Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tất cả những người có mặt đều bị một cái tát này làm cho sững sờ, nguyên bản mấy tên nô bộc đang giữ chặt Thẩm Thập Cữu cũng vội vàng buông lỏng tay, cúi đầu quỳ gối trên mặt đất.

     Tiểu Mai ngồi dậy, che má của mình, rất khó hiểu.

     Rõ ràng công chúa nhà mình mới là người bị hại, đại nhân cư nhiên lại hướng về phía Thẩm Thập Cửu, cố tình y muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn tài trí không có tài trí, chẳng qua y chỉ có một đôi mắt câu nhân mà thôi.

     Đại nhân nhất định là bị y dùng thủ đoạn nào đó để che mắt!

     Sau khi Thẩm Thập Cửu được thả ra, một tay theo bản năng che chở tiểu miêu trong lòng, một cái tay khác chạm lên gò má sưng tấy của mình, ngay lập tức đau đến mức hít lên một tiếng.

     Bùi Tranh kéo tay y xuống, không cho y đụng vào nữa, trong ánh mắt có chút đau lòng.

     "Đau không?" 

     Một tiếng hỏi này cực kỳ mềm nhẹ, tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.

     Thẩm Thập Cửu nghe được giọng điệu quan tâm này của hắn khiến y ướt hốc mắt, y còn tưởng rằng sẽ không có người nào đứng về phía mình, không có ai chống lưng cho mình.

     Y mềm mại nói, "Đau......"

     Sau khi Bùi Tranh nghe xong trái tim liền co rút đau đớn.

     Kỳ Băng Chi đang đứng ở phía dưới bậc thang nhìn hai người, hàm răng sắp sửa bị nàng cắn nát, hiện tại cánh tay của nàng còn đang chảy máu, cổ chân cũng đã sưng lên, nhưng Bùi Tranh dường như không hề muốn quan tâm đến nàng.

     Giống như nàng không tồn tại? Vậy thì nàng là cái gì?

     "Đại nhân....." Chóp mũi Thẩm Thập Cửu đỏ bừng, y nức nở hai cái, giọng nói ủy khuất, "Tiểu Mao Vũ phạm sai lầm, nó cào công chúa bị thương, nhưng mà, nó nhất định không phải cố ý....."

     Tiểu Mai căm giận nói, "Thẩm Thập Cửu, ngươi không nhìn thấy sao ngươi biết nó không phải cố ý? Miêu kia vô cùng hung dữ, chẳng lẽ công chúa chạm vào nó một chút cũng không được sao?"

     Ánh mắt Bùi Tranh vẫn còn dán vào trên gương mặt sưng phù của Thẩm Thập Cửu, lại nhìn xem y có còn bị thương chỗ nào khác nữa hay không, lúc này mới xoay người lại lạnh lùng nói, "Ai cho phép ngươi nói chuyện? Không tuân thủ quy củ, nên xử lý như thế nào?"

     — Lý Ngọc đứng một bên nói, "Ấn theo quy định trong phủ, vả miệng hai mươi cái."

     Tiểu Mai vừa nghe, liền trở nên vô cùng lo lắng, nhưng nàng lại nghĩ đến mình là người bên cạnh Kỳ Băng Chi, Bùi Tranh hẳn là sẽ không thật sự xử phạt mình đi.

     "Đại nhân, mới vừa rồi Thẩm Thập Cửu rõ ràng cũng tự tiện nói chuyện......"

     Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Hừ, bổn tướng cho phép. Như thế nào, còn cần ngươi phải đồng ý hay sao?"

     Tiểu Mai vội vàng lắc đầu, "Không phải không phải, nô tỳ không có ý tứ này......"

     "Nếu không có ý tứ này sao lại nói ra, còn không vả miệng?"

     Lý Ngọc đưa mắt ra hiệu với hạ nhân đang đứng bên cạnh, hai người liền đi qua kéo Tiểu Mai lên, ra lệnh cho nàng quỳ xuống đất, đè hai cánh tay của nàng lại.

      Sau đó có một hạ nhân thoạt nhìn rất là cường tráng đi đến trước mặt nàng, giơ cánh tay lên dùng sức chuẩn bị đánh xuống.

     Bùi Tranh đột nhiên lên tiếng ngăn lại.

     Trong lòng Tiểu Mai mừng thầm, còn tưởng rằng Bùi Tranh đã đổi ý.

     Nào ngờ Bùi Tranh quay đầu nhìn Thẩm Thập Cửu, nói khẽ với y, "Ngươi đi, đánh lại."

     Hai mắt Thẩm Thập Cửu đẫm lệ, thoạt nhìn giống như là một động vật nhỏ bị ủy khuất lại vô cùng bất lực, căn bản không có bất kì một lực sát thương nào.

     "Ta...... Ta không dám, ta chưa từng đánh người...... Ta sẽ không......"

     Nhưng Bùi Tranh lại nhìn chằm chằm vào y không nói gì, mọi người xung quanh vẫn luôn đứng im không dám lộn xộn.

     Thẩm Thập Cửu nắm chặt tay, lấy hết dũng khí đi qua.

     Y nhắm mắt lại, không dám nhìn Tiểu Mai, thật sự giơ tay tát nàng một cái, tuy rằng so với cái tát của Tiểu Mai nhẹ hơn rất nhiều, nhưng lại đánh vào dấu tay lúc nãy, nàng lập tức đau đớn gấp bội.

     Sau khi Thẩm Thập Cửu tát nàng một cái liền vội vàng lui trở về, nhìn Bùi Tranh với vẻ mặt như đã làm sai chuyện gì.

     Bùi Tranh giơ tay lên, hạ nhân kia liền vén tay áo lên, trước mặt mọi người bắt đầu giơ tay lên tát Tiểu Mai.

     Sau khi Tiểu Mai bị đánh vài cái, khóe miệng của nàng đầy vết thương, mặt cũng sưng lên rất nhiều và trên mặt còn in một vài vết máu.

     Kỳ Băng Chi nắm chặt ngón tay, nghiêng mặt đi không đành lòng xem tiếp, nhưng tiếng khóc đau đớn của Tiểu Mai từng tiếng lại từng tiếng chui vào trong tai nàng.

     Nàng thật sự nghe không nổi nữa, tránh khỏi sự kìm chặt của hạ nhân, có chút lảo đảo bổ nhào vào trước ngực Tiểu Mai, che chắn cho nàng.

     Hạ nhân kia giơ cao tay còn chưa kịp thu hồi lại, một tiếng tát vang dội lên trên mặt Kỳ Băng Chi, hắn ngay lập tức sợ hãi dừng tay lại, quay lại nhìn Bùi Tranh không biết nên làm sao bây giờ.

     Ai ngờ biểu tình Bùi Tranh không hề biến hóa, chỉ nhìn khóe miệng Kỳ Băng Chi chảy máu, sau đó ra lệnh, "Tiếp tục."

     Hạ nhân chỉ phải đối với Kỳ Băng Chi nói, "Nhị công chúa, đắc tội."

     Sau đó lại vung tay lên, chấp hành nốt hình phạt còn dư lại. 

     Kỳ Băng Chi lại bị tát vào má bên kia, nàng cắn chặt đầu lưỡi phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

     Nàng không muốn mất mặt ở trước mặt Thẩm Thập Cửu, tuyệt đối không được!

     Tiểu Mai lo lắng đến mức nước mắt tuôn rơi, khóc đến mức nói chuyện không rõ, "Công chúa, công chúa ngài mau tránh ra, mau tránh ra! Ngài có phải ngốc hay không? Một mình nô tỳ gánh vác là được rồi, ngài không cần phải chịu phạt cùng ta!"

     Kỳ Băng Chi vẫn không chịu tránh ra, Tiểu Mai dùng cơ thể đẩy nàng nàng một bên, Kỳ Băng Chi ngay lập tức bò dậy một lần nữa che chắn trước người nàng.

     Cứ như vậy, sau khi chấp hành xong hình phạt, Kỳ Băng Chi đã nhận bảy tám cái tát, gương mặt trắng nõn của nàng đã sưng tấy lên.

     Toàn bộ quá trình Bùi Tranh chỉ thờ ơ lạnh nhạt xem trò hay, lúc đầu Thẩm Thập Cửu còn không đành lòng nhìn thẳng nàng, nhưng lại bị Bùi Tranh đè bả vai lại, buộc y phải xem cùng.

     Sau đó đoàn người rời khỏi Thủy Tạ Cư.

     Thẩm Thập Cửu không có trở về sương phòng của mình, mà đã bị Bùi Tranh dẫn vào phòng.

     — sau khi bước vào cửa, Bùi Tranh liền buông y ra và đẩy y vào cửa.

     — tay nắm nâng cằm y lên, lại tỉ mỉ xem dấu tay trên mặt y, sao lại giống như còn sưng tấy hơn nữa.

     Trước mắt Thẩm Thập Cửu chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Bùi Tranh, y không dám thở mạnh, khẽ thì thào nói, "Đại nhân, ta không có việc gì, vết thương này sẽ nhanh chóng hết thôi....."

     Bùi Tranh đối diện với đôi mắt của y, trong mắt phức tạp, không nói nhiều, một cái tay khác mò vào cổ tay áo của y.

     Cơ thể Thẩm Thập Cửu lập tức căng thẳng, bất an nói, "Đại, đại nhân......"

     Bùi Tranh lại vươn ngón tay ra, cầm lấy hộp thuốc mà Thẩm Thập Cửu đã bôi lần trước.

     Thì ra hắn chỉ lấy dược mà thôi, chính mình lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì nha, vì sao cảm giác lỗ tai lại nóng lên.

     Bùi Tranh bôi thuốc mỡ cho Thẩm Thập Cửu, cũng nhìn thấy được lỗ tai ửng đỏ của y, khóe miệng hơi hơi cong lên.

     "Ngươi đang suy nghĩ gì đó? Hửm?" 

     "Không, không có gì......"

     "Phải không?" Bùi Tranh cầm lấy thuốc mỡ, ngón tay lại mò vào cổ tay áo của Thẩm Thập Cửu. 

     Nhưng lần này hắn không có thành thật cất thuốc mỡ đi mà còn trượt dọc theo cánh tay tinh tế của y, khiến cả người Thẩm Thập Cửu run lên.

     "Mẫn cảm như vậy, thật đúng là......" Bùi Tranh ghé sát vào bên tai y thổi nhẹ, "...... Thật tốt quá."

     Thẩm Thập Cửu tức khắc giống như một con thỏ xù lông, bên tai hồng trên cổ cũng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra cái gì, nhưng cặp mắt kia lại tràn long lanh tràn ngập hơi nước, vẻ mặt cầu xin.

     Hai tay nhỏ bé đẩy đẩy ngực Bùi Tranh, sức lực y căn bản nhỏ bé không đáng kể, hô hấp cũng có chút run rẩy.

     "Đại, đại nhân...... gần, gần quá...... ta muốn...... thở không nổi......"

     Bùi Tranh cố ý để y đẩy mình ra xa một chút, Thẩm Thập Cửu nhanh chóng che ngực nhỏ lại dùng sức hít mấy hơi.

     Nguy hiểm thật, y cảm giác mình thiếu chút nữa sắp sửa ngạt thở đến chết.

     Bùi Tranh nhìn y hít sâu một hơi, trong lòng hắn đã hiện lên rất nhiều ý nghĩ, hiện tại lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

     Hắn kéo Thẩm Thập Cửu dậy, đi vào trong phòng, đi đến trước tủ y phục bị khóa tìm kiếm.

     Sau khi mở tủ ra, bên trong quả nhiên có rất nhiều y phục bằng lụa gấm, tất cả đều có màu trắng sữa, còn có một số ít đường viền được thêu bằng tơ vàng, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ cao quý.

     Nhưng còn có một chiếc áo choàng mà đỏ rực, bị nhét ở phía dưới, màu sắc tươi sáng đẹp đẽ, nó còn được làm bằng thủ công vô cùng tinh xảo.

     Những bộ y phục này hình như đều còn mới, giống như chưa từng có ai mặc vậy.

     Bùi Tranh chọn một bộ y phục từ bên trong ra, cũng lấy chiếc áo choàng ra, đưa tới trước mặt Thẩm Thập Cửu.

     Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn nhận lấy, vẫn đứng ở tại chỗ bất động.

     Bùi Tranh hất cằm về phía y, "Đi thay."

     Thẩm Thập Cửu vuốt vải dệt mềm mại bóng loáng trong tay liền biết y phục nhất định vô cùng xa xỉ, tự mình tuyệt đối không bao giờ có thể mua được. 

     Y có chút không hiểu vì sao, "Ta thay?"

     "Không lẽ là ta?"

     Bùi Tranh bị sự ngu ngốc của y chọc đến mức cười lên, không hề có ý tức trách móc nào, khóe mắt cũng hơi nhếch lên khiến Thẩm Thập Cửu nhất thời thất thần.

     "Đại nhân...... Thật là đẹp mắt......" Thẩm Thập Cửu sửng sốt, còn chưa ý thức được mình đang nói cái gì.

     "Ta biết."

     Bùi Tranh vỗ vỗ đầu nhỏ của y, khuôn mặt trước mặt này nhìn lâu thế nhưng cũng cảm thấy có chút mi thanh mục tú, "Đi mau."

     Thẩm Thập Cửu ngơ ngác như cũ đáp một tiếng, "A", sau đó ôm y phục đi tới phía sau tấm bình phong.

     Y cởi y phục của mình ra, sau đó thật cẩn thận mặc y phục mới tinh kia vào,  y phục này vô cùng vừa người, giống như nó là được may riêng cho y vậy, cổ tay áo, cổ áo, eo nhỏ, mỗi một chỗ đều vừa vặn.

     Thẩm Thập Cửu cúi đầu buộc thắt lưng quanh eo, đáng tiếc mặt sau y không nhìn thấy, duỗi tay chỉnh nửa ngày cũng không sửa được.

     — đột nhiên bên hông có hai cánh tay vòng qua, ngón tay linh hoạt giúp y chỉnh thẳng lại thắt lưng, sau đó vòng tới phía trước buộc chặt lại cho y.

     Thân thể Thẩm Thập Cửu cứng đờ, có thể cảm giác được Bùi Tranh dán sát ở đằng sau y, hô hấp phả vào bên tai y.

     Nóng và ngứa.

     Đại nhân không phải ở bên kia sao, hắn tới đây khi nào vậy, sao một chút động tĩnh mà mình cũng không nghe được.

     Bùi Tranh ở phía sau nhìn quét y một vòng từ trên xuống dưới, mới vừa rồi bóng lưng trắng nõn trần trụi kia vẫn luôn ở trong đầu hắn không vứt đi được, hắn nhìn đến mức cơ thể cũng có chút nóng lên.

     Hắn vươn tay cầm lấy áo choàng khoác lên cho y, người trước mắt tuy rằng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có dáng người cùng khí chất rất tốt.

     Hình như còn có chỗ nào không đúng.

     Bùi Tranh chợt giơ tay cởi búi tóc vẫn luôn luôn cột cao của Thẩm Thập Cửu, mái tóc trong nháy mắt rơi xuống giống như thác nước, vừa dài vừa nặng, xõa xuống bờ vai gầy gầy của Thẩm Thập Cửu.

     Hắn vén một ít tóc y lên, còn lại vẫn còn vương vãi sau đầu, hai bên mặt có vài sợi xõa xuống.

     Lúc này y mặc một thân y phục cao quý, người trước mặt quả thực giống như một tiểu thiếu gia thanh tú.

     Chỉ là trên mặt y lúc này còn có vết đỏ chưa tan, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

     Bùi Tranh vươn tay che nửa dưới khuôn mặt của Thẩm Thập Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn của y bị bàn tay lớn che khuất hoàn toàn, chỉ chừa lại một đôi mắt ngấn nước dưới hàng mi dài, mang theo vài phần khiếp đảm, vài phần xấu hổ nhìn hắn.

     Trong lòng Bùi Tranh thắt lại, chậm rãi nghiêng người về phía trước, dựa vào Thẩm Thập Cửu càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, bàn tay vẫn còn dán trên mặt của y không dời đi.

     Tim Thẩm Thập Cửu đập như sấm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

     "Cộc cộc cộc", có người gõ cửa.

     Thẩm Thập Cửu đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt Bùi Tranh vừa vặn dừng ở trước mắt y, hắn híp mắt lại nhìn Thẩm Thập Cửu, môi mỏng tiếp tục hướng về phía trước nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của hắn.

     Mà phía dưới mu bàn tay, là đôi môi hồng hào của Thẩm Thập Cửu.

     "Chủ tử, đã đến giờ rồi, nên khởi hành vào cung."

     Là Thừa Phong ở ngoài cửa nhắc nhở, Bùi Tranh phải vào cung trước để tiếp đãi thủ lĩnh Man tộc A Mộc Lặc thay mặt cho Thiên triều.

     Bùi Tranh buông Thẩm Thập Cửu ra, đi qua mở cửa phòng.

     Nghe không rõ hắn phân phó Thừa Phong làm cái gì, chỉ thấy Thừa Phong ngẩng đầu liếc Thẩm Thập Cửu một cái, sau đó cung kính gật đầu.

     Bùi Tranh ngồi vào kiệu đến hoàng cung trước.

     Thẩm Thập Cửu vẫn còn ngây ngốc ở trong phòng Bùi Tranh, sờ sờ y phục cẩm tú trên người mình, nghĩ y phục này mặc dô người cũng thật thoải mái, đáng tiếc về sau khả năng mình sẽ không được mặc nó nữa, vậy nhân cơ hội này sờ thêm nhiều cái đi.

     Không lâu sau, mấy tiểu nha hoàn tiến vào phòng, vây quanh Thẩm Thập Cửu, ba chân bốn cẳng sửa soạn cho y.

     Cuối cùng, dùng một tấm khăn che mặt được buộc ở sau tai Thẩm Thập Cửu, che mặt y lại, cũng che lại vết dấu tay đỏ ửng trên mặt, chỉ chừa một đôi mắt.

     Sau đó bọn nha hoàn lui ra, Thừa Phong tiến vào, dẫn theo Thẩm Thập Cửu đang không hiểu chuyện gì ra ngoài sân, đi tới tiền viện của phủ thừa tướng.

     Có một kiệu liễn dừng ở bên ngoài phủ, còn có không ít thị vệ với nô bộc đang chờ ở bên ngoài.

     Thừa Phong bước ra khỏi cửa, lại thấy Thẩm Thập Cửu vẫn còn đứng ngây người ở trong viện.

     "Theo ta."

     Thừa Phong cố gắng nói nhỏ nhẹ chút, hắn cảm thấy người trước mặt này cũng là kiểu người mỏng manh nhu nhược, sợ là không nghe được những lời nặng nề.

     "Chúng ta muốn đi đâu nha?" Thẩm Thập Cửu ngửa đầu hỏi.

     "Tiến cung?" Thẩm Thập Cửu chớp chớp mắt, "Về Thái Y viện sao, đại nhân, muốn đưa ta trở về sao?"

     Y không nhận thấy được trong giọng nói của mình mang theo chút mất mát, nhưng người nghe lại có thể nghe được rõ ràng điều đó.

     Thừa Phong quay trở lại, "Không phải, không phải đưa ngươi trở về, đại nhân là muốn ta đưa ngươi đi tham dự yến hội....."

      "Yến hội....."

     Thẩm Thập Cửu lặp lại một lần, tuy nói y cũng ở trong cung được một khoảng thời gian, nhưng cơ bản đều là ở Thái Y viện, còn chưa từng thấy đại điện.

     Đôi mắt y nháy mắt sáng lên, giọng nói cũng sáng sủa thanh thoát theo, "Vậy thì chúng ta đi nhanh đi, A Phong."

     Cơ thể Thừa Phong cứng lại, "Ngươi kêu ta cái gì?"

     Thẩm Thập Cửu bĩu môi, "Phong hộ vệ."

     "Không phải, vừa rồi ngươi gọi ta là cái gì." Thừa Phong nhíu mày, hắn tin tưởng chính mình không có nghe lầm.

     "Nhưng mà ta vừa mới gọi là Phong hộ vệ....." Thẩm Thập Cửu cũng nỗ lực nhớ lại lời mình vừa mới nói, hình như y gọi hắn là Phong hộ vệ không sai.

     Hiện tại không phải lúc rối rắm cái này, Thừa Phong thu tâm tư lại, chuẩn bị dẫn Thẩm Thập Cửu đi ra cửa.

     "Phong hộ vệ đây là muốn đi đâu vậy?"

     Giọng nói Kỳ Băng Chi ở phía sau vang lên

     Thừa Phong cùng Thẩm Thập Cửu đứng ở cạnh cửa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Kỳ Băng Chi cũng đã thay một bộ y phục lộng lẫy, sắc mặt trắng bệch giống như quỷ, có lẽ đã bôi rất nhiều bột nước để che đi vết dấu tay.

     Nhưng cổ chân nàng vẫn còn sưng, đứng thẳng không được, chỉ có thể để nha hoàn đỡ ở bên cạnh.

     Kỳ Băng Chi nhìn thấy bóng người khoác áo choàng đỏ rực đứng ở bên cạnh Thừa Phong, trên mặt người nọ mang theo khăn che mặt, để lộ ra đôi mắt ngấn nước, đuôi mắt còn hơi hơi nhếch lên, vừa ngây thơ vừa câu nhân.

     Đột nhiên nhìn qua, thế nhưng khiến cho mọi người ảo giác có cố nhân trở về.

     Nhưng Kỳ Băng Chi nhanh chóng nhận ra người này chính là Thẩm Thập Cửu.

     "Tham kiến nhị công chúa."

     Thừa Phong cúi người hành lễ như cũ, "Thời gian không còn sớm, ti chức có nhiệm vụ trong người, xin cáo lui trước."

     Kỳ Băng Chi thấy thế lại sốt ruột, "Đại nhân đâu, đại nhân đi đâu? Vì sao không tiến cung cùng với ta?"

     Thừa Phong chỉ liếc nhìn Kỳ Băng Chi, nàng vẫn còn đang cố gắng giữ thể diện trên bề nổi.

     "Đại nhân phân phó, nhị công chúa có thương tích trong người, không tiện tham dự, đại nhân sẽ bẩm báo lại với hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương."

     Kỳ Băng Chi gạt tay nha hoàn bên cạnh ra, tự mình dùng sức đứng thẳng dậy, cổ chân ngay lập tức truyền đến đau đớn xuyên tim.

     "Nhưng mà yến hội đêm nay đều phải mang theo người thân, ta không có việc gì, ta có thể....." Lời còn chưa nói xong, Kỳ Băng Chi đang muốn một mình đi về phía trước, lại như đạp vào hư không ngã xuống đất.

     Nha hoàn nhanh chóng chạy qua đỡ nàng.

     "Nhị công chúa, đây là mệnh lệnh của đại nhân, ti chức chỉ biết làm theo."

     Thừa Phong đưa mắt ra hiệu, mấy thị vệ ngay lập tức tiến lên chắn trước người kỳ Băng Chi, giống như tường đồng vách sắt, ngăn cách nàng với hai người bọn họ.

     Kỳ Băng Chi vô cùng căm phẫn, chỉ vào Thẩm Thập Cửu, "Yến hội trong cung ta không thể đi, lại muốn dẫn hắn tham gia phải không? Đây là quy củ cùng với đạo lý gì trong phủ thừa tướng vậy?"

     Thừa Phong nghe xong lời này sắc mặt lạnh lùng, "Nhị công chúa, ngài đây là ở nghi ngờ đại nhân sao?"

     "Ngươi trả lời ta! Có phải muốn dẫn hắn đi hay không?"

     Thẩm Thập Cửu ở một bên nghịch nghịch ngón tay của mình, không khí trong viện quá mức giương cung bạt kiếm, y vẫn luôn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

     Thừa Phong gật đầu, "Đúng vậy."

     Kỳ Băng Chi nghe thấy đáp án khẳng định này, chợt nở nụ cười, phấn trên mặt rào rạt rơi xuống, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

     "Tốt, Tốt a, dẫn hắn đi, để hắn đi tới thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở yến hội, để những người khác xem người mà Bùi thừa tướng mang đến yến tiệc là dạng người nào!"

     Thừa Phong xoay người, chặn tầm mắt Kỳ Băng Chi đang nhìn về phía Thẩm Thập Cửu, nhàn nhạt nói, "Không phiền nhị công chúa nhọc lòng."

     Sau đó dẫn Thẩm Thập Cửu ra khỏi đại môn phủ thừa tướng.

     Đại môn ở trước mặt Kỳ Băng Chi chậm rãi khép lại, mang theo mong đợi cuối cùng cùng với tôn nghiêm của nàng, đều nhốt lại ở trong phủ.

     Thẩm Thập Cửu bò lên trên xe ngựa, ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó vén mành lên nhìn về phía Thừa Phong.

     "Phong hộ vệ, ta thật sự có thể đi sao?"

     "Đương nhiên."

     "Nhưng mà, nơi đó có phải có rất nhiều người hay không? Liệu ta có làm Bùi đại nhân mất mặt không....."

     "Sẽ không, đừng nghĩ nhiều như vậy."

     Thừa Phong giúp y kéo mành xuống, kiệu liễn được nâng lên một đường tiến thẳng đến hoàng cung.

     Sau khi tiến vào cổng hoàng cung, các thị vệ đều cung kính hành lễ.

     Thẩm Thập Cửu lặng lẽ nhìn lén ra ngoài từ khe hở trên mành, nhìn thấy cổng chính hoàng cung nguy nga hùng vĩ, cùng với liếc mắt một cái không thấy điểm cuối của tẩm cung bao la tráng lệ, nhỏ giọng "oa" một tiếng.

     Lúc y ở Thái Y viện chưa bao giờ được thấy cảnh tượng như vậy.

     Kiệu liễn chậm rì rì ngừng lại, Thẩm Thập Cửu từ phía trên bước xuống, vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau Thừa Phong, lại xuyên qua đình đình viện viện cùng với các loại hành lang rất dài, cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa thiên điện.

     Chỗ thiên điện này nằm kế bên cung điện nơi sẽ cử hành yến hội đêm nay, Thừa Phong nói với Thẩm Thập Cửu, "Vào đi, đại nhân đang ở bên trong chờ ngươi."

     Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn gật gật đầu, đẩy cửa đi vào.

     Bên trong ánh sáng mờ ảo, nhưng có thể thấy rõ cách bài trí rất tao nhã còn có chút cách điệu, lu hương trên bàn còn đang tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, Thẩm Thập Cửu nghe ra mùi hương kia còn có chút công hiệu thanh thần và minh mẫn.

      Đi vào bên trong hai bước, mới thấy rõ có một bóng người ngồi phía sau bàn án.

     Bùi Tranh thả lỏng ngồi ở trên ghế, tay chống huyệt thái dương, hơi hơi dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

     Thẩm Thập Cửu đi đến trước mặt hắn, thấy cổ áo hắn có chút mở ra, hình như là bị người khác kéo ra. 

     "Đại nhân."

     Giọng Thẩm Thập Cửu giống như tiểu miêu, cực nhẹ cực nhẹ kêu hắn một tiếng.

     Bùi Tranh không nhúc nhích. 

     Thẩm Thập Cửu liền rón ra rón rén đi qua, lặng lẽ vươn tay muốn giúp hắn chỉnh lại cổ áo.

     Đôi tay nhỏ bé kia vừa mới kéo lại vạt áo của Bùi Tranh, bỗng nhiên bị một bàn tay thon dài nắm chặt lại.

     Thẩm Thập Cửu khẩn trương nhìn Bùi Tranh, lông mi hắn giật giật, đôi mắt chậm rãi mở ra. 

     "Điện hạ......"

     Giọng nói Bùi Tranh nhẹ nhàng phát ra, ngay lập tức tiêu tan trong không khí.

     Nhưng trong phòng yên tĩnh, hai người đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch.

     Thẩm Thập Cửu nghi hoặc không thôi, "Điện hạ? Là ai nha?"

     Bùi Tranh đã thanh tỉnh, cũng thấy rõ người trước mặt rốt cuộc là ai.

     Hắn không trả lời, duỗi tay xoa bóp ấn đường của mình.

     Bùi Tranh mới vừa rồi nhìn đám người đó vây quanh nịnh hót A Mộc Lặc, hắn không thể xem nổi nữa liền cáo từ với hoàng thường với lý do thân thể không khỏe, lạnh mặt rời khỏi đó, lại tiền viện này nghỉ ngơi nhân tiện chờ Thẩm Thập Cửu. 

     Yến hội còn chưa có bắt đầu, những người đó vừa tán gẫu vừa xu nịnh, rất nhàm chán.

     Cảm giác được có một đôi tay nhỏ mềm mại chạm vào thái dương, xoa bóp có quy luật, lực độ thích hợp, tìm huyệt vị cũng chuẩn, Bùi Tranh được xoa rất là thoải mái.

     Thẩm Thập Cửu liền vươn tay xoa nhẹ cho Bùi Tranh một hồi lâu như vậy, xoa đến cánh tay đau nhức chống đỡ không nổi nữa mới buông xuống.

     Y tự xoa nắn cánh tay của mình, nhưng Bùi Tranh lại kéo tay y qua, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp từ trên xuống dưới.

     Được hắn xoa bóp đến thoải mái, Thẩm Thập Cửu không tự chủ được rầm rì hai tiếng.

     "Ưm....."

     Bùi Tranh dừng tay lại một chút, sau đó lại tiếp tục xoa bóp.

     "Thoải mái sao?"

     Thẩm Thập Cửu gật gật đầu, "Rất thoải mái."

     "Tay kia có muốn không?" 

     Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn đổi cánh tay, giơ lên trước mặt Bùi Tranh.

     "Muốn."

     "Cái gì?" Bùi Tranh nhướng mày nhìn y, "Có muốn hay không?"

     "Muốn!" Thẩm Thập Cửu cho rằng Bùi Tranh thật sự không nghe rõ, cho nên cố ý nói lớn hơn một chút.

     Bùi Tranh cong cong khóe môi, kéo cánh tay của y qua xoa bóp.

     Hai người ở chỗ này dây dưa với một lúc lâu, đến khi yến hội sắp bắt đầu mới tách ra.

     Bùi Tranh đẩy cửa, cùng Thẩm Thập Cửu đi ra ngoài.

     Thừa Phong không biết chờ ở ngoài cửa từ khi nào, sau khi nhìn thấy Bùi Tranh, cúi người tiến lên ghé vào bên tai hắn nói nhỏ, "Chủ tử, người ngài muốn thuộc hạ đi tìm, đã tìm được rồi."

     Ánh mắt Bùi Tranh chợt tối sầm lại, liếc nhìn Thẩm Thập Cửu đang ở bên cạnh.

     Thẩm Thập Cửu giống  như tiểu hài tử tò mò nhìn xung quanh, không phát hiện Bùi Tranh nhìn về phía mình với ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.

     Bùi Tranh không dừng lại nữa, trực tiếp kéo cổ tay Thẩm Thập Cửu, sải bước đi về phía cung điện rực rỡ ánh đèn trước mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro