9. lời yêu thương xin đôi ta đừng để dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chỉ sau một đêm, tên tuổi của tôi vụt sáng trong giới nhạc cổ điển.

những buổi biểu diễn tiếp theo của tôi kín chỗ cho đến hết năm. báo chí ca ngợi tôi bằng những ngôn từ mĩ miều nhất, khán giả truyền tai nhau đó là buổi hòa nhạc tuyệt nhất họ từng xem. một cậu đồng nghiệp còn nói rằng cậu nghe mọi người hỏi tại sao đến bây giờ pianist điền dã mới xuất hiện.

khẽ gập lại tờ báo, tôi thở nhẹ một hơi.

trang nhất của tờ báo là hình ảnh của dàn nhạc đêm biểu diễn hôm đó, với người ở trung tâm là tôi cùng nhạc trưởng. ông đang nắm bàn tay phải của tôi đưa lên cao với khuôn mặt hơi ngại ngùng của tôi và dàn nhạc đang vỗ tay ở đằng sau. tiêu đề của nó chỉ có hai từ 'tuyệt phẩm' và sau đó là cả một bài phân tích dài, trong đó nói tại sao tôi sẽ là nhạc công được trông mong nhất trong giới nhạc cổ điển thời gian tới, cũng như những lời khen có cánh cho màn biểu diễn của tôi. họ cũng không quên khen toàn bộ dàn nhạc, đặc biệt là cellist kim hyukkyu.

ánh chiều tà phủ lên người tôi, tạo thành chiếc bóng đổ dài trên đường. mùa thu như cô gái dịu dàng, e ấp hôn lên vạn vật, dùng màu son đỏ đậm của mình bao trùm cả nhân gian. cơn gió thu mang theo hơi lạnh thổi tung những chiếc lá ngân hạnh rụng trên đường, cũng làm tôi hơi co ro dù đã khoác thêm chiếc áo mỏng và choàng khăn cẩn thận. tiếng bước chân giẫm lên thảm lá đỏ tạo ra tiếng kêu giòn, mùi khoai nướng phảng phất trong không gian. tôi giơ tay hứng lấy lá ngân hạnh bay phất phơ theo làn gió, giơ lên ngắm nghía dưới ánh mặt trời.

cầm trên tay sự kết tinh của mùa thu, tôi dừng lại trước tòa nhà, ngước lên nhìn khung cửa sổ trên cao.

dưới ánh đỏ của hoàng hôn, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc qua ô kính cửa sổ cũng đang nhìn tôi chăm chú.

cơn gió bất ngờ thổi đến làm tôi giật mình buông tay. chiếc lá bay khỏi tay tôi, biến mất trên bầu trời cao.

tôi nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt người đó.

rồi tôi nhận ra bản thân cũng đang mỉm cười đáp lại.


"kể ra cũng lâu rồi mình không quay lại đây nhỉ. em không nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây" tôi liếc quanh trong lúc mở cửa vào căn phòng quen thuộc.

"chỉ là bỗng dưng anh muốn đến đây, không nghĩ em cũng sẽ đến giờ này" kim hyukkyu tựa vào cửa sổ nhìn tôi. ánh hoàng hôn hắt lên lưng anh làm tôi khó có thể nhìn ra biểu cảm anh lúc này "dạo này em bận rộn với dàn nhạc mà. thế nào? cuộc sống nhạc công tuyệt chứ?"

"như giấc mơ thành hiện thực vậy" tôi ngồi xuống bên cây piano như một thói quen "mới chỉ nửa năm mà em cảm giác mình đã sống được vài năm. mỗi ngày thức dậy em đều cảm thấy biết ơn cuộc sống này, vì đã cho em cơ hội làm lại, cũng cho em được gặp anh."

và thích anh nữa, nửa câu còn lại bị tôi giấu trong tim.

"vậy là tốt rồi" anh cười "khi nãy đứng một mình trong căn phòng này, ngắm nhìn ánh hoàng hôn phủ lên hàng cây ngoài cửa sổ, anh bỗng dưng nhớ về rất nhiều thứ. về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong cơn gió xuân, những ngày mùa hạ nóng nực bên cây quạt cũ, mùa thu trò chuyện cạnh cửa sổ, rồi đến ngày đầu đông cùng lời mời đến buổi biểu diễn đêm giáng sinh năm trước. ngoảnh đi ngoảnh lại đã là mùa thu thứ hai em ở bên anh, cũng đã là mùa thu thứ hai con tim anh biết những nốt xao xuyến mới."

tôi ngơ ngác nhìn anh, cả cơ thể vô thức đứng dậy. ánh mắt anh nhìn tôi vẫn vậy, vẫn dịu dàng, êm ả như mặt hồ mùa thu, mà vẫn mang theo thứ cảm xúc mà tôi vẫn chưa thể gọi tên.

"anh bỗng nhớ đến ngày mùa xuân năm trước, anh gặp em trong căn phòng này. khi đó vẫn là chúng ta, nhưng với hai tâm trạng ngổn ngang. những kẻ vụn vỡ, bị xô đẩy giữa dòng đời vô tình gặp nhau tại đây, rồi cũng vô tình cuốn hút anh, làm anh chẳng thể rời đi, chỉ có thể nhận ra những cảm xúc trong lòng cồn cào mỗi khi gặp em."

"dù có được chọn lại bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ chọn đến bên em vào buổi chiều đó, vẫn sẽ nghe em đàn khúc nhạc trong căn phòng vắng người, và vẫn sẽ để con tim mình chạy về phía em."

"vì em chính là khúc clair de lune của anh."

"điền dã, anh thích em."


cơn gió thu len lỏi qua khung cửa sổ hé mở, thổi tung mái tóc nâu ngả đỏ dưới ánh hoàng hôn của tôi, làm những khổ nhạc bay khắp căn phòng. chúng rơi nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng cũng thô ráp như những chiếc lá khô. tất cả, tất cả như tạo nên cơn mưa mùa thu của riêng chúng tôi, cơn mưa mùa thu của những nhạc công.

lấp ló giữa những bản nhạc đang rơi khắp nơi, tôi thấy đôi mắt anh vẫn đang dừng lại trên gương mặt tôi. thế giới của tôi như tua chậm lại trong giây phút đó.

tôi bỗng nhớ về một chiều hè năm trước khi tôi nằm bên hiên nhà ngắt từng cánh hoa.

"anh hyukkyu có thích mình hay không?"

thành thật mà nói, tôi không biết kết quả câu hỏi đó. chỉ mới được nửa bông hoa thì cơn mưa rào mùa hạ đổ ập xuống làm tôi vội vàng chạy vào nhà. đến khi nhớ ra thì bông hoa đã trôi theo những giọt nước mưa rồi.

thoát khỏi dòng hồi ức cũ, tôi nhận ra bản thân từ lúc nào đã đứng trước mặt anh. tôi nhìn vào đôi mắt đấy, giờ đây đã được tôi giải đáp toàn bộ những xúc cảm chất chứa trong đó.

là dịu dàng, là êm ả, là nuông chiều.

là tình yêu.

câu hỏi đó, có lẽ tôi đã biết câu trả lời rồi.

"anh biết không, suốt những năm sống trên đời, em đều lo sợ một ngày nào đó những thứ em yêu thương đều sẽ bị cướp đi, vì vậy em chẳng dám yêu thích cái gì, cũng chẳng dám giành tình cảm cho ai."

"nhưng anh xuất hiện, xông vào trong tim em đột ngột như những cơn bão mùa hè, dữ dội mà chẳng báo trước, làm em nhận ra bản thân thế mà lại yêu thương một thứ, yêu thương một người mất rồi."

"em đã từng hỏi liệu anh có thích em không vào mùa hè năm trước, nhưng em vẫn chưa biết đáp án cho đến ngày hôm nay. thật may quá, nó dường như đúng với những gì em khao khát, cũng giống với những gì mà con tim em luôn muốn nhắn gửi."

"kim hyukkyu, em thích anh."


"đánh hay quá!"

"điền dã thực sự chính là nhân tài!"

"tôi thực sự chỉ muốn cậu ấy đánh đàn mãi mãi."

"điền dã chính là tương lai của giới piano và nhạc cổ điển đó."

"đừng dừng lại điền dã. hãy tiếp tục đứng trên sân khấu và tỏa sáng thật lâu nhé!"


sổ tay những điều cần ghi nhớ của điền dã:

một, tập luyện để chuẩn bị cho buổi biểu diễn mùa đông.

hai, đi mua sắm đồ giáng sinh cùng anh hyukkyu.

ba, có lịch ăn tối cùng dàn nhạc vào chủ nhật tuần sau.

bốn, mình muốn nấu nướng cho anh hyukkyu.

năm, mỗi ngày yêu anh hyukkyu nhiều hơn một chút.

sáu, cũng yêu bản thân nhiều hơn một chút.

bảy, luôn mỉm cười với cuộc sống xung quanh.

tám, biết ơn với mọi thứ.

chín, phải đòi anh hyukkyu ôm mình nhiều hơn.

mười, tận hưởng cuộc sống và luôn hạnh phúc!

hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro