Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Khi đến sảnh yến hội, liền nghe thấy được âm thanh náo nhiệt từ bên trong vọng ra.

     Bùi Tranh bước vào trong đại điện trước, các vị quan viên lần lượt hành lễ với hắn.

     Thẩm Thập Cửu vừa định đi theo hắn, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

     "Trường, Trường Ức!"

     Giọng kia không lớn, chỉ có Thẩm Thập Cửu nghe được, y quay đầu lại, phía sau một người có bộ dáng tôn quý đang đứng, nhưng rõ ràng là y không quen biết người đó.

     Thẩm Thập Cửu cho rằng người đó không phải đang kêu mình, liền tiếp tục đi vào cửa.

     Ngoài cửa Kỳ Trường Phong đứng khựng lại, chỉ mới vừa rồi vội vàng liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra người này không phải Kỳ Trường Ức, nhưng mà bọn họ lại giống nhau.

     Mắt thấy Thẩm Thập Cửu đi theo Bùi Tranh đến trước bàn án ngồi xuống, mặc dù trong lòng Kỳ Trường Phong có muôn vàn nghi hoặc, cũng không thể biểu lộ vào lúc này, liền mang vẻ mặt như thường đi vào.

     Cho đến hôm nay, địa vị của Kỳ Trường Phong ở trong triều đã khác xưa rất nhiều, thánh ân cùng coi trọng của hoàng đế đối với hắn từ ba năm trước đây liền bắt đầu hạ thấp dần dần, từ nay tứ hoàng tử cũng không có gì khác so với những hoàng tử khác, thậm chí địa vị còn muốn thấp hơn vài phần.

     Sinh ra hiềm khích với hoàng thượng, rơi vào nông nỗi như vậy cũng là điều tất nhiên.

     Kỳ Trường Phong ngồi xuống một vị trí cách long ỷ khá xa, không ngừng nhìn Thẩm Thập Cửu che mặt xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám đông.

     Yến tiệc hôm nay không giống với hôm qua, không khí hôm qua tương đối trang nghiêm hơn chút, các đại thần cùng với thủ lĩnh Man tộc và sứ thần thương thảo chút chính sự.

     Mà tối nay không khí cực kỳ hòa hoãn thả lỏng, tất cả khách nhân tới đều có thể dẫn theo gia quyến, trong đại sảnh rất yên bình và hòa hợp.

     Một lúc sau, A Mộc Lặc cũng mang theo nhóm sứ thần của Man tộc vào đại điện, mọi người trong đại điện vì tôn trọng nên đều đứng dậy hành lễ thăm hỏi, A Mộc Lặc cũng đáp lễ từng người.

     Nhưng Bùi Tranh vẫn ngồi im ở trên đệm, thưởng thức chén rượu trong tay, không có ý định đứng dậy.

     Thẩm Thập Cửu lúc đầu nhìn thấy mọi người xung quanh đều đứng lên, cũng muốn đứng lên theo, nhưng Bùi Tranh lại đè đùi y lại, không cho y lộn xộn.

     A Mộc Lặc sau khi hàn huyên xong với những người khác, liền mỉm cười đi về phía Bùi Tranh.

     "Bùi đại nhân, lại gặp mặt, đêm qua nghỉ ngơi tốt không?" Ánh mắt A Mộc Lặc quét qua người bên cạnh Bùi Tranh, "Sao công chúa điện hạ lại không đi cùng ngươi?"

     Bùi Tranh cũng cong cong khóe môi, "Thủ lĩnh đại nhân quan tâm công chúa như vậy, sao không tự mình đi hỏi nàng?"

     A Mộc Lặc nghẹn họng, người không tới thì muốn hắn đi nơi nào hỏi?

     "Xem ra Bùi đại nhân lại có nhân tình mới?"

     A Mộc Lặc đánh giá Thẩm Thập Cửu đang ngồi quỳ ngoan ngoãn ở bên một bên, hắn rất tò mò nhan sắc phía dưới tấm khăn che mặt lớn lên như thế nào, mới có thể khiến cho Bùi Tranh coi trọng.

     Tầm mắt bỗng nhiên bị ai đó che mất, A Mộc Lặc nhìn Bùi Tranh đứng trước mặt Thẩm Thập Cửu, trong mắt hắn tràn đầy cảnh cáo.

     A Mộc Lặc nhún vai tỏ vẻ không sao cả, không cho xem thì không xem, hung dữ cái gì.

     Sau đó hắn quay lại trở lại ngồi vào chỗ của mình.

     Thẩm Thập Cửu thò đầu nhỏ ra từ sau lưng của Bùi Tranh, ngón tay chọc chọc bả vai Bùi Tranh, nghi hoặc hỏi, "Đại nhân, làm sao vậy?"

     Giọng y vô cùng nhẹ, như là sợ bị người khác nghe được.

     Bùi Tranh lúc này mới hơi thả lỏng một chút, mặt vô biểu tình nói, "Không có việc gì."

     "Người vừa rồi xuyên y phục thật kỳ quái nha, còn có bím tóc nữa, thật đáng yêu."

     Thẩm Thập Cửu ghé vào bên tai Bùi Tranh tò mò nói, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía đám người Man tộc.

     Bùi Tranh không nói gì, chỉ là hừ lạnh một tiếng.

     Thẩm Thập Cửu nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Tranh bất mãn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

     Y rùng mình hai lần, nhỏ giọng nói, "Chỉ là có chút đáng yêu mà thôi....."

     Ánh mắt Bùi Tranh vẫn lạnh lùng như cũ.

     "Kỳ thật một chút cũng không đáng yêu, khó coi chết đi được."

     Bùi Tranh lại hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt. 

     Lúc này bậc thang phía trên long ỷ có một công công đi ra, nhỏ giọng nói, "Hoàng thượng giá lâm!"

     Trong điện tức khắc an tĩnh lại, tất cả mọi người đứng lên cung kính hành lễ, mấy người Man tộc cũng chắp tay trước ngực, hành lễ tôn quý nhất.

     Hoàng thượng mang gương mặt tươi cười đi lên long ỷ ngồi xuống, phất tay nói, "Các ai khanh bình thân, hôm nay coi như là dạ yến ở trong nhà, không cần đa lễ như vậy, cứ thoải mái một chút."

     Mọi người trong điện cũng đều nở nụ cười, nâng chén kính hoàng thượng.

     Sau đó cửa điện mở ra, một nhóm vũ công tiến vào, với những bộ y phục tay áo duyên dáng và yểu điệu, ở trong điện nhẹ nhàng nhảy múa, mà mọi người ở bên dưới cũng vừa cười nói vừa thưởng thức điệu nhảy.

     — sau khi múa xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

     Hoàng thượng cũng rất cao hứng, sai người mang một chiếc quạt xếp tới, muốn viết một câu đối ngay tại chỗ.

     Sau khi mài mực liền viết xuống bốn chữ, "Giang sơn thịnh thế", mọi người hết lời khen ngợi, tán thưởng chữ thảo của hoàng thượng là kiệt tác.

     Mà hoàng thượng lại tặng chiếc quạt xếp cho A Mộc Lặc ngay tại đó.

     Thái giám cầm chiếc quạt xếp trên tay đi xuống bậc thang, sau đó đưa cho A Mộc Lặc.

     A Mộc Lặc khom lưng hành lễ nói, "A Mộc Lặc thụ sủng nhược kinh, cảm tạ hoàng thượng."

     Nhưng trước mắt rất nhiều người, hắn lại không tự mình tiếp nhận chiếc quạt xếp kia, mà là một gia nhân bên cạnh hắn tiến lên tiếp nhận, sau đó trực tiếp đặt ở trên bàn của A Mộc Lặc. 

     Này quả thật là rất bất kính với sự ban thưởng của hoàng thượng, sắc mặt của hoàng thượng ngay lập tức tối sầm, những người khác trong điện cũng trầm mặc không lên tiếng.

     A Mộc Lặc cười cười, tiến lên nói, "Hoàng thượng, kỳ thật tối nay Man tộc của ta cũng muốn dâng lên hoàng thượng một phần lễ vật, hi vọng khi hoàng thượng nhìn thấy sẽ thích."

     Nói xong hắn vỗ tay, cửa điện đóng chặt chợt phát ra động tĩnh, mọi người đều nhìn về phía cửa.

     Chỉ thấy một bóng đen cực kỳ khổng lồ phản chiếu trên cánh cửa, rõ ràng là một con người to lớn, nhưng lại cường tráng giống như một con gấu đen.

     Bóng đen kia đẩy cửa tiến vào, sức lực cực lớn khiến khung cửa bị nứt ra một khe hở, mỗi một bước đi của hắn, mặt đất đều phát ra tiếng "đùng đùng" vang trời.

     Người này lông tóc rậm rạp, trên mặt chỉ lộ ra một đôi mắt dã thú, thân thể cực kỳ cường tráng, cánh tay của hắn to bằng đầu của một người bình thường.

     A Mộc Lặc chắp tay nói, "Hoàng thượng, đây là tộc người khổng lồ cực kỳ hiếm thấy của Man tộc ta, hắn mạnh mẽ đến mức có thể nhổ cả một cành liễu rủ, nay thần xin hiến dâng hắn cho hoàng thượng, hy vọng có thể luôn đồng hành cùng hoàng thượng và bảo vệ sự an nguy của hoàng thượng."

     Đảm bảo sự an nguy của hoàng thượng?

     Có một quái vật như vậy ở bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng mới càng thêm nguy hiểm mới đúng.

     "Cái này..... lòng tốt của thủ lĩnh trẫm rất cảm kích, chỉ là, nhưng trong cung được đề phòng nghiêm ngặt, đã có không ít cấm vệ quân trấn thủ, đủ để đảo bảo an nguy của trẫm." A Mộc Lặc lại không để bụng cười cười, "Hoàng thượng trước không vội cự tuyệt a, không bằng, hoàng thượng liền phát võ sĩ dũng mãnh nhất của Thiên triều, tới tỷ thí một phen với người khổng lồ của Man tộc ta, ai cao ai thấp, thử một lần liền biết."

     Vừa dứt lời, các vị đại thần ngồi hai bên liền nghị luận sôi nổi khắp tứ phía.

     Nếu không chấp nhận lời đề nghị của A Mộc Lặc, sẽ bị truyền ra ngoài đường đường là một thiên triều hùng mạnh thế nhưng một võ sĩ vừa có dũng vừa có mưu cũng không có.

     Nhưng nếu chấp nhận lời đề nghị của A Mộc Lặc, thì sức chiến đấu của quái vật này thật khiến người ta sợ hãi.

     "Được, vậy tỷ thí một phen. Người đâu!"

     Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, mười cấm vệ quân tương đối cường tráng đi vào từ cửa điện, nhưng so sánh với quái vật đang đứng ở giữa căn bản chính là gặp sư phụ.

     Những cấm vệ quân cũng không mang theo vũ khí, tất cả đều là tay không.

     Đầu tiên có một người đi tới chính giữa, đứng đối mặt với người khổng lồ kia, thế nhưng chỉ cao tới ngực của hắn.

     Chỉ thấy người nọ ra một quyền mạnh và tàn nhẫn thẳng vào bụng người khổng lồ, nhưng người khổng lồ không hề phản ứng lại.

     Người nọ sốt ruột, đánh liên tiếp mười mấy quyền, người khổng lồ bị đánh liên tiếp nhưng vẫn đứng vững, thậm chí cơ thể cũng không hề run rẩy.

     Người nọ thở hồng hộc, bất đắc dĩ dừng lại nghỉ ngơi, chỉ thấy người khổng lồ cười toe toét, vươn tay đánh thật mạnh vào người trước mặt.....

     Bùi Tranh duỗi tay che kín hai mắt Thẩm Thập Cửu, cảm nhận được lông mi thật dài của y quét hai lần vào lòng bàn tay của mình.

     Sảnh tiệc nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.

     Bùi Tranh buông tay, lòng bàn tay hình như còn có chút cảm giác ngưa ngứa.

     Trong điện còn lại chín cấm vệ quân, ba cấm vệ quân liền tạo thành một nhóm để cùng nhau tấn công, nhưng vẫn thất bại.

     Sáu người còn lại dứt khoát cầm lấy vũ khí, sau đó cùng nhau xông lên, nhưng toàn thân người khổng lồ kia giống như một bức tường đồng vách sát, vô cùng cứng rắn đao thương bất nhập.

     Sáu người liên tiếp bị trọng thương, và được khiêng ra khỏi đại điện.

     Trên người của tên khổng lồ kia chỉ có một số vết trầy xước, giơ hai tay lên trong miệng mơ hồ không rõ kêu hoan hô.

     A Mộc Lặc ra hiệu kêu hắn im lặng, sau đó nói với mọi người đang an tĩnh trong đại sảnh, "Các vị đại nhân cũng thấy được, không phải người Man tộc ta không hiểu lễ nghĩa, nhưng mười đánh một lại thành cái dạng này, có phải có chút không thể nào nói nổi hay không?"

     Trên mặt hắn rõ ràng vô cùng đắc ý, "Hoàng thượng, thắng bại đã phân, mười người Thiên triều cũng không địch lại một người của Man tộc ta, không biết ngài có cảm tưởng gì?"

     Sắc mặt hoàng thượng tái xanh, mặt mũi của Thiên triều quả thực sắp bị Man tộc quét sạch.

     "Hoàng Thượng, thần nguyện thử một lần."

     Bùi Tranh đứng ở trong điện hơi hơi chắp tay, giọng điệu bình thản, không gợn sóng.

     Hoàng thượng còn chưa tỏ vẻ gì, nhưng A Mộc Lặc lại vừa vỗ tay vừa đi tới.

     "Được được được, Bùi đại nhân quả nhiên gan dạ sáng suốt hơn người, bất quá đại nhân ngàn vạn lần phải cẩn thận một ít, đừng để dã nhân thô lỗ không được giáo hóa đả thương người."

     Bùi Tranh lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì, đi vài bước tới trước mặt người khổng lồ, đứng khoanh tay.

     Hắn không sai biệt lắm đứng tới bả vai người khổng lồ, hơi hơi ngửa đầu, híp mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

     A Mộc Lặc ôm cánh tay đứng ở một bên, muốn nhìn xem Bùi Tranh định làm gì, hắn ra vẻ hảo tâm nói, "Bùi đại nhân có muốn chọn một một món vũ khí hay không?"

     Ai ngờ Bùi Tranh thật sự muốn chọn.

     Hắn đi tới trước bàn A Mộc Lặc, cầm lấy chiếc quạt xếp được hoàng thượng ban thưởng, rồi liếc mắt nhìn A Mộc Lặc như dò hỏi.

     A Mộc Lặc kỳ quái không thôi, một chiếc quạt xếp yếu ớt thì có thể làm được gì, liền gật đầu.

     Bùi Tranh "roẹt" một tiếng mở quạt xếp ra, ngón tay thon dài cầm lấy phần dưới lật qua lật lại, rút ra một vài nan quạt xinh đẹp, sau đó dùng ngón tay khép chiếc quạt xếp lại.

     Mấy động tác vừa rồi vô cùng lưu loát xinh đẹp, mọi người trong đại sảnh đều vô cùng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào giữa đại sảnh, sợ nhát mắt một cái sẽ bỏ lỡ một màn kịch hay.

     Thẩm Thập Cửu vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ Bùi Tranh, tay nhỏ gắt gao nắm chặt vạt áo, người khác khả năng đều ôm tâm thái xem náo nhiệt, chỉ có duy nhất Thẩm Thập Cửu là lo lắng cho an nguy của Bùi Tranh.

     Phải biết rằng nội lực của đại nhân đã bị tổn thương, đến giờ còn chưa hoàn toàn tu dưỡng tốt, sao có thể tùy tiện vận lực?

-------------*-------------

Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro