt lạnh như băng.

     "Thẩm Thập Cửu, ngươi có ý gì? Ngươi là nói ta, ép buộc một con tiểu miêu? Chẳng lẽ muốn nó cào ta bị thương sao?" 

     Kỳ thật Kỳ Băng Chi đúng là cố ý làm vậy, nàng biết tiểu miêu này không thích thân cận với người khác, nhưng nàng vẫn cố ý mạnh mẽ ôm nó vào lòng, thậm chí còn nhéo đuôi nó, quả nhiên chọc đến tiểu miêu nổi giận, khiến nó hung hăng cào nàng bị thương.

     Kỳ Băng Chi chính là muốn nhìn một chút, xem ở trong mắt Bùi Tranh, có phải địa vị của mình so với một con tiểu hắc miêu này còn kém hơn hay không?

     "Ý ta không phải như vậy....." Thẩm Thập Cửu không biết nên giải thích cho tiểu miêu như thế nào, nhưng mà người của Kỳ Băng Chi dường như vẫn không chịu nhượng bộ chút nào.

     "Đại nhân rất yêu thích Tiểu Mao Vũ, công chúa cũng không thể tự mình vứt bỏ nó, vạn nhất khi đại nhân quay về lại không nhìn thấy Tiểu Mao Vũ lại tức giận thì phải làm sao bây giờ, phải đợi đại nhân trở về rồi nói sau."

     Thẩm Thập Cửu cuối cùng cũng nghĩ tới, có thể lấy Bùi Tranh ra làm lá chắn, y tin tưởng đại nhân nhất định cũng không nguyện ý nhìn Tiểu Mao Vũ bị người khác khi dễ.

     Kỳ Băng Chi quả nhiên thoạt nhìn có chút do dự, trong lòng nàng vẫn không ngừng cân nhắc, rốt cuộc mình có nên thăm dò Bùi Tranh như vậy hay không.

     Tiểu Mai thấy công chúa nhà mình dường như đang do dự, dứt khoát một là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, tiến lên hung hăng đẩy Thẩm Thập Cửu một cái.

     "Ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn, ở trong lòng đại nhân, công chúa đương nhiên quan trọng hơn so với một con tiểu miêu! Nếu không tin ta có thể ném nó ra ngoài ngay lập tức!"

     Tiểu Mai bảo hai tên hạ nhân lần lượt ôm hai cánh tay của Thẩm Thập Cửu, sau đó nàng tự mình duỗi tay vào trong lòng y, túm lấy gáy con tiểu miêu kéo nó ra ngoài.

     Thẩm Thập Cửu không biết lấy sức lực từ nơi nào, thế nhưng linh hoạt rút một cánh tay ra, ôm lấy thân thể tiểu miêu đoạt nó trở về.

     Tiểu miêu liều mạng tránh thoát khỏi tay Tiểu Mai, còn cào lấy Tiểu Mai một cái, Tiểu Mai ăn đau nên lùi về phía sau vài bước.

     Ai ngờ Kỳ Băng Chi đang đứng sau Tiểu Mai cách đó không xa, liền bị Tiểu Mai đụng trúng, nàng hét to sau đó ngã xuống đất.

     Bên cạnh là mấy bậc thang cũng không tính là quá cao, nhưng Kỳ Băng Chi thình lình ngã xuống, không chỉ bị bong gân chân mà còn làm trầy xước vết thương trên cánh tay đã được cầm máu của nàng, khiến nó lại chảy máu ra.

     Mọi người đều kinh hoảng không thôi, nhanh chóng chạy xuống đỡ Kỳ Băng Chi.

     Khắp cơ thể Kỳ Băng Chi đều đau đớn không thôi, trong mắt có chút nước mắt chảy ra, nàng đỏ hoe mắt nhìn Thẩm Thập Cửu, trong đôi mắt kia có lửa giận cùng hận ý.

     Thẩm Thập Cửu lại bị đẩy lui xuống, nhưng cũng không có ai đoạt tiểu miêu lại nữa, tiểu hắc miêu ngoan ngoãn nằm yên ở trong vạt áo trước ngực y.

     Tiểu Mai không màng vết thương trên tay của mình, trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Thập Cửu, hung hăng tát y một cái.

     "Đều là vì ngươi! Ngươi thế nhưng lại dám làm hại công chúa ngã xuống bậc thang, Thẩm Thập Cửu ngươi không khỏi quá mức càn rỡ, ngươi chỉ là một tiểu học đồ nho nhỏ, sao dám đối với công chúa như vậy!"

     Thẩm Thập Cửu bị một cái tát này khiến y quay đầu sang một bên, nóng rát đau đớn trên khuôn mặt truyền đến, nháy mắt năm dấu ngón tay đỏ ửng hiện lên.

     Y còn chưa kịp phản ứng lại đây là chuyện gì, công chúa ngã xuống bậc thang rõ ràng không phải là y đẩy, là Tiểu Mai đẩy mới đúng.

     Nhưng nhìn dáng vẻ của Tiểu Mai lại muốn đem hết tất cả những sai lầm đẩy lên người y, giơ tay cao lên muốn tát Thẩm Thập Cửu một cái nữa.

     Lúc này quản gia Lý Ngọc vội vàng chạy lại đây, cao giọng ngăn cản, "Còn không mau dừng tay! Đại nhân đã trở lại!"

     Vừa dứt lời, liền thấy Bùi Tranh bước vào Thủy Tạ Cư.

     Trước cửa Thủy Tạ Cư chính là một mảnh hỗn loạn, Kỳ Băng Chi được đỡ đứng dưới bậc thang trước viện, mà Thẩm Thập Cửu lại bị vài người khác chặt chẽ chế trụ lại, đứng ở chỗ bậc thang, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên vết ngón tay rõ ràng.

     Bùi Tranh chắp tay sau lưng đi lên bậc thang, đi đến trước mặt Thẩm Thập Cửu, dùng ngón tay nâng cằm y lên, cẩn thận nhìn vết tích trên mặt y.

     Sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Mai đang đứng cúi đầu ở bên cạnh, "Ngươi đánh?"

     Tiểu Mai phát giác trên người Bùi Tranh tản ra hàn ý, không dám nói lời nào, yên lặng gật đầu.

     "Ngẩng đầu."

     Tiểu Mai nghe lời ngẩng đầu lên, ngay sau đó âm thầm hít một hơi thật sâu.

     Bùi Tranh đang đứng ở trước mặt nàng, đuôi mắt không vui khép hờ lại, tuấn mỹ lạnh lùng nhưng lại đẹp như họa.

     Khó trách công chúa lại mê muội như thế.

     Giây tiếp theo, Bùi Tranh dương tay cho Tiểu Mai một cái tát.

     Một cái tát này không sử dụng bất kỳ nội lực nào, nhưng sức lực vẫn rất lớn khiến Tiểu Mai trực tiếp ngã xuống mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro